Tuyệt Thế Kiếm Thần - Chương 63: Thất bại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Tuyệt Thế Kiếm Thần


Chương 63: Thất bại


Lâm Dương xem ra cũng gần hai mươi tuổi, nhưng không giống với những người luyện võ khác, khắp người Lâm Dương đều phát ra một khí chất điềm tĩnh, nhìn thoáng qua không phải là một chàng trai hai mươi tuổi, mà là một người đã trải qua nhiều biến cố.

Hắn nhìn Lâm Thần không chớp mắt.

Hắn đã xem Lâm Thần thi đấu, đặc biệt là trận đấu giữa Lâm Thần với Lâm Hổ, Lâm Thần với Lâm Hổ đấu tay đôi với nhau, sau cùng đều là dùng hết sức lực nhưng Lâm Hổ vẫn không thể đánh bại được Lâm Thần. Ngược lại Lâm Thần dễ như trở bàn tay thắng được hai đối thủ của mình, đến cả thanh bảo kiếm trên eo cũng không lấy ra. 

Nếu như Lâm Thần cũng là tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ, Lâm Dương còn nghĩ rằng bản thân gần như không có khả năng thắng lợi. Tiếc là hiện giờ Lâm Thần đang chỉ đang là Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy hậu kỳ, vì thế tuy hắn xem trọng Lâm Thần nhưng vẫn không để trong lòng.

Chỉ có đợi Lâm Cố, Lâm Hùng là hai thiên tài mạnh, mới xứng trở thành địch thủ của hắn!

Lâm Dương quay sang phía Lâm Thần nhẹ gật đầu và nói: 

– Con người phải biết đủ, Lâm Thần, ngươi có thể vào bốn vị trí đầu thật không dễ dàng rồi, tương lai nhất định sẽ được gia tộc bồi dưỡng. Đến lúc này, họ sẽ lại huấn luyện ngươi.

Ý tứ chính là: Lâm Thần, ngươi bây giờ không xứng là địch thủ của ta, biết điều chút thì tự nhận thua, rồi về tu luyện thêm hai năm nữa!

Lâm Thần làm người hai kiếp, tâm tư nghĩ một cai liền hiểu được lời nói của Lâm Dương. 

Lâm Thần mỉm cươi một lúc nói:

– Không thử thì làm sao mà biết ta không thể bước vào vòng tiếp theo nhỉ?

Nghe vậy, biểu hiện ngạo mạn trên gương mặt của Lâm Dương có chút trầm xuống lên tiếng phẫn nộ: 

– Lâm Thần, đừng có mà tưởng rằng ngươi đánh bại được Lâm Hổ và Lâm Lang thì tự cho mình là đúng. Trên thế giới này, người lợi hại hơn ngươi còn rất nhiều!

Vừa mới nói xong, thân thể Lâm Dương chợt lóe lến, một chưởng đánh tới Lâm Thần.

Theo như hắn thấy, võ công của Lâm Thần quả nhiên cao cường, nhưng khi so tài thì không thể. Lâm Thần vẫn đánh bại được cả Lâm Hổ và Lâm Lang, Lâm Dương cũng có thể làm như vậy. Mà để đối phó với Lâm Thần – một võ giả Luyện Thể cảnh, hắn không có chút áp lực nào cả. 

Thấy được tình huống đó, Lâm Thần mỉm cười, cơ thể chuyển động, ngay lập tức trên thân thể hiện ra màu đồng nhạt.

Phịch.

Bàn tay của Lâm Dương công kích chuẩn xác vào vai của Lâm Thần, bị một chưởng này đánh trúng. Lâm Thần chỉ hơi lay động một chút nhưng bước chân căn bản không có di chuyển. 

Thấy vậy, sắc mặt Lâm Dương hiện lên một vẻ kinh ngạc.

Một chưởng vừa nãy hắn mới chỉ dùng năm phần sức lực. Nếu như là Lâm Hổ hoặc là Lâm Lang chống đỡ thì năm phần lực đó của Lâm Dương tuy có thể không bại nhưng ít nhất cũng có thể đánh ngã đối phương nhưng Lâm Thần thì lại chỉ bị lay động một chút.

Phịch… Phịch… 

Sự ngạc nhiên trên nét mặt của Lâm Dương rất nhanh biến mất, hắn vẫn giữ thái độ ngạo mạn, cứ tưởng rằng Lâm Thần không phải là đối thủ của hắn. Đồng thời, hắn bắt đầu ra tay, nhưng lần này lại không giống lần trước. Mỗi lần Lâm Dương ra tay đều dùng đến tám phần sức lực.

Một lúc sau, trên võ đài âm thanh tiếng thở dài không ngớt, phảng phất vang lên tiếng trống đồng, nhiều đệ tử Lâm gia vô cùng lo sợ. Nếu như là bọn họ, e là đã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự rồi.

Tiếp tục không ngừng tấn công, Lâm Thần lùi người về phía sau hơn mười bước. Nhưng cho dù như vậy, sắc mặt của hắn vẫn không chút thay đổi ngay cả đến cọng lông sợi tóc cũng không chạm đến được. 

Dưới sự tấn công không ngừng của Lâm Dương, Lâm Thần dùng nắm đấm tấn công Lâm Dương.

Phịch!

Hai nắm đấm tấn công làm cho hai người bị lùi về phía sau. 

– Hừ?

Nét mặt nhiêm nghị của Lâm Dương, hắn đã xem qua cuộc thi giữa Lâm Thần và Lâm Hổ, Lâm Thần với Lâm Lang. Lúc đó chỉ nghĩ rằng Lâm Thần chẳng qua cũng chỉ được như vậy. Nhưng khi thi đấu thì mới biết sức tấn công của Lâm Thần vô cùng lợi hại!

Uy lực của mỗi cú đấm có thể sánh ngang với võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ lâu năm. 

Trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng Lâm Dương vẫn chưa để trong lòng, một người Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy hậu kỳ lẽ nào vẫn muốn phục kích ta sao?

Chưởng Liệt Hổ!

Lâm Dương quát to một tiếng, cùng lúc đó bàn tay của hắn mở ra, hướng Lâm Thần đập xuống một chưởng. 

Phù! Phù! Phù…

Hình như trong chốc lát, Lâm Dương liền đánh ra mười chưởng, từng cơn gió mạnh nổi lên làm cho người ta run sợ. Mười chưởng này nếu như là ở trên người võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ, đối thủ nhất định sẽ thất bại.

Cùng lúc này, cơ thể của Lâm Dương trên võ đài chớp qua chớp lại, hắn từ ba phương tám hướng đều nhằm Lâm Thần công kích. 

Thấy vậy, nét mặt của Lâm Thần cũng nghiêm nghị hẳn lên.

Lúc này Lâm Dương đã dùng toàn bộ thực lực muốn hạ gục đối thủ. Phải biết rằng Lâm Dương là người mạnh hơn cả Lâm Lang và Lâm Hổ, tu vi cao hơn hắn ba cảnh giới, uy lực công kích cũng không thể xem thường được.

Ầm… 

Một âm thanh nặng nề vang lên, Lâm Dương vừa vặn đánh trúng vào ngực của Lâm Thần. Nếu như là vào lúc này, Lâm Thần dùng toàn bộ sức lực để thi triển bí quyết Cổ Đồng Luyện Thể, sức phòng ngự gia tăng cực lớn thì một chưởng này đánh vào trên ngực hắn vẫn đánh bay hắn xa mười mét.

Sắc mặt của Lâm Thần có chút thay đổi. Trên ngực xuất hiện một vết bầm, y phục cũng bị rách từng mảnh.

Đòn tấn công lần này của Lâm Dương tuy không thể phá tan phòng ngự của Lâm Thần nhưng cũng có thể khiến cho Lâm Thần bị thương! 

Nếu như cứ tiếp tục đánh, Lâm Thần chắc sẽ bại.

Một bên khác, Lâm Dương nhìn thấy vậy cười nhạt, ánh mắt có chút kiêu căng nhìn Lâm Thần.

– Lâm Thần, ngươi có thể ép ta dùng toàn bộ lực như thế đã là rất tốt rồi. Ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu không muốn bị thương thì hãy tự rút lui đi. 

Lâm Dương cười lớn rồi nói.

Đệ  tử của Lâm gia dưới võ đài náo loạn toàn bộ, Lâm Thần cuối cùng đã bại rồi!

Đại hội gia tộc cuối năm nay, người không thẻ ngờ được chính là Lâm Thần, một Luyện thể cảnh tầng thứ bảy hậu kỳ không chỉ đánh bại các võ giả cùng cấp, mà còn đánh bại cả võ giả tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ tiến vào bốn vị trí đầu bảng, để cho mọi người mở rộng tầm mắt. 

Nhưng dù vậy vào lúc này thì hắn cũng bại rồi!

Song vào lúc mọi người thấy Lâm Thần thất bại thì đột nhiên Lâm Thần điềm đạm nói:

– Cuộc thi còn chưa kết thúc mà bàn tán ai thắng ai thua liệu có phải là hơi sớm rồi không? 

Nghe thấy Lâm Thần nói, mọi người đều sửng sốt.

Bỗng nhiên, có người cả kinh lên nói:

– Mọi người có phải quên rồi không, Lâm Lang từng nói, Lâm Thần giỏi về dùng kiếm, nếu bây giờ hắn rút kiếm ra thì thế nào? 

Người đó vừa nói xong, trên võ đài còn chút âm thanh loảng xoảng.

Khán giả chỉ thấy tay của Lâm Thần khẽ vung, sau đó lại nghe thấy âm thanh kiếm rút khỏi vỏ, tốc độ quá nhanh làm người xem lóa mắt. Lại xem lần nữa, thanh bảo kiếm sắc nhọn đã cầm chắc trên tay của Lâm Thần.

– Kiếm thật tốt! 

Chỗ khách quý ngồi, một trưởng lão của Lâm gia thở dài nhìn Lâm Thần không chớp mắt.

Không đợi sự kinh ngạc của mọi người, Tinh Cương kiếm trong tay Lâm Thần vung về phía trước. Cùng lúc đó, Lâm Thần như một con ưng già nhanh chóng lướt qua.

Xèo… 

Lâm Thần thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt của Lâm Dương. Nhìn thấy vậy, tất cả mọi người đều bị dọa một phen, “phốc phốc” đánh liền ba chưởng, mỗi chưởng đều dùng toàn bộ sức lực.

– Thất Tinh liên hoàn kiếm.

Lâm Thần khẽ quát một tiếng, Tinh Cương kiếm trong tay nhanh chóng múa. Một khắc sau một vệt kiếm khí từ Tinh Cương kiếm bắn ra. 

Phốc…

Giây tiếp theo, lúc Lâm Dương vẫn còn chưa ra tay thì đột nhiên nhìn thấy kiếm khí xông thẳng đến lồng ngực củ hắn, hắn chỉ cảm thấy tê dại từ đầu tới chân, trong lòng run sợ, chiêu kiếm này nếu mà chân chính đâm vào người thì chắc chắn không bị trọng thương ngay lập tức nhưng chắc chắn sẽ bị nội thương.

Nhưng tiếp theo, Tinh Cương kiếm trên tay Lâm Thần bắt đầu rung chuyển, vốn dĩ là xông thẳng tới Lâm Dương nhưng bắt đầu lệch đi một chút, cùng lúc đó, Lâm Dương chỉ cảm thấy phần eo lạnh lẽo, một phần kim loại lạnh trực tiếp đánh vào trên người thoát ra hướng về phía bầu trời. 

Cũng lúc đó, đòn của Lâm Dương cũng rơi vào người của Lâm Thần, người phía sau hơi lung lay một chút, lùi về phía sau mười bước mới dừng lại.

Lâm Dương cúi đầu nhìn xem, đột nhiên cảm thấy toàn thân bất lực, trên trán thì toát mồ hôi.

– Ngươi… làm sao có thể sư dụng kiếm nhanh như vậy? 

Lâm Dương trong lòng hoảng hốt, mở lời hỏi.

Đòn tấn công đó nếu Lâm Thần không kịp điều chỉnh phương hướng, e là Lâm Dương đã bị đánh gục trên võ đài, mà bị thương cũng không nhẹ.

Lâm Thần cười giải thích: 

– Ngươi mỗi ngày luyện tập hàng nghìn lần nửa năm sau chắc cũng có thể sử dụng được.

Nghe xong lời của Lâm Thần, trên mặt của Lâm Dương bộc lộ ra mọi biểu cảm. Bỗng nhiên sau đó, hắn chắp tay về phía Lâm Thần, thần sắc nghiêm nghị nói:

– Lâm Thần, là ta đã quá xem thường ngươi rồi! Vốn dĩ đã tưởng Cổ Đồng Luyện Thể quyết của ngươi lợi hại nhất rồi, thật không ngờ rằng kiếm pháp của ngươi còn mạnh hơn cả luyện thể công pháp. Lần này, ta đã thua. 

Cả quảng trường đều kinh ngạc, Lâm Dương đã nhận thua!

Vậy bây giờ có thể nói, Lâm Thần là đối thủ cạnh tranh vị trí đầu tiên hay sao?

Nhưng bây giờ mỗi khi nhớ lại nhát kiếm đó của Lâm Thần liền cảm tháy rùng mình. Tốc độ của thanh kiếm đó thực sự là quá nhanh. Lâm Dương bại cũng là lẽ đương nhiên. 

Lúc này, quảng trường mới sôi động lên. Từ khi thi đấu cho đến bây giờ Lâm Thần lần đầu tiên dùng kiếm. Không dùng thì thôi, nhưng mỗi khi dùng lại náo động cả quảng trường.

Nhanh, độc, chuẩn chính là ba từ để hình dung về tốc độ của thanh kiếm.

Lâm Lang nói quả thực không sai, Lâm Thần mạnh nhất về kiếm pháp, luyện thể công pháp chỉ là môn võ phòng bị mà thôi! 

– Luyên thể công pháp của hắn đã đạt đến ngưỡng của Thiên cương cảnh sơ kỳ, không ngờ rằng kiếm pháp vẫn còn mạnh và uy lực hơn nhiều.

– Thật lợi hại!

Nhiều đệ tử Lâm gia tụ tập bàn tán, mỗi khi nghĩ đến nhát kiếm đó, sắc mặt liền thay đổi, hận không thể quay trở lại Lâm Thần của lúc trước, mỗi ngày luyện tập hàng nghìn lần. 

Lúc Lâm Thần mới luyện kiếm, quả thực là rút kiếm ra ngày ngày luyện hàng nghìn lần cách thu và rút kiếm. Dù gì đó cũng là ba điều cơ bản nhất khi luyện kiếm. Nếu luyện tập đến cực điểm thật sự không thể nào lường trước được uy lực của nó.

Trên võ đài, sau khi nghe xong câu nói của Lâm Dương, Lâm Thần mỉm cười và gật đầu cũng chắp tay nói:

– Ngươi thừa nhận rồi! 

– Lâm Thần, tuy rằng lần này ta thua nhưng sẽ không vì thế mà khuất phục. Nhất định sẽ có một ngày, ta sẽ đánh bại được ngươi.

Lâm Dương cười lớn và nói. So với Lâm Kỳ, trong lòng Lâm Dương thoải mái hơn nhiều. Tuy là thua Lâm Thần nhưng cũng không nản lòng, lấy Lâm Thần làm mục tiêu, dự định chăm chỉ khổ luyện rồi sẽ tìm đến Lâm Thần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN