U Minh Đại Đạo - Chương 9: Kinh đô Đại Lâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


U Minh Đại Đạo


Chương 9: Kinh đô Đại Lâm


Dạo gần đây không có thời gian triệu hoán Hộ mệnh giả ra ngoài vì không tiện, còn có không gian giới chỉ này lại khá tối, chỉ đủ nhìn sự vật trong khi Titania lại cần Thái Dương trợ lực mới có thể triệu hoán, Ma Kiếm Zamato lại rất lười, nhiều lúc bảo hắn ra nói chuyện thì nhận được truyền âm “lão tử đang ngủ” là xong khiến hắn chỉ biết lắc đầu, chỉ riêng Youko dễ thương nhất, có điều thực lực hơi yếu nên hắn vẫn để cô bé dành nhiều thời gian luyện tập thì hơn.

– Vương Phong, ta mua một phần cơm cho ngươi này.

Đại Hùng nghe mọi người bàn tán đã biết được sự việc hôm qua, hắn cũng không ngốc để nhận ra Vương Phong vì mình mà không trốn vào phòng liền cảm động, đặc biệt lấy tiền túi mua một phần thức ăn 2 Bạch Tinh cho bằng hữu tẩm bổ.

Vương Phong ăn uống xong xuôi lại thấy còn nhiều thời gian nên lên mạng thông tin tra cứu việc buôn bán phù.

– Wow, một lá Sinh Cơ được bán dao động từ 20 – 50 Bạch Tinh, mà sao lại có khoảng như thế nhỉ.

– Là bởi do độ đều của năng lượng rót vào và độ tinh thuần của nó, chủ yếu bởi bay nghề của phù sư, phần nhỏ do môi trường.

– Tức là phù sẽ có nhiều phẩm chất nên giá trị cũng khác nhau

– Đúng, thông thường người có khả năng cầm lên cảm nhận là biết hoặc chính xác hơn thì dùng máy nghiệm phù, chia làm Hạ, Trung, Thượng, Tuyệt phẩm phù.

– Thì ra là vậy, thế ngươi biết Sinh Cơ phù của ta đạt đến cấp nào không?

Hữu Sinh mặc dù không tu luyện nhưng thân là khí linh, dù không có khả năng tấn công nhưng vẫn phát triển theo thời gian, do vậy giới chỉ mới ngày càng mở rộng ra đến khi thay đổi về chất là chứa được sinh vật sống, chuyện này đối với nó quá đơn giản.

– Trung phẩm

– Chỉ là trung phẩm sao.

Vương Phong có hơi tiếc nhưng vẫn phi thường vui vẻ, có thể hắn không được như những nhân vật chính trong hàng ngàn tiểu thuyết luyện đan lần đầu đã đạt đến gần tối đa, nhưng không sao, luyện thêm vài chục lần có lẽ sẽ tinh tiến.

– Ngươi bị lừa đá sao, Trung phẩm mà không chịu, phù sư có thể ngày càng thăng cấp cấp độ phù mình luyện nhưng rất khó cải tiến phẩm chất của nó, lần đầu của ngươi có khi là mười năm nghiên cứu của một thiên tài phù đạo nào đó.

– …

Hắn không biết nói gì nữa, không nghĩ đến bản thân mình lại có được chút bản lĩnh như vậy, thế thì từ nay phải tranh thủ luyện Phù một chút, mau chóng kiếm tiền.

– Trung phẩm Sinh Cơ phù giá thu mua là 30 Bạch Tinh, vậy ta vẽ ra 10 phù rồi bán luôn một lượt.

Gật gù với ý nghĩ của mình nhưng trước mắt phải luyện tập chút đã, phù đạo đã bước vào tầng đầu tiên của Nhập Đạo cảnh giới, đạt được phù ý, nhưng rốt cục thì giá trị võ lực cũng không cải tiến nhiều nên lúc này phải đột phá nhị trọng Nhất Nguyên mới được, mấy ngày nay siêng năng gần như sắp đến cực hạn rồi.

Sao khi nhập phù đạo hắn liền cảm nhận được não hải của mình như bị quá tải nên phải từ bỏ việc nghiên cứu về các đạo khác, hỏi ý kiến Hữu Sinh mới biết được là do thể trạng quá yếu, cần phải nhanh chóng thức tỉnh linh thể, bắt đầu luyện tập não hải, hoặc ít nhất phải đột phá nhị trọng để thể trạng cải thiện một ít. Đây cũng chính là lý do sắp xếp thứ tự từ 12 tuổi – bản nguyên, 16 tuổi – linh thể và 18 tuổi – đại đạo.

– Vậy thì đột phá Nhất Nguyên nhị trọng cái đã.

Ba nguyên tố đều bước vào nhất trọng cả rồi, tuy nhiên Vương Phong luyện Mộc hệ nhiều một chút vì đây là mặt nổi, trường hợp bình thường hay bất đắt dĩ đều có thể sử dụng, đặc biệt Mộc hệ không chỉ có thể tấn công mà còn có khả năng khống chế và hồi phục tốt, đương nhiên không thể so với Ám và Quang hệ được.

Cái cảm nhận mà hắn có được khi luyện Mộc hệ là rất thoải mái, dường như các tế bào trong cơ thể đều được loại bỏ không ít tạp nhất, mới mẻ hơn, trẻ trung hơn, cứ như tế bào nào chết liền tái tạo nhiều tế bào khác thay thế, sinh cơ bất diệt không ngừng nghỉ.

Nếu là Quang hệ hắn sẽ cảm nhận được tất cả xung quanh, như thể thái dương chiếu rọi đến mọi nơi trên thế giới này, đặc biệt nó cũng giống như Mộc hệ, mang đến cảm giác mới mẻ, sinh trưởng nhưng là từ vạn vật xung quanh, mọi thứ đều nương nhờ ánh sáng mà phát triển.

Cuối cùng, ngược lại tất cả nhưng Vương Phong thích chìm đắm vào nó nhất, một thế giới tịch mịch u tối đến tột cùng nhưng mang đến cho hắn cảm giác rất thân quen, cứ như hắn sinh ra đã thuộc về nó và ngược lại. Không chỉ là một cái lạnh đơn thuần mà lạnh từ trong tâm hồn, như lạc vào cõi u minh địa ngục không lối thoát, cô đơn, giá buốt đến nỗi không ai có thể thừa nhận.

Mỗi lần nhìn Vương Phong tu luyện Ám hệ thì Hữu Sinh liền cách xa một đoạn, đến quan sát cũng kiêng kỵ.

– Ám hệ tên này thật đáng sợ, mỗi lần hắn trốn vào đây luyện thứ năng lượng này đều khiến ta nổi da gà, có điều tốc độ phát triển quá kinh khủng, rõ ràng Mộc hệ tập nhiều hơn gấp mấy lần, vậy mà Ám hệ đột phá trước, phẩm chất còn cao hơn Thấu Triệt Thần Quang, chẳng hiểu sao cái gì tốt đều bị tên này hốt hết thế không biết.

Có quá nhiều điều khiến khí linh như nó phải ngạc nhiên từ trên người của một thiếu niên 16 tuổi, không biết sau này sẽ đi đến bậc nào.

– Đột phá rồi

Vương Phong mệt mỏi thở hồng hồng thốt lên vui sướng.

– Chúc mừng ngươi, nghỉ ngơi đi

– Ha ha, lúc nãy ta đang luyện Mộc hệ, vô thức nghĩ đến Ám hệ liền chuyển qua, ai ngờ đột phá thật

– Ừ đúng rồi, đột phá như một trò đùa vậy, thích cái nào thì chơi cái đó.

– Ha ha, ta là thật lòng không biết

Biết Hữu Sinh mỉa mai mình, Vương Phong cũng chỉ cười trừ, sự thực chính là như vậy a.

Trời sáng không bao lâu thì phi thuyền đã đáp xuống một quảng trường rất lớn, phải nói là khoa học kỹ thuật, công trình kiến trúc ở Khởi Nguyên đại lục đã phát triển đến mức không tưởng tượng nổi, quảng trường sân bay này nằm sừng sững giữa bầu trời rộng lớn, phía dưới còn có rất nhiều tầng quảng trường khác dành cho các loại phi cơ, phi thuyền nhỏ hơn đáp xuống.

Do phi thuyền của Đông Hạ học viện thuộc cỡ lớn nhất nên được đáp xuống tầng trên cùng, mây giăng tứ phía trắng xóa, nếu đây mà là một ngọn núi thì có thể xem như chốn tiên cảnh bồng lai.

– Lớn quá, nhìn kìa.

Mọi người tập trung ở khắp phía boong tàu để tận hưởng cuộc hạ cánh, theo hướng một người vừa reo lên chính là lá cờ cao hơn nơi bọn họ đang đứng một khoảng xa nhưng vì lớn quá nên vẫn thấy được họa tiết một khu rừng, đại diện cho Đại Lâm – một trong 3 tòa thành lớn nhất quốc gia Lam Vũ.

– Quá dữ dội

Vương Phong không khỏi bật lời cảm thán, cứ tưởng một thế giới có pháp thuật sẽ không chú trọng khoa học kỹ thuật chứ, nào ngờ vượt xa quê hương rất nhiều.

Lần này không cần phải xác định thân phận nên chỉ cần trật tự xuống thang máy là được.

Vừa ra khỏi thang máy, ập vào mắt hắn là một quảng trường rộng lớn nhưng không phải toàn những phương tiện giao thông mà có rất nhiều quầy kiểm soát, tuy nhiên chỉ cần theo sau phái đoàn liền thuận lợi qua cửa.

Do bất kỳ ai ở đây cũng là tương lai của quốc gia hay ít nhất là mỗi vùng nên được đối đãi rất thịnh soạn, sau khi phát phiếu ghi thời gian, địa điểm, tên phòng và số thứ tự liền có rất nhiều chiếc xe lớn sang trọng đưa học viên đến nơi thức tỉnh linh thể.

Bởi số lượng quá đông nên một phần học viên phải ngày mai mới đến lượt và Vương Phong chính là một trong số đó, tuy nhiên vẫn được bố trí về lại khách sạn nằm ở khu vực trung tâm của kinh đô Đại Lâm – cùng tên với tòa thành.

Mỗi hai người được xếp vào chung một phòng do nơi này không có giường tầng như trên phi thuyền, thế thì lại hay, hắn trực tiếp cùng Đại Hùng chọn một phòng.

Vương Phong hào hứng muốn thăm quan bốn phía, lúc nãy ngồi trên xe đã phát hiện rất nhiều địa điểm thú vị.

– Ta ra ngoài dạo một vòng, ngươi muốn đi cùng không.

Đại Hùng hơi lưỡng lự nhưng thời gian không nhiều nên phải tận dụng triệt để, áp chế tính hiếu kỳ của mình, từ chối.

– Không, dạo này đang rảnh nên phải luyện tập nhiều một chút, về lại phải đi làm rồi.

– Có gì ta mua thức ăn về

– Cảm ơn.

Vội vàng đeo cái balo hơi cũ lên lưng tiến về phía cổng ra, kiến trúc của thế giới này cũng không có gì quái lạ vì nó cứ như kiểu mấy phim viễn tưởng, anime ở Trái Đất vậy, vài ba công trình treo lơ lửng trên không, vững vòng cung lớn thật lớn bắt ngang qua bầu trời, máy bay, phi cơ nhiều vô số kể.

Khách sạn mà Vương Phong đang ở phải nói hiện đại bậc nhất kinh đô Đại Lâm này bởi nó chỉ dành riêng cho tu sĩ, có cả phòng thiết kế tụ linh trận phục vụ khách vip hay những linh tuyền có khả năng tinh lọc tạp chất cơ thể, tuy nhiên muốn vào những nơi đó cũng cần thân phận tương ứng, ví như đám choai choai Vương Phong thì có nơi ở là tốt lắm rồi.

Lấy được tấm bản đồ ở quầy tiếp tân cùng với thông tin đại khái tra cứu trên mạng, Vương Phong quyết định sẽ đi khu thương mại Phú Lâm, nơi này nổi tiếng khắp tòa thành vì chỉ dành riêng cho tu sĩ, bất kỳ vật phẩm nào cần mua hoặc bán đều có thể đến đây.

Bắt một chuyến xe buýt chỉ tốn 5 Gold có thể đến được rất nhiều nơi, tất cả các phương tiện một khi bước vào kinh đô đều không được phi hành trừ phương tiện hàng không chuyên biệt nhưng vẫn phải chịu giám sát chặt chẽ từ các đài canh gác.

Khu thương mại Phú Lâm nổi tiếng bậc nhất dĩ nhiên kiến trúc không thể tầm thường, diện tích tương đương toàn bộ khu vực của một trường đại học, xây theo hình ống, đèn hoa rực trời mặc dù đang là buổi sáng.

Đặc biệt, ở giữa tòa thương mại xây dựng một cái vòng tròn khá lớn, tự xoay thật nhẹ nhàng dành riêng cho những ai muốn tận hưởng không khí, uống nước, dùng bữa…

– Bán 10 lá phù Sinh Cơ này trước đã.

Đây là thành quả của hắn trong suốt đêm hôm qua, chỉ dành 4 giờ để nghỉ ngơi nhưng thành quả không tệ, trong 10 lá phù có tới 7 lá trung phẩm, còn lại hai hạ phẩm, đặc biệt nhất chính là tấm phù cuối cùng Vương Phong vẽ ra, miễn cưỡng đạt đến thượng thẩm, chắc hẳn sẽ được giá lắm.

Vừa đến trước cửa gian hàng đã có một cô gái ra chào đón, thái độ niềm nỡ, chân thành.

– Xin chào quý khách

Nhân viên nhanh nhẹn mời hắn vào bên trong cửa hàng chuyên bán phù chú duy nhất của khu thương mại Phú Lâm này, không gian khá rộng, các tấm phù được đặt trong lồng kính nhưng chắc chỉ là hàng trưng bày mà thôi.

– Có cả Phản Kích phù nữa.

Đây là một loại phù cấp 3 nhưng tác dụng khá vượt trội, đem một công kích từ khoảng pháp chú cấp 3 trở xuống phản ngược lại đối thủ từ 50 – 100% sát thương tùy phẩm chất phù.

– Xin hỏi quý khách muốn mua loại phù nào.

Thiếu nữ mặc bộ đồng phục khá dễ thương cười cười mở lời hỏi, ngực trái còn treo một huy hiệu hình tròn ghi “Bách Linh Thương Hội”.

– Tôi muốn bán một vài lá phù được không.

– Vâng, dĩ nhiên, mời quý khách đợi một chút, chấp sự trong năm phút nữa sẽ ra thương lượng ạ.

Cô gái lộ vẻ vui mừng lấy ra một chiếc ghế mời hắn ngồi, đặc biệt khuyến mãi thêm ly nước trái cây. Chẳng qua Vương Phong không biết mỗi khi xảo hợp kết nối được với một người bán phù thì nhân viên sẽ được khen thưởng, lý do rất đơn giản, nguồn cung cấp phù hiện tại rất khan hiếm mà lợi nhuận và nhu cầu đều rất cao nên dĩ nhiên được hoan nghênh.

Mấy phút sau có một ông lão dáng vẻ hơi lớn tuổi, tóc bạc mấy phần, vội vội vàng vàng chạy ra không khỏi làm kinh động mấy người trong cửa hàng.

– Tiểu Di, ngươi nói có người muốn bán phù sao, đâu, đâu.

– Vâng là vị quý khách này.

– Cậu sao?

Ông lão nhìn hắn tràn đầy vẻ mặt khó tin, nghĩ lại có thể do người phía sau bảo hắn đi bán hộ cũng hợp lý nên lão không chần chừ nữa.

– Quý khách là muốn bán loại phù nào.

– Mời xem

Vương Phong lấy ra mấy lá phù từ trong ba lô đưa cho ông lão, nhìn hắn đặt tùy tiện phù chú như vậy thì lão hơi cau mày.

“Phù chú quý hiếm lại không có lấy một cái túi chuyên biệt.”

Nói thế cũng thực oan cho hắn, vừa mới đến thế giới này không lâu, đây cũng là lần đầu tiên đi thăm thú nên thực sự chẳng biết gì cả.

– Sinh Cơ phù… Hảa

– Chuyện gì thế Chu lão.

Ông lão không trả lời cô bé Tiểu Di mà cẩn thận kiểm nghiệm lại lần nữa, cuối cùng đem đến một cái máy, đặt lá phù vào bên trong, thông số hiện rõ trên màn hình mới vui mừng gật đầu.

– Thế nào chấp sự

Vương Phong không biết phải xưng hô làm sao nên cũng kêu theo cô bé kia.

– Đây là phù do công tử vẽ sao?

– Là ông của ta, không phải ta.

– À, thế thì đúng rồi.

Chu chấp sự nghe thấy thế liền đồng ý, chẳng thể nào một thiếu niên cỡ này lại vẽ được lá phù thượng phẩm được, có điều nếu như người ta đã có gia gia giỏi hộ thuẫn thì ắt cũng là một mối tốt.

“Kết giao một phen, không chừng sau này lại đưa đến mối làm ăn tốt hơn”

– Thôi như vầy, ta thấy công tử cũng hợp nhãn, xem như chúng ta kết giao một phen, lá phù thượng phẩm ta mua với 50 Bạch Tinh, 7 trung phẩm 210 và 40 cho hai sơ phẩm, tổng cộng 300, không biết công tử hài lòng không.

Vương Phong trong lòng mừng như điên, mới một đêm đã kiếm khối tiền như vậy thực quá sung sướng, có điều vẫn nên giả dạng một chút để người ta không thấy mình tầm thường, lỡ có tính toán sau lưng thì sao.

– Được, thay mặt ông của ta cảm ơn Chu chấp sự

– Không có gì, không có gì.

Đợi một lúc, Chu chấp sự mang theo một cái túi đựng Bạch Tinh đưa cho hắn kèm theo một khối bài bằng Vàng.

– Đây là Kim Bài của Bách Linh Thương Hội, thông thường người có giao dịch hơn mười vạn Bạch Tinh mới được nhận thứ này, mỗi lần mua hàng đều giảm 10%.

– Đa tạ, có điều không biết Chu chấp sự đây có nhã ý gì.

– Ha ha, tuổi trẻ tinh ý, chẳng qua mong công tử niệm tình kết giao, lần sau nếu có phù chú bất kỳ hãy nghĩ đến Bách Linh Thương Hội chúng tôi, chắc chắn thỏa mãn giá cả của công tử

– Được, cảm ơn.

Thì ra chỉ có vậy, chuyện này cũng dễ dàng vì hắn cũng không biết nơi nào khác để bán, hơn nữa Kim Bài thực sự hấp dẫn vì Bách Linh Thương Hội không chỉ có ở kinh đô mà trải rộng khắp quốc gia và một số nơi khác nữa và cũng không chỉ bán phù chú mà còn rất nhiều vật phẩm khác, 10% là không hề ít.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN