UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không


Chương 2


UAAG – Đội điều tra tai nạn hàng không

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Chuyển ngữ: Dú

Chương 2: “R.I.P”

Giữa làn mây mù lững lờ trôi, một chiếc máy bay chở khách ERJ-190 màu xanh trắng phá tan màn đêm, bay vút trên trời cao.

Đốm lửa thấp thoáng bắn tóe phía dưới cánh trái, vết nứt đen sì phía trên cánh, và màu đỏ sậm chập chờn lẩn vào bóng tối như một con thú lửa ngủ đông sâu trong lớp tro tàn, mỗi một lần lập lòe đều bóp nghẹt cổ họng làm người ta ngạt thở.

Trên trời cao hàng chục nghìn mét, cơn lốc của vận tốc lên tới 430 nút* ùa vào lỗ thủng chỗ cánh hỏng mà vẫn không thể dập tắt ánh lửa nọ.

(*430 nút = 796.36 km/h)

Máy bay đã ổn định lại.

Song từng tiếng gầm rú ong ong ầm trời đánh vào đầu con người ta, cơn rung chấn khiến thế giới trước mắt trở thành những bức hình mờ ảo.

Bên trong khoang máy bay là tiếng nức nở liên tiếp. Họ hoảng sợ run bần bật ôm chầm lấy nhau, chỉ biết dùng nước mắt mới có thể xả hết bao nỗi sợ trong lòng vào giờ phút này.

Để phòng ngừa máy bay đột nhiên mất trọng lực, tiếp viên hàng không dùng cả hai tay nắm chặt chỗ ngồi, đoạn đi đến khoang trước của máy bay.

Nhấc micro lên, cô cất giọng khản đặc nhỏ nhẹ mở lời, bắt liên lạc với phi công trước. Sau khi được thông qua, cánh cửa lớn của buồng lái đẩy ra từ phía trong, cô rảo bước vào.

Ánh sáng phút chốc u ám hẳn, buồng lái của máy bay khác khoang chở hành khách – không có ánh đèn sáng trưng rọi sáng. Dưới hoàn cảnh gần như tối mịt này, chỉ còn mỗi đồng hồ đo chằng chịt đang phát ra ánh sáng trông y hệt những ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm như những viên kim cương.

Thành viên phi hành đoàn đều được huấn luyện chuyên nghiệp, cô tiếp viên này không dám đến gần các dụng cụ, chỉ đứng ở đằng xa cất cao giọng.

“Tình hình khoang hành khách đã ổn định, có mười ba người bị thương, hai người trong số đó bị thương nặng hơn, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Có thể trông thấy từ cửa sổ của khách là trên bề mặt cánh trái có lỗ thủng, phía dưới tóe lửa, đoán chừng động cơ đã bị phá hủy, mảnh vỡ cắt phải cánh.”

Cơ trưởng xoay người, giọng cao lên: “Chính cô đã phỏng đoán chuyện động cơ bị phá hủy nên cắt phải cánh?”

Cô tiếp viên sững người: “Không, không phải, là một hành khách đã nói ra.” Trong đầu hiện lên một đôi mắt đầy tin tưởng và kiên nghị, cô kiên quyết lên: “Thưa cơ trưởng, trong khoang hành khách có một phi công tại ngũ đề nghị đến buồng lái để giúp đỡ. Anh phi công đó nói Nếu cần, sẵn sàng vào vị trí bất cứ lúc nào. Anh ta thông thạo tất cả các loại máy bay hiện có…”

“Cô bảo cậu ta thông thạo tất cả các loại máy bay hiện có?”

Trong bóng tối, một giọng nam xa lạ cắt ngang lời cô tiếp viên. Cô như vừa sực nhận ra có người thứ ba trong buồng lái, đoạn liếc mắt bèn thấy một người đàn ông ngồi xổm đằng sau động cơ.

Anh ta đang ngồi xổm thật, dáng người không lẫn vào màn đêm. Mỗi tay cầm một cần chân ga điều khiển động cơ, lúc nghiêng người ngước đầu lên, nửa khuôn mặt bị bóng tối ngăn trở, song vì sống mũi thon gọn và cao thẳng như dao gọt rìu đục nên toát ra khí thế lạnh lùng gần như hờ hững.

Rất khó tưởng tượng ra rằng sẽ gặp phải người thứ ba ở trong buồng lái, chưa kể đó còn là một người trông rõ là lôi thôi lếch thếch nhưng hết sức đẹp trai. Mái tóc đen như mới vừa tỉnh ngủ bị người ta vén bừa vài cái cho gọn gàng, chúng ngỗ ngược rũ vài sợi xuống đôi mắt, từng sợi một bộc lộ vẻ xa cách và thờ ơ y hệt chủ nhân. Quần áo của hắn hơi nhăn nhúm, đôi mắt sâu thăm thẳm, trên cái cổ dài thi thoảng lóe lên ánh sáng trắng.

Đó là một cặp headphone bluetooth, lúc này đang bị chủ nhân quàng bừa trên cổ.

Vẻ ngoài quá xuất sắc làm cô tiếp viên nhất thời quên mở lời cho đến khi cơ phó cáu kỉnh chửi một câu tục tĩu.

“Chết tiệt! Vào lúc này rồi mà còn có người đùa cợt như vậy à. Thông thạo tất cả các loại máy bay hiện có? Anh ta tưởng anh ta là Chúa chắc?”

Câu này như một đòn sấm sét làm cô tiếp viên sực tỉnh trong nháy mắt, lòng chợt ớn lạnh.

Tai nạn xảy qua quá đỗi đột ngột nên cô đã quên mất rằng làm sao trên đời này lại có người thông thạo tất cả các loại máy bay được!

Để huấn luyện cho ra một phi công xuất sắc là một quá trình gian khổ dài đằng đẵng.

Chương trình học căn bản cần khoảng hai năm, sau đó là cuộc huấn luyện lái máy bay trong ít nhất bốn tháng. Người có giấy phép lái máy bay vẫn chưa thể lái máy bay chở khách, ví dụ như người lái cái máy bay ERJ-190 này đòi hỏi phải tiếp nhận huấn luyện đặc biệt dành riêng cho loại máy bay trong vòng nửa năm: Suốt nửa năm đó, anh ta chỉ học mỗi chiếc máy bay chở khách ERJ-190 này mà thôi.

Nói theo một cách khác thì phi công có thể ngồi trên ghế lái của cái máy bay ERJ-190 này ít nhất phải học trong suốt ba năm trời.

Mà đây chỉ giới hạn trong một chiếc máy bay.

Ngộ ra mình bị bỡn cợt trong tình huống khẩn cấp này, ngay cả cơ trưởng với kinh nghiệm phong phú cũng chẳng tài nào trưng vẻ mặt hòa nhã được: “Hành khách không bao giờ biết được vào lúc này đây, thứ mà người trong buồng lái đối mặt là cửa ải khó nhằn có thể so với việc leo lên dãy núi Delhi như thế nào đâu.”

Cô tiếp viên cảm thấy họng mình khô khốc, đang định mở miệng nói xin lỗi thì chợt nghe một giọng nói điềm nhiên: “Tôi lại biết một người thông thạo tất cả loại máy bay đấy.”

“Ngài Patrick?!” Cơ phó kinh ngạc nhìn hắn.

Cô tiếp viên cũng cúi đầu nhìn theo hướng âm thanh, người đàn ông châu Á thốt một câu giật gân đó đã quay đầu đi, chỉ chừa một cái gáy cho cô. Hắn tập trung điều khiển cần chân ga, cất giọng lỗ mãng nhưng chẳng hiểu sao mà ba người trong buồng lái lại cảm thấy như hắn đang cực kì nghiêm túc.

“Hình như Trung Quốc có một phi công Không quân cũng vậy.” Tạm dừng một âm tiết, hắn lại nói với vẻ bâng quơ: “Nhưng không sao, buồng lái có ba người là đủ rồi. Cậu ta có nói dối hay thật thì cũng chẳng quan trọng. Người nhiều lại thành ra bất đồng ý kiến, không phát huy được, chỉ là gánh nặng.”

Hắn nhẹ giọng thuận miệng thốt lên: “Cậu ta không cần phải tới đây đâu.”

Ngữ điệu của người này bình tĩnh và thong dong, nhưng vì đã đứng trên cao lâu nên toát ra ý ra lệnh không cho từ chối. Cô tiếp viên cũng không thấy có gì sai, toan về khoang hành khách theo phản xạ, song vừa xoay người đi cô mới sực nhớ ra người thực sự là chúa tể của số mệnh chiếc máy bay này là phải cơ trưởng chứ.

Cô sửng sốt vì phản ứng của mình, đoạn ngẩng đầu lên nhìn cơ trưởng ngay.

Ai ngờ cơ trưởng gật đầu đáp: “Cứ nghe theo lời ngài Patrick đi.”

Patrick?

Rốt cuộc anh ta là ai?

Cô tiếp viên ôm một bụng đầy hoang mang đi ra khỏi buồng lái.

Trước khi đi, cô nghe cơ trưởng nói với cơ phó rằng: “Tình hình tạm thời ổn định, gửi mật mã khẩn cấp 7700, mở cuốn “Sổ tay vận hành máy bay” ra, tra đầu mục liên quan đến việc động cơ bị hỏng hóc.”

Cơ phó nhanh chóng lặp lại lời cơ trưởng nói một lần, tiếp đó là tiếng giở sách soàn soạt, anh ta lật xem mục lục.

“Trang 137.”

Đây là giọng của ngài Patrick nọ!

Cô tiếp viên thầm thốt lên trong lòng.

Cơ phó sửng sốt: “Đúng là ở trang 137 thật!”

Cơ trưởng cầm micro vô tuyến, nhấn công tắc: “Mayday Mayday Mayday*, chuyến bay American Airlines 2186 gọi Boston…”

(*Mayday là một mã từ quốc tế được dùng như một tín hiệu báo nguy trong liên lạc thông tin lời nói qua sóng radio. Nó được lấy từ thuật ngữ tiếng Pháp Venez m”aider có nghĩa là “Hãy đến giúp tôi”. Ban nãy có mã khẩn cấp 7700 là dùng cùng với Mayday.)

Cửa buồng lái đóng kín lại, sự nghi ngờ trong lòng cô tiếp viên như chiếc hộp Pandora bị mở ra trong âm thầm.

Rốt cuộc ngài Patrick bí ẩn này là ai?

***

Cô tiếp viên im lặng đi vào khoang hành khách, thấp giọng kể rõ tình hình cho Phục Thành nghe.

Vốn đã chuẩn bị tâm lý đến buồng lái để trợ giúp giờ đột nhiên nghe lời đề nghị của mình bị cơ trưởng bác bỏ, Phục Thành hơi ngạc nhiên. Anh phất tay nói: “Nghe theo sự sắp xếp của cơ trưởng vậy.”

Cô tiếp viên nghiêm túc cúi đầu: “Cảm ơn anh.”

Không được vào buồng lái, tất cả những gì anh có thể làm là dốc hết khả năng để bảo vệ mình, bảo vệ người bên cạnh.

Máy bay chở khách ERJ-190 là loại máy bay bay hành trình nhỏ được sản xuất vào năm 2002 của Brazil Airlines, cho dù một động cơ có tắt lửa cũng có thể thuận lợi hạ cánh. Giữa những cơn chấn động làm người ta bất an, chiếc máy bay dần bay gần xuống sân bay quốc tế Boston, nhìn ra ô cửa sổ bé nhỏ, mặt đất mênh mông ngày càng gần.

Bỗng, có hai tiếng chuông nhắc nhở vang lên trong khoang hành khách, tiếp đó là loa phát thanh của cơ trưởng.

“Chào buổi tối thưa các hành khách, tôi là cơ trưởng Stephen George của chuyến bay này. Máy bay của chúng ta đã xảy ra một vài vấn đề, nhưng xin các bạn hãy yên tâm, chúng tôi đang cố gắng kiểm soát máy bay. Bốn phút sau, chiếc máy bay này sẽ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Logan, xin hãy thắt dây an toàn, làm tư thế phòng tránh va chạm.”

Lúc ông ta đang nói, các tiếp viên hàng không ngồi trên ghế an toàn, đồng loạt cất cao giọng:

“Khom lưng, cúi đầu, ôm chặt đầu gối!”

Các hành khách trong khoang hãi hùng lo lắng cúi đầu xuống, thực hiện tư thế phòng tránh va chạm.

Đây là bốn phút quyết định số mệnh, ba phút sau khi máy bay cất cánh và tám phút trước khi hạ cánh được xưng là “Mười một phút nguy hiểm”, 80% các tai nạn máy bay đều xảy ra vào thời điểm này.

Phục Thành cúi đầu, im lặng ôm đầu gối của mình.

Hành khách kế bên không biết đó có thể là bốn phút cuối cùng trong đời của họ, nhưng anh biết. Anh nhắm mắt, tưởng tượng đến cái đèn kéo quân của cuộc đời mà anh đã từng xem trong phim, song thứ hiện lên trước mắt anh chỉ là một vùng trắng xóa vô bờ và một bóng hình mãi chẳng nhìn rõ bị giấu nhẹm ở nơi cuối của sắc trắng dài dằng dặc.

Ba phút đếm ngược…

Hai phút đếm ngược…

Một phút đếm ngược…

5, 4, 3, 2…

1.

“Sầm!”

Máy bay đáp xuống mặt đất một cách nặng nề, trong khoang hành khách ngập tràn tiếng thét chói tai và tiếng gào khóc.

Nó đập xuống đường băng nhưng không bị biến thành một miếng bánh nhân thịt. Sau cơn chấn động kịch liệt, máy bay trượt về phía trước. Phục Thành ngẩng phắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ – Xe cứu hỏa, xe cảnh sát rọi sáng chớp tắt giữa hai bên đường băng.

Cánh báo chí sân bay đứng cuối đường băng đã chuẩn bị sẵn sàng, đèn cao, micro cán dài và camera toàn bộ vào vị trí.

MC đầu mướt mồ hôi xúc động phun “mưa xuân” vào màn hình: “Đã hạ cánh rồi, đã hạ cánh một cách an toàn rồi! Ngay bây giờ, chuyến bay American Airlines 2186 đã hạ cánh thuận lợi ở sân bay quốc tế Logan, và nó vẫn đang trượt…”

Bốn mươi phút sau, Phục Thành nắm bàn tay cô bé đi xuống máy bay.

Rời khỏi dòng người đông đúc, mẹ cô bé liên thanh nói lời cảm ơn, đón đứa trẻ từ tay Phục Thành.

“Cảm ơn anh nhé!”

Phục Thành vẫy tay, đoạn xoay người đi.

Đi đến cửa sổ sát đất đồ sộ ở ga sân bay, Phục Thành nhìn cái máy bay đã mất hút trong màn đêm từ đằng xa. Lửa trên cánh đã bị xe cứu hỏa dội tắt, hành khách bị thương cũng bị xe cấp cứu đưa đi, hiện giờ có một đám người đang đứng vây xung quanh cái máy bay, chuẩn bị bắt tay điều tra nguyên nhân xảy ra sự cố máy bay.

Đêm cuối cùng của ngày Độc lập chắc chắn là một đêm không ngủ.

Phục Thành dời mắt đi, chợt thấy vài người đàn ông mặc âu phục đen, đeo thẻ công tác đang đi tới.

Phục Thành dừng bước, trong lòng thấy ngạc nhiên.

Anh không ngờ người của NTSB* tới nhanh đến mức đó.

(*NTSB là tên gọi tắt của National Transportation Safety Board – Ủy ban An toàn Giao thông Quốc gia – một cơ quan điều tra độc lập của chính phủ Hoa Kỳ chịu trách nhiệm điều tra tai nạn giao thông dân sự. Trong vai trò này, NTSB điều tra và báo cáo về các sự cố và sự cố hàng không, một số loại tai nạn đường cao tốc, tai nạn tàu và biển, sự cố đường ống và tai nạn đường sắt.)

Đôi bên chạm mặt thoáng qua như hai đường thẳng song song mãi không cắt nhau.

Bên kia vẫn chưa để ý tới Phục Thành.

Phục Thành quay đầu liếc đám người này.

Anh đến Boston là còn có việc phải làm, không có thì giờ để nán lại nên nhanh chóng rời đi.

***

Nhân viên điều tra của NTSB đến hiện trường tai nạn xong bèn chụp ảnh lấy bằng chứng ở hiện trường. Một nhóm người bước vào khoang hành khách trong máy bay, một nhóm khác đến đường băng và chụp ảnh lấy bằng chứng với vết lốp trên đó.

Người phụ trách của vụ việc lần này là một người đàn ông với mái tóc màu nâu và vóc người cao to, nghe nhân viên làm việc tại hiện trường kể xong, gã ngạc nhiên thốt: “Cậu ta đã ở trên cái máy bay này?” Tiếp đó, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, gã đi ngang qua đám đông, đi dọc theo cầu che*, đi vào ga bèn bắt gặp người đàn ông đang đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, tay đút túi quần.

(*Cầu che là cái cầu nối giữa máy bay và cổng ra máy bay.)

“Patrick.”

Người đó cúi đầu nghe nhạc, chẳng đáp lại.

“Patrick!”

Gã đi đến trước mặt, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của người đó.

Người đàn ông tháo tai nghe bluetooth màu trắng xuống, hàng lông mày dài hơi nhíu: “Lovince? Anh ở Boston hả?” Hắn nở nụ cười trào phúng, “Ồ, cuối cùng anh cũng bị tống cổ sang chi nhánh Boston rồi à?”

Nếu không phải có chút tình cảm qua lại với người đàn ông trước mặt này và thừa biết cái tính này của người ta thì Lovince chắm mẩm gã sẽ táng một cú để đời vào gương mặt ưa nhìn của tên đàn ông này rồi.

“Chỉ là vừa đúng lúc tôi có việc đến Boston thôi.”

Người đàn ông đeo một cái khẩu trang màu đen, ngoắc tai nghe màu trắng trên cổ, ban nãy còn nhàn nhã nghe nhạc chẳng giống dáng vẻ vừa mới trải qua một vụ tai nạn máy bay đáng sợ gì cả.

Lovince biết tỏng không thể ôm bất cứ hi vọng gì với người đàn ông trước mặt này, cũng không thể cưỡng cầu hắn chú ý lễ phép, rằng lúc nói chuyện với người khác thì nhớ tháo khẩu trang xuống. Nhưng gã vẫn chẳng nhịn nổi nữa: “Cậu đang ăn cái gì vậy?”

Người đàn ông tháo khẩu trang xuống, nhai ngấu nghiến vài cái, lười biếng đáp: “Kẹo cao su.” Lát sau lại bổ sung thêm một câu: “Nhìn mà không đoán ra được à?”

Lovince: “…”

Hít sâu một hơi.

“Patrick này, nghe bảo cậu đã ở trên cái máy bay này, còn vào buồng lái giúp hạ cánh nữa? Có lẽ chúng ta có thể tìm một nơi để ngồi xuống nói chuyện đấy, đương nhiên nếu cậu sẵn lòng nhổ cái kẹo cao su ra rồi chuyện trò với tôi thì chắc tôi sẽ vui hơn, còn vui hơn cả lúc gặp bạn cũ nữa.”

“Thế anh có thể sửa lại câu kia không?”

Lovince: “Hả?”

Người đàn ông vươn tay chỉ ra sau lưng gã, Lovince thuận thế nhìn lại.

[No Smoking]

Không phải sân bay không có phòng hút thuốc mà chỉ là không có mở cho khách mà thôi.

Lovince dẫn người vào phòng hút thuốc chuyên dụng của thành viên phi hành đoàn. Vì muốn tiến hành một số câu hỏi điều tra nên gã mời những người khác đang đứng hút thuốc đi. Gã thuần thục lấy một hộp thuốc lá bằng kim loại đẹp đẽ từ trong lòng ra, ngón tay vừa nhấn một cái là một điếu thuốc bắn ra.

Người đàn ông rút điếu dài, lấy cái bật lửa ban nãy mới tiện tay tóm được từ khay kiểm soát an ninh, đoạn châm lửa.

Trong làn khói lượn lờ, hắn hơi híp mắt, màu mắt sâu hun hút nhuộm thành màu tối đen.

Lovince: “Đầu tiên phải chúc mừng cậu cái đã anh bạn của tôi, cậu vẫn còn sống trong vụ tai nạn máy bay này.”

“Có ai gặp nguy hiểm không?”

“Không, đây là một màn hạ cánh thành công, không ai gặp nguy hiểm cả.”

Ngón tay thon gầy khẽ kẹp điếu thuốc mảnh khảnh, hắn bâng quơ đáp: “Tôi sẽ không bao giờ để tên tôi múa may trước mặt tôi đâu.”

Lovince nhất thời chưa kịp phản ứng mà đã cất lời, nói tiếng Trung khá sõi: “Trác Hoàn?”

Trác Hoàn lườm gã một cái: “Tên tiếng Anh.”

Lovince mù mờ đọc tên tiếng Anh của người này lần nữa: “Reid Irvin Patrick?”

Trác Hoàn bật cười, giọng thấp, từ tính và bùi tai.

Lovince nhẩm tên hắn mấy bận, bỗng ngớ ra: “RIP?!”

Rest In Peace…

Hãy yên nghỉ.

Đúng là chưa thấy thằng nào đi tự chửi mình như thế bao giờ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN