UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không
Chương 20
Tác giả: Mạc Thần Hoan
Chuyển ngữ: Dú
Quyển 2: Hoàng tử nhỏ
Chương 20: “Mạng của người thừa kế một thương hiệu cao cấp và mạng của một cơ phó bình thường khác nhau nhiều đến thế ư?”
Tiếng ồn ào phủ quanh cửa chính bệnh viện, họ nhào tới một cách hống hách như đám châu chấu tàn sát vào vụ mùa, giơ micro lên cao làm vũ khí bén ngọt cho cuộc chiến.
“Thưa phu nhân Truffaut, xin hỏi có phải con trai bà ở trên máy bay?”
“Thưa phu nhân Truffaut, xin hỏi bà đã nhận được tin tức từ lúc nào?”
“Thưa phu nhân Truffaut…”
Schaffhausen là một thị trấn nhỏ vừa phải với diện tích chỉ hơn mấy chục kilomet vuông, dân cư cũng thưa thớt. Bệnh viện duy nhất của thị trấn không hề lớn, chỉ cao năm tầng. Nó chưa bao giờ đón nhiều khách đến thế, bảng đá trước cửa bệnh viện sắp bị những tên khách này đạp vỡ.
Những người khách đó chỉ nhìn bà phu nhân mặc bộ đồ xa hoa mà không thèm đếm xỉa đến đám người bên cạnh.
Sắc mặt Trác Hoàn càng sa sầm hơn, vẻ bực dọc dưới đáy mắt hắn đã chồng chất ngày càng nhiều – Nó như cơn bão đang ngưng kết thành hình, chỉ cần phá mức then chốt là sẽ bùng nổ. Phục Thành biết thừa tính tình của tên đại gia này nên đương nhiên sẽ không cho hắn nói gì trước mặt cánh truyền thông toàn cầu.
Song, Phục Thành vừa mới bước ra một bước toan mở miệng thì có người đã đứng trước người anh rồi.
Dưới ánh nắng chan hòa, gã nhân viên điều tra gốc Hoa với gương mặt bình thường đứng trước mặt cánh báo chí đặng che phu nhân Truffaut mặt mũi tái nhợt đã nghẹn lời không trả lời nổi một câu ra sau. Gã nghiêm túc giơ thẻ tên đeo trước ngực mình lên cao rồi lạnh lùng nói: “EASA. Hiện nay vụ việc đã được chúng tôi tiếp nhận và bắt đầu điều tra. Một khi có kết luận, EASA sẽ lập tức tổ chức họp báo công bố. Trước đó, xin đừng gây cản trở chúng tôi chấp hành công việc.”
Đám phóng viên sững sờ.
Một tên phóng viên chõ mồm: “Chúng tôi chỉ muốn xác nhận xem một phi công trên máy bay có phải con trai duy nhất của tập đoàn Truffaut không thôi.”
Cao Vân: “Chúng tôi không thể trả lời được!” Gã quay đầu dặn cấp dưới của mình, “Mời đám phóng viên này đi hết đi.”
Nhân viên điều tra của EASA bắt đầu hành động ngay tức thì.
“Mời các anh hãy rời đi ngay.”
“Đừng gây cản trở đến việc chúng tôi chấp hành công vụ.”
“Thưa anh, anh mà còn làm vậy nữa thì tôi sẽ không ngại báo cảnh sát và tố các anh gây trở ngại công vụ đâu.”
Cao Vân ngoái đầu nhìn Trác Hoàn và Phục Thành, vẻ mặt anh ta nghiêm túc: “Ngài Trác, thiếu tá Phục, bây giờ có thể mời hai người nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì được chưa?”
***
“Máy bay vận tải Marsha Airlines đã rơi tan xác tại Schaffhausen, một phi công trong đó là con trai duy nhất của ngài Truffaut”
“Người thừa kế Truffaut lái máy bay đâm phải núi, gặp nạn qua đời”
“Theo nguồn tin của AFP, vào lúc 1 giờ 19 phút ngày mồng 3, một chiếc máy bay vận tải của hãng hàng không Marsha Airlines đã rơi xuống dãy núi phía Nam Schaffhausen. Một phi công trên máy bay đã qua đời, đã xác minh đó là người thừa kế của gia tộc Truffaut…”
(*AFP hay còn gọi là Agence France-Presse là hãng thông tấn lâu đời nhất trên thế giới. AFP là hãng thông tấn lớn thứ ba trên thế giới, đứng sau AP và Reuters, đồng thời là nguồn tin tiếng Pháp lớn nhất thế giới.)
Trong phòng khách sạn.
Tô Phi cuống tay cuống chân đứng một bên nhìn chú Joseph an ủi Lina đương khóc nghẹn ngào.
Chú Joseph nhẹ nhàng vỗ về Lina.
Lina đã sớm đoán ra cô sẽ phải chia cách âm dương với bạn mình, thậm chí trước khi bước vào nhà xác, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi; nhưng sinh ly tử biệt luôn khiến con người ta bất ngờ vậy đấy, dẫu cô có ôm tinh thần vững chắc đến đâu thì lúc nhìn thấy gương mặt chằng chịt vết thương hầu như đã bị phá hủy triệt để của bạn thân thì phòng ngự tâm lý của cô gần như sụp đổ.
“Cậu ấy rất thích cười, kể cả có gặp phải khó khăn lớn chừng nào, kể cả có bị đuổi khỏi nhà, cậu ấy vẫn chưa từng bỏ quên nụ cười trên môi.”
“Từ bé cậu ấy đã sợ đau lắm rồi, Gerard sợ đau lắm. Hồi nhỏ cháu sang nhà cậu ấy chơi, ngón tay cậu ấy bất cẩn bị than cháy làm bỏng có chút xíu thôi cũng làm cậu ấy phải khóc thét lên.”
“Sao có thể là Gerard, sao lại là cậu ấy? Tháng trước cậu ấy còn càm ràm với cháu là cậu ấy quá bận, cháu đi công tác ở Phần Lan mà cậu ấy cũng chẳng có thì giờ rảnh rang để đến thăm cháu, nên cậu ấy áy náy với cháu lắm.”
“Cậu ấy đã nói đợi bao giờ nghỉ cậu ấy sẽ đi Thượng Hải thăm cháu. Cậu ấy đã nói vậy, Gerard đã nói vậy cơ mà…”
Giọng cô nghèn nghẹn run run, Lina đã đứng bên bờ vực suy sụp.
Chú Joseph dịu giọng: “Chú không biết nên nói gì để an ủi cháu cả, cháu yêu của chú ạ; nhưng chú muốn cháu biết rằng, Lina mà chú quen là một cô gái mạnh mẽ và rắn rỏi. Gerard đã không còn trên cõi đời này nữa, chú tin rằng bạn của cậu ấy nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân để cậu ấy được ngủ yên.”
Lina khàn giọng: “Chú Joseph…”
Tô Phi bỗng kêu lên, chú Joseph giật mình nhìn cậu định bảo cháu đừng nói gì, đừng quấy rầy Lina vào lúc này mà ngờ đâu Tô Phi trưng biểu cảm kinh hãi, giơ điện thoại nói cho Jospeh hay: “Ban nãy có một thông báo tin thời sự hiện lên trên điện thoại cháu ghi là… Cơ phó gặp nạn là người thừa kế nhà Truffaut, bây giờ phóng viên truyền thông đã vây quanh bệnh viện.”
Chú Joseph trố mắt ngạc nhiên rồi cúi đầu nhìn cô gái tóc vàng trong lòng mình.
Lina cũng ngẩng đầu, gương mặt cô đẫm nước mắt, tuy vẫn đang rưng rức nhưng đã gạt nước mắt đi rồi. Cô chợt nhận ra cô đã quên chuyện hết sức quan trọng này. Sự mạnh mẽ trong cô kìm hãm nỗi buồn thương ngột ngạt, Lina nhìn hai người bạn của mình: “Là lỗi của cháu, bây giờ chúng ta phải đi bệnh viện ngay lập tức.”
Ở phương Tây, phóng viên có quyền được biết và quyền được đưa bất cứ một tin tức thời sự nào.
Dù rằng thành viên EASA đã uy hiếp bọn họ bằng cách nói gây trở ngại công vụ, yêu cầu họ đi ngay nhưng đám phóng viên đã quen chiêu này lắm rồi, số lần họ giao tiếp với bên chính phủ còn nhiều hơn số lần người bình thường ăn cơm nữa là.
Lúc ba người bên Lina đi đến cửa bệnh viện, cánh phóng viên vây ép nơi đây không những giảm mà còn tăng lên khiến cái cửa tắc cứng không lọt một kẽ hở nào. Nhân viên điều tra EASA có khuyên đi như thế nào, họ cũng chẳng thèm đoái hoài.
Lina sầm mặt, cô đi vào giữa đám phóng viên rồi nói: “Thưa mọi người, tôi là Stephanie Comte chịu trách nhiệm ngoại giao của UAAG, có vấn đề gì thì xin hãy đặt câu hỏi với tôi ngay tại đây, đừng chặn cửa chính bệnh viện nữa. Ngoài ra, trước khi các anh chị phóng viên đây đặt câu hỏi với tôi thì tôi mong rằng mọi người có thể gọi điện hỏi cho cấp trên mọi người trước để xác nhận lại câu hỏi mọi người muốn hỏi tôi.”
Giọng Lina đầy bình tĩnh và sắc bén, đứng trong hoàn cảnh la lối om sòm cũng nghe rõ mồn một, đám phóng viên đều nhìn về phía cô.
Phục Thành thấy Lina đã đến bèn thở phào.
Có một gã phóng viên nhìn Lina toan muốn nói gì đó, nhưng điện thoại hắn bỗng đổ chuông. Ngay sau đó, từng chiếc điện thoại một nối đuôi nhau mà đổ chuông. Giống như trong phim vậy – Họ cùng nghe máy, sau đó nét mặt chuyển từ kích động sang kinh sợ, cuối cùng là hết sức mông lung.
Đến khi từng tay phóng viên một đi hết, Phục Thành nhìn Cao Vân và nói với gã: “Thưa anh Cao, tôi tin rằng ban nãy anh cũng biết rồi đấy, một trong hai phi công trên máy bay này, tức cơ phó, là người thừa kế của tập đoàn Truffaut.”
Sau khi gặp phải phiền phức ban nãy thì sao Cao Vân không biết cho được. Anh ta cũng chỉ biết cam chịu, lắc đầu cười khổ trước cái thế giới hoang đường này: “Thật ra rạng sáng hôm nay cái máy bay đó mới xảy ra chuyện. Hai giờ sáng, nhân viên điều tra của chúng tôi phải lồm cồm bò dậy khỏi cơn mơ để nhanh chóng lập đội điều tra rồi mới đến bệnh viện. Tôi đã ở cái bệnh viện này suốt mười tiếng, trừ mấy tên phóng viên đến tra xét tình huống lúc đầu thì mười tiếng sau không còn ai quan tâm đến vụ này nữa.”
Cao Vân nhìn xe phỏng vấn đã đi xa, bỗng thấy khó hiểu: “Bộ không phải toàn là mạng người cả hả? Mạng của người thừa kế một thương hiệu cao cấp và mạng của một cơ phó bình thường khác nhau nhiều đến thế ư?”
Phục Thành nghe vậy, cõi lòng anh run lên song vẫn không đáp lại.
Trác Hoàn nhìn Cao Vân đầy thâm ý, sau đó nói với Lina: “Phu nhân Truffaut đã tới rồi, chắc giờ đang ở nhà xác đấy, em đi xem bà ra sao đi. Chuyện bên truyền thông giao cho em xử, anh không muốn bất cứ một ai ảnh hưởng đến việc điều tra máy bay.”
Lina: “Vâng.”
Trác Hoàn dặn chú Joseph: “Có một chuyện rất lạ là đến giờ tôi vẫn không gặp một người nào bên công ty hàng không kia. Chú đi điều tra hãng Marsha, liên lạc với người phụ trách của họ.” Cuối cùng, hắn nói với Cao Vân: “Bây giờ chúng tôi có thể đến hiện trường tai nạn được chưa?”
***
Máy bay Marsha Airlines số hiệu 123, tức máy bay MS123 đã rơi xuống một gò núi nằm ở phía Nam Schaffhausen.
Máy bay rơi thẳng đâm vào sườn núi, thế nên từ sườn núi đến chân núi của ngọn núi này, các bộ linh kiện máy bay rơi rải rác khắp nơi. Bởi vì lúc máy bay đâm vào núi là vào mười phút sau khi cất cánh nên trên máy bay vẫn còn nhiều xăng, máy bay vừa rơi là gây cháy nổ luôn khiến ngọn núi này bị cháy sém non nửa. Những ngọn cây ở khu vực va chạm bị cháy lụi, chỉ để lại khoảnh đất đen xì trơ trọi.
Lái xe mất nửa tiếng là cả bốn đến hiện trường tai nạn.
Đã có kha khá nhân viên điều tra EASA ở hiện trường, họ đang chụp ảnh lấy bằng chứng ở hiện trường.
Phục Thành nhấc băng cảnh cáo lên, đi vào khu vực xảy ra sự cố. Nhìn cảnh vương vãi tứ tung trên nền đất, anh hơi chau mày, một luồng cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng anh.
Chiếc máy bay này đã va núi một cách rất thảm khốc.
Từ sườn núi đến chân núi, gần như vỡ tan tành, nơi đâu cũng có thể nhìn thấy xác máy bay.
Thậm chí ngay cả những mảnh nhỏ nhất cũng không to bằng một bàn tay!
Nhìn là biết lúc máy bay rơi xuống, phi công ngồi ở buồng lái phía trước đã phải chịu lực va chạm lớn đến mức nào – Luồng lực đáng sợ đó đã làm cả máy bay gần như tan tác!
Trác Hoàn ngó xung quanh rồi hỏi: “Các anh đã điều tra ra những thông tin nào rồi?”
Cao Vân mở quyển kẹp tài liệu ra: “Đây là máy bay ATR-72* được chế tạo năm 1988, tuổi thọ máy móc là 32 năm, từng được dùng bởi Aeroflot*, năm ngoái đã bị hãng Marsha mua lại để dùng cho máy bay chở khách và máy bay vận tải. Khi xảy ra tai nạn, chiếc máy bay này đang vận chuyển hàng hóa cất cánh từ Zurich đến Berlin.”
(*ATR 72 là một máy bay chở khách sử dụng hai động cơ turboprop (tuốc-bin cánh quạt) hoạt động trên những tuyến đường ngắn, được sản xuất tại Pháp bởi ATR. Nó có thể chở 72 đến 90 hành khách cùng 2 tiếp viên và do hai phi công điều khiển. Đây là loại máy bay cấp vùng chủ yếu của American Eagle Airlines, và hãng này cũng sở hữu số lượng ATR 72 lớn nhất, những chiếc ATR 72 của hãng được gọi là Super ATR.
*Công ty hàng không Nga Aeroflot, hay Aeroflot, là công ty hàng không quốc gia Nga và là hãng vận chuyển lớn nhất nước Nga. Hãng có trụ sở tại Moskva và điều hành các tuyến bay chở khách nội địa và quốc tế tới gần 90 thành phố tại 47 quốc gia. Sân bay chính là Sân bay quốc tế Sheremetyevo, Moskva.)
Phục Thành bắt được một tin quan trọng bèn lấy làm bất ngờ: “Cất cánh từ Zurich? Từ Zurich tới đây chưa đến 30 km, chúng tôi còn phải đi xe từ sân bay Zurich cơ mà.”
Cao Vân: “Đúng vậy, cái máy bay vận tải này cất cánh từ sân bay Zurich. Sau khi cất cánh được mười phút thì Đài Kiểm soát Không lưu dưới mặt đất nhận được tín hiệu Mayday* của cơ trưởng, nhưng bên đó còn chưa kịp liên lạc tiếp với cơ trưởng thì máy bay đã biến mất trên radar. Nó đã va phải núi.”
(*Mayday là một mã từ quốc tế được dùng như một tín hiệu báo nguy trong liên lạc thông tin lời nói qua sóng radio. Nó được lấy từ thuật ngữ tiếng Pháp Venez m”aider có nghĩa là “Hãy đến giúp tôi”. Ban nãy có mã khẩn cấp 7700 là dùng cùng với Mayday.)
Mayday, Mayday, Mayday – Tín hiệu cầu cứu vô tuyến thông dụng quốc tế.
Dùng máy điện báo vô tuyến và nói ba từ “Mayday” liên tục thì sẽ được coi là phát tín hiệu cầu cứu khẩn cấp.
Những sự cố khẩn cấp bình thường sẽ không được sử dụng tín hiệu cầu cứu Mayday, chỉ khi nào máy bay hoặc tàu thuyền gặp nguy hiểm uy hiếp đến tính mạng và cực kì nghiêm trọng mới được sử dụng nó. Đối với mỗi một nhân viên của Đài Kiểm soát Không lưu, khi họ nghe được ba tiếng “Mayday” từ phi công thì đồng nghĩa với một cơn ác mộng: Tất sẽ có người thương vong, tất sẽ có tai nạn.
Cao Vân chỉ vào những chiếc thùng và máy móc rơi vãi dọc theo sườn núi: “Đó là những hàng hóa máy bay vận chuyển. Nửa trước và nửa sau bị cháy trụi nghiêm trọng, phần giữa cháy nhẹ hơn nên có một số cực ít hàng hóa không bị thiêu rụi hoàn toàn.”
Trác Hoàn: “Tất cả số hàng hóa đó cũng phải đưa đi hết để tiến hành kiểm tra đo đạc.”
Đang nói dở thì điện thoại Cao Vân bỗng đổ chuông. Gã nói: “Tôi đi nghe máy.”
Đến khi gã nghe máy xong, Phục Thành bèn thấy gã nhân viên điều tra của EASA này trưng sắc mặt kì quặc. Gã nhìn Trác Hoàn rồi lấy làm bất đắc dĩ: “Ban nãy tôi nhận được cuộc gọi từ trụ sở chính, vụ này sẽ do UAAG gánh chính, EASA phối hợp trợ giúp. Ngài Trác à, lại phải hợp tác với ngài rồi.” Nói đoạn, gã vươn tay ra.
Với tính tình của đại gia Trác thì xác suất không đưa tay ra bắt là rất lớn. Vì không để Cao Vân phải xấu hổ nên Phục Thành lập tức chìa tay ra định bắt tay với gã, nhưng tay anh vừa vươn được nửa chừng thì bàn tay gầy và dài của Trác Hoàn đã vụt qua mặt anh rồi bắt hờ tay Cao Vân.
Trác Hoàn gật đầu: “Cảm ơn anh, hợp tác vui vẻ.”
Trong giọng hắn toát lên vẻ nghiêm túc và chân thành hiếm có.
***
Máy bay Marsha 123 rơi vào rạng sáng, đến chín giờ sáng, nhân viên điều tra của EASA mới chạy từ London đến Schaffhausen và đến hiện trường tai nạn. Vì máy bay đã va chạm vỡ tan xác nên chụp ảnh lấy bằng chứng tốn rất nhiều thời gian. Tới tận tám giờ tối, nhân viên điều tra mới chụp xong hết tất cả các mảnh xác máy bay nhỏ.
Chụp ảnh hiện trường kết thúc, tiếp đó là chuyển tất cả xác máy bay đến một nơi thích hợp nhằm kiểm tra đo đạc kĩ càng.
Chuyện này làm Cao Vân đau hết cả đầu.
Schaffhausen là một thị trấn nhỏ, trên trấn không có địa điểm công cộng tương đối trống trải nào cỡ như sân vận động, thị trưởng thì không biết tìm nơi nào vừa ổn thỏa vừa không phải lộ thiên cho gã. Trừ vụ này ra thì gã còn phải liên lạc với các xe vận tải lớn và thợ để chuyển xác máy bay từ núi xuống thị trấn.
Chụp ảnh xong, Cao Vân hãy còn chưa kịp rầu vì chuyện này thì Trác Hoàn đã nhận cuộc gọi từ Lina.
Trác Hoàn cúp máy, quay đầu sang nói: “Xe tải sẽ qua đây nhanh thôi, phiền anh sắp xếp các nhân viên điều tra và bảo những người thợ đó nên chuyển các mảnh xác nhỏ như thế nào nhé.”
Cao Vân ngớ người: “Hả? Có xe rồi hả?”
Mười phút sau, năm cái xe tải cỡ lớn chạy đến chân núi, hơn ba mươi thợ bước xuống từ xe rồi lên núi bắt đầu chuyển đồ.
Đến khi họ chuyển xong hết toàn bộ xác máy bay vụn vặt lên xe với tốc độ cực nhanh, Cao Vân vẫn thấy hơi ảo ảo. Ngồi trên xe, gã hoàn hồn lại, đoạn kìm lòng không đặng huých tay Phục Thành: “Thiếu tá Phục này… Đám xe này từ đâu ra vậy?”
Phục Thành cười mỉm: “Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là Lina sắp xếp cả.”
Cao Vân: “Lina? Tất cả là do cô ấy sắp xếp hết hả? Vậy còn kho hàng thì sao? Những mảnh xác này phải có chỗ để đặt, ở thị trấn không có nơi thích hợp nào…”
“Chúng tôi mua đứt một nhà máy sản xuất kẹo rồi.”
Giọng nam lạnh tanh cất lên cắt ngang lời Cao Vân. Cao Vân ngạc nhiên quay đầu nhìn người đàn ông nọ, lần này đến cả Phục Thành cũng hơi giật mình.
Một lúc lâu sau, Phục Thành mới hỏi: “… Mua cả một nhà máy sản xuất kẹo? Vậy tức là bây giờ chúng ta sẽ đặt hết số mảnh vỡ này vào kho hàng của nhà máy đó?”
Trác Hoàn vẫn cúi gằm mặt nhìn màn hình điện thoại, hắn chẳng ngẩng đầu lên mà đã đáp ngay, vì không tập trung nên giọng hắn hơi ngắc ngứ: “Ừ, mấy cái xe này cũng là xe của nhà máy kẹo đó… Mua một tặng năm, lời lắm.”
Phục Thành mỉm cười.
Cao Vân: “…”
Ngay sau đó: “Cho tôi hỏi UAAG các anh còn nhận thêm người không?”
Phục Thành: “…”
Chiếc xe chạy vững bánh trên đường núi, vì phải chở rất nhiều linh kiện tinh vi nên thời gian về thị trấn lần này phải nhiều gấp đôi.
Màn trời đen như mực, đến mười giờ tối cả bọn mới về đến thị trấn.
Phục Thành và Cao Vân chỉ huy thợ phân loại các mảnh xác máy bay rồi khuân vác đến kho hàng. Từng mảnh xác bị đốt trụi được đám thợ cẩn thận đưa vào kho hàng rồi lại phân loại lần nữa.
Cái xe tải cuối cùng đã rù rì chạy đến nhà máy, Tô Phi nhảy xuống ghế phó lái, giơ tay lên nhận hộp đen tài xế đưa. Khối lượng của thứ này rất nặng, xách nó đi mà vai Tô Phi phải chùng xuống mấy phần. Thấy thế, Phục Thành bước tới: “Cần giúp không?”
Cậu chàng Punk phất tay: “Hầy, không cần đâu, em quen rồi. Lần trước RIP mà bảo em ôm cái thứ này từ Boston đến Phần Lan còn được nữa là.”
Phục Thành cúi đầu nhìn hộp đen đen xì.
Chiếc hộp đen ban đầu có màu cam đỏ giờ đã bị ngọn lửa thiêu thành màu đen ngòm, do bị va chạm mạnh nên bề mặt nó có vết lõm nông, tám góc cũng bị mài mòn. Trừ vết lõm quá rõ thấy thì còn rất nhiều vết cắt mảnh nữa, Phục Thành đoán chừng lúc hộp đen bị hất ra khỏi máy bay thì đã bị linh kiện máy bay xẹt qua.
Những vết cắt mảnh đó không quan trọng lắm, ánh mắt Phục Thành dừng trên vết lõm kia.
Hộp đen máy bay được yêu cầu phải có khả năng chịu va chạm, khả năng chịu lửa và khả năng chịu ăn mòn cực cao, nguyên liệu tạo ra nó hết sức đắt đỏ, lực va chạm bình thường sẽ không tạo ra bất cứ vết tích gì ở ngoài bề mặt nó.
Phục Thành: “Xem ra lực va chạm lúc rơi là rất lớn, có ảnh hưởng đến việc lấy dữ liệu không?”
Tô Phi quan sát kĩ một lát: “Chắc là không. Mai em sửa nó xem sao đã.”
Hai người đang rủ rỉ thì một giọng nói trầm cất lên ngay sau lưng họ.
Nhà máy sản xuất kẹo mà Lina mua đứt này nằm ngoài thị trấn Schaffhausen và giáp với dòng sông Rhine chảy cuồn cuộn không dứt. Thác nước Rhino nổi tiếng ở ngay bên cạnh, tiếng nước rào rào là tiếng động duy nhất trong đêm trăng nơi thị trấn nhỏ thanh bình, nước thác trắng xóa đổ ập xuống bắn bọt nước trắng như tuyết.
Giọng Trác Hoàn xen giữa tiếng nước vang dội gần như không nghe ra cảm xúc – Ít ra thì cả Tô Phi và Cao Vân vẫn chưa nhận ra được điều gì khác thường, chỉ mỗi Phục Thành ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.
“Chú Joseph đã phát hiện một vài tin tức bên hãng Marsha rồi.”
… Hình như đại gia Trác vô cùng mất hứng.
Bên cạnh kho hàng nhà máy là một cái kí túc xá bốn tầng của nhà máy.
Hằng hà ánh đèn cao áp sáng choang xua tan màn đêm đen kịt, phòng họp sáng như bưng. Trác Hoàn lau sạch chỗ mức tiêu thụ kẹo trên bảng trắng rồi lấy bút lông đen viết một chữ tiếng Anh lên.
MARSHA.
Kế đó, hắn tiếp tục viết ba từ “Máy bay Marsha 123”, “Gerard Truffaut”, “Leon Lorraine” rồi dùng bút lông nối công ty hàng không Marsha và máy bay Marsha 123 lại với nhau. Mọi người nghiêm túc nhìn bảng trắng, khi Trác Hoàn tiếp tục nối tên công ty Marsha và tên hai phi công lại với nhau thì môi hắn mím lại, đoạn lạnh lùng vẽ hai dấu gạch chéo rất lớn giữa hai người đó.
Mọi người đờ ra.
Trác Hoàn quay người nắp bút lông lại.
Tiếng Cộp vang lên, hắn trưng bản mặt không mấy vui vẻ ném bút lông lên bàn.
“Sự thật thì đúng là máy bay Marsha 123 thuộc về công ty Marsha này thật, nhưng hai phi công này… lại không phải nhân viên của hãng Marsha.”
Phục Thành hỏi ngay: “Phi công không thuộc công ty hàng không nghĩa là sao?”
Trác Hoàn quay đầu nhìn anh, giọng hắn lạnh tanh như đang kìm lửa giận: “Ý trên mặt chữ. Công ty hàng không này có năm cái máy bay, đồng thời còn được cho phép lái máy bay hành khách lẫn vận chuyển ở Thụy Sĩ và các nước thành viên thuộc liên minh Châu Âu. Nhưng hiện giờ, năm cái máy bay của hãng Marsha vẫn đang bình yên vô sự, còn cái máy bay Marsha 123 này… lại là cái thứ sáu.”
Cao Vân thốt lên: “Sao có thể? Trước khi chúng tôi chạy tới hiện trường thì bệnh viện đã liên lạc với người thân của hai phi công rồi. Bên bệnh viện đã gọi cho người liên lạc khẩn cấp của phi công cơ mà. Nếu họ không phải phi công của hãng Marsha thì tại sao họ lại lái cái máy bay này, và vì sao hãng Marsha lại có số điện thoại của người liên lạc khẩn cấp của hai phi công đó được?”
Tay Trác Hoàn giơ về sau, ngón tay cong lại ra sức dùng lóng tay để đập vào bảng trắng.
“Đầu tiên anh nên hỏi là, nếu cái máy bay bí ẩn này không thuộc sở hữu của hãng Marsha…”
“Thì tại sao nó lại được gọi là Marsha 123.”
***
Quận Đông Lothian, Scotland.
Bờ Nam Fifth of Forth* là một vùng đồng bằng rộng mênh mông. Dòng sông Tyne chảy xuyên qua đó trông như chiếc đai bạch ngọc dài ngoằn ngoèo được khảm trên khoảnh đất xanh ngát, ánh trăng dần ló rạng gợn làn sóng trong vắt.
(*Firth of Forth là cửa sông của một số dòng sông Scotland bao gồm sông Forth. Nó gặp Biển Bắc với Fife ở bờ biển phía bắc và Lothian ở phía nam. Nó được gọi là Bodotria trong thời La Mã. Trong tiếng Bắc Âu, nó được biết đến với cái tên Myrkvifiörd.)
Đi dọc từ ven bờ Tây của sông Tyne chừng 2 km là một tòa lâu đài nguy nga mang phong cách cổ xưa đứng sừng sững trên đỉnh sóng.
Đó là một tòa lâu đài Baroque cổ, bức tường nhuốm bụi xám ghi lại dấu tích lịch sử lừng lẫy đầy gió táp mưa sa mà nó từng trải qua, bên trụ cửa có lỗ bị nổ nứt toác – Nơi đấy là dấu vết can trường để lại khi nó bị kẻ địch tấn công vào thế kỉ thứ mười bốn.
Trong một căn phòng nào đó của tòa lâu đài, đèn tường tỏa ánh sáng mờ nhạt.
Trên hành lang ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, người đó đi vừa nhanh vừa vội, giày da giẫm lên lớp gạch sàn của lâu đài cổ phát ra tiếng lộp cộp. Nhưng rõ ràng ông ta đã lo phát điên lên thế rồi mà lúc đến cửa lại đột ngột dừng bước, nhẹ nhàng gõ cửa, được người trong phòng cho phép mới bước vào.
“Mời vào.”
Cánh cửa lớn chạm hoa bị đẩy ra, người trung niên mặc âu phục mắt đỏ au thốt lên: “Thưa ngài, phu nhân đã xác nhận rồi, đó là… thiếu gia Gerard.”
Trước cánh cửa sổ lớn cao vời vợi, ngài Truffaut đã bạc đầu nhắm mắt lại.
Quản gia nói: “Thưa ngài, ngài có muốn chuẩn bị chuyên cơ đi Schaffhausen cho ngài không ạ?”
“Không cần đâu. Đợi nó về thôi.”
Quản gia nghẹn ngào, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: “Nhưng thưa ngài, thiếu gia Gerard đã mất rồi mà!”
Ánh nhìn của ngài Truffaut xuyên thẳng qua cái kính gọng vàng lạnh lẽo, đoạn quay đầu nhìn ông ta và đáp bằng giọng lạnh tanh: “Nên ta mới nói là hãy chờ thi thể thằng bé về.”
***
Bệnh viện thị trấn Schaffhausen, Thụy Sĩ.
Bệnh viện thị trấn Schaffhausen chưa bao giờ tiếp đón quá nhiều khách khứa đến thế, ban ngày nó bị đám phóng viên bao vây, mãi đến khi Lina đuổi hết phóng viên đi thì nó mới khôi phục sự yên ắng thường có.
Trong phòng ICU nằm trên tầng ba bệnh viện, cơ trưởng chuyến bay Marsha 123 Leon Lorraine đang nằm im lìm trên giường bệnh. Làn da khắp cơ thể hắn ta gần như bị cháy sém, không tìm nổi một nơi nào vẹn nguyên, thậm chí đến cả mí mắt hắn ta cũng bị thiêu cháy để lộ mạch máu mắt ghê rợn.
Bác sĩ rất muốn băng bó miệng vết thương cho hắn ta để làn da bị bỏng không lộ ra ngoài không khí, nhưng như vậy cũng tương đương với việc đẩy nhanh quá trình tử vong của hắn ta hơn. Các chỗ bị bỏng đều đã thối rữa và mưng mủ, băng gạc chỉ cần chạm lên là chắc chắn sẽ dính ngay lập tức, sẽ xé ra thành mảng da rướm máu với diện tích lớn.
Máu loãng và nước mủ chảy đầy giường.
Bác sĩ bảo việc hắn ta còn sống đúng là một kì tích, song không một ai biết hắn ta có thể sống qua nổi đêm nay, và có thể sống thêm được mấy ngày nữa không. Hắn ta hãy còn hôn mê, nhưng có lẽ hôn mê mới là kết cục tốt nhất dành cho hắn ta. Bởi vì chỉ cần hắn ta tỉnh lại thì sẽ gặp phải nỗi đau đáng sợ nhất trần đời, và cơn đau này chắc chắn sẽ đeo bám hắn ta dai dẳng trong suốt quãng đời còn lại, cho đến lúc chết.
Ngoài phòng ICU là vợ và con gái hắn ta, cả hai đã khóc đến kiệt sức, đang ngồi ghế dựa sát vào nhau.
Lúc Phục Thành bước đến tầng ba bệnh viện thì bắt gặp cảnh hai mẹ con ôm nhau ngủ. Anh dừng bước nhìn một lúc lâu, vẫn chẳng nỡ đánh thức hai con người vất vả lắm mới an lòng được chút ít này. Anh đi xuống tầng hầm.
Ngoài cửa nhà xác, phu nhân Truffaut đang dựa vào lòng Lina, người bà run lẩy bẩy, thấp giọng khóc nghẹn ngào.
Phục Thành bước lên trước rồi ngồi xổm xuống, đoạn cất lời với giọng dịu dàng: “Rất xin lỗi vì đã quấy rầy đến phu nhân, xin người hãy nén nỗi đau thương này. Cháu là nhân viên điều tra của UAAG, cũng là đồng nghiệp của Lina. Hiện nay các đồng nghiệp của cháu đang kiểm tra xác máy bay và điều tra tin tức của hãng hàng không Marsha. Chúng cháu có đôi điều nghi ngờ về chức vụ của hai phi công nên Trác Hoàn… Patrick đã bảo cháu tới đây hỏi người nhà phi công vài thứ để xem có bắt được manh mối nào từ mọi người không.”
Phu nhân Truffaut mệt lử nhìn Phục Thành. Bà muốn mở lời nhưng cổ họng nghẹn ứ đã làm bà không thể thốt ra được một chữ.
Lúc bấy giờ, giọng nói khản đặc của Lina cất lên, Phục Thành nhìn sang phía cô.
“Anh hỏi tôi đi, dì Truffaut không biết tình hình của Gerard đâu. Phục à, anh muốn biết gì thì cứ hỏi tôi, có lẽ tôi là người biết rõ nhất chuyện mấy năm gần đây của Gerard trên thế giới này. Người liên lạc khẩn cấp mà cậu ấy để lại ở công ty… chính là tôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!