Tuyệt Thế Phàm Nhân
Chương 23: Ly Châu Tấn Cấp
….” Hỗn đãng đã thông linh thật sao?…. Mau đứng lại cho Ca… Ca vì ngươi mà chiệu giày để vào đây…. Bây giờ ngươi nở bỏ Ca mà chạy sao..?….. Tôn Dương nhìn cảnh này cũng nhịn không được, nén lại đau đớn trong người mà la lên một tiếng…. Năm ngón tay cũng đồng thời bắn ra năm sợi Tàm Ti bay uống lượn, đuổi sát Cương Tinh Thảo.
Hai bên một chạy một đuổi, vòng lui vòng tới đảo quanh trong động….. Tôn Dương hiện tại không cử động được, chỉ có thể đứng yên một chổ, điều động Ly Châu chống đở định lực lại vừa chữa trị thương thế.
Hắn không giám ngẩn đầu nhìn vật đen phía trên kia, hiện tại hắn đã có thể đoán ra được Ngãi Đế rất có thể là vật đen đó…. Hắn cũng không tưởng tượng được bây giờ mình lại đứng ngay dưới chân của vật khủng bố này, chỉ cần hơi sơ xẩy một chút thì sẽ lập tức đi đời nhà ma ngay…
Phải biết rằng Chiến Cổ Hoang Nguyên đã tồn tại hàng trăm vạn năm qua, cũng đồng nghĩa con Ngãi này cũng đã tồn tại ở đây hàng trăm vạn năm, vẫn khủng bố như vậy…” Thật đáng sợ..”
Tôn Dương cũng không kịp nghỉ nhiều, việt quang trọng hiện tại là phải bắt cho được Cương Tinh Thảo, kéo dài càng lâu thì sẽ càng nguy hiểm…. Lúc này trong động đã giăng đầy Tàm Ti đang qua đang lại, nhưng cọng linh thảo kia vẫn rất linh hoạt mà luồng lách chui lũi tránh né….
…” mẹ kiếp… Đây mà là linh thảo sao…. Chạy nhảy còn nhanh hơn cả chuột…”…. Tôn Dương nôn nóng chữi ầm lên một tiếng…
Ngay lúc này Thần Phách trong người Tôn Dương bỗng dưng có dị động, nó đứng dậy hai tay kết ấn…. Kén Tàm Ti từ dưới bụng bay ra ngoài huyền phù trước mặt Tôn Dương, Thần Phách lại kết ấn Kén Tàm Ti run mạnh lên bắn ra vô số sợi tơ nhỏ, đang sen chằng chịt thu nhỏ phạm vi chạy trống của cọng linh thảo kia lại.
Sau một lúc rốt cuộc…. Cương Tinh Thảo rắn rắn chắc chắc bị Tàm Ti quấn chặt lại như một cái xác ướp, bị kéo dính vào kén Tàm Ti bay nhập vào lại với Thần Phách.
Quanh thân Thần Phách hiện lên mười cọng linh thảo…. Cây Cương Tinh Thảo hư ảnh kia hoá thành một đoàn Tạo Hoá lực phủ xuống, đem cây Cương Tinh Thảo mới thu vào kia bao bọc lại bắt đầu hoà tan…. Cương Tinh Thảo cũng không phải chuyện đùa, dưới sự hoà tan của Tạo hoá lực vẫn có thể chống cự được, tốc độ hoà tan cực kỳ chậm chạp…
Tôn Dương đã đạt được mục đích thấy trong động ngoài bộ xương kia thì cũng chẳng còn thứ gì hắn thầm nhủ..” đúng là một tên Đế cấp nghèo kiếp sát..”… Rồi đang định nghỉ cách làm thế nào để trở ra thì chuyện tiếp theo lại khiến hắn trợn tròn mắt.
Ly Châu đang an phận chống đở cho hắn bỗng nhiên bay vút ra, hướng lên phía vật đen kia mà phóng ra một đoàn tinh quang nhanh như chớp…. Vật đen trên cao kia run mạnh cũng phóng ra một đoàn hắc vụ đối kháng, hai nguồn lực xung kích va chạm nhau, đem toàn bộ rể cây bò ngang bò dọc xung quanh chấn cho vở nát rơi lả tả…
Ly Châu hưng phấn run lên, tinh quang toả ra càng đại thịnh…. Lúc này Tôn Dương đang trợn to mắt kinh ngạc, vừa nãy khi vật đen kia đánh trả Ly Châu thì lực định trụ kia cũng đã nới lõng ra, làm cho hắn nhẹ nhõm… Dồng thời số rể cây bị chấn xuống cũng làm lộ ra vật kia…
Tôn Dương ngơ ngác nhìn một đoá Hắc Liên trên cao đang toả ra yêu vụ kia…. Phía vách động đằng sau Hắc Liên cũng sáng loé lên vài chữ…” Ngãi Đế Yêu Liên Toả Định.”….
…” má ơi… Đúng thật là Ngãi Đế……. Ly Châu cũng quá ngưu đi…… Ngay cả yêu vật này mà cũng dây dưa được…”…. Tôn Dương kinh hãi thốt lên….. Nhưng rồi hắn nghỉ lại nguồn gốc của Ly Châu nên cũng chỉ kinh hãi trong chốc lát rồi khôi phục lại.
Ly Châu dù sao cũng là được tách ra từ Đang Nguyên của Đế thú đỉnh phong sắp đạt đến Thánh thú…. Muốn không cường đại cũng không được a…
Hiện tại Hắc Liên và Ly Châu đang ở thế giằng co…. Ly Châu liên tục phóng ra tinh quang như muốn bao phủ nuốt trọn đối phương…. Hắc Liên cũng toả ra yêu vụ chống trả….. Tôn Dương thấy vậy hắn cắn răng do dự…” mẹ nó…. Nếu Ly Châu đã nhắm vào nó thì chắc là có chỗ hữu ích…. Vậy đành liều thôi…”
Hắn quyết định xong, hai tay kết ấn… Ngưng tụ ra một mũi Nhất Chuỷ Toái Diệp mạnh mẽ hướng lên Hắc Liên ầm ầm cuốn động mà bắn đi.
…. Ầmmmm…..! Không có bất ngờ gì xảy ra cả, một chuỷ này lúc đối mặt với cường giả hơn một hai cảnh giới thì vẫn rất mạnh, nhưng hiện tại dùng nó bắn vào đoá Hắc Liên kia thì chỉ như muối bỏ biển… Không lật nỗi bao nhiêu sóng gió….
Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, Ly Châu đã nhân ccơ hội lao vút lên đập mạnh vào Hắc Liên khiến nó chao đão… So với Hắc Liên thì kích thước của Ly Châu nhỏ đến đáng thương, chỉ như một con kiến nhưng sức mạnh nó phát ra quả thật quá đáng sợ…
Tôn Dương thở phào một hơi, ít ra cũng giúp Ly Châu tranh thủ được cơ hội…. Nhưng lúc này hắn còn chưa kịp phòng bị gì đã bị hai đoàn sáng đen trắng, một trước một sau bắn thẳng vào người. Hắn đứng ngây ngốc dung nhập tinh thần vào xem xét liền phát hiện, đoá Hắc Liên và Ly Châu đều đang huyền phù trong đang điền của hắn…
…” hỗn đãng…. Các ngươi xem cơ thể Ca là chiến trường sao…. Cẩn thận a…. Sơ xẩy là Ca đi đời nha…!
Tôn Dương sợ tai bay vạ gió nên muốn giúp Ly Châu một tay, hắn truyền ý niệm qua Thần Phách, kéo nó qua cùng tham chiến…. Thần Phách bay qua lại đứng phía trên Ly Châu, hai tay kết ấn đem Ly Châu ngưng tụ hoá thành một mũi chuỷ trong suốt rồi bắn mạnh về phía đoá Hắc Liên….. Hắc Liên cũng không yếu thế, toả ra yêu vụ đậm đặc hoá thành bốn năm cánh Sen màu đen bắn đi..
Hai bên năng lượng mạnh mẽ va chạm nhau, năm cánh Sen bị mũi chuỷ do Ly Châu hoá thành xoắn nát…. Trực diện kích thẳng vào Hắc Liên xuyên qua một cái lổ…. Hắc Liên mất thăng bằng lắc lư như sắp rụng, yêu vụ cũng nhạt đi một mãng, khí thế lập tức suy giảm….
– — Haha…. Đã vào địa bàn của ta mà còn muốn giả thần giả quỷ ma tác quái sao..? Tôn Dương hưng phấn cười haha nói…
Thần Phách nhân cơ hội Hắc Liên đang suy yếu, lại điều khiển Ly Châu bồi thêm một kích, sau đó điều động Tạo Hoá lực đem Hắc Liên bao phủ lại…. Ly Châu cũng trở lại nguyên dạng, run lên từng đợt hưng phấn, rồi cũng phóng ra một đoàn tinh quang dung hoà với Tạo Hoá lực đem Hắc Liên đang còn dãy dụa trói chặt lại.
Ly Châu bay đến gần Hắc Liên, bỗng nhiên tan rã ra thành một đoàn chất lỏng trong suốt, toàn bộ rót vào trung tâm noãn Sen… Bắt đầu phát ra lực đồng hoá cường đại, đem yêu vụ của Hắc Liên chuyển hoá thành tinh quang rồi truyền đi khắp cơ thể Tôn Dương.
Hắn thấy cảnh này liền kinh ngạc thốt lên..” Tấn cấp….Ly Châu đang tấn cấp sao?…
Hắn cũng không kịp nghỉ nhiều, liền ngồi xuống bắt đầu tiêu hoá tinh quang do Ly Châu truyền ra…
Ở bên ngoài…
– — Các ngươi mau giao tất cả đồ trên người ra đây cho bản cô nương…. Có tiền thì giao tiền không có thì giao mạng…! Cẩm Linh đang một tay chống nạnh một tay chỉa kiếm vào một đám người nói…
– — Ai za… Các vị bằng hữu, ta đã nói rồi mà, ta nhìn thấy đường tiền tài của các vị bị che lấp mà không tin…! Thiên Ân đứng cạnh nàng cũng bày ra bộ mặt đê tiện nói…
Đám người bị chặn kia khóc không ra nước mắt, mấy ngày nay bọn hắn như một cái máy thu hoạch bị bóc lột… Một ngày không biết bị chặn cướp bao nhiêu lần… Mà lần nào cũng phải ngoan ngoản giao ra để bảo trụ mạng sống…
Còn ba Huynh muội Phan Kim Huệ thì trợn tròn mắt… Mấy ngày nay ba người đi theo Cẩm Linh và Thiên Ân đánh cướp, đã chứng kiến được một mặt khác của hai người mà lúc trước họ cho là nghiêm chỉnh hơn so với Tôn huynh đệ kia…
Hoá ra chỉ là nép mình rình mồi, mấy ngày nay hai người này chạy loạn khắp nơi đánh cướp, cứ kẻ uốn lưởi người múa kiếm… Cướp bóc cho bằng được, ba người bọn họ chỉ đi theo phụ hoạ, vì thực lực của họ đối với ai trong hai người này cũng chẳng đáng là gì cả.
– — Các vị chúng ta mấy ngày nay liên tục bị đánh cướp, hiện tại chỉ mới thu có vài viên Huyền Khí đang… Các vị xem…..! Một người trong đám người kia nói
– — Có bao nhiêu thì nộp bấy nhiêu… Ta không phải là người tham lam, dù sao có còn hơn không…! Cẩm Linh chống nạnh bắt chước giọng điệu của kẻ nào đó nói…
Nàng xong đang đưa tay định nhận lấy, Huyền Khí đang thì chợt nge từ xa phát ra tiếng hú quái dị…… Úuuuuuuuuuuuu…. Úuuuuuuuuu…… Đám người ngoảnh mặt nhìn lại, chỉ thấy một đầu Oán Linh to lớn đang bay về hướng này, cả đám liền trợn tròn mắt…
– — Má ơi…. Oán Linh cao cấp chạy mau…! Nguyễn kình kinh hãi hô lên, nhưng hắn nhìn quanh chỉ còn lại ba huynh muội bọn hắn và đám người bị cướp kia….
Cẩm Linh và Thiên Ân thì không biết đã tung cò chạy từ bao giờ… Chỉ để lại hai cái lằng bụi bốc lên như hai cái vành lốp xe vừa chạy ngang Sa Mạc…
Cả đám người nhìn trân trối không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu cười khổ…” đúng là mình ra đời còn chưa lanh bằng họ..”…. Rồi vội tách ra hướng khác mà bỏ chạy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!