U Minh Trinh Thám - Chương 11: Khu ma sư xinh đẹp (hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


U Minh Trinh Thám


Chương 11: Khu ma sư xinh đẹp (hạ)


– Ngồi xuống ngồi xuống…

Minh Diệu thật phí sức đẩy cô gái ngồi xuống ghế, xoay người ngồi đối diện bàn, vì an toàn còn kéo chiếc ghế dịch ra sau một chút.

– Chị biết tôi sẽ tới sao?

Minh Diệu thấy cô gái vểnh đôi môi nhỏ nhắn, vội vàng chuyển đề tài.

– Đương nhiên rồi, người Trung Quốc các cậu có phương pháp của người Trung Quốc, người Châu Âu chúng tôi có phương pháp của người Châu Âu, không chỉ riêng các cậu có thể tính toán được trước tương lai thôi.

Cô gái hỗn huyết tên Ada hiện lên vẻ mặt đắc ý khó thể che giấu.

– Chuyện xem bói này tôi thật không quen.

Minh Diệu châm điếu thuốc, cảm thụ hương vị tuyệt vời của điếu thuốc đầu tiên sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết.

– Không cần gấp gáp, em…trai…à…

Ada đứng lên, tay chống lên bàn cúi người nhìn Minh Diệu, chiếc nút áo thứ ba không biết đã mở ra khi nào, một mảnh tuyết trắng hiện ra ngay trước mắt hắn, bộ ngực đầy đặn không chút an phận tựa hồ tùy lúc đều có thể nhảy ra, Minh Diệu liền cảm giác lỗ mũi có chút phát nóng.

– Ngô…ngồi xuống ngồi xuống…

Minh Diệu sờ sờ lỗ mũi, hoàn hảo, máu mũi còn chưa chảy ra.

– Trung tâm nghiên cứu văn hóa Maya, tấm bảng sao không dùng loại tảng đá thiên nhiên mà lại dùng thủy tinh tạo thành?

– Bởi vì tôi thích thôi, tảng đá sao đẹp bằng thủy tinh chứ.

Ada dùng tay vuốt đầu, một đôi mắt xanh thẳm kiều mỵ mập mờ đánh giá Minh Diệu.

– Ân…lần này tới tìm chị thật sự có chuyện trọng yếu muốn hỏi thăm một chút.

Minh Diệu bị nhìn tới mức cả người cảm thấy không được tự nhiên.

– Chuyện gì vậy, bất cứ chuyện gì chị cũng có thể nói cho tiểu Minh, bao gồm những bộ vị…mẫn…cảm trên thân thể của chị a…

Ada tiếp tục dụ hoặc Minh Diệu, theo nàng xem ra, trêu chọc loại đàn ông có sắc tâm như không có sắc đảm như hắn là niềm vui thú lớn nhất trong đời nàng.

– A..hừ, là về hắc ma pháp.

Minh Diệu đem chuyện của nữ thi kể lại cho Ada nghe qua.

Nghe được hắc ma pháp, vẻ mặt Ada liền trở nên nghiêm túc.

– Điều này sao có thể, cho dù ở Châu Âu hắc ma pháp cũng là pháp thuật bị cấm kỵ, ủy ban tối cao đối với ma pháp sư tu luyện hắc ma pháp khống chế vô cùng nghiêm mật, không thể nào chạy tới Trung Quốc. Cho dù đi tới Trung Quốc ma pháp sư dùng thân thể mình lại đại giá để tu luyện hắc ma pháp cũng sẽ không nhàm chán tới mức đi hại chết một cô gái bình thường như vậy.

– Cảm giác của Hoài Tố sẽ không sai, chị cũng biết mà.

Minh Diệu rất tin tưởng năng lực của Hoài Tố, là một đại công chúa thời cuối Tây Hán, ở bên trong nhẫn ngọc suốt hai ngàn năm, kiến thúc của nàng phải vượt xa người thường rất nhiều.

– Nếu là lời nói của Hoài Tố hẳn là không sai, chuyện này tôi phải báo cáo với ủy ban tối cao một chút mới được.

Ada hiển nhiên cũng cảm thấy chuyện này thật khó giải quyết.

– Có thể tra xét ra là dùng loại hắc ma pháp gì không?

Minh Diệu đem tình huống của nữ thi cùng hiện trường miêu tả cho Ada.

– Trên trần nhà phòng tắm có văn chương sao?

Ada chỉ cần liếc mắt nhìn văn chương là có thể xác định được tám chín phần mười đã dùng loại hắc ma pháp gì.

– Không có, không có gì cả, nếu không phải Hoài Tố ngửi được mùi vị kỳ quái, tôi cũng không thể phát hiện.

Minh Diệu thật khẳng định trên trần nhà rỗng tuếch.

– Thật nhiều máu, vặn gãy cổ, thật kỳ quái, cậu xác định cô gái kia chết vào tối hôm qua sao?

Ada đem tất cả đều mối viết lên trên một trang giấy, cắn bút cau mày suy tư.

– Hẳn là như vậy, bởi vì tối hôm qua hồn phách của nàng xuất hiện trong phòng ngủ của Tiểu Manh, có gì không đúng sao?

Minh Diệu cảm giác đầu óc có chút loạn.

– Nhất định phải làm cho rõ ràng thời gian chết của cô gái này, như vậy mới có thể xác định rốt cục là dùng hắc ma pháp nào.

Ada cau mày:

– Cậu về nhà lúc mấy giờ?

– Hẳn phải trước 12 h, vốn khoảng 10h là có thể về tới nhà rồi, nhưng trên đường lại bị một con lệ quỷ quấn lấy.

Minh Diệu nhớ tới đêm đó lòng còn sợ hãi.

– Nếu như là sau 12h, cũng chính là sau khi cậu tiêu diệt oan hồn của nàng nàng mới chết, như vậy có thể chứng minh được suy đoán của tôi.

Ada đứng lên, mặc áo khoác vào:

– Tôi và cậu cùng đi xem thi thể.

– Chị cảm thấy hẳn là gì?

Minh Diệu cảm giác lần này thật tới đúng chỗ, mặc dù thiếu chút nữa bị ngộp chết, nhưng rốt cục lại có đầu mối mới.

– Khống Hồn Thuật, nói cách khác lúc cậu tiêu diệt oan hồn của nàng nàng còn chưa chết, hồn phách của cô gái này rõ ràng bị cưỡng bách rời khỏi thân thể.

Ada kéo cửa phòng làm việc.

– Susan, cô có thể tan việc rồi, tôi sẽ ra ngoài không trở lại.

Nữ thư ký nghe nói có thể sớm tan việc, liền cao hứng thu dọn rời đi.

– Đi cùng sao, tự tôi đi được rồi mà.

Minh Diệu hiển nhiên không muốn cho Ada cơ hội hành hạ hắn.

– Dĩ nhiên.

Ada giảo hoạt cười cười:

– Nói thế nào tôi cũng có giấy phép làm Khu Ma Sư, hơn nữa sự kiện Hắc Ma Thuật Châu Âu, không đi tra xét ủy ban tối cao sẽ thu lại giấy phép của tôi rồi hủy mất.

Minh Diệu thở dài một hơi.

– Ở trên đường có thể đừng thân mật quá hay không đây?

– Không thể.

Ada kéo cánh tay trái Minh Diệu ôm thật chặt, trên cánh tay truyền tới một đoàn mềm mại mà co dãn làm Minh Diệu có chút choáng váng đầu óc.

Nếu vứt không xong, thì xin trời phù hộ đừng để cho người quen nhìn thấy đi. Minh Diệu đang van xin các vị Phật tổ Bồ Tát mà hắn quen biết, sau đó cùng Ada đi ra khỏi phòng làm việc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN