Tuyệt Thế Lãnh Nữ
Chương 2: Truyền thuyết Phượng Hoàng
Bóng dáng cô độc rơi xuống, cánh dù bung ra…
Phượng Tĩnh Xuy nhắm mắt lắng nghe tiếng gió vù vù bên tai, mái tóc đen óng xõa tung, vài sợi lưa thưa dán lên má.
“Anh đã nghe tin rồi chứ, đừng lo lắng.” Phượng Tĩnh Xuy nghĩ thầm, những việc nhảy dù như thế này cô đã được tập cả trăm lần, nhưng… cô thấy mình đang mất tự chủ.
Linh hồn như đang dồn lại một chỗ chuẩn bị thoát xác bất cứ lúc nào.
Giống như con người ta đang hít một hơi dài, sâu, thật sâu, khát vọng thở ra một hơi mạnh lập tức trào dâng mãnh liệt.
Bầu trời đêm rằm lấp lánh ánh sao, phía chân trời có hai ngôi sao băng vụt qua.
…
Dinh thự Dạ gia
‘Títt…Títtt… Lệnh khẩn, tập trung tại sân bay gần nhất, chuẩn bị sẵn sàng ứng cứu hành khách nhảy dù xuống từ chuyến bay Sin – Việt tọa độ xxx- yyy.’
Tiếng tin nhắn thoại vừa vang hết lần một, Dạ Diên đã bật dậy, chỉ thấy bóng người vút qua vút lại trong ánh đèn ngủ mờ nhạt.
Khi tin thoại lặp xong lần 3 cũng là lúc cánh cửa rầm một tiếng, tiếng bước chân đi xuống cầu thang một lần hai ba bậc vang lên cộp cộp, rồi lại lách cách rầm, sau đó một chiếc moto từ gara phóng thẳng ra ngoài
Hình ảnh ấy không những không làm người ta thấy quỷ dị mà chỉ khiến họ mê đắm, đó là tác phong và tốc độ của một đặc công xuất sắc.
Đúng vậy, Dạ Diên là một đặc công, lần này Bộ Chỉ huy điều động cả người đang nghỉ phép như anh đủ để cho thấy tình hình nghiêm trọng đến mức nào.
Khẩn cấp là vậy, vội vàng là vậy nhưng không ai biết trong đầu Dạ Diên chỉ có ba từ ‘Phượng Tĩnh Xuy’.
Nhiệm vụ gì gì đó, né sang một bên!
( Đoạn kịch ngắn:
Nhiệm Vụ Cứu Vớt ủy khuất: ‘Người ta bị ghét bỏ sao?’
Dạ Diên: ‘Đoán đúng rồi, đáng tiếc không có thưởng!’
Mỗ Ngọc Xuy: ‘Nhiệm Vụ, lại nói nhỏ nghe, @#&%@&%’
Nhiệm Vụ Cứu Vớt: ‘Dạ ca, em tuyên bố đổi tên thành Nhiệm Vụ Tìm Vợ.’
Dạ Diên: ‘Dễ thương quá, lại đây cho ca ôm một cái.’ )
…
Phượng Tĩnh Xuy ngửa người nằm trên biển, tuy là phao cứu hộ chỉ có phần áo nhưng việc này chẳng ảnh hưởng bao nhiêu.
Bầu trời hôm nay khác lạ, từng luồng mây đen huyền bí lướt qua mặt trăng, xung quanh đó từng ngôi sao chợt sáng chợt tắt.
Cảm giác bức bách trong cô mỗi lúc một dâng cao.
Ở một góc Phượng Tĩnh Xuy không nhìn thấy, mặt biển đột nhiên dâng cao cả chục mét…
Loáng thoáng hình ảnh của Thanh Long…
…
‘Anh Diên, anh không khỏe à?’
‘Anh Diên.’
‘Cứ để đồng chí ấy nghỉ ngơi, một mình làm việc bằng cả 5, 6 người như vậy. Các đồng chí còn phải cố gắng chục năm nữa mới bằng người ta. Tiếp tục đi.’
‘Rõ!’
…
Trong căn phòng tối mờ được chiếu sáng bằng một viên dạ minh châu, tiếng hít thở của người đang ngủ bỗng dưng ngưng lại giây lát.
Màn mỏng nhẹ lay động, hài tử sáu tuổi trên giường bật người ngồi dậy.
‘Sao…’ Hài tử vừa thốt ra liền mím môi, mày nhíu lại mắt nghi ngờ nhìn khắp xung quanh.
.
Hoàn cảnh không đúng.
Thân thể không đúng.
Chẳng lẽ đây là ‘tá thi hoàn hồn’?
Nhưng mà mình còn chưa chết, chỉ là ngồi nghỉ thôi mà?
Rốt cuộc là làm việc quá sức, chết.
Lên cơn đau tim, chết.
Nguy rồi, hay là bị ám sát?
Không biết thi thể còn nguyên vẹn không hay là bị ném xuống biển rồi.
Ách, hình như nghĩ quá xa.
Dạ Diên tự phỉ nhổ chính mình, có lẽ bị nhập tâm bởi những kế hoạch ám sát không dấu vết của Phượng Tĩnh Xuy.
Dạ minh châu? Không đúng, dạ minh châu kích cỡ lớn như vậy chắc chắn phải ở trong bảo tàng, làm sao có chuyện đặt trong phòng ngủ như thế này.
Có người, cây trâm cài tóc đặt bên gối bị Dạ Diên dùng làm vũ khí phóng vút, cắm phập vào xà ngang.
‘Xuống!’ Dạ Diên lạnh giọng nói.
Bóng đen trên xà nhà còn chưa hoàn hồn vì hành động bất ngờ của hài tử ‘ngốc’ đã bị một tiếng nói làm lạnh cả xương sống.
‘Thiếu gia!’
‘Tên?’
‘Ám.’
‘Đi đi.’
Bóng đen chỉ cúi đầu hành lễ rồi lại nhảy vút, an tọa trên xà ngang, trong đầu trăm mối nghi vấn nhưng trên mặt vẫn một mảng lạnh tanh.
Suy nghĩ của Dạ Diên xoay vòng vòng cuối cùng cũng xác định, này đúng là ám vệ trong truyền thuyết, còn đây là nơi nào, ngày mai từ từ tìm hiểu vậy.
‘Tĩnh Xuy, em thế nào, anh phải làm sao đây. Xuyên không gì, tá thi hoàn hồn gì, đáng chết!’
Dạ Diên vừa nhắm mắt, vừa xoa xoa thái dương, đột nhiên đầu đau nhói, từng thông tin xa lạ thay nhau hiện ra, cuối cùng kết thúc bằng một giọng nói văng vẳng.
‘Dạ Diên, cuối cùng ngươi cũng tới. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành.’
Nóng… Nóng quá, Phượng Tĩnh Xuy vừa tỉnh dậy sau cơn choáng đầu chỉ nhìn thấy xung quanh toàn là lửa.
Hình tượng gì đó, vứt, mạng quan trọng hơn.
‘Cứu với… Có ai không…’ Phượng Tĩnh Xuy lấy sức hét lên nhưng chỉ nghe ‘Oaa…Oaa…’
Chết tiết, thân thể trẻ con, tay chân ngắn ngủn như thế này là cái trò đùa gì vậy?
‘Aaa… Oa…’ Ta ghét trẻ con, Phượng Tĩnh Xuy cắn răng, à không, cắn lợi, ngay cả lật người cũng không được.
Rốt cuộc đây là sự thật hay là ảo ảnh trước khi chết?
Đáng buồn, tay Phượng Tĩnh Xuy bị quấn trong khăn không thể đưa lên véo má mình được.
Vậy nên, tiếp tục đi.
‘Oaaa… Oa..’
‘Ám!’
‘Vâng.’
Dạ Diên vội vàng chạy ra cửa, tim gan nóng như lửa đốt, có cái gì đó thôi thúc, kêu gọi ở ngoài kia.
Dạ Diên đứng giữa sân xoay người một chỗ tìm kiếm, lập tức nhìn ra chỗ khác thường.
‘Đó là gì?’ Dạ Diên chỉ tay về hướng đó, thị lực của một hài tử bình thường không đủ để thấy rõ.
‘Là đền thờ Phượng Hoàng bốc cháy.’
‘Mau đưa ta qua đó.’ Dạ Diên không biết mình rốt cuộc mong chờ điều gì nhưng trực giác bảo anh phải làm vậy.
‘Vâng.’ Ám khom người bế ngang hông ‘hài tử Dạ Diên’ phi thân qua từng dãy rào, từng mái nhà, chỉ nháy mắt đã tới nơi.
Xung quanh đã hỗn loạn, ầm ĩ.
‘Mau, dập lửa.’
‘Nhanh chân lên!’
‘Diên nhi, con lại đây làm gì. Về ngủ đi, ngoan.’ Nam nhân khoảng hai lăm hai sáu tuổi vội sải bước lại ôm chầm lấy Dạ Diên, từ ái nói.
‘Phụ thân, mau, cứu đứa bé!’
‘Đứa bé?’
‘Trong đền, phụ thân, mau lên.’ Dạ Diên gấp đến phát khóc, giận mình vô dụng.
‘Ám, Ảnh, vào tìm!’ Dạ Cảnh, người nam nhân Dạ Diên gọi là phụ thân, bấy giờ mới tĩnh tâm nghe được tiếng nỉ non yếu ớt trong đám cháy.
Với thính lực của Dạ Cảnh thì chắc hẳn đã nghe ra từ sớm nhưng phần vì lo lắng cho đền thờ Dạ gia, phần vì lẽ đương nhiên là đền thờ canh phòng nghiêm ngặt, không người nào có thể lẻn vào nên chủ quan cho rằng bên trong không có người.
Cũng thật lạ, địa bàn của Dạ gia từ khi nào có người đi vào mà không bị phát hiện? Lại còn mang theo hài nhi vào đền Phượng Hoàng?
Dạ Diên không thấy ‘phụ thân’ rối rắm , trong lòng đang rối như tơ vò cũng không nhìn thấy lão gia gia đang trầm mặc nhìn mình.
Đại trưởng lão, cũng là gia gia của Dạ Diên, trong ánh lửa bập bùng, đã nhận ra rõ ràng ánh mắt Diên nhi lộ tinh quang, hành động nhanh nhẹn, thần trí bình thường.
‘Diên nhi không còn ngốc nghếch nữa rồi, Phượng Hoàng ban phước Dạ gia.
Đền thờ bốc cháy, hài tử bí ẩn, tiểu Diên hồi phục. Âu cũng là ý trời.’ Lão gia gia lẩm nhẩm, nhìn thấy đứa bé được cứu ra liền cất bước về phòng.
Đột nhiên lão gia gia nghĩ ra gì đó, xoay người ra lệnh ‘Cứ để đền thờ cháy, tất cả về nghỉ ngơi. Phát hiện ai truyền tin ra ngoài, xử lăng trì!’
‘Đã ghi nhớ, Đại trưởng lão.’
Lại quay về bên kia, Dạ Diên vội vàng chạy đến đón đứa bé trong tay Ám,
‘Mau đưa chúng ta về phòng.’ Dạ Diên ra lệnh.
Dạ phụ thân nhìn vòng tay trống rỗng của mình ngơ ngác một hồi, đứng dậy định tiến tới xem sao thì Ám đã mang người đi mất.
Dạ phụ thân cảm giác mình bị nhi tử vứt bỏ, lầm bầm ‘Vẫn là Diên nhi ngốc suốt ngày bám lấy phụ thân đáng yêu hơn.’
Sau đó lại mang trạng thái cô đơn đầy thân mà quay về phòng tìm phu nhân đang tu luyện nhà mình cầu an ủi, đáng nói là Dạ phụ thân vẫn chưa ý thức được nhi tử nhà mình hết ngốc.
Vì vậy mà bị nương tử nhà mình ‘cấm giường’ cả tháng trời. Thật đáng thương!
Trong phòng, Dạ Diên lấy khăn mềm ướt đắp lên trán cho Phượng Tĩnh Xuy.
Phượng Tĩnh Xuy cảm giác, đứa bé này tốt gần bằng một phần mười anh Dạ.
Dạ Diên mà nghe được suy nghĩ này không biết sẽ khóc hay cười nữa.
‘Phượng Tĩnh Xuy.’ Dạ Diên vừa thốt ra liền thấy đứa bé trong lòng trừng mắt nhìn mình.
Tên giống mình, Phượng Tĩnh Xuy nghĩ.
‘Là em đúng không, anh là Dạ Diên là anh Dạ. Em nói đi.’ Dạ Diên chưa bao giờ hồi hộp như lúc này.
Ngu ngốc, nhìn ta giống biết nói lắm sao?
‘Đúng rồi, anh đi cứu hộ máy bay của em rơi rồi bị xuyên vào đứa bé này. Em hiểu không? Chớp mắt một cái.’
Chớp mắt.
‘Ha… Không được, lỡ đâu trùng hợp, chớp mắt hai cái đi.’
Chớp mắt chớp mắt.
‘Lần cuối, ba cái.’ Dạ Diên háo hức.
Chớp mắt chớp mắt chớp mắt.
‘Bốn cái.’
Nhàm chán, anh muốn chơi trò đếm số à? Không rảnh, mệt chết đi được, vô lương tâm.
Phượng Tĩnh Xuy xoay đầu nhắm mắt, nắm tay nhỏ bé vung lên hất ngón tay người nào đó đang làm loạn trên mặt mình, có anh Dạ ở đây, thật tốt.
Dạ Diên bật cười ôm chặt người trong lòng ‘Đúng là mèo con của anh, có em ở đây, thật tốt.’
Lát sau đại phu và bà vú tới, khám và bón sữa cho Phượng Tĩnh Xuy xong, Dạ Diên phân phó người sắp xếp chỗ ngủ cho Phượng Tĩnh Xuy bên cạnh mình.
Tối nay, thật mệt mỏi nhưng cũng thật ngọt ngào với hai người.
Không ai biết, hàng trăm thần thú nơi cấm địa của đại lục đang sắp thức tỉnh.
…
‘Diên nhi à.’ Dạ phụ thân ai oán đứng ngoài cửa, nương tử không cần, nhi tử vứt bỏ, còn có thể đáng thương hơn sao?
Quay lại trước đó nửa canh giờ, Dạ mẫu thân sau khi bế quan ra ngoài nghe Dạ phụ thân kể lại tình hình tối qua liền chọn đúng trọng tâm, hỏi Dạ phụ thân có phải nhi tử đã hồi phục thần trí hay không, kết quả Dạ phụ thân ngơ ngác bảo không biết vậy là bị Dạ mẫu thân trừng mắt hừ một tiếng rồi đi thẳng đến thực phòng.
Lúc này mới biết nhi tử bé bỏng sáu tuổi của mình phải chăm sóc hài tử chưa đầy ba tháng cả đêm.
Dạ phụ thân tội càng thêm tội, oan uổng không biết kêu ai.
Rõ ràng là nhi tử mang người đi không cần sự giúp đỡ của mình, còn cả Ảnh cũng được phái tới hỗ trợ luôn cơ mà.
Đáng tiếc, Dạ phụ thân đã bị định tội rồi, kháng nghị không có hiệu quả.
.Còn tình hình bây giờ là, Dạ phụ thân bị cấm cửa, .Dạ .Diên phân phó .Ám không cho bất cứ ai vào phòng, phụ thân cũng không ngoại lệ.
‘Diên nhi à…’
‘Phụ thân vào đi.’ Nhập gia tùy tục, Dạ Diên nghĩ, phụ thân thì phụ thân đi, hơn nữa, cảm giác có người quan tâm không tồi.
Gió ào vào phòng, vị phụ thân vừa tới giữa phòng bỗng đứng như bị chôn chân.
Nhi tử nhà mình, hết ngốc.
Nhi tử nhà mình, thật suất.
Quan trọng là…
Nhi tử nhà mình, đang chăm chú nhẹ nhàng từ tốn lau mặt cho đứa bé kia.
Nhi tử nhà mình, không ôm mình ngọt ngào gọi phụ thân.
‘Phụ thân, đóng cửa lại.’ Phụ thân không biết trẻ nhỏ không thể gặp gió hay sao?
Dạ phụ thân phất tay đóng cửa rầm một tiếng.
‘Phụ thân, người làm bảo bối giật mình.’ Dạ Diên còn chưa có thời gian lí giải về đại lục này nên Phượng Tĩnh Xuy thấy hành động của Dạ phụ thân liền sặc một ngụm nước bọt.
‘Gọi bà vú vào đây.’ Dạ phụ thân giận dỗi, nhi tử vừa lớn tiếng với mình, hừ, bảo bối gì chứ, dám tranh nhi tử của ta.
Vậy mới nói, bệnh ‘nhi tử khống’ của Dạ phụ thân, đã đến kỳ cuối rồi.
‘Phụ thân.’
‘Diên nhi.’
‘Phụ thân.’
‘Diên…’
‘Phụ thân à, người lại đây được không, còn nữa, người đừng dùng giọng yểu điệu như vậy nữa. Thật đáng sợ đó.’
.
‘Nhi tử, trước kia con thích như vậy mà.’
‘Bây giờ khác, phụ thân không thấy con rất tỉnh táo à?’
‘Thấy.’ Thấy Diên nhi bỏ mặc phụ thân nữa.
‘Phụ thân, người không nghi ngờ tại sao con hết bệnh?’
‘Không.’ Nhìn nhi tử nghiêm túc, Dạ phụ thân cũng hắng giọng lấy lại vẻ uy mãnh bình thường ‘Trước kia, khi con chưa sinh ra, đền thờ Phượng Hoàng đã hiện ra lời căn dặn về việc này, cụ thể thì gia gia con rõ nhất, ta cũng chỉ nghe theo.’
‘Vậy còn đứa bé?’
‘Ý con là nữ hài tử này? Ta không rõ.’ Dạ phụ thân nghi hoặc nhìn đứa bé trong lòng nhi tử, ngũ quan chưa rõ ràng nhưng ánh mắt to tròn, sáng như sao, thật khiến người ta yêu thương.
‘Vâng, phụ thân, người năm nay bao nhiêu tuổi.’ Dạ Diên nhìn gương mặt bằng tuổi mình kiếp trước, nhưng khi gọi phụ thân lại cảm giác rất bình thường liền hỏi.
Thông cảm, thông tin rõ ràng về từng người là không có. Thần tiên chỉ làm những việc lớn lao.
‘Tháng sau là tròn bốn mươi lăm, sao vậy nhi tử?’
‘Ách, thật? Không phải ba muơi? Phụ thân thật suất!’ Dạ Diên giơ ngón cái.
‘Nha nha..’ Phượng Tĩnh Xuy lại bị sặc nước bọt.
Dạ phụ thân không hiểu hành động giơ ngón cái có nghĩa gì nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhi tử sùng bái như vậy liền thỏa mãn không tả hết.
‘Haha… Sau này Diên nhi cũng suất giống phụ thân, nhất định nhiều cô nương theo đuổi.’
‘Nha, phụ thân được nhiều nữ nhân ái mộ nhớ thương lắm nhỉ.’ Dạ Diên cảm thấy phụ thân nhà mình thật thú vị.
‘Hừ, ta mới không cần. Mẫu thân của con là nhất, người khác hả, tránh đường.’
‘Hahaha…’
‘Khách khách…’ Phượng Tĩnh Xuy cũng bật cười.
‘May cho huynh đó.’ Dạ mẫu thân từ ngoài cửa tiến vào, y phục mềm mại lay động theo từng bước chân, giọng nói trong trẻo mà ấm áp.
‘Mẫu thân.’ Dạ Diên gật đầu lễ phép gọi.
‘Nhi tử của ta, trưởng thành rồi.’ Khóe mắt vương hạt lệ nhỏ, khẽ chớp mắt liền biến mất, trong mắt chỉ tràn đầy ý cười và hạnh phúc.
‘Vâng, mẫu thân.’
Đây là cảm giác có gia đình sao? Phượng Tĩnh Xuy và Dạ Diên không ngăn được hốc mắt nóng ẩm, giọt lệ lăn dài trên má.
‘Ngoan, Diên nhi không khóc, con xem, đứa bé khóc theo kìa.’ Dạ mẫu thân vuốt má nhi tử nhà mình dỗ dành.
‘Vâng.’ Dạ Diên đáp rồi quay sang Phượng Tĩnh Xuy ‘Xuy nhi, đây là phụ thân, mẫu thân.’ Ý tứ trong lời nói đó, chỉ hai người hiểu.
‘Xuy nhi?’ Hai người nghi hoặc.
‘Vâng, là Phượng Tĩnh Xuy, nhi tử đặt đó.’
‘Diên nhi thật thông minh. Nhưng mà phải lấy họ Dạ chứ, con không phải rất thích nữ hài tử này sao?’
‘Thích nha.’ Dạ Diên thừa cô hôn hôn mũi Phượng Tĩnh Xuy.
‘Vậy sao…’
‘Đây là nương tử của con. Không phải muội muội.’
‘…’
‘…’
‘Haha, nhi tử rất khí phách!’ Dạ phụ thân cao hứng.
‘Con đây là muốn dưỡng thành sao?’ Dạ mẫu thân dở khóc dở cười, mới sáu tuổi đầu đã lo tìm nương tử, sau này sẽ ra sao nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!