[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng


Chương 10


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“À, vấn đề này thì…” Câu hỏi của Atlas khiến cho Edward thở dài một hơi đầy tiếc nuối.

Thực ra thì những lời vừa rồi vừa ra khỏi miệng thì Edward liền hối hận. Anh sợ Atlas sẽ phát hiện ra sự bất bình thường của anh, bởi vì anh không thể nào chắc chắn được cậu con trai trẻ tuổi ngây ngô này cũng có tình cảm đặc biệt với anh, loại tình cảm đồng tính vốn dĩ không được mọi người chấp nhận, không chỉ vậy, đối tượng lại còn là ma cà rồng tàn ác—— dù cho anh có là ma cà rồng ăn chay đi chăng nữa thì cũng chỉ là quái vật trong mắt người thường.

Chợt có tiếng đập cửa, Alice nhỏ nhắn xinh đẹp khẽ tiến vào, thấy ánh mắt nghi ngờ của Edward, cô tỏ ra vô tội nhún vai: “Carlisle bảo hai người xuống dưới lầu. Em nghĩ bố muốn nói ra suy đoán của mình.” Cô liếc qua Atlas.

Edward ôm Atlas mang cậu đi xuống dưới lầu. Tiểu Ba đang chui trong đống khăn tắm lau khô lông trên người vội bay đến đáp xuống bờ vai của Atlas, mỏ ngậm lấy một túm tóc của cậu giật nhẹ ra chiều an ủi.

Edward dùng bàn tay cứng rắn lạnh như băng giữ chặt tay Atlas, nhẹ giọng động viên cậu: “Đừng lo Atlas, đã có anh ở đây, mọi chuyện chưa đến mức tuyệt vọng đâu. Em vừa nói chuyện với Clairol không phải sao? Ít nhất, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để tìm đường về nhà em.”

Mọi người trong nhà ngồi xung quanh Carlisle, nhìn thấy Atlas đi xuống, vị bác sĩ tóc vàng tuyệt mỹ dịu dàng hỏi: “Có lẽ cháu cần một ly rượu? Cháu đã trưởng thành rồi đúng không?”

“Còn một tháng nữa ạ.”

“Một tháng? Được rồi, chúng ta có thể bỏ qua vấn đề này.” Carlisle dùng những ngón tay thon dài tự mình rót một ly rượu cho Atlas: “Uống đi cậu bé, thứ này sẽ làm cho cháu bình tâm trở lại.”

“Cảm ơn.” Atlas cầm chiếc cốc chân dài lên, uống một ngụm nhỏ. Những giọt rượu đỏ tinh khiết ngọt ngào tràn vào cổ họng, giảm bớt đi cảm giác khô khốc trong miệng. Trong nháy mắt, lo lắng lẫn hoang mang trong lòng dần dần tan đi, nhịp đập của trái tim bình ổn lại.

Edward vuốt ve bờ vai đã thả lỏng của Atlas, cảm kích nhìn Jasper, nhưng Jasper chỉ mỉm cười lắc đầu. Sau đó, giọng nói của Carlisle vang lên.

“Thực ra thì, Atlas, trong số chúng ta không ai ngờ tới cháu lại đến đây, mặc dù chúng ta đã biết cháu từ rất lâu, cháu biết đấy, đương nhiên là từ Edward.” Cháu đã chiếm hết một phần năm cuộc sống của con trai ta, duyên phận thật là kỳ diệu.

Ông lại nhắc đến vấn đề mà Edward mới vừa lảng tránh khiến cho Edward cứng đờ cả người, yết hầu nhấp nhô liên tục hai cái, đôi mắt màu caramel tràn ngập hoảng sợ nhìn Carlisle.

Carlisle hiền từ nhìn anh, trong đôi mắt vàng óng hiện rõ tâm tư của ông.

Nếu như Edward thật sự lựa chọn Atlas làm bạn đời của mình, mà Atlas sẽ ở lại đây không ít ngày thì như vậy, thân phận của bọn họ chắc chắn là không thể giấu diếm được nữa. Dù sao thì bọn họ cũng có quá nhiều điểm khác người như nhiệt độ cơ thể, ánh mặt trời, ăn uống cùng với vô số phiền toái có khả năng xảy ra, tất cả mọi thứ đều có thể chứng minh thân phận thật của họ. Thay vì để cho Atlas bất ngờ phát hiện ra thì chi bằng thẳng thắn ngay từ đầu. Đối với bạn đời, thẳng thắn cũng là một loại tôn trọng.

Edward từ từ thả lỏng người, hiển nhiên là anh đã chấp thuận. Nhưng mà hai bàn tay của anh đan chéo vào nhau, mỗi khớp ngón tay căng lên đến nỗi mấy nếp gấp đều biến mất lộ rõ tâm trạng khẩn trương của anh.

Esme chạm nhẹ vào Carlisle khẽ lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, ánh mắt Carlisle hơi đảo qua người bà, không thể không thu lại ý xấu của mình: được rồi, tuy là cần phải thẳng thắn nhưng ông đâu có nói sẽ ngay lập tức nói hết toàn bộ chận tướng ra đâu? Nếu mà làm như vậy thật thì e rằng Edward lại phải tiếp tục cuộc sống độc thân vì dù sao thì năng lực tiếp nhận của con người đều có hạn.

Bất quá có một số việc là do Edward tự mình hiểu lầm chứ đâu hề liên quan đến ông.

Trong đôi mắt hoàng kim hiền hòa của Carlisle ẩn giấu tia sáng giảo hoạt —— sống chung với Edward bao nhiêu năm trời, ông đã sớm học được cách qua mặt khả năng của Edward.

Về phần Esme, bà chỉ tỏ ra bất đắc dĩ ngắt nhẹ tay chồng mình —— đáng tiếc là tuy bà không hề muốn che giấu suy nghĩ như chồng nhưng mà lúc này Edward hiển nhiên không có tâm trạng để chú ý đến người mẹ nuôi dịu dàng của anh.

【 Ê, ê, ê, ở nơi công cộng không được phép anh anh em em nha! Thật là kích thích vẹt độc thân mà! Hức hức hức! 】

Tiểu Ba vỗ cánh, chân cào cào tóc Atlas, thế là bị Edward chụp lấy ném bay lên trên chùm đèn trên trần, vẹt ta đậu lên trên chùm đèn khiến cho nó lắc lư qua lại không ngừng, trên mặt thủy tinh phản chiếu gương mặt của cả gia đình ngồi bên dưới.

“Carlisle, cháu không… không hiểu ý của chú lắm.” Atlas cảm thấy bản thân mình dường như vừa chạm được tới một cái gì đó, nhưng mà khi cậu vừa chạm đến thì thứ đó đã thoắt cái biến mất.

“Atlas, là mình, mình nhìn thấy.” Alice cũng đã xuống lầu, ôm cổ Atlas, “Mình có năng lực đặc biệt là có thể đoán trước tương lai. Cậu nói với Edward là cậu sẽ đến, nhưng mà anh ấy không tin vì anh ấy từng cố gắng đi tìm cậu. Mất rất nhiều năm nhưng không thành công khiến cho anh ấy nghĩ rằng cậu chỉ là một ảo ảnh không tồn tại. Khi mình bảo là mình nhìn thấy thì lần đầu tiên anh ấy cãi nhau với mình, anh ấy cho rằng năng lực của mình có sai lầm.”

Alice bất mãn bĩu môi, cô nhìn Edward, đột nhiên nhoẻn miệng cười nghịch ngợm, đùa tay vào mái tóc ngắn khiến cho nó càng thêm vểnh lên: “Nhưng mà mình biết mỗi giây mỗi phút anh ấy đều mong cậu đến, cậu biết đó, cậu đối với anh ấy rất đặc biệt, vô cùng đặc biệt.”

Atlas: “…”

“Cho nên khi tới giờ hẹn, ảnh cứ đi tới đi lui trong nhà không biết bao lâu, xém chút nữa là bào mòn sàn nhà luôn, sau đó thì ảnh lao ra chỗ chiếc Volvo, cuối cùng cũng đem được cậu về.” Alice nháy mắt mấy cái, cười tươi rói.

Atlas xấu hổ cào cào mái tóc đã bị Tiểu Ba phá cho rối bù, Alice cầm lấy tay Atlas lắc lắc: “À, Atlas, hy vọng là cậu không trách Edward đến đón cậu đúng giờ, dù sao thì cậu cũng phải cho anh ấy một chút thời gian để bình ổn lại trái tim nhỏ bé với lại… đúng rồi, chờ càng lâu thì càng tình cảm phải không?”

“Alice!” Edward bối rối quát khẽ khiến cho Alice phát ra tiếng cười lanh lảnh rồi nhanh chóng chạy đi.

Atlas lúc này mới có cơ hội thì thầm: “Không, đương nhiên không… để ý.”

Khi cậu quay đầu qua thì nhìn thấy gương mặt bối rối xấu hổ của Edward khiến cho cậu cũng không nhịn được mà cười khẽ.

Nháy mắt Atlas phát hiện tâm tình của mình đã khá hơn rất nhiều.

Cậu lén lút nhìn sang Edward một lần nữa thì thấy gương mặt vốn tái nhợt của anh lại có thể hiện ra một vết đỏ nhàn nhạt khiến cậu kìm lòng không được mà nhếch môi lên. Edward thoáng cái liền bắt được ánh mắt của Atlas, trong mắt anh hơi kinh ngạc một chút lại phát ra một tiếng gầm khẽ, thế là Alice không thèm kiêng nể gì mà phá lên cười.

“Đợi tí, tương lai, cậu nói cậu có thể đoán trước được tương lai sao? Alice, vậy cậu có biết khi nào thì mình về được không?” Atlas lúc này mới nhận ra được liền trở nên kích động.

“Xin lỗi Atlas nhưng mà mình không thể giúp cậu được.” Alice tiếc nuối nhìn Atlas, “Mỗi lần mình muốn nhìn tương lai của cậu thì trong mắt cứ như bị một lớp sương dày che lại khiến cho mình không nhìn thấy gì cả.”

Atlas trợn tròn mắt: “Hơ, thiệt… huyền ảo.”

Alice ôm bụng cười đến ngã tới ngã lui trong lòng Jasper: “Atlas, cậu thật đáng yêu, mình cho rằng năng lực của mình càng lúc càng kỳ diệu rồi.”

Atlas cười cười, cậu nghĩ thầm trong lòng; siêu năng lực à, thực ra thì mình nghĩ có thể nghe hiểu tiếng chim cũng rất kỳ diệu.

Atlas vẫn còn canh cánh trong lòng rất nhiều việc, bất quá an ủi của Edward rõ ràng có hiệu quả, so với việc lo lắng thì lúc này trong lòng Atlas lại hiếu kỳ và kinh ngạc hơn.

Dù sao, nếu như thời gian ở bên này trôi qua chậm hơn như vậy thì ít nhất Clairol sẽ không phát hiện ra cậu biến mất. Chỉ cần cậu vẫn còn có thể giữ liên lạc với Clairol thì nhất định cậu sẽ tìm được cách trở về.

“Như vậy, QQ…”

Emmett im lặng cả buổi trời giờ mới chen vào: “QQ? Đó là cái gì?”

Rosalie không thể nhịn được nữa trừng anh chàng: “Emmett! Trong cái đầu của anh ngoại trừ thức ăn ra thì còn dùng để chứa cái gì nữa không?”

“Đương nhiên có! Chứa em!” Emmett ưỡn ngực tự hào đáp.

Hàng lông mày của Rosalie giật giật: “Đừng có đem em và thức ăn đánh đồng!”

Tiểu Ba đậu trên chùm đèn hưng phấn vỗ cánh làm ra tư thế tấn công: 【 Bạo lực gia đình! Người đẹp tiến lên! SM hắn ta! Ai bảo cái tên to con chết tiệt kia dám bóp cổ người ta! A a a, người đẹp, người ta yêu chị yêu yêu yêu đến chết! 】

Tiểu Ba dùng cánh ném một cái hôn gió ra, ngay lập tức, Emmett ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt trong tấm kinh thủy tinh trông có hơi quái dị: “Rosalie, em có thấy con vẹt này có hơi quái lạ không? Hừ, anh rất ghét mấy thứ kỳ quái.” Emmett từ từ cong khóe môi lên, lộ ra hàm răng sáng lóa.

Cái hôn gió của Tiểu Ba ngừng ngay giữa không trung rớt cái bẹp xuống đất. Chú vẹt nhỏ với trái tim yếu đuối vội vàng đem đầu chôn dưới cánh run lên bần bật: 【 Á, uy hiếp kìa, đáng ghét! 】

Carlisle ngửa đầu nhìn con chim, nhìn lại vẻ mặt biến đổi liên tục của Atlas, đuôi lông mày hơi giật giật.

“Thực ra thì Atlas, từ trước tới giờ anh chưa từng nói chuyện qua QQ với em, à, ngoài ra thì anh thường dùng MSN.” Edward vẫn tiếp tục câu chuyện trong khi Atlas lẳng lặng lắng nghe.

Edward hơi nhún vai: “Được rồi, thật sự thì anh có nói chuyện với em, nhưng mà anh chỉ nghe thấy giọng của em, giống như…giống như là khi anh nghe thấy suy nghĩ của họ vậy. Ừm, tựa như Alice có khả năng đoán trước tương lai, anh có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác.”

“Sao?” Atlas há hốc miệng, “Quả nhiên siêu năng lực đều là di truyền ha?”

Edward nâng cằm Atlas lên giúp cậu khép miệng lại, bật cười: “Cái này thì anh không có nghiên cứu.” Anh cúi đầu xuống cọ cọ cái mũi của cậu, “Sweetheart, anh nghĩ rằng em nên chú ý đến việc anh không thể đọc được suy nghĩ của em hơn mới đúng chứ?”

Atlas giật mình, hai tay vội vàng che trước ngực, dùng ánh mắt như nhìn dâm tặc mà nhìn Edward: “Đợi chút! Anh không được làm như vậy! Đây là xâm phạm bí mật cá nhân!”

Edward cười khẽ: “Không, anh không cho rằng như vậy, bởi vì…” Anh duỗi đầu ngón tay ra nhẹ nhàng chọc vào ngực Atlas, cười đầy ẩn ý, “Anh ở trong lòng em nghe được chỉ có anh mà thôi!”

Emmett nghiêng đầu qua chỗ khác cười lén, thì thào: “Hê hê, cái tên Edward này coi vậy mà cũng giỏi nói dối quá đi chứ!”

Carlisle quay sang vừa cười vừa trừng anh chàng: “Thực ra thì ngẫu nhiên nói dối thiện ý cũng không sao cả.”

Esme nghe vậy nhìn qua thì Carlisle đã nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là một người đàn ông trưởng thành ta sẽ không trẻ con như Edward.”

Lúc này ánh mắt của Emmett lại đảo qua người Rosalie: “Ừm, lời nói dối thiện ý sao…?”

———————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gào khóc, ba ba quân, người ta quả nhiên là yêu nhất ba ba quân! Gào khóc nhào tới ôm đùi ba ba quân!

Nhìn đôi mắt xinh đẹp mê người của ba ba quân, gào khóc ngao ——

Ảnh gia đình, hu hu vì sao mặt của Robert lại lớn như vậy… lớn như vậy… lớn như vậy…

Được rồi, mọi người cứ coi nhẹ anh ta đi! Chúng ta hãy tin rằng Edward thật so với anh ta càng đẹp trai hơn nhiều nhiều nhiều, bằng không cứ nghĩ đến cái mặt vuông vức của anh ta là người ta liền mất đi động lực viết tiếp.

Thiệt thất vọng…

Phải nhanh chóng chạy đi ngắm Alice cùng Jasper của ta để bù đáp lại trái tim bị tổn thương.

Nhưng vì cái gì bên cạnh vẫn có cái mặt của Robert Pattinson chen vô vậy! Khóc lớn…

Bất quá, cái đoạn đánh bóng chày Alice thật sự rất đẹp trai a, cái chân dài nâng lên cao cao, thật dài… thật dài… thật thẳng… thật thẳng…

Cuối cùng là cái tấm này

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN