U Minh Đại Đạo
Chương 43: Chặn giết
– Nàng, nàng nhìn xem, là con trai… – giọng nữ
– Con trai… con trai của ta… dễ thương quá
…
– Này… ngươi… ngươi muốn làm cái gì? Trả con lại cho taaa…
– Ha ha ha… đã đến lúc thứ súc sinh này phải thực hiện nghĩa vụ của nó rồi… – một giọng đàn ông trầm thấp, man rợ cười lớn
– Oa… oaaa… oaaa – tiếng em bé khóc ré lên đau đớn
– Ngươi…sẽ bị trời đánh, thiên đạo không bao giờ dung thứ kẻ điên loạn như ngươi… là tại ta… hại chết con ta rồi… hức hức
– Oeee… oeaaa
– Ha ha ha…
…
– Tiểu thư, mau kích hoạt sức mạnh của Trường Sinh Mộc, còn có thể cứu được thiếu gia.
– Đúng vậy, núi xanh còn đó, sợ gì sau này…
– Nhưng (lưỡng lự)… cũng phải… mối thù này dù phải thành ma ta cũng không để yên cho hắn nhưng người làm mẹ như ta lại thật muốn con trai mình cả đời bình an hỉ nhạc, vui vẻ mà sống hết một kiếp hồng trần.
– Tiểu thư… mau mau rời khỏi nơi này… hai người nhất định phải sống sót, đừng để Trường Sinh tộc tuyệt diệt….
…
Bật người.
Vương Phong giật mình sau một giấc mộng rất dài, cả người đổ đầy mồ hôi cùng với nỗi lo sợ từ đâu đó từ trái tim truyền đến.
– Là có chuyện gì? Của mình hay tiền kiếp?
Hơi bối rối vì thật sự hắn chẳng nghe rõ giọng hay thấy được gương mặt của bất kỳ ai nhưng có một điều chắc chắn, đó là sự quen thuộc.
Nỗi sợ trong lòng thực khó tan, mồ hôi lạnh vẫn chảy đều hai bên thái dương khiến cho hắn không dám ngủ tiếp, lo lắng những âm thanh khi nãy sẽ trở lại lần nữa.
– Hừ… sợ điều gì? Sẽ không để ngươi chết.
– Ta không biết nhưng tự nhiên có một thứ gì đó khiến cho tâm trạng bất an tột cùng, cứ như nó vẫn chưa chấm dứt, tương lai sẽ phải gặp lại lần nữa.
– Hừ… đã thế thì phải nhanh chóng mạnh lên để khi đối mặt, ngươi sẽ không sợ nữa
– Cũng đúng… vậy… vậy luyện kiếm một chút.
– Hừ… ta dạy ngươi.
…
Hơn ba tuần lễ cứ như vậy mà trôi qua nhanh chóng, bấy nhiêu thời gian ấy đối với người khác có thể không bõ bèn gì nhưng với Vương Phong hắn thì vô cùng quan trọng, đầu tiên là đột phá Quang hệ vào Nhị Nguyên khiến cho năng lượng nội tại một lần nữa được tăng cao mấy phần, Ám hệ vẫn là vận động viên đứng đầu khi đạt đến ngũ trọng nhờ vào việc thường xuyên đi học, hấp thu hết ác niệm của mọi người, cuối cùng Mộc hệ cũng không chịu thua kém và nhờ vào Mộc đan cấp 4 miễn cưỡng tinh tiến, đột phá đến tam trọng Nhị Nguyên.
Tuy nhiên đó chỉ gồm một nửa thành quả, phần còn lại khiến Vương Phong có thể vui vẻ suốt ngày đêm và thấy công sức bỏ ra thật xứng đáng chính là thức tỉnh được Kiếm Đạo, lĩnh ngộ Kiếm Ý nhất thành, từ nay trở về sau, dù là tầm xa hay cận chiến hắn đều có thể đánh tốt.
– Nên đi mua một thanh kiếm thật để nâng cao sát thương không nhỉ?
Hữu Sinh biết Vương Phong hỏi mình liền trả lời.
– Ta thấy nếu không phải bảo khí hay linh khí thì tốt nhất vẫn nên sử dụng “Khô Mộc Kiếm”, vừa có chút Mộc hệ vừa mang yếu tố bất ngờ
– Ừm, cũng đúng, cuối tuần này sẽ tiến hành đợt sát hạch tiếp theo, chẳng biết “kẻ kia” đã đến một bước nào, Tam Nguyên rồi chăng?
– Ngươi nghĩ rằng ai cũng có tốc độ như ngươi sao?
– Không biết được, tốt nhất vẫn là có chuẩn bị trước.
[ Tinggg ] – có điện thoại.
– Alo, gì vậy Tống đội trưởng?
– Nhiệm vụ, cậu muốn đi không?
– Nhóm hả, cần nhiều thời gian không, cuối tuần này học viện có kỳ sát hạch.
– Ừa, lần này là thám hiểm một di tích vừa được khai phá ở gần làng Cửu Tuyết Sơn, chắc khoảng 5 ngày là cùng.
– Cửu Tuyết… Sơn?
Nghe đến cụm từ này khiến Vương Phong chợt nhớ tấm bản đồ hôm nọ đấu giá, một nửa hắn giữ chỉ có hai từ Cửu Tuyết… cũng chẳng biết phần còn lại có phải chữ Sơn hay không nhưng hẳn không sai rồi.
– Vâng… được, khi nào khởi hành?
– Ngày mai, gặp ở trước cửa công hội.
– Được, chào đội trưởng.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Vương Phong lật đật kêu Hữu Sinh lấy ra tấm bản đồ hôn nọ, bên trên có duy nhất cái tên thật lớn “Cửu Tuyết…”biểu thị địa điểm, còn lại miêu tả cụ thể một khu vực giống như cái mê cung rất rộng và ở nửa tấm bên trái này có đánh dấu rất nhiều chấm đỏ, xanh và vàng nhưng chúng đại diện cho điều gì thì chắc được chú thích ở bên một nửa kia.
– Hẳn phải dò một lần mới biết những điểm này có ý nghĩa gì.
– Chuẩn bị tốt một chút, tự nhiên ta thấy lần này có gì không ổn. – Hữu Sinh trầm ngâm.
– Được, a, rốt cục vẫn phải mua một thanh kiếm, không thể dùng Mộc hệ dưới thân phận này được.
– Cũng không tệ nhưng nếu ngươi khảm phù vào thì sẽ tốt hơn.
– Khảm phù? Khảm yêu đan thì có gì khác nhau nhỉ? – chợt nhớ đến vài vấn đề hắn liền hỏi.
Hữu Sinh đi đi lại lại rồi bắt đầu nói.
– Về cơ bản chúng giống nhau, đều có thuộc tính nhưng không phải bảo khí, một khi năng lượng bên trong phù hay yêu đan hết thì nó cũng trở lại bình thường nhưng nếu được khảm liên tục trong thời gian dài thì sẽ có tỷ lệ vũ khí phát triển thành bảo khí, tuy nhiên phù thì có kỹ năng riêng, mang tính bất ngờ, còn yêu đan chỉ đơn giản bùng phát thuộc tính của nó mà thôi.
– À, ví dụ ta khảm Sinh Cơ phù thì vũ khí vừa mang Mộc hệ vừa có tể kích hoạt được công dụng chữa thương nhỉ?
– Đại khái như vậy.
Nói phải làm ngay, Vương Phong mang cái balo lên lưng rồi khóa cửa cẩn thận, bắt xe lên trung tâm của thị trấn vì hầu như huyện Cấm Sơn của hắn chỉ toàn hoạt động công nông là nhiều, tu sĩ cũng ít và khi đủ điều kiện thì họ sẽ ngay lập tức chuyển vào trung tâm thị trấn, vừa phồn hoa vừa tiện nghi.
Ngồi trên chuyến tàu điện siêu tốc, Vương Phong lý ra đang dùng linh thức soi mói khắp nơi, vừa luyện tập Định Tâm Quyết thì đột nhiên dừng lại ở một căn phòng nọ, nơi này hắn không vào được như thể được bảo hộ bởi một sức mạnh nào đó nhưng vẫn cảm nhận rõ thứ bên trong tràn đầy âm khí cực mạnh.
– Tương tự với bọn bị Huyết Hoa giết lần trước thì phải.
– Ngươi nghe được không? – Hữu Sinh ngồi ở ghế bên cạnh hỏi.
– Không vào bên trong được nên chẳng thể nghe, thử dùng Âm Dương nhãn coi bọn chúng làm gì, nhìn dáng dấp trông lai giả bất thiện.
– Ừ, mau soi.
– Âm Dương nhãn, mở.
Đồ án Âm Dương hiện ra một cách tinh diệu, càng lúc càng có vẻ tinh túy hơn rất nhiều dù hầu như diện mạo bên ngoài không đổi, cái khác chính là cảm giác khi đối diện với nó.
Lần này thứ bảo hộ của căn phòng kia không đủ sức để cản lại tầm nhìn của Vương Phong, bên trong gồm một nhóm 7 người, ngoài tên khoác áo choàng xám thì còn lại đều khá giống nhau, toàn màu đen kín mít, à còn điểm đặc biệt là bên phải chiếc áo choàng gắn một chiếc huy hiệu hình bộ xương khô bằng bạc khá bắt mắt.
“Huy hiệu hình xương khô, là của tông phái gì nhỉ, tra thử xem”
Sử dụng chiếc điện thoại tìm kiếm thử, một loạt những thông tin và hình ảnh về chiếc huy hiệu hình bộ xương khô khác nhau hiện ra và trong vô số đó có một huy hiệu giống y hệt liền chọn vào.
– Tà Ma Tông? Tông phái trái phép tàn ác thuộc khu vực phía Đông tòa thành Đại Lâm, chuyên tu luyện một môn công pháp tà đạo có thể toát ra ma khí dữ tợn, nội tình không rõ nhưng ước tính sánh ngang với thế lực nhất lưu của một thị trấn lớn.
– Ha ha ha, có một điểm mấu chốt trong đống thông tin này mà ta chắc chắn ngươi đang để ý. – Hữu Sinh cười lớn nhìn hắn vẻ hiểu rõ.
– Công pháp tà đạo ka ka ka. Tụi này có giữ bên người không nhỉ?
– Dĩ nhiên, nhưng xa quá, ta không cảm nhận được bọn chúng ở cấp độ nào. – Hữu Sinh hơi lo lắng.
– Tên cầm đầu hẳn ngang ngửa Tống Uyển đội trưởng, còn lại có thể chơi được… chúng đang định xuống ở trạm kế, đây là đâu nhỉ?
Vội vàng dùng định vị thì mới thấy nơi này đang thuộc huyện Châu Thành – cận sát với trung tâm thị trấn nhất, có điều cực kỳ vắng vẻ do điều kiện nhiên nhiên nơi này không tốt lắm, cây cối chẳng đủ dinh dưỡng phát triển, tuy nhiên vẫn hình thành một đô thị.
– Xuống.
Vương Phong ra hiệu rồi cùng Hữu Sinh theo sát bọn chúng đi qua những con hẻm lớn nhỏ, dân cư thưa thớt nên trông hơi âm u. Lấy ra cái khẩu trang cùng chiếc nón thường dùng cho thân phận Vương Quang đeo vào, bình tĩnh từng bước hướng đến một nghĩa địa thật lớn.
[ Châu Thành Mộ Địa ]
Đứng trước cổng bãi nghĩa trang phi thường vắng vẻ, âm khí từ khắp nơi toát ra cứ như muốn phủ rợp nguyên cả một vùng trời lớn nhưng với người khác chắc có lẽ không thấy được.
– Có nên vào không? – Vương Phong có hơi lưỡng lự.
– Hừ… vào đi… nơi này với ngươi là thiên thời địa lợi, sợ cái gì.
Ma Kiếm Zamato nói thực đúng trọng tâm vì âm khí, ma khí nơi này cực kỳ nặng nề, ngoài việc tăng sát thương lúc thi triển pháp chú mà nếu như hấp thu hết chúng thì không chừng sẽ lại có cơ hội tiếp tục đột phá, hắn chưa bao giờ nghĩ đến những ngôi mộ địa, nghĩa trang ớn lạnh này lại đầy sức hấp dẫn với mình như vậy.
– Vào thôi, để xem chúng làm gì.
Cũng may nghĩa địa được người dân trồng rất nhiều cây cối cao lớn, dễ dàng ẩn nấp đằng sau, đi thêm một đoạn ngắn thì hắn dừng lại, trước mặt là bảy người kia đang ngồi chụm lại thành một vòng tròn, nhắm mắt dưỡng thần như đang tu luyện, đặc biệt nơi bọn họ ngồi có một vòng tròn màu đen liên tục xoay vòng vòng hút lấy hết thảy ma khí, âm khí xung quanh tụ về, rồi từ từ xâm nhập vào cơ thể thông qua thất khiếu.
– Đây là… cơ hội ngàn năm có một?
Vương Phong cười ác vì theo hắn cảm nhận, bọn người kia đang ở một trạng thái không thể bị làm phiền, thời khắc này mang tính quyết định rất cao nhưng vẫn chưa vội, nhìn tiếp.
– Ồ, năng lượng nội tại trong người họ sau cứ như đang thay đổi nhỉ?
– Ý ngươi là đang nói chúng hấp thu ma khí, âm khí xung quanh đây để cải biến thuộc tính? – Hữu Sinh kinh ngạc thốt lên, trước giờ nó còn chưa nghe qua phương pháp nào man rợ như thế.
– Hình như vậy, chắc tương tự như hấp thu Độc dược để đạt được Độc hệ hậu thiên nhưng phương pháp này không phải khiến cơ thể chịu đau đớn mà từ từ mất hết sinh cơ, trong người bọn chúng lúc này chỉ toàn âm khí.
– Quả nhiên là tà công, ngươi nên suy nghĩ kỹ?
– Lấy vào tay đi đã, dường như là công pháp liên quan đến thuộc tính, không bỏ được.
– Được, có ta thì chắc không sao. – tiểu đồng tự đề cao mình như chuyện hiển nhiên.
Nhìn qua một lượt, ma khí nơi này âm u đến cực điểm, thái dương lực vô phương tiếp cận vào nội giới, quả thực đối với hắn chẳng còn nơi nào tốt hơn.
– Titania là ứng cử viên tốt nhất giải quyết chúng nhưng không có thái dương lực thì vô phương triệu hồi.
Vương Phong cảm thán như kiểu nhắc nhở tên nhóc cầm kiếm kia, lại nói có điều rất lạ khiến hắn mãi suy nghĩ, dù bản thân đột phá vào Nhị Nguyên Quang hệ nhưng vẫn chưa đủ sức triệu hồi Chiến Thần, khác hoàn toàn với Ma Kiếm Zamato từng nói, hẳn là có huyền cơ gì đó.
– Hừ… để ta, gọi cô ấy làm gì.
Ma Kiếm Zamato hậm hực hiện thân bên cạnh Vương Phong trong vô thức, đến cả việc nếu không nghe được giọng nói thì chắc cũng chẳng nhận ra.
– Được rồi, ngươi giải quyết tên áo khoác xám càng nhanh càng tốt, tránh để hộ mệnh giả của chúng kịp thời hộ giá.
– Hừ… khó nhưng ta không phải ngươi, yếu.
Dù nơi này là địa bàn nhưng Vương Phong vẫn cực kỳ cẩn thận dò xét xung quanh một lượt tránh để con chim sẻ nào đó nấp sau phát hiện ra Ám hệ đang bị truy nã của mình.
– Hành động.
– Hừ… “Đoạt Mạng”
Dạo này luyện tập với Zamato nhiều nên hắn đã biết được hầu hết chiêu thức của hắn gồm có “Đoạt Mạng” – tạm thời lẩn trốn vào trong bóng đêm một lúc, “Thanh Minh Dạ Kiếm” là đòn công kích chính thức nhưng chỉ đơn mục tiêu, “Kiếm Yểm Phù Vân” có khả năng hấp thu những sát, ma khí xung quanh vào bên trong thân kiếm để cường hóa đòn đánh và một chiêu “Zamato” cùng tên có thể xem là tối thượng kỹ năng của hắn, đơn mục tiêu nhưng cách thức nó diễn ra thế nào thì Vương Phong không nắm bắt được.
– “Ám Triền – Huyền Yên Tỏa Cục”
Nghe giọng Vương Phong hét lớn, bảy người bọn chúng vẫn không hề có ý định vọng động nhưng nét mặt đầy biến hóa, cứ như nổi giận mà chẳng biết trút ở nơi nào.
– Bọn chuột nhắt ở đâu dám phạm tới chủ nhân ta. Gràooo…
Thình lình, giữa không gian xuất hiện ba thân ảnh lần lượt, đầu tiên – người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn, tay cầm song đao thật lớn, bên cạnh là một phụ nữ vận trang phục tử sắc bịt kín như xứ Ba Tư, cuối cùng là một con cá sấu to gấp 4, 5 lần thông thường, hàm răng của nó hẳn đủ nhét ba bốn người trưởng thành vào đó.
– Hừ… biến “Thanh Minh Dạ Kiếm”.
– Grúuuuuuu….
Ngạc ngư không chịu nổi một kiếm bị cắt thành hai nửa nhưng hai kẻ còn lại thấy vậy vẫn chẳng hề có nửa điểm lùi bước, thậm chí trong đôi mắt họ còn ánh lên vài phần quyết tâm, lần cuối nhìn lại hai thân ảnh trong bảy người kia vẫn còn đang tập trung rồi khẳng khái vung lên song đao và cặp móng vuốt sắc bén của mình, liều mạng xông về phía Ma Kiếm Zamato.
– Để ta giải quyết bọn chúng, ngươi xử hai hộ mệnh giả kia.
– Hừ… cẩn thận, gọi Youko ra giúp.
Vương Phong ra sức tiến gần thêm một đoạn nhưng phải dừng lại vì trước mặt tiếp tục xuất hiện hai thân ảnh khác, một người đàn ông tướng mảnh khảnh cầm trong thay thanh trường thương cực dài cùng một con dơi với cái miệng khổng lồ bay loạn xạ giũa không trung
– Để cái mạng lại. – người đàn ông kia phát ra một lời cảnh cáo rồi nhấc lên thanh thương trong tay hướng về Vương Phong đánh tới.
– “Nguyên Mộc – Khô Mộc Kiếm”
Hơn mười giây nhưng kịp thời để hắn cản lại một đòn thương đánh xuống từ người nọ. Không khí bắt đầu căng thẳng, chỉ toàn những âm thanh vũ khí giao nhau vang lên khắp nơi, Youko được hắn triệu hồi để đối phó con dơi miệng rộng trên không trung, tuy nhiên chỉ là cầm chừng chứ cô bé không đủ khả năng chống lại nó.
Lại nói Vương Phong cũng chật vật không kém vì hộ mệnh giả từ khi thức tỉnh, nói đơn giản rằng cầm trên tay thứ gì thì chính là ngộ được đạo đó, không cần cực nhọc như tu sĩ bình thường.
Trở lại với trận chiến, từng mũi thương xuất ra đều chọn ngay những chỗ hiểm hóc nhất trên cơ thể Vương Phong mà đâm tới, tốc độ hay kình lực đều cực kỳ xuất sắc.
– “Đoạn Tâm Thương” – giọng người đàn ông phát ra âm trầm.
Đột nhiên thanh thương cầm trên tay của ông ta phát ra một hào quang ánh kim chói mắt, phi thường thâm ảo rồi đâm mạnh tới trước, hướng thẳng về chỗ ngực trái Vương Phong.
– Kiếm… chết – chợt nhớ mình không hề có bất kỳ kiếm pháp nào để ngạnh kháng cả nhưng mũi thương đã đến rất gần.
Lúc này trong đầu Vương Phong hơi trống rỗng, quả thực đây là lần cận chiến sinh tử đầu tiên nên kinh nghiệm có hơi thiếu sót, phải chi chỉ đánh bình thường thì hắn chịu nổi, thậm chí có phần lợi thế hơn nhưng lúc này người ta có kỹ năng đặc biệt còn hắn thì tay trắng.
– À… Thiết Thuẫn Kid.
Cùng lúc tưởng chừng như bản thân phải chịu một thương cực mạnh thì hắn chợt nhớ đến bản thân vẫn còn trợ giúp đắc lực vừa được nghe giảng hồi mấy tuần trước.
Ngay khi truyền vào đó chút năng lượng, tức thì vai trái Vương Phong phát ra một tràng ánh sáng vi diệu, người đàn ông vận giáp phục cổ trang cầm trên tay tấm khiên đồng cực lớn hiện hữu ngay trước mặt hắn cản lại một thương đầy uy lực.
Uỳnhhhhhh…. chấn động thật lớn.
Vương Phong dĩ nhiên không để xổng mất cơ hội, hai tay đã hoàn tất pháp chú.
– “Ám Triền – Đau Đớn”
Dòng hắc khí xuất ra, lượn lờ, nhanh chóng men theo thất khiếu của người đàn ông tiến vào bên trong nội thể, Vương Phong trực tiếp bỏ qua người này vì ông ta chắc chắn không thể vượt qua sự ăn mòn dữ dội kia, một mực đứng im chờ chết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!