UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không
Chương 73: Comac
Đã vào tháng bảy, ánh dương nắng gắt chói chang. Mới 9 giờ sáng mà cái nóng như đổ lửa đã không thể cản nổi, thiêu cháy bàn chân người đi đường qua lớp nhựa đường bị ánh nắng đun nóng. Dân trí thức đi lại vội vàng, một là vì hôm nay trời nóng quá nên muốn nhanh chân vào các tòa cao ốc hưởng ké điều hòa, hai là vì sắp đi làm muộn rồi.
Lúc Phục Thành đi thang máy đến trụ sở chính của UAAG thì thấy vài người thợ khuân vác các thang gỗ, đang trang trí.
Anh nhìn lướt qua rồi đi vào trụ sở chính của UAAG.
Vừa mới vào cửa thì đã nghe Tô Phi mở máy hát: “Mấy cái người đứng ngoài cửa làm gì thế hả chị Lina? Tầng này chỉ có mỗi chúng ta thôi mà, họ đang trang hoàng cho ai?”
Lina ngẩng đầu khỏi laptop, cười tủm tỉm: “Fly thân mến, cậu bảo tầng này chỉ có mỗi UAAG còn gì, vậy cậu nghĩ những anh thợ này đến là để trang hoàng cho ai?”
Chú Joseph kinh ngạc: “Cho UAAG á?”
Lina: “Đúng vậy.”
Chú Joseph: “Sao tự dưng phải trang hoàng thế?”
Lina nhoẻn miệng cười: “Thay đổi phong cách trang trí, đồng thời thay đổi tâm trạng luôn. Lần cuối trang hoàng đã là chuyện của một năm trước. Chú Joseph này, chẳng lẽ chú không biết mình nên thay đổi môi trường làm việc thì mới có thể thúc đẩy lòng nhiệt tình làm việc của chúng ta hơn?”
Chú Joseph phì cười: “Đó là nếu chúng ta thực sự làm việc trong cái tòa nhà này chứ không phải lần nào cũng chạy đôn chạy đáo đến mọi nơi trên thế giới.”
Lina nháy mắt, chẳng định tranh luận thêm về sở thích xa xỉ của mình nữa.
Phục Thành đi đến chỗ mình rồi ngồi xuống. Tô Phi thấy anh đến bèn lấy một túi bánh ngọt nhỏ từ ngăn kéo rồi đưa tới: “Anh Phục ăn thử không, ngon số dách luôn á.”
Phục Thành nhìn rồi cười: “Anh ăn sáng xong mới đến nên không đói.”
Cậu chàng Punk gật đầu, lại chia sẻ đồ ngon mình mới phát hiện với chú Joseph.
Đến 10 giờ sáng, đại gia Trác mới khoan thai đến muộn.
Nghỉ một tuần xong, vừa mới quay lại UAAG nên lòng mọi người vẫn nhộn nhạo. Một buổi sáng trôi qua mà chẳng làm nổi một đầu việc nào. Đó là điểm đặc biệt của công việc tại UAAG: Một khi nhận ủy thác làm việc thì sẽ bận tối mắt tối mũi, tăng ca thức đêm là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, còn thường phải chịu đựng các môi trường làm việc gian khổ. Song, nếu không có ủy thác nào, những gì họ làm hằng ngày là sửa sang lại tài liệu, nghiên cứu phương hướng liên quan mà mình cảm thấy hứng thú. Thi thoảng Trác Hoàn cũng sẽ tìm được một vài tư liệu sống về hàng không mà hắn thấy hứng thú và nghiên cứu cùng cả bọn.
Nhưng rất hiển nhiên là hôm nay đại gia Trác chẳng có hứng gì.
Hắn đi đến bàn Lina, gõ ngón tay lên bàn, giọng đều đều: “Phòng nghỉ cá nhân của anh được quy hoạch tại chỗ nào?”
Lina chỉ về một phía.
Tô Phi: “Đậu xanh?! Té ra trang hoàng là để làm cái giường cho RIP?”
Chú Joseph: “… Xa xỉ, đúng là xa xỉ! Reid à, việc trang hoàng không tốt cho sức khỏe, chẳng phải chúng ta nên nghỉ dài hạn sao?”
Trác Hoàn hai tay đút túi, giương mắt tặc lưỡi: “Chú mới nghỉ xong đấy.”
Chú Joseph nói bằng giọng thành khẩn: “Chú không ngại nghỉ thêm mấy ngày đâu.”
Đằng nào cũng chỉ là hay khó ở chứ không phải không có tính người, Tô Phi và chú Joseph năn nỉ ỉ ôi thêm vài câu là Trác Hoàn cho cả bọn nghỉ, cho phép họ không phải đi làm ở trụ sở chính của UAAG trước khi vụ trang trí kết thúc. Ai nấy đều reo lên, đến cả Lina cũng nhếch đôi môi đỏ mọng, lòng hân hoan.
Trác Hoàn ngẩng đầu nói: “Em không được nghỉ.”
Chàng trai vẫn ôm biểu cảm bình tĩnh ngồi trên ghế ngước đầu nhìn Trác Hoàn. Cả hai im lặng nhìn nhau, vài giây sau, Phục Thành mới hỏi: “Tại sao?”
Tô Phi: “Phải đó, tại sao chứ? RIP, tại sao Phục Thành không được nghỉ?”
Trác Hoàn cười khẩy: “Em ấy có việc khác phải làm, cậu chõ mũi nhiều nhỉ?”
Cậu chõ mũi nhiều nhỉ.
Em chõ mũi nhiều nhỉ, Phục Thành.
Cõi lòng anh hơi xôn xao, Phục Thành cụp mắt, sửa sang lại tài liệu trên bàn.
Cậu nhóc vị thành niên lại bị chọc điên bởi câu nói của Trác Hoàn: “Gì, tôi hỏi hai câu cũng không được à? Chú Joseph, chú nói coi, có phải RIP tự dưng không cho anh Phục nghỉ không chú? Chính anh ta phân biệt đối xử mà còn không cho người ta tò mò hỏi đôi câu.”
Trác Hoàn chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu ta, đi đến sofa, cực kì thuần thục nằm xuống. Song, lần này hắn không ngủ mà chỉ cầm điện thoại, không biết đang nói chuyện với ai.
Nửa tiếng sau, Phục Thành bỗng nhận được một cú điện thoại. Lúc anh nhìn cái tên trên màn hình thì hơi giật mình. Anh đi ra khỏi văn phòng nghe máy, sau khi về bèn nói với Tô Phi: “Thầy Trác nói đúng đấy, anh còn chút việc phải làm.”
Tô Phi: “???”
Phục Thành không nói gì thêm, cậu chàng Punk nghệt mặt ra, chọt tay chú Joseph: “Chuyện là sao chú nhỉ, sao cháu cứ có cảm giác là lạ ấy.”
Tầm mắt chú Joseph đảo đi đảo lại giữa Trác Hoàn và Phục Thành, đoạn nhớ lại cái cảnh chứng kiến trước cửa nhà Phục Thành mấy tháng trước, bật cười: “Con nít con nôi biết cái gì. Không phải được nghỉ rồi à, đi thôi, trưa nay ăn gì?”
Tô Phi và chú Joseph đi trước, Lina xác nhận lại một số trình tự với người bên đội thi công rồi cũng đi.
Trước khi đi, cô gái tóc vàng xinh đẹp đứng bên cửa kính, mỉm cười hỏi: “Có cần tôi thu xếp hành trình của cả hai người trong khoảng thời gian tới không?”
Phục Thành hỏi: “… Cô biết chúng tôi phải làm gì hả Lina?”
Lina cười tủm tỉm: “Đương nhiên rồi. Tuy Reid chưa kể tôi hay nhưng tôi đã đoán được tình hình đại khái. Nhà máy và phòng thí nghiệm của Comac Trung Quốc đều tọa lạc trên bờ biển, rất xa chỗ các anh ở. Cần tôi thu xếp xe hộ không?”
“Anh mua xe rồi.”
Lina sửng sốt nhìn về phía anh bạn thân của mình: “Anh mua xe từ bao giờ vậy Reid?”
Trác Hoàn nằm trên sofa, vừa xem điện thoại vừa đáp: “Tuần trước.”
Lina mỉm cười: “Được, xem ra không cần em thu xếp hành trình cho hai người nữa. Vậy gặp lại nhau sau khi xong vụ trang hoàng nhé?”
Phục Thành: “Tạm biệt.”
Trác Hoàn lắc cái tay cầm điện thoại.
Cửa kính tự động khẽ khép lại cái Cạch. Trong văn phòng yên ắng, điều hòa nằm chính giữa âm thầm thổi gió lạnh, Phục Thành đang trả lời email. Ngoài tiếng vù vù của điều hoà ra thì chỉ còn mỗi tiếng gõ phím lạch cạch. Mãi sau, gõ nốt chữ cuối cùng, anh gửi đi.
Tiếng gõ phím tức thì biến mất.
Phục Thành ngồi trên ghế xoay nhìn màn hình nhấp nháy. Phía sau anh không xa là người đàn ông đang nằm trên sofa chơi điện thoại. Anh cảm nhận rất rõ người đó không nhìn mình mà chỉ đang nhìn điện thoại. Song, trong cái tĩnh lặng hoang vắng và dài đằng đẵng này, không khí như làm mọi vật đông đặc lại.
Không biết nên cử động ra sao, mà cũng chẳng biết nên nói thế nào.
Mỗi giây trôi qua cứ như một năm.
Mãi đến khi nhận được email trả lời, Phục Thành mới xoay ghế, mở lời: “2 giờ chiều đi nhà máy Comac à? Email tôi nhận được bảo vậy.”
Tầm mắt Trác Hoàn dời khỏi màn hình điện thoại một giây, nhìn anh rồi lại quay về màn hình: “Ừ.”
Phục Thành không biết nên nói cái gì nữa, anh lại xoay người lại.
Rất lâu sau, đằng sau có tiếng soàn soạt. Trác Hoàn đứng dậy, bước tới: “Đi ăn trưa cùng không?”
Phục Thành ngẩng đầu nhìn hắn: “Không cần đâu.”
Trác Hoàn cúi đầu yên lặng nhìn anh, chợt bật cười: “Sao vậy, ăn có bữa cơm thôi mà, ăn xong đi Comac.”
Phục Thành: “Tôi mua cái bánh mì rồi. Thầy Trác ăn bánh mì với tôi không?”
Trác Hoàn: “À.”
Hắn chẳng nhận lời, cũng không thốt câu từ chối, song người đàn ông này lại sải bước đi qua bàn anh và thẳng một mạch đến cửa chính của UAAG, chẳng ngoái đầu lấy một lần. Trong văn phòng rộng thênh thang chỉ còn mỗi mình anh. Mãi sau, cơ thể cứng đờ của Phục Thành mới thả lỏng dần, dường như vào giờ khắc này anh mới đột ngột cảm nhận được tấm lưng mình bị thấm ướt bởi mồ hôi.
Phục Thành ngồi trên ghế, chẳng còn sức nữa. Mấy phút sau, anh mới mở ngăn kéo lấy một ổ bánh mì ra. Đứng dậy đi vài bước rồi quay lại, kéo ngăn kéo ra, lấy một cái bình đường glu-cô.
11 giờ rưỡi, Phục Thành nhận được tin nhắn của Trác Hoàn, hắn hẹn anh gặp nhau ở hầm đỗ xe.
Đợi một phút thì Trác Hoàn mới lái xe dừng trước mặt anh. Phục Thành mở cửa, ngồi trên ghế phó lái.
Đó là một chiếc Ferrari, màu đen khiêm nhường và sàn xe không quá thấp. Trác Hoàn đeo kính râm, một bàn tay đánh vô-lăng. Lúc xe ra khỏi hầm, ánh nắng chói mắt chiếu xuyên qua cửa kính trước của xe, rọi lên cái cằm hơi hếch của người đàn ông này. Hắn nhai kẹo cao su, vươn tay mở nhạc bên trong xe.
Giữa lời hát tiếng Anh du dương và bùi tai, chẳng ai nói năng gì.
Hai tiếng sau, họ đến nhà máy T1 nằm ở bờ biển phía Đông của Comac.
*Tác giả:
Chương này hơi ngắn, cũng không có ngược, mọi người hãy thả lỏng đi nhé.
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ về cốt truyện của quyển mới.
Heathcliff của quyển trước là Trác RIP, cơ mà chỉ nhắc đến người thôi, chưa kể hắn là vai chính, chắc chắn không thể nói hết chỉ trong vòng một quyển như các vụ án hàng không ở mấy quyển trước được. Cho nên tuy chương này nằm ở quyển mới song vẫn sẽ tiếp tục nhắc đến Trác RIP và Phục Tranh Tranh, và không chỉ nói về một người~
So, ngủ ngon nhé, mai gặp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!