Tuyệt Thế Phàm Nhân
Chương 13: Chiến Cổ Hoang Nguyên
– — Được rồi, công tử tu luyện thứ này đừng cho ai biết, còn nữa công năng của nó sẽ mở từ từ theo tu vi của công tử tăng lên. Có nó những cảnh giới thấp công tử sẽ tu luyện rất nhanh.
Huyền Trân không yên tâm dặn dó Tôn Dương, bởi vì thứ này là vật biết bao nhiêu huyền giả và huyền thú thèm khác, nếu như họ biết trên người Tôn Dương có Đang Nguyên. Nhất định sẽ băm chết hắn để cướp đoạt…
– — Được rồi, ta sẽ cẩn thận, tỷ cứ yên tâm.
Tôn Dương cũng trịnh trọng gật đầu đáp ứng…
– — À… Còn một chuyện, nữa tháng nữa là đến kỳ khai mở chiển Cổ Hoang Nguyên, là nơi cơ duyên đầy dãy. Nếu muốn tham dự công tử có thể đến trung Tâm thành Tây Ninh báo danh, nộp phí hai trăm tiên linh thạch là có thể vào truyền tống Trận đến Hoang Nguyên.
– – Ồ…. Chiến Cổ Hoang Nguyên sao, đó là gì vậy Huyền Trân tỷ…?
Tôn Dương tò mò hỏi…
– — Chiến Cổ Hoang Nguyên là chiến trường đỉnh cấp ở thời thượng cổ. Truyền thuyết lưu lại nói rằng đây là nơi mà cường giả của thế giới chúng ta, giao chiến cùng cường giả thế giới khác ngoại xâm, là chiến trường dành riêng cho cường giả Đế cấp trở lên.
–
– — Bên trong đó có vô số cường nhân đỉnh cấp ngã xuống, có Huyền Đế, có thú Đế, yêu Đế, Ma Đế. Có Thánh cấp của Nhân, Thú, Yêu, Ma. Có Hư Thần của, Nhân, Thú, Yêu, Ma. Toàn bộ năng lượng tài nguyên trên người bọn họ sau khi chết đều được lưu lại trong các khe hở không giang.
– — Nếu may mắn tìm được một toà không giang phù hợp thì truyền thừa trong đó sẽ rất khủng. Tuy nhiên bao nhiêu năm qua số người tìm được khe hở không giang không nhiều lắm, với lại bên trong đó lưu lại rất nhiều chấp niệm của cường giả. Nếu không cẩn thận đụng phải, thì sẽ rất phiền phức… Với lại còn phải đề phòng Long xà hỗn tạp trong đó, nói thì nói vậy chỉ cần người có thực lực đủ mạnh thì có thể chống đở được.
– — Bởi vì nơi này chỉ dành cho những tu sĩ, tính từ Huyền Vương cảnh trở xuống mới có thể vào. Nếu người từ Huyền Quân cảnh trở lên dám bước vào thì nhất định sẽ xúc động năng lượng phát tán trong đó bạo động, tụ lại và xoáy người đó ra thành từng mãnh, đẳng cấp càng cao thì năng lượng bạo động càng mạnh…
– — Bởi vậy họ chỉ có thể để cho hậu bối của mình đi vào, tìm kiếm cơ duyên…
Huyền Trân một mạch giải thích tường tận, bởi vì trước đây nàng cũng đã từng mở không giang truyền tống, cho đám Huyền thú ở chổ nàng tiếng vào…
– — A… Hoá ra là vậy, trong đó nếu đã toàn là cường giả đỉnh cấp thì chắc thứ họ lưu lại sẽ rất khủng bố a. Đã như vậy ta nhất định đi thử vận may mới được…
Tôn Dương chà chà sát hai tay, làm ra vẽ hóng hớt tham lam…
– –Ừ… Với thực lực của công tử hiện tại, tuy còn hơi thấp nhưng cũng có thể miễn cưỡng đi thử, đây chính là cơ duyên đột phá. Nhưng nhớ là Hoang Nguyên chỉ mở trong ba tháng, ba tháng sau nếu không ra kịp thì sẽ bị nhốt trong đó, năm mươi năm, sau khi Hoang Nguyên mở lại lần nữa mới ra được…
Huyền Trân thấy Tôn Dương đồng ý, muốn đi thì lại tiếp tục nhắc nhở. Nếu không để Tôn Dương bị nhốt trong đó, nàng thật không biết năm mươi năm sau hắn còn mạng để ra không…
– — Chỉ mở ba tháng thôi sao, mà như vậy cũng đủ rồi. Nếu thật sự có duyên thì sẽ tìm được thôi..
Tôn Dương cũng biết nếu dễ tìm như vậy thì bao nhiêu năm qua đã có không biết bao nhiêu cường giả xuất thế rồi, hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn, mục đích của hắn cũng là muốn đi dao du xem xem những thiên tài được bước vào trong đó mạnh như thế nào…
– — Được vậy công tử cầm lấy miếng thạch lệnh này, có nó những huyền thú đi vào trong đó sẽ biết điều mà không động đến công tử. Ngược lại còn tận lực bảo vệ…
Nàng đưa cho Tôn Dương miếng thạch lệnh, trên đó có khắc hình một con thỏ sống động, ở vị trí con mắt phát ra hồng quang nhàn nhạt… Tôn Dương cầm lấy, lật qua lật lại nhìn xem rồi cất vào chỉ giới.
– — Vậy trong thời giang tới, tỷ tính làm gì..?
– — Ta phải trở về khôi phục thực lực, rồi từ từ tính sỗ với đám người kia…
Huyền Trân vừa nói, trong đôi mắt đẹp vừa loé lên sát khí…
– — A… Vậy nàng nhớ để dành phần cho ta a…. Hì hì…
Tôn Dương cười lên tiếng, như đang sợ Huyền Trân ăn hết phần của mình. Bởi vì cô nàng này quá khủng bố, nếu không nhắc nhở nàng thì sợ là thù này không báo được mất…
– — Haha… Vậy thì còn phải xem bản lĩnh của công tử, nếu trong vòng một trăm năm công tử có thể mạnh mẽ đứng sánh vai cùng ta, thì ta nhất định sẽ để toàn bộ lại cho công tử xữ lý….
Huyền Trân thay dổi sắc mặt nở nụ cười duyên dáng xinh đẹp, rồi đưa ra điều kiện cho Tôn Dương, nhưng câu nói tiếp thao của Tôn Dương làm cho nàng mặt mày đỏ bừng bừng, tim đẫp thình thịch…
+— Được ta hứa với nàng, nếu trong vòng một trăm năm ta đạt đến mục tiêu, nàng nhất định phải giữ lời, giao toàn bộ lại cho ta xữ lý.— Bao gồm cả nàng–…. Haha…..
– — Ách… Chuyện này hay là để đến lúc đó mới nói đi nha….
+- Vậy ta coi như nàng đồng ý….
Huyền Trân trợn mắt với hắn một cái, sẳn giọng đáp còn Tôn Dương thì vô sĩ đem câu nói như quyết định thay nàng, tự mình hỏi rồi tự mình đồng ý….
– — Được rồi không đùa nữa, ta phải đi đây. Công tử tự mình vào thành rồi kiếm bộ y phục thay đi….
Nàng thu hồi sắc mặt đạm nhiên, chuẩn bị rời đi Tôn Dương như nhớ ra điều gì đó vội vàng hỏi…..
– — Khoan đã, ta có thể nhờ tỷ một chút không, chỉ là kiếm một ít thảo dược và thú đan hệ phòng ngự…
– — Thảo dược và thú đan phòng ngự, là những loại và cấp bật nào, công tử cần những thứ đó làm gì…?
Huyền Trân không biết hắn muốn làm gì nên tò mò hỏi lại…
– — Hắc hắc…. Ta cần để tu luyện thân thể. Còn loại nào cấp bật nào ta cũng không biết. Nàng tự mình nhìn xem…
Tôn Dương nói rồi lại gọi Ly Châu ra, hai tay kết ấn, Thần Phách mờh nhạt cũng kết ấn theo, quanh thân Thần Phách bắt đầu tách ra những luồng khí dần dần tạo thành mười viên Đan và mười cây thảo dược trong suốt, nhưng hình đạng cực kỳ thực chất. Tạo thành hai vòng xoay quanh Thần Phách…
Huyền Trân vừa nhìn thấy mấy loại thú Đan và Thảo dược này thì há mồm kinh ngạc…
– — Trời đất ơi— rốt cuộc công tử tu luyện công pháp thân thể gì mà lại biến thái, phá sản như vậy. Toàn bộ đều là vật liệu cao cấp khó tìm. Nếu là Đan nguyên thì ta còn miễn cưởng lấy cho công tử, vì loại Đan này là đẳng cấp lục giai, còn thảo dược thì thật sự quá khó kiếm, sợ là ta lật tung cả rừng U Minh cũng chỉ có thể tìm được chưa đến một nữa…
Tôn Dương nge xong cũng xuýt nữa té ngã ra đất, Huyền Trân là hạng gì, mà còn nói như vậy. Vậy công pháp này xác định khác nào không thể tu luyện…
– — Ài… Thôi vậy tạm gác sang một bên đã… Nếu đã đòi hỏi cao như vậy thì chắc chắn không phải là thứ tầm thường rồi, huống chi đây mới chỉ là tàn quyển. Nếu như đủ bộ không phải là muốn lấy luôn cái mạng già của ta sao….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!