U Minh Trinh Thám - Chương 16: Căn hầm bỏ hoang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


U Minh Trinh Thám


Chương 16: Căn hầm bỏ hoang


Diệp Tiểu Manh cảm giác có chút giá lạnh, nhất định do ngủ thiếp thấy ác mộng nên đem chăn đá rơi xuống mất rồi!

Nàng mơ hồ nhớ được mình nhìn thấy ác mộng, trong mộng Trình Tú biến thành một quái vật có nanh, nắm lấy mắt cá chân của nàng, nàng liều mạng muốn tránh thoát nhưng khí lực của quái vật lớn đến kinh người.

– Khát nước quá…Ân?

Diệp Tiểu Manh muốn ngồi dậy tìm một chút nước uống, lại phát hiện tay chân không thể nhúc nhích.

– Quỷ áp giường sao?

Thân thể cùng đại não tựa hồ mất đi liên lạc, toàn thân ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể chuyển động đôi mắt.

– Nơi này…là nơi nào? Không phải mộng sao?

Diệp Tiểu Manh đánh giá bốn phía, trong căn phòng tối như mực có thể dùng ánh mắt phân biệt được đồ vật không nhiều lắm, nhưng Diệp Tiểu Manh rất khẳng định nơi này tuyệt đối không phải phòng mình.

Trên trần nhà đỉnh đầu, một đồ án hình tròn quỷ dị lóe ra ánh sáng màu đỏ, ánh sáng ảm đạm làm cho người ta có cảm giác tâm tình như đang bị đè nén, Diệp Tiểu Manh cảm giác sau lưng có chút đau nhức, nằm trên mặt đá thật không thoải mái như nằm trên nệm giường trong nhà.

– Cô đã tỉnh rồi.

Thanh âm Trình Tú truyền qua, Diệp Tiểu Manh theo thanh âm miễn cưỡng có thể thấy được ở phía xa có hai thân ảnh mơ hồ đang đứng.

– Xoẹt!

Trình Tú dùng diêm đốt sáng cây nến màu trắng, dùng tay cầm lấy chậm rãi đi về hướng Diệp Tiểu Manh. Trong không khí tản ra mùi hôi thối, càng lúc càng gần. Diệp Tiểu Manh dần dần thấy rõ trên gương mặt người bạn thân đang tróc ra từng miếng thịt, lộ ra mạch máu đỏ tươi cùng xương cốt trắng hếu.

– Rốt cục cô là thứ gì vậy…

Diệp Tiểu Manh có chút sợ hãi, ác quỷ nàng cũng từng thấy qua, nhưng loại quái vật giống như cương thi này nàng lần đầu tiên mới thấy, huống chi đây còn là thân thể của người bạn thân thiết nhất.

– Cô chỉ cần biết sau này tôi chính là chủ nhân của cô là được.

Trình Tú nhìn Diệp Tiểu Manh lộ ra vẻ mỉm cười mà cô ta cho rằng rất hòa nhã, nhưng hiện lên trên gương mặt thối rữa lại làm cho người ta dựng đứng tóc gáy.

– Nhanh thôi, trăng sắp lên rồi.

Trình Tú có chút hưng phấn.

– Khó được cơ hội tìm thấy một thân thể hoàn mỹ như vậy, so sánh với thế phẩm này mạnh hơn nhiều lắm.

Da thịt trên cánh tay Trình Tú bắt đầu từ từ tróc ra, mấy chỗ vết thương mang theo thịt nhão chỉ còn dựa vào lớp da treo lủng lẳng trên người.

– Rốt cục cô làm gì Trình Tú?

Diệp Tiểu Manh càng thêm lo lắng cho bạn hơn cả chính an nguy của mình.

– Sao thế, Tiểu Manh, cô không nhận ra tôi sao, tôi chính là Trình Tú đây, ha ha ha ha…

Trình Tú tựa hồ nghe được một chuyện rất buồn cười, lớn tiếng cười lên, căn bản không thèm để ý bởi vì cười to mà làn da bung ra rách rưới.

– Khi tôi vừa mới tới thành phố này liền chú ý tới cô, cô và tôi có dòng máu giống như nhau, cho nên tôi nghĩ biện pháp chuyển tới trường học của cô, cùng cô trở thành bạn bè. Làm sao, cô quên chúng ta từng cùng nhau trải qua cuộc sống vui vẻ sao? Quên chúng ta từng nhiều lần nửa đêm ở trên một giường nói chuyện phiếm suốt đêm sao? Cô biết Trình Tú cũng chính là tôi a, ha ha ha ha…

– Kẻ lừa gạt…Thì ra hết thảy đều là gạt người sao…

Diệp Tiểu Manh thật bi thương. Bởi vì nàng có thể nhìn thấy quỷ hồn, Diệp Tiểu Manh rất ít cơ hội kết giao bạn bè, bởi vì khi nàng nói sự thật với bạn bè về thế giới của nàng, tất cả mọi người đều cho rằng nàng là người điên nên rời xa nàng. Thật vất vả mới tìm được một người bạn có thể thành thật bí mật với nhau, nhưng bây giờ lại nói cho nàng biết hết thảy bất quá chỉ là một âm mưu, hết thảy những quá khứ vui vẻ đều là giả dối, toàn bộ đều là giả dối, hết thảy chỉ là âm mưu bởi vì muốn bắt cóc nàng mà bố trí, Diệp Tiểu Manh nhẫn nhịn không để nước mắt chảy xuống.

– Quái vật, Minh Diệu sẽ đến cứu tôi!

Diệp Tiểu Manh cầu nguyện trong lòng.

– Minh Diệu mau tới đi!

– Minh Diệu? Là thám tử tư không có bao nhiêu năng lực đó sao? Ha ha, cô cho rằng lực lượng của người phàm có thể ngăn cản được tôi sao?

Trình Tú cũng không xem Minh Diệu vào trong mắt.

– Lần trước hắn cứu được cô chỉ là vận khí tốt, hắn liều mạng bị tử linh độc khí nhập vào cơ thể vội vàng chạy về, bây giờ còn có thể cử động hay không hãy còn là vấn đề.

Theo cô ta xem ra, Minh Diệu bất quá chỉ là một thám tử tư có chút linh lực mỗi ngày ăn no chờ chết, nhờ vào việc thám tử theo dõi vợ người khác, tìm kiếm thân nhân dùm người khác mà thôi.

– Vậy sao, vậy chúng ta chờ xem.

Diệp Tiểu Manh cảm thấy thật may mắn vì mình vẫn chưa đem chuyện Minh Diệu có lực lượng nói với Trình Tú.

– Minh Diệu bị thương sao, sao hắn không nói với mình chứ, không có gì nghiêm trọng đi?

Diệp Tiểu Manh bắt đầu có chút lo lắng cho thân thể của Minh Diệu.

– Không cần sợ, ánh trăng lập tức lên cao rồi, hồn phách trên thế gian bắt đầu tụ tập, mang đến cho ta lực lượng, sau này cô sẽ tiếp tục vui vẻ mà sống, sẽ không đói bụng, không rét lạnh, không già yếu, sẽ không có phiền não, chẳng qua thế giới của cô sẽ biến thành một cái bình nhỏ, yên lặng nhìn vào thế giới này, cái thế giới vốn thuộc về cô.

– Cô định làm gì tôi?

Diệp Tiểu Manh bình tĩnh lại. Đầu tiên phải hiểu rõ mục đích của tên quái vật này mới có thể nghĩ ra biện pháp bỏ chạy, nàng thầm nghĩ trong lòng.

– Cô không cần biết, chỉ cần hưởng thụ hết thảy là được.

Trình Tú hít một hơi thật sâu.

– Kỳ quái, tại sao còn chưa tụ tập đủ?

Đột nhiên trên mặt đất truyền ra chấn động, đồ án trên trần nhà càng ngày càng trở nên ảm đạm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN