U Minh Trinh Thám
Chương 611: Gian nan phòng ngự chiến
Lại lợi dụng sóng âm bức lui thiên sứ vây công, trên người hiện rõ dấu vết bị cháy đen, khuôn mặt của Alie cũng hiện ra một đường vết rách. Máu huyết sinh mệnh của nàng đang từ miệng vết thương chảy ra, cánh dơi thật lớn cũng đã rũ xuống. Nàng đưa lưỡi liếm máu đang chảy trên mặt, hiện tại chút ít lực lượng đối với nàng cũng càng quý giá. Hiện tại nàng thậm chí có chút hối hận vì sao năm xưa mình không hút thêm máu của người sống nhiều hơn một chút, nếu không hiện tại nàng đã có thêm lực lượng, hoặc sẽ ít đi một ít địch nhân.
Có người chỉ huy so với chiến đấu đơn độc thật khó đối phó hơn rất nhiều. Hơn nữa theo thời gian chậm rãi trôi qua, kích đấu bên này đã khiến cho càng nhiều thiên sứ hướng bên này bay tới.
Nhưng người có thể ngăn cản được thiên sứ tấn công chỉ có mỗi Alie, cho nên nàng thừa nhận áp lực là lớn nhất, vì vậy là người kiệt lực nhất trong mọi người. Tuy rằng nàng đã có vài vết thương trên người, nhưng nếu cứ như vậy cũng sẽ biến thành trọng thương thậm chí là trí mạng. Hiện tại Alie đã cảm giác mình có chút lực bất tòng tâm.
– Không xong…
Ngay khi Alie còn chưa kịp thở một hơi, mấy thiên sứ lại vọt tới. Mái tóc bạc của Alie bay tung trong không trung, từng đạo sóng âm có thể dùng mắt thường thấy được hướng mấy thiên sứ bắn tới. Nhưng khác với trước đó, mấy thiên sứ kia lại không hề tránh né, dùng thân thể đón lấy sóng âm công kích của Alie. Ngay lập tức mấy thiên sứ liền bị giết chết hóa thành thịt vụn rơi xuống. Nhưng ở sau lưng bọn hắn lại chui ra thêm mấy thiên sứ, lợi dụng thân thể đồng bọn làm tấm chắn ngăn cản công kích của Alie, hơn nữa lợi dụng khe hở của nàng, lập tức xuyên qua phòng tuyến của Alie hướng chỗ thi pháp vọt tới.
– Để cho ta!
Thiên Tướng hét lớn một tiếng, cao cao nhảy lên, hai đấm đánh ra, đem hai thiên sứ đánh thành thịt vụn. Nhưng dù sao Thiên Tướng cũng không biết bay, hơn nữa chiêu số của hắn dùng đối phó nhiều địch nhân cũng không tiện lợi. Hắn chỉ chặn đường được hai thiên sứ, còn ba thiên sứ đã nhanh chóng bay lên cao vượt ra khỏi phạm vi công kích của hắn.
– Xin lỗi đạo sư, tình thế gấp gáp, ma trượng ngài tặng cho ta cũng chỉ đành bỏ qua!
Ada bất chấp đại quân La Sát đánh tới, dù sao bên dưới đất đám La Sát phải xuyên qua bọn họ mới phá được thi pháp, nhưng trên không trung linh hoạt hơn nhiều, là uy hiếp lớn nhất. Nàng cắn chặt răng, đem ma trượng trong tay hoành ngay trước ngực, miệng niệm chú thật nhanh.
– Mọi người đều tập trung bên cạnh tôi!
Ada niệm xong chú ngữ, đem ma trượng trong tay dùng sức ném mạnh lên không trung.
Ma trượng xoay mấy vòng trên không lại dừng lại, tinh thạch trên đỉnh ma trượng phát ra quang mang chói mắt làm mọi người phải nhắm nghiền mắt lại, tinh thạch nổ tung ngay trên không trung, những mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi, nương theo sau mảnh vụn còn có điện xà từ trên trời đánh xuống, từ chỗ Ada hướng bên ngoài phát tán.
Nghe được tiếng hô của Ada, mọi người vừa đánh vừa lui, tập trung vây quanh chỗ thi pháp. Quang mang phát ra khi tinh thạch nứt vỡ làm mọi người trong nháy mắt mất đi thị giác, đợi khi ánh mắt có thể nhìn thấy rõ đồ vật, lại phát hiện mọi người đang đứng bên trong một mảnh trống trải, trên mặt đất là vết thiêu cháy đen thui, còn có dấu vết như bị hòa tan. Trong vòng tròn màu đen đường kính chừng năm thước không còn gì, ngay cả thi thể của thiên sứ lẫn La Sát đều hóa thành cát vụn màu đen nhánh.
– Khái khái…
Rốt cục Ada không còn duy trì được nữa, sụp dưới đất ho khan phun ra vài ngụm máu đen, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả Alie.
– Chị làm sao rồi?
A Trạch nâng Ada đã vô lực vội hỏi:
– Không sao đó chứ?
– Không chết được, chỉ cần nghỉ ngơi một lát.
Ada khoát tay:
– Đáng tiếc, ma trượng kia là khi chị tốt nghiệp đạo sư đã đặc biệt tặng cho chị, lại bị hủy như thế. Điện xà phong bạo thật lớn không chỉ tạm thời giải trừ được nguy cơ, đồng thời cũng làm ra tác dụng kinh sợ. Có lẽ bị một màn vừa rồi hù dọa, vô luận là La Sát hay thiên sứ đều đứng ngây xa xa không tiếp tục công tới, tiến công liền tạm dừng, giúp thi pháp thắng được chút thời gian quý giá.
– Đi thôi!
Theo người thi pháp thốt ra một tiếng cuối cùng, quang cầu đủ màu xé rách không khí, ở trên không trung vẽ ra một đạo đường cong tuyệt vời, giống như viên đạn pháo hướng Địa Bảo bay qua. Ở trên không trung liên tục đánh rơi những thiên sứ bay tới chặn đường, tốc độ không hề có chút yếu bớt.
– Nghi thức hoàn thành xong, chúng ta lui!
Thiên Tướng khiêng Ada lên vai, dẫn theo những linh năng giả còn sống cùng A Trạch từ trên vách đá nhảy xuống, theo cây cối chạy đi, lẩn vào bên trong rừng cây. Alie cũng thừa cơ hội này liên tục giết chết thêm vài thiên sứ, từ trong chiến đoàn thoát ra, đi theo nhóm người Thiên Tướng biến mất trong khu rừng bên dưới.
La Sát đại quân sau thoáng tạm dừng lại tiếp tục truy theo tiểu đội. Mà những thiên sứ phi hành trên không trung bởi vì bị rừng cây ngăn trở không thể truy theo, đành bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Đứng bên trong quang cầu đủ màu, Minh Diệu chuyên tâm rót linh lực vào bên trong thủy tinh cầu.
Cả quang cầu đều phong bế, ở bên trong cũng không cảm giác được gió thổi xung quanh. Linh lực của Minh Diệu thông qua thủy tinh cầu truyền ra bên ngoài quang cầu, hình thành màng bảo hộ cứng rắn. Nhưng ngoại trừ hành động này Minh Diệu cũng không làm được điều gì khác, thậm chí hắn cũng không thể khống chế lộ tuyến cùng tốc độ đi tới của quang cầu, nói cách khác, hiện tại hắn chỉ làm một viên đạn pháo, ngoại trừ phi hành thì không còn làm được bất cứ hành động nào.
Tốc độ phi hành của quang cầu trên không trung rất nhanh, không bao lâu đã bắt đầu giảm xuống.
Quang cầu đủ màu nện lên vách tường Địa Bảo, đánh ra một lỗ thủng cực lớn, trực tiếp xuyên vào bên trong.
Đoàn người của Thiên Tướng chạy nhanh trong khu rừng rậm, mặc dù mọi người có chút kiệt lực sau trận giáp công của đại quân La Sát cùng thiên sứ, nhưng đàn La Sát truy theo phía sau cũng không cho họ cơ hội nghỉ ngơi, Ada bởi vì mất đi ma trượng lại hao phí đại lượng linh lực nên hiện tại không phát huy được phân nửa thực lực ngày thường, có thể tự bảo vệ mình đã là cực hạn. May mắn còn những linh năng giả sống sót thì lại bị thương hay hao phí quá nhiều linh lực khi thi pháp, hiện tại còn có thể bỏ chạy đã là không tệ lắm. Cho nên mọi người thương lượng, do A Trạch cùng Alie đi phía trước mở đường, mà Thiên Tướng đi sau cuối đội ngũ ngăn trở truy binh đuổi tới.
Mất đi Thiên Nhãn của Minh Diệu trợ giúp, mà khi đàn La Sát cũng biết được hành tung của bọn họ, tốc độ di chuyển của tiểu đội chậm hơn lúc tiến vào rất nhiều. Tuy rằng không phải cố hết sức, nhưng tuyệt đối không thoải mái. Hai thanh băng kiếm của A Trạch đã không còn trong suốt, đã bị máu của La Sát nhuộm thành màu đỏ.
Tuy rằng trên người đều là máu tươi tanh hôi của La Sát, nhưng mùi vị kia cũng không làm A Trạch cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có chút đắc ý. Nàng rõ ràng nhớ được năm đó khi còn ở tiểu trấn, khi đối diện với La Sát đã thức tỉnh nàng không hề có chút lực hoàn thủ, hơn nữa muốn bảo trụ mạng nhỏ cũng không thành công. Mà hiện tại nàng có thể ở trong đàn La Sát giết ra một con đường mà vẫn không hề bị thương, thật đúng là nhờ đặc huấn suốt một tháng vừa rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!