U Minh Đại Đạo
Chương 23: Hắc Vân
Đêm hôm, trung tâm thị trấn cứ như một thành phố đèn hoa rực rỡ, hàng triệu phương tiện lưu thông trên đường, giữa không trung bắc ra rất nhiều cầu đi bộ để mọi người thuận tiện di chuyển nhưng kiến trúc rất khéo léo, không hề làm rối mắt khiến cho nhịp sống cứ như vậy mà hối hả, ít khi tĩnh lặng.
Vương Phong lang thang trên những con đường sầm uất nhất của thị trấn về đồ ăn, thức uống, một khi trở thành tu sĩ thì việc ăn uống sẽ ngày càng giảm sút nhưng với xuất xứ của hắn thì điều đó rất khó, cứ như đã thành một thói quen
Tấp vào một chiếc xe đẩy đồ ăn nước khá đơn giản nhưng đông người, thực phẩm xếp trong tủ kính rất ngay ngắn và đẹp mắt.
– Một bát phở
– Vâng, có ngay.
Giọng thanh niên nói lớn từ bên trong chiếc xe đẩy, còn có một người phụ nữ nhìn hơi tiều tụy và vài đứa nhóc đang lau bàn, hẳn là một gia đình cùng mở ra quán này để mưu sinh.
Lúc chiều hắn đã thông báo cho mẹ Yên Tử một tiếng mình không về và đặc biệt từ hôm nay hai người họ cũng không làm tăng ca nữa nên hoàn toàn có thể yên tâm.
– Đây, của quý… Vương Phonggg
Thấy Đại Hùng cầm bát phở nóng bước ra hắn cũng hơi giật mình nhưng nghĩ lại hôm nay mình đã quên bén chuyện thông báo vị bằng hữu này một tiếng.
Vương Phong đành cười cười cho qua chuyện, xưng hô cũng cần thay đổi một chút cho thân thiết hơn.
– À, gia đình cậu mở quán này sao, sinh ý tốt nhở.
– Ây, về an toàn mà không báo một tiếng, hại tớ ngày nào cũng tới hỏi tin tức Lăng giáo sư.
Lời Đại Hùng nói là thật, có khi ngày hai ba lần miễn có chút linh cảm gì đó liền tìm đến phòng Lăng giáo sư hỏi thăm, may mắn giáo sư trẻ nhưng khá hiền hậu, không có trách.
Ai khác hắn sẽ nghi ngờ chứ người bạn này của hắn sợ rằng chẳng biết nói dối là gì, Vương Phong cười cười đáp.
– Cũng mới về hôm nay thôi, may mắn có hộ mệnh giả hỗ trợ nên không gặp nguy hiểm.
– Về là tốt rồi, tốt rồi, rảnh nhắn cho Thiệu Chí Tâm một tiếng, hắn cũng lo lắng lắm.
– Ừ, tớ biết rồi.
Ngồi xuống nói chuyện một chút về mấy ngày vừa qua, thật ra cũng chẳng có điều gì ấn tượng ngoại trừ Đại Hùng đã được công nhận học viên hạch tâm và đủ tiền để mở ra một quán phở thế này.
– Có định đi đâu nữa không, hay là về nhà tớ ngủ một đêm?
Đại Hùng vui vẻ mời bằng hữu của mình về nhà chơi, mấy hôm nay thật tình hắn phi thường hối hận, nếu ngày đó cẩn thận quan sát hoặc gọi điện thoại Vương Phong một tiếng là có thể xác định được rồi.
– À, tớ có mướn một khách sạn gần đây rồi, đã thanh toán nên để hôm khác vậy.
– Được, có gì cứ gọi tớ.
– Tạm biệt.
Vương Phong ăn uống xong liền cảm thấy thoải mái, hôm nay còn phải chế tạo thêm vài hộ thân, sinh cơ phù nên không thể đáp ứng lời mời kia được, vả lại thời gian bây giờ gấp rút, Đại Hùng cho hay mỗi tháng học viện đều triển khai khảo sát học sinh và tổng cộng có 5 lần trong mỗi học kỳ.
Trong cuộc khảo sát, người nào vượt qua sẽ được nhận một phần thưởng tương ứng, còn người bị loại sẽ chẳng được gì và cũng không được tham gia vòng tiếp theo. Dĩ nhiên càng về sau, phần thưởng sẽ hậu hĩnh hơn, đa phần là pháp chú và khi vượt qua được cả 5 vòng thi thì sẽ được cấp cho một chiến hồn bậc 1A.
Chiến hồn chiếu theo lý mỗi lần thi triển đều phải tốn một phần năng lượng thuộc tính nhất định nhưng hiệu quả nó mang lại có thể hơn cái giá đưa ra rất nhiều bao gồm cả sức mạnh và tính bất ngờ. Bậc 1 có chút bình thường nhưng đạt A cũng xem như không tệ.
– Về xem, trứng thú nở rồi này.
Hữu Sinh đột ngột truyền âm khiến Vương Phong hứng khởi, lần trước ở Ma Sinh cốc đã từng gặp qua khá nhiều yêu thú nhưng bọn chúng đều đã trưởng thành, bộ dạng thô kệch, hung ác cũng không thích lắm.
Vừa vào phòng liền tiến vào không gian giới chỉ. Ngày nào cũng ở trong này tiềm tu nên nó y hệt như ngôi nhà thứ hai của hắn vậy. Bên trong bụi cây rậm rạp do Hữu Sinh mới trồng không lâu, một cái trứng màu nâu khá đặc biệt đã nứt ra hơn một nửa.
– Đây là trứng thuần chủng nhưng ngươi cũng cần phải ký khế ước với nó ngay từ nhỏ, như thế đơn giản và dễ dàng hơn, ít bị phản phệ, chống đối.
– Được, để nó nở ra cái đã.
Táchh… táchhh
Tiếng trứng vỡ vui nhộn khiến Vương Phong không kiềm được nở một nụ cười, không biết yêu thú gì sẽ đồng hành cùng hắn đầu tiên đây. Người ta nói, yêu thú có nhiều loại nhưng hầu như thiên về tấn công, còn lại như dò đường, cảm nhận, trị liệu… đều rất hiếm thấy.
Hữu Sinh hồi hộp hiện ra dưới hình hài tiểu đồng trông đợi, khi thấy một cái đầu rắn màu đen chui ra đã thích thú hét lên.
– Là xà.
– Wow, hắc xà.
Vương Phong cũng không ngờ trong cái trứng to đùng như thế lại chỉ nở ra một con rắn đen nhỏ chừng một ngón cái dài chỉ 25cm nhưng lại đặc biệt có làn da đen bóng, cái lưỡi đỏ cứ phun ra nuốt vào.
Lúc trước hắn chưa từng tiếp xúc nhiều nên cũng chẳng biết bản thân mình thích rắn hay không nhưng nhìn ấu thú này rất đáng yêu.
– Lại đây, lại đây.
Mời mọc tiểu ấu thú bò lên tay mình, không ngờ rắn nhỏ lại thực sự nghe lời, lần lần bò lên bàn tay hắn, nhẹ nhàng liếm lếm.
– Ha ha, được được, tên ngươi là Hắc Vân, nhỡ rõ.
Rắn nhỏ nhìn nhìn tỏ vẻ không hiểu rồi liếp tục bò lên theo đường cánh tay, quấn quanh cổ hắn một vòng rồi yên vị ở đó ngủ. Thấy rắn nhỏ đã nhắm mắt, Vương Phong liền hỏi Hữu Sinh về thông tin yêu thú này.
Tiểu đồng mặt mày hớn hở chờ đợi được sờ nãy giờ liền tiến lại, mặt cho thông tin tiểu xà đã hiện rõ ràng trong đầu nhưng nó vẫn làm bộ kiểm tra tới lui rồi mới nói.
– Huyết mạch tầm trung nhưng phải nói ở một đại quốc gia thì cỡ này đã rất xịn rồi, hình như gọi là Vạn Độc Huyền Xà, Độc hệ, chuyên về ám công.
– Tốt, bây giờ phải nhỏ máu vào nó như ký khế ước với chiến hồn phải không?
– Ừ, vào miệng hoặc mi tâm là được.
Vương Phong lập tức nhỏ một giọt máu của mình vào mi tâm của Hắc Vân, việc lấy máu trên đầu ngón tay thế này đã quá quen thuộc kể từ khi hắn đến nơi này.
Không hổ danh là trứng thú thuần dưỡng, hoàn toàn không hề có chút phản kháng mà chỉ từ từ hình thành một liên kết giữa hai người, không biết Hắc Vân sẽ cảm nhận thế nào nhưng riêng hắn biết được sinh cơ của rắn nhỏ, nếu như không may nó có mệnh hệ gì thì Vương Phong sẽ có phản ứng ngay.
– Được rồi, luyện tập một chút, ngày mai lên đường, hy vọng không quá nhẹ nhàng suông sẻ.
– Ha ha, ngươi ngộ nhỉ, không muốn bình an?
– Ta cảm nhận được thế giới không phải một mảng yên bình như này, cho nên khi còn có thể phải đạt được thực lực nhất định.
Hữu Sinh cũng không bác bỏ ý của hắn, gật gật đầu.
– Ta rời khỏi nơi này cũng quá lâu, chẳng biết ngoài kia đã thành cái dạng gì, mà thôi…
…
Buổi sáng, Vương Phong thức dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ, đồ dùng sinh hoạt và quần áo đặt ở balo, còn lại đều tống hết vào giới chỉ cho Hữu Sinh sắp xếp, riêng tiểu Hắc Vân thì bướng bỉnh không chịu vào, quấn lấy cổ hắn làm tổ, cũng may nhóc con đồng điệu màu đen chứ không nhìn vào sẽ càng dị hợm.
…
Sau khi trao đổi một số thông tin thì cả nhóm leo lên tàu tốc hành di chuyển đến cổng Đông thị trấn. Vương Phong thông qua Tống Uyển – cô gái hôm qua mời chào hắn cũng là đội trưởng, biết được chức nghiệp chuyên dụng của từng thành viên.
Người thanh niên tóc đỏ vuốt cao, dáng to khỏe tên Tống Thiết, chuyên đánh tiền tuyến với thực lực Nhị Nguyên ngũ trọng Hỏa hệ. Thanh niên còn lại cũng tương tự tên Hàn Tung, Kim hệ.
Một trong hai người mạnh nhất phải kể đến người đàn ông trung niên đeo kính tên Hàn Toại, được xem là lá chắn của toàn đội với nhất trọng Tam Nguyên Thổ hệ, kinh nghiệm dày dặn trong nghề hơn 20 năm.
Cuối cùng là đội trưởng Tống Uyển với thực lực Tam Nguyên nhị trọng Hỏa hệ, đồng thời cùng với hai thanh niên kia là sát thương chính của đội, phụ trách đối kháng và kết liễu mục tiêu.
Trò chuyện mới hay nhóm còn một người nữa nhưng cậu ta lần trước làm nhiệm vụ bị thương nặng ở chân nên cần thời gian dài để tịnh dưỡng, vị trí trị liệu còn trống đành mời một người khác lấp vào.
Phát cho mỗi người một bảng thông tin về các loài yêu thú thường gặp.
– Song Hỏa Quyền Hầu là yêu thú thành danh trấn thủ một phần Bích Ngọc Lâm hơn 20 năm nay, dưới trướng có không ít thuộc hạ.
Tống Uyển nhiệt tình giải trình với mọi người về kế hoạch lần này. Đây là một nhiệm vụ cấp D+ bởi vì nó không chỉ dành riêng cho một người hoặc một tổ chức nào đó mà là phối hợp hành động, căn cứ theo thành tích để xét lấy phần thưởng.
Sau khi tất cả đều đã rõ thông tin về yêu thú thì Tống Uyển tiếp tục giải trình.
– Song Hỏa Quyền Hầu quá cường đại nên nhóm chúng ta chủ yếu tiêu diệt thật nhiều thuộc hạ của nó để đạt được thành tích đứng thứ 2, thông tin nơi ở của chúng tôi đã thăm dò được từ người dân gần đây, mọi người có thể yên tâm hành động.
– Hay quá, thế thì đỡ mất công tìm kiếm, diệt càng nhiều càng tốt, cứ để bọn còn lại lo mục tiêu chính, vừa ít nguy hiểm vừa có thể đảm bảo chiến lợi phẩm.
– Ừ, như thế lại hay, chúng ta chỉ cần đưa yêu đan cho công hội xác minh, sau đó sẽ bán hết để lấy tiền.
Mọi người thay nhau bàn luận chỉ có Vương Phong là im lặng xem chút tin tức về các loại yêu thú đã được liệt kê trong danh sách cần chú ý hạ gục. Hầu hết các loài yêu thú đều có mang thuộc tính nên rất dễ tìm ra nhược điểm của chúng.
Mặc dù tập trung nhìn vào điện thoại nhưng Vương Phong vẫn chú ý dường như bốn người bọn họ chẳng để tâm hắn chút nào, đến cả phần thưởng chia ra cũng không đề cập đến khiến tâm trạng có hơi nghĩ ngợi, kể cả yêu đan – thứ quan trọng nhất của yêu thú sau khi chết để lại cũng chẳng nói sẽ phân thế nào.
– Bọn này là xem thường ngươi hay vốn dĩ bản tính chúng thích ăn chặn người khác nhỉ.
Hữu Sinh cười khẩy truyền âm cho hắn, Vương Phong chỉ gật đầu nhẹ chẳng để tâm lắm, cái hắn cần là kinh nghiệm thực chiến mà thôi.
– Đói bụng sao?
Vương Phong hỏi rắn nhỏ đang le lưỡi liếm liếm cổ mình.
– Ngươi cho nó hút tí máu sẽ giúp ích rất nhiều.
– Được, nè nè, hút đi Hắc Vân.
Rắn nhỏ vui sướng le lưỡi liếm chỗ máu đang rỉ ra trên ngón tay Vương Phong, được hơn 10 giọt mới dừng lại tiếp tục ngủ. Còn khoảng vài tiếng nữa mới đến nơi nên hắn cũng đánh một giấc cho tỉnh táo, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, yên tâm rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!