Tuyệt Thế Vũ Thần - Tàn khốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Tuyệt Thế Vũ Thần


Tàn khốc



Ánh mắt Nam Cung Lăng dần trở nên lạnh giá, sắc nhọn.

Sở Kình, tông chủ Hạo Nguyệt tông, phụ thân của Đại Bằng công tử Sở Triển Bằng.

Hàn Tuyết Thiên, trang chủ Băng Tuyết sơn trang,

Đằng Vu Sơn, phó môn chủ Vạn Thú môn.

Đoàn Thiên Lang, thân vương hoàng thất, cũng là phụ thân của tiểu vương gia Đoàn Hàn đến đây mấy ngày trước.

Ngoài Lạc Hà tông ở Địa Xử cương vực cùng với Nguyệt gia, Vũ gia bao gồm cả Hoàng gia ở Hoàng thành, bốn thế lực này đồng thời xuất hiện, không mời mà đến, hơn nữa lại vào đúng ngày diễn ra vòng đấu tông môn của Vân Hải tông, rõ ràng không thể là đến để chúc mừng.

– Nam Cung tông chủ, Đoàn mỗ cùng dẫn theo mấy người đường đột tới thăm, vẫn mong lượng thứ.

Đoàn Thiên Lang đứng trên cự kiếm, trên người mặc áo giáp trắng, uy phong lâm liệt, khi tiếng nói vọng xuống, cự kiếm trực tiếp lao xuống khán đài, từng tiếng nổ lớn vang lên không dứt, một góc của khán đài trực tiếp bị luồng kiếm khí nghiền thành tro bụi.

Cũng lúc đó Sở Kình, Hàn Tuyết Thiên, Côn Mãng cũng lần lượt đáp xuống khán đài.

Đoàn Hàn đứng bên cạnh Đoàn Thiên Lang lạnh lùng nhìn Nam Cung Lăng, hôm đó chịu sự nhục mạ của Nam Cung Lăng phải rời đi, gã vẫn ghi mối hận trong lòng, hôm nay nhất định phải cho Vân Hải tông đẹp mặt.

– Ha ha, Thiên Lang Vương đến Vân Hải tông ta làm khách chính là vinh dự cho Vân Hải tông ta. Nam Cung Lăng mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng vẫn vui vẻ cười nói: – Chỉ là không biết vì cớ gì mà Thiên Lang Vương cùng các vị tông chủ môn chủ tới đây?

– Không lâu trước con trai ta Đoàn Hàn có đến đây, mục đích nó đến chắc Nam Cung tông chủ cũng biết rõ! Bệ hạ nhìn xa trông rộng, chuẩn bị xây dựng Tuyết Nguyệt thánh viện, cần các vị đồng lòng giúp sức! Hơn nữa, các vị tông chủ môn chủ khác đều đã đáp ứng yêu cầu của bệ hạ, duy chỉ có phía Vân Hải tông

Nói đến đây Đoàn Thiên Lang chợt dừng lại, chỉ im lặng cười chứ không nói tiếp.

– Hừ? Ánh mắt Nam Cung Lăng trở nêu dị thường, đám người Sở Kình, Hàn Tuyết có kẻ nào không phải là loại cáo già gian xảo, sao có thể giao ra đệ tử thiên phú xuất chúng của tông môn. Bọn họ chắc hẳn phải biết rất rõ, chỉ cần giao người ra, sau này, rất có khả năng sẽ là thế lực của hoàng thất, chứ không còn là người của bọn họ nữa.

Có điều, đám người Sở Kình khi nghe thấy lời vừa rồi của Đoàn Thiên Lang sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh, dường như việc này vốn đã là như thế, khiến Nam Cung Lăng có chút khó hiểu.

– Vậy Thiên Lang Vương định thế nào? Nam Cung Lăng hỏi.

– Nếu Nam Cung tông chủ không đồng ý giao người cho bệ hạ, vậy thì, ta đành phải đích thân thay bệ hạ lựa chọn rồi! Vừa khéo hôm nay là ngày thi đấu của Vân Hải tông, ta có thể thấy được phong thái của đệ tử Vân Hải tông, từ đó mà lần lượt lựa chọn. Đoàn Thiên Lang nói gọn gàng dứt khoát, ngữ khí vô cùng bá đạo

Toàn bộ đám người của Vân Hải tông đều biến sắc, thật càn rỡ, bọn họ coi Vân Hải tông thành chỗ nào rồi, người của Vân Hải tông sao có thể để bọn họ tuỳ ý lựa chọn?

– Nếu ta không đáp đồng ý thì sao? Nam Cung Lăng nói một cách lạnh lùng.

– Nam Cung tông chủ nhất định sẽ đồng ý, giống như các tông chỉ môn chủ khác cũng đã đồng ý. Trong lời nói của Đoàn Thiên Lang đầy tự tin, giống như không ai có thể phản kháng lại lời của y.

– Nam Cung tông chủ đừng vội tranh chấp, tốt hơn nên để đệ Vân Hải tông tiến hành thi đấu nỗ lực biểu hiện trước đã! Tuyết Nguyệt thánh viện, không cần những kẻ tầm thường, nhưng chỉ cần có thể vào Tuyết Nguyệt thánh viện, nước Tuyết Nguyệt sẽ là hậu thuẫn của các ngươi, đan dược vũ khí dùng bao nhiêu cũng không hết. Những lời này là của Đoàn Thiên Lang nói với đệ tử Vân Hải tông, giọng nói tràn đầy sự dụ dỗ, chỉ cần gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện liền sẽ có vô số công pháp võ kỹ cùng vũ khí, đan dược cường mạnh, đây là một việc tốt đến nhường nào, đối với những đệ tử khao khát thực lực cường mạnh mà nói quả thực vô cùng hấp dẫn.

Bọn họ đến Vân Hải Tông cũng là vì tu luyện, vì muốn trở nên cường mạnh, nếu như Tuyết Nguyệt thánh viện có thể cung cấp được đãi ngộ tốt hơn, bọn họ vì cớ gì mà còn muốn ở lại Vân Hải tông?

Lúc này đã có rất nhiều người dao động, âm thầm nhắc nhở bản thân phải dốc toàn lực thi đấu.

– Đê tiện.

Nam Cung Lăng thầm mắng một tiếng, kế ly gián của Đoàn Thiên Lang chẳng vẻ vang gì, nhưng quả thực rất có tác dụng.

Càng khiến cho Nam Cung Lăng không thể chịu đựng được là hành động vừa rồi của Đoàn Thiên Lang chính là sự khiêu khích trắng trợn với Vân Hải tông.

– Ta muốn xem xem, ai dám phản lại Vân Hải tông. Nam Cung Lăng thờ ơ nói với Đoàn Thiên Lang: – Nếu Thiên Lang Vương đã muốn xem thi đấu của Vân Hải tông ta, Nam Cung Lăng đương nhiên tác thành.

– Cuộc thi đấu tông môn, đấu xếp hạng đệ tử ngoại môn cùng đệ tử hạch tâm tạm hoãn, hôm khác sẽ đấu! Hôm nay, chỉ diễn ra cuộc đấu của đệ tử nội môn.

Lời Nam Cung Lăng vừa dứt, mọi người liền trở nên nhốn nháo, nhưng ngay sau đó đã hiểu được ý của Nam Cung Lăng.

Đệ tử ngoại môn quá yếu, lúc này thể hiện sẽ làm mất mặt Vân Hải tông, còn đệ tử hạch tâm là nòng cốt của tông môn, là lớp người nối nghiệp Vân Hải tông trong tương lai, không thích hợp phơi bày thực lực quá sớm, để đệ tử nội môn tiến hành thi đấu là thích hợp nhất.

Trong mắt Đoàn Thiên Lăng loé lên một tia cười dị thường, như vậy liệu có tác dụng không?

– Đệ tử nội môn theo thứ tự xếp hạng trên thạch bích, lên Sinh Tử đài.

Nam Cung Lăng một lần nữa lên tiếng, lập tức chủ nhân của tám mươi mốt cái tên khắc trên thạch bích lần lượt bước lên Sinh Tử đài, đón nhận ánh mắt của hàng vạn người, vô cùng vinh quanh.

– Lần thi đấu tông môn này, quy tắc ta cũng sửa lại một chút, những người muốn tham gia đấu xếp hạng, bắt buộc phải thách đấu với một đệ tử nội môn trong số tám mươi mốt người đứng đầu, người thắng, sẽ có tư cách tham gia đấu xếp hạng, hơn nữa, người thách đấu không được liên tiếp lựa chọn cùng một người.

Nam Cung Lăng tiếp tục lên tiếng, mọi người lại ồ lên, rất nhiều người đều có chút thất vọng, vốn muốn nhân cuộc thi đấu tông môn thể hiện chút bản lĩnh, thử kiểm nghiệm thực lực của bản thân, hiện giờ xem ra lại không có cơ hội nữa.

– Còn có chính là, trận đấu thách đấu lần này, giành lấy tư cách, sống chết không giới hạn.

– Ầm. Trong lòng mọi người đều chấn động, sống chết, không giới hạn.

Nếu bọn họ thách đấu đệ tử trong số tám mươi mốt người trong bảng xếp hạng, nhất định sẽ bị đối phương cừu thị, có thêm quy tắc này, rất có khả năng sẽ muốn lấy mạng bọn họ, đây cũng có nghĩa là, bọn họ căn bản không thể thua.

Thắng, mới có thể đạt được tư cách tham gia đấu xếp hạng, bại, hậu quả nghiêm trọng, thậm chí có thể phải trả giá bằng mạng sống.

– Không đáng.

– Lấy mạng sống để đánh cược lấy tư cách đấu xếp hạng, quả là không đáng, cùng lắm thì để sang năm lại tham gia.

Vô số đệ tử lắc đầu, xì xào bàn tán, việc này quả thật quá mạo hiểm, hoàn toàn không đáng.

– Lâm Phong, tông chủ thật nhẫn tâm, hiện giờ ta đã lên Linh Vũ cảnh, nhưng cũng chỉ là tầng một. Hàn Man cười khổ một tiếng, vốn muốn đấu một trận sảng khoái trong cuộc thi đấu tông môn, nhưng không ngờ chuyện lại thành thế này.

Ánh mắt Lâm Phong sáng lên, nhìn về phía Nam Cung Lăng đang ngồi trên khán đài, quy tắc này thực sự rất tuyệt, có điều, lại có thể đào thải được những kẻ thực lực yếu kém nhát gan, khiến những người còn lại tham gia chiến đấu đều là anh tài, có thực lực hơn nữa dám liều mình, đây chính là hiệu quả mà Nam Cung Lăng muốn, trưng bày những đệ tử nội môn ưu tú nhất ra cho người ngoài xem.

– Tám mươi mốt để tử trong bảng xếp hạng đều đã ở trên Sinh Tử đài, hiện giờ, các đệ tử nội môn khác có thể thách đấu bất kỳ một người nào trong đó, sau đó sẽ quyết đấu ở Sinh Tử đài trung tâm.

Nam Cung Lăng nói xong liền ngồi xuống, ánh mắt thoáng liếc nhìn đám người Đoàn Thiên Lăng.

– La Liệt, muốn thách đấu với Vưu Lâm.

Một bóng người nhảy lên Sinh Tử đài, cao giọng nói, bởi vì không thể thách đấu cùng một người nên rõ ràng ai thi đấu trước sẽ chiếm ưu thế, có thể lựa chọn người xếp cuối cùng trong bảng xếp hạng, mà Vưu Lâm, chính là xếp ở vị trí thứ tám mươi mốt.

Lúc này, sắc mặt Vưu Lâm vô cùng khó coi, quả nhiên người đầu tiên bị khiêu chiến chính là gã, khiến gã cảm thấy cực kỳ mất mặt.

– Kẻ khiêu chiến, giết không tha.

Văn Nhân Nham đứng phía trên cùng trong đám người này, môi khẽ mấp máy, giọng nói lạnh như băng, khiến đám đệ tử nội môn muốn thách đấu ở bên dưới đều kinh hãi, thằng cha này

– Được.

Vưu Lâm gật đầu với Văn Nhân Nham, ngay sau đó nhảy lên Sinh Tử đài, Độc Long chi quyền trực tiếp xuất ra, không có một chút lương tay, cho dù Văn Nhân Nham không nhắc nhở, gã cũng phải giết.

Sau thời gian một nén nhang, Phong Vân hạp, Sinh Tử đài trở nên vô cùng yên tĩnh.

Ánh mắt của mọi người đều hướng vào một chỗ, Sinh Tử đài trung tâm, ở đó, máu tươi nhuộm Sinh Tử đài thành một mảng đó, bên trên có năm bộ thi thể đang nằm. Năm bộ thi thể này đều là người khiêu chiến, không một trường hợp ngoại lệ, bọn họ đều đã bại trận, bị giết chết ngay tại chỗ, thậm chí ngay cả thi thể cũng không có người xử lý.

Bại trận, chính là chết.

Bài học tàn khốc đẫm máu khiến ngọn lửa khát vọng trong lòng những đệ tử muốn thách đấu dần dần lụi tắt.

Hơn nữa, năm người bị thách đấu này, không chỉ là năm ngươi xếp cuối cùng, mà những người muốn thách đấu về sau, sẽ phải lựa chọn những người xếp hạng càng cao hơn.

Có thể khắc được tên lên thạch bích vinh dự của đệ tử nội môn, quả nhiên không một ai tầm thường.

Nam Cung Lăng ngồi trên khán đài, ánh mắt dửng dưng, có lẽ bài học máu này có thể khiến những đệ tử kia khắc cốt ghi tâm, càng hiểu rõ hơn sự tàn khốc của con đường võ đạo.

Chỉ có sở hữu một trái tim kiên nghị không gì lay động được, mới có thể dũng cảm tiến trước, còn những kẻ sợ hãi sự tàn khốc cùng mùi máu tanh mà rút lui, thì không có tư cách theo đuổi đỉnh cao võ đạo.

– Một lũ phế vật cũng đòi có tư cách đấu xếp hạng, chết rồi cũng có thể dập tắt được ảo tưởng trong lòng các ngươi.

Văn Nhân Nham chỉ năm bộ thi thể trên Sinh Tử đài, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn đám người bên dưới, dường như đang ngồi tít trên cao, vô cùng kiêu ngạo.

Y là người đứng đầu trong đệ tử nội môn, còn những người này ngay cả tư cách tham gia đấu xếp hạng cũng không có.

Sắc mặt mọi người vô cùng khó coi, nhưng dám giận mà không dám nói, Văn Nhân Nham trước nay luôn ngông cuồng, nhưng thiên phú thực lực đều xuất chúng, được tông xem trọng.

– Ta thấy có thể bắt đầu đấu xếp hạng rồi, bọn chúng, không có hi vọng. Văn Nhân Nham quay về phía Nam Cung Lăng nói.

Nam Cung Lăng nhìn bao quát bên dưới, đưa tay vuốt cằm, Văn Nhân Nham tuy có chút cuồng vọng, nhưng đích thực là thiên tài hiếm có của Vân Hải tông, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành trụ cột của tông môn.

– Nực cười.

Đúng lúc này, một giọng nói đầy vẻ giễu cợt vang lên giữa đám đông, dấy lên một làn sóng trong lòng bọn họ.

Văn Nhân Nham khẽ nhíu mày, quét mắt tìm kiếm trong đám đông, lập tức ánh mắt dừng lại ở một chỗ, trong mắt loé lên hàn quang.

– Lại là ngươi. Văn Nhân Nham ngữ khí băng hàn, lộ rõ sát khí.

– Ngươi cảm thấy chỗ nào đáng cười.

– Ngươi hiện giờ là người đứng đầu nội môn, đứng ở độ cao đó, quan sát những người bên dưới, nhục mạ bọn họ là phế vật. Nhưng mà, chẳng phải có lúc bản thân ngươi cũng là bắt đầu từ một tên phế vật, mới có được địa vị của ngày hôm nay.

Khoé miệng Lâm Phong hơi nhếch lên cười nhạt, Văn Nhân Nham tự cao tự đại, cũng nên giúp hắn tỉnh lại rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN