UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không


Chương 9


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

UAAG – Đội điều tra tai nạn hàng không

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Chuyển ngữ: Dú

Quyển 1: Đường thẳng song song

Chương 9: Thiên tài luôn là những kẻ cô độc

Hộp lưu trữ thông tin chuyến bay, hay còn gọi dân dã là hộp đen được chia làm hai bộ phận: FDR và CVR.

FDR – Máy ghi dữ liệu chuyến bay – Ghi lại tất cả dữ liệu lúc thực hiện chuyến bay.

CVR – Máy ghi âm buồng lái – Ghi lại tất cả những âm thanh trên chuyến bay.

Nghe xong audio 30 giây cuối cùng trong buồng lái của Japan Airlines JL917 xong, Trác Hoàn lập tức đặt trọng điểm sang FDR, hắn muốn kiểm tra dữ liệu chuyến bay trước khi rơi.

Tô Phi trích xuất dữ liệu chuyến bay.

Trác Hoàn: “Xem 30 giây cuối cùng trước đã.”

Tô Phi: “Được, có đây.”

Vừa nhấn phím Enter một cái thì đồ thị dữ liệu chi chít tức thì bao phủ toàn bộ màn hình máy tính. Trong mắt người ngoài, đồ thị này trông rắc rối và phức tạp, đủ loại dữ liệu dồn vào một chỗ làm người ta không biết xuống tay từ đâu.

Trác Hoàn lại nhìn rất nhanh.

Hắn gần như đọc nhanh như gió, kéo chuột xuống dưới không ngơi nghỉ, từ 30 giây cuối nhoáng cái đã thành 16 giây cuối.

Lúc nhìn thấy 16 giây trước khi máy bay rơi, ánh nhìn hắn dừng lại.

Trác Hoàn: “Khuếch đại đoạn này ra và đưa lên màn hình, chỉ cắt xén 2 giây.”

Tô Phi tuân lệnh, kế đó chiếu đồ thị dữ liệu từ 16 giây xuống còn 14 giây lên màn hình.

Trác Hoàn: “Bật cả đoạn audio cùng thời điểm lên, cắt cuộc đối thoại ở buồng lái.”

“Được!”

Một người nói nhanh, một người làm lẹ.

Những nhân viên của các cơ quan điều tra khác có mặt ở đây vẫn đang mông lung thì Tô Phi đã chiếu dữ liệu cần thiết và audio lên màn hình theo sự chỉ thị của Trác Hoàn.

Lúc bấy giờ họ mới phát hiện ra cậu trai quái gở thoạt trông vẫn chưa trưởng thành này của UAAG là một con quái vật như thế nào.

Cậu ta đeo một chiếc khuyên tai đầu lâu, đuôi tóc nhuộm màu xanh lá vẫn chưa phai hẳn.

Có gu thẩm mỹ khác người và bề ngoài theo phong cách Punk Rock.

Nhưng trên cả những điều này… Cậu ta là một thiên tài.

Trác Hoàn bảo Tô Phi xếp chồng dữ liệu chuyến bay và audio lên nhau rồi hắn nhấn nút play.

“Chuẩn bị hạ cánh… Đợi đã, đột nhiên tôi mất lực đẩy rồi.”

Giây thứ 16 trước khi máy bay rơi đến giây thứ 14.

Cơ phó Maeda Shosuke thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên, anh ta bàng hoàng phát hiện ra mình đã mất lực đẩy động cơ.

Phản ứng của anh ta rất nhanh, dữ liệu chuyến bay hiển thị vào giây thứ 16 trước khi máy bay rơi, bốn động cơ đột ngột tắt lửa cùng một lúc. Vậy mà hai giây sau, anh ta đã phát hiện ra điều khác thường đó.

Trác Hoàn: “Bật lại lần nữa.”

Tô Phi nghe lệnh.

Trác Hoàn: “Bật lại lần nữa.”

Tô Phi lại nhấn nút play lần nữa.

“Bật lại lần nữa.”

Liên tục bật đi bật lại suốt bảy lần, người đàn ông này nhắm mắt, cẩn thận lắng nghe mỗi một luồng âm thanh truyền ra từ loa.

Hành động của hắn làm tất cả mọi người ngay tại đó không tài nào hiểu nổi, song bọn họ cũng nghe hết lần này đến lần khác theo người đàn ông này.

Lần thứ bảy kết thúc, hắn bỗng mở mắt: “Bật audio 30 giây cuối cùng từ đầu đến hết.”

Tô Phi: “… Được.”

“Xác nhận chân ga được giữ chặt.”

“Xác nhận chân ga đã được giữ chặt.”

“Cánh tà mở góc 30 độ.”

“A, kéo, kéo lên!”

GLIDE SLOPE! GLIDE SLOPE! GLIDE SLOPE!”

“A a a a sắp va chạm rồi!”

“SẦM!”

Tiếng va chạm thảm thiết và rít tai đi kèm với tiếng xèn xẹt của dòng điện. Rất nhanh sau, hộp đen ngừng hoạt động, nó đã ghi chép xong những gì sứ mệnh nó yêu cầu phải đảm nhận.

Trác Hoàn: “Nghe lại lần nữa.”

Tô Phi: “Được!”

Trong lúc nghe từ lần này đến lần khác, Tô Phi còn ngồi tiếp tục xử lí những dữ liệu liên quan của hộp đen.

Bây giờ tất cả những gì họ nghe thấy và trông thấy chỉ là 30 giây cuối cùng, còn chiếc hộp đen này lại ghi hết tất cả mọi dữ liệu trong vòng 30 phút trước khi máy bay rơi.

Trác Hoàn: “Đã xử lý xong dữ liệu 10 phút cuối chưa?”

Tô Phi: “Hả? Chưa, mới được 5 phút thôi.”

“Thế nghe 5 phút cái đã.”

Tô Phi: “…”

Đây là bóc lột lao động trẻ em chuẩn đếch cần chỉnh, chuẩn luôn đó!

Ở trong lòng thì chửi Đại Ma Vương mười nghìn lần nhưng cậu chàng Punk vẫn bĩu môi rồi trình chiếu dữ liệu 5 phút mình mới xử xong lên màn hình để mọi người quan sát và phân tích.

Điều tra sự cố máy bay chắc chắn là một chuyện chán ngắt, không thể cho ra kết quả nhanh chóng được.

Mấy nhân viên các cơ quan khác lại đi làm việc của mình, chỉ còn mỗi người bên UAAG ở lại đây ngồi nghe âm thanh trong hộp đen hết lần này đến lần khác với Trác Hoàn.

“Không đúng.”

Phục Thành chợt ngẩng phắt đầu lên nhìn Trác Hoàn.

Tay phải nâng lên che miệng, Trác Hoàn cúi đầu nhìn mặt đất, hàng lông mày dài nhíu chặt.

Chú Joseph: “Reid à, không đúng ở đâu? Nhìn từ đồ thị dữ liệu chuyến bay thì không có vấn đề gì trừ cái lúc 16 giây cuối cùng bốn động cơ cùng tắt lửa thôi, chứ trước đó tất cả dữ liệu chuyến bay đều bình thường cả.”

Trác Hoàn im lặng. Hắn nhắm nghiền mắt, lúc này audio lại được bật lại lần nữa, hắn lắng nghe kĩ, bỗng mở mắt.

“Giọng quá buồn.”

“Hả?” Mọi người nhìn nhau, họ đều bắt gặp sự mịt mù trong đáy mắt người còn lại.

Phục Thành cũng chẳng hiểu mô tê gì.

Quá buồn?

Giọng gì quá buồn cơ?

Cuộc trò chuyện giữa ba phi công trong buồng lái ư?

Trác Hoàn ung dung ngẩng đầu, chú Joseph đang ngồi ngay trước mặt hắn nên cái nhìn đầu tiên của hắn là đụng độ với chú Joseph. Nhưng hắn khựng lại giây lát, đoạn dời mắt sang chàng trai tóc đen bên cạnh mình.

Hai người chạm mắt nhau, Trác Hoàn chợt thốt: “Cậu từng là phi công của máy bay mẫu hạm*.”

(*Máy bay mẫu hạm chỉ là một cách chuyển chữ tạm thời của tôi, bởi vì chính xác hơn thì nó là máy bay đáp trên tàu sân bay. Chúng là máy bay có khả năng vận chuyển, là máy bay hải quân được thiết kế cho các hoạt động từ tàu sân bay. Chúng phải có khả năng phóng trong một khoảng cách ngắn và đủ mạnh mẽ để chống lại các lực đột ngột phóng từ và hồi phục trên đường băng tàu. Tàu sân bay còn được gọi là hàng không mẫu hạm.)

Con ngươi Phục Thành co rút, mãi sau anh mới gật đầu: “Đúng.”

Vừa thốt ra câu này, khắp nơi ồ lên, chú Joseph huýt sáo.

Tô Phi nhảy xổm lên ghế: “Đậu xanh, này người anh em, phi công tàu sân bay cơ à? Anh khủng thế cơ á?! Lái cả cái tàu sân bay luôn?”

Phục Thành liếc xéo cậu ta.

Là máy bay mẫu hạm chứ không phải tàu sân bay.

Nhưng anh lười sửa đúng cho cậu ta.

Trác Hoàn ngồi trên chiếc ghế xoay, tay phải gõ nhẹ lên tay vịn ghế.

“Vì tính năng động cơ khác nhau nên tiếng động cơ chấn động tạo thành lúc đốt nhiên liệu của máy bay dân dụng và máy bay quân sự cũng khác. Nhưng tai người rất khó phân biệt sự khác nhau này. Còn máy bay mẫu hạm thì không như vậy.” Trác Hoàn vừa nói vừa nhìn Phục Thành bằng ánh nhìn sắc bén, “Lúc máy bay mẫu hạm hạ cánh sẽ rất khó khăn, cho nên sự khác biệt ở tiếng ồn động cơ vào thời điểm này sẽ có thể được nhận ra bởi tai con người.”

Phục Thành trưng biểu cảm bình tĩnh: “Đúng vậy, lúc máy bay mẫu hạm hạ cánh, tiếng động cơ của nó rất khác các máy bay khác.”

Trác Hoàn: “Tiếng động cơ của JL917 khác với MaiFei F435 bình thường.”

Chú Joseph chợt nảy ra một ý, đoạn nói với Tô Phi: “Mau, đi tìm soundtrack của động cơ F435 bình thường nghe xem.”

Tô Phi: “…”

Đạ mấu, các người đều bóc lột sức lao động trẻ em của tôi!

Trong lòng thì phỉ nhổ nhưng Tô Phi vẫn nhanh tay tìm được một đoạn soundtrack động cơ bình thường của F435 từ trên mạng, đoạn bật lên.

Nhưng sau khi nghe xong.

Chú Joseph: “… Có gì khác hả?”

Phục Thành cười tủm tỉm: “Cháu nghĩ là không.”

Tô Phi giơ tay lên: “Cháu cũng nghĩ là không!”

Nghe cả bọn xong, Trác Hoàn khịt mũi cười, hắn uống một hớp cà phê.

“Nếu không nghe ra thì xếp chồng soundtrack lại với nhau là được mà?”

Tô Phi lại ghép soundtrack của động cơ máy bay F435 bình thường với máy bay F435 của hãng hàng không quốc gia Nhật vào nhau.

Vào khoảnh khắc hai luồng âm thanh trùng lên nhau, Phục Thành mấp máy môi khó nén sự kinh ngạc.

Sau màn im lặng dài đằng đẵng.

Tô Phi: “… Cái khỉ khô này mà cũng nghe ra được, anh có còn là người không thế.”

Cậu chàng Punk không cố ý hạ giọng nên câu này truyền thẳng vào tai Trác Hoàn.

Hiếm khi hắn không làm màu mà nói thật luôn, đoạn giải thích: “Bởi vì đây là máy bay của Mạch Phi.”

Chú Joseph: “Chú biết cháu từng là nhà thiết kế chính của công ty Mạch Phi, nhưng chẳng phải cháu không hề tham gia vào quá trình thiết kế và cải tiến của F435 sao?”

Lông mày Trác Hoàn giần giật: “Lina kể chú nghe hả?”

Chú Joseph: “Đúng, hay cháu có tham gia vào thiết kế của F435?”

“Không.”

Ai nấy mới khẽ thở phào thì bỗng nghe Đại Ma Vương thốt lên với ngữ điệu bình tĩnh và bâng quơ: “Nhưng tôi từng dỡ một cái F435.”

“…”

***

Phần Lan, Helsinki, Cục An toàn Hàng không.

Sáng sớm nay, cánh phóng viên truyền thông đã ùa tới cửa Cục An toàn Hàng không chật như nêm cối.

Bộ Ngoại giao đưa tin thời sự của Phần Lan cũng đã chuẩn bị phòng họp đâu vào đấy. Vào 9 giờ 50 phút sáng, cánh phóng viên báo chí bước vào phòng họp đợi cuộc họp báo bắt đầu.

Đúng 10 giờ, cánh cửa lớn của phòng họp được mở. Một cô gái tóc vàng mặc váy đỏ, dáng người yểu điệu đi vào phòng họp, chiếc giày cao gót dài mảnh tôn lên đôi chân thon và dài miên man. Cô nở nụ cười mỉm đầy nhã nhặn và đẹp khôn xiết, đoạn đứng trước bàn Chủ tịch cất giọng nói dịu dàng.

“Chào mọi người, tôi tên là Stephanie Comte thuộc tổ chức đa quốc gia điều tra tai nạn hàng không UAAG. Hôm nay, tôi chịu trách nhiệm báo cáo trước toàn dân về tiến độ điều tra tai nạn chuyến bay Japan Airlines JL917 của UAAG…”

Sau màn thông báo nửa tiếng là đến đoạn phóng viên truyền thông đặt câu hỏi.

Những tay phóng viên mặc âu phục nom có vẻ đoan trang vào thời khắc này như hóa thành những người lính xảo quyệt và hùng hổ đang cầm lưỡi dao sắc bén trong tay đặng lăm le tấn công cô gái người Pháp đứng bên bàn Chủ tịch. Tiếc là tất cả đều bị nụ cười ưu nhã và hoàn hảo của cô đánh bại, Lina trả lời từng vấn đề một của cánh phóng viên một cách điêu luyện cho mãi đến khi cuộc họp báo kết thúc.

Trưa đến, công chức thuộc Cục An toàn Hàng không Phần Lan tự mình tiễn cô đi.

“Hãy gửi lời thăm hỏi của tôi đến ngài Comte nhé.”

Lina mỉm cười đáp: “Tôi nhất định sẽ chuyển lời đến bố.”

Lúc lên xe, cô gái tóc vàng trông thấy một người đàn ông châu Á suy sụp và nhếch nhác ngồi trên tảng đá ngoài cửa Cục An toàn Hàng không. Anh ta đang thẫn thờ nhìn mặt đất, chẳng hay bộ âu phục trên người chưa được giặt mấy ngày rồi mà trông vừa nhăn vừa bẩn.

Lina cứ nhìn mãi, cán bộ công chức Phần Lan nhìn lại theo ánh mắt cô.

“À, đó là người sống sót sau tai nạn máy bay. Mấy tháng trước, ngày nào anh ta cũng đến chỗ chúng tôi, muốn chúng tôi nghiêm trị cơ phó, nói là cơ phó bắt cóc máy bay gây ra tai nạn máy bay. Nhưng anh chàng cơ phó đó đã chết, chúng tôi không lí giải được yêu cầu của anh ta, cũng chẳng thể đuổi anh ta đi. Bây giờ sự thật đã rõ, chắc là anh ta sẽ dễ chịu hơn nhiều nhỉ, không phải nguyên nhân do con người gây nên mà.” Cán bộ quay đầu nhìn Lina rồi cười, “Mong là ngài Patrick sẽ tìm ra sự thật nhanh thôi.”

Lina: “Tôi sẽ chuyển lời cho Reid.”

Tìm ra sự thật?

Nói thì dễ hơn làm.

Họ vừa mới bỏ được một con đường sai, nhìn thì như đã tìm được hướng đi mới đấy, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn ra xa, con đường trước mặt vẫn đầy bụi gai, màn sương đen dày và những rặng mây che phủ khắp nơi, chẳng trông thấy điểm cuối.

Muốn tìm sự thật nhanh chóng thì chắc phải cần đến kì tích rồi.

Nhưng chẳng phải chính bản thân Reid cũng đồng nghĩa với kì tích ư?

Cô gái người Pháp mỉm cười, lên xe rời đi.

***

Trụ sở điều tra.

Sau khi có hướng điều tra mới, mọi người lại mắc phải một nan đề mới.

Chú Joseph: “Đúng là tiếng động cơ khác nhau thật đấy, nhưng dựa theo dữ liệu chuyến bay thì điều khác thường đó vẫn chẳng ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của động cơ. Chúng ta có thể phỏng đoán tiếng động cơ và nguyên nhân sự cố có liên quan đến nhau, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì, nên bắt đầu từ nơi nào?”

“Có lẽ có liên quan đến khối tuốc-bin thấp áp?”

Chú Joseph: “Tuốc-bin thấp áp của cả bốn động cơ xảy ra lỗi ư?”

“Hay là do cánh quạt?”

Chú Joseph lắc đầu: “Chú đoán có khi lúc dòng khí thoát ra khỏi phễu phụt đã tạo tiếng khác… À đúng rồi, Reid đâu?”

Đi xuống tầng một, Phục Thành tìm trong đống linh kiện máy móc bừa bộn mãi mới tìm thấy người đàn ông nọ.

Hắn đang đứng trên bậc cao nhất của thang gấp, cầm một cái cờ lê nhẹ nhàng tháo dỡ một linh kiện kim loại hình trụ khỏi động cơ. Chiếc áo phông màu trắng không khỏi dính vài vết bẩn, kể cả cánh tay gầy nhưng đầy sức mạnh cũng toàn là vết bẩn.

Dỡ đồ xuống, Trác Hoàn cúi đầu bèn thấy Phục Thành.

Mày hắn nhíu lại, đoạn nói: “Đã nhìn bao lâu rồi?”

Phục Thành: “Bên chú Joseph đang thảo luận trên kia, thầy Trác này, sao anh không đi?”

“Anh?”

Phục Thành: “…”

Phục Thành: “Sao ngài không đi?”

Trác Hoàn mỉm cười.

Hắn nhảy xuống từ cây thang.

Trác Hoàn: “Tôi đã nghe họ nói suốt nửa tiếng rồi.”

Phục Thành: “Ừ?”

Trác Hoàn: “Vẫn có gặt hái, có được vài linh cảm.”

Phục Thành: “Ví dụ như?”

Trác Hoàn nhìn anh: “Một thứ lặng yên biến mất sau khi máy bay rơi sở hữu sức mạnh làm hỏng bốn động cơ cùng một lúc. Đây là điều họ đã tổng kết lại.”

Phục Thành: “…”

Anh rất muốn nói là bên chú Joseph không chỉ đưa ra kết luận về những gì ai ai cũng biết mà còn đưa ra rất nhiều hướng điều tra. Ví dụ như tuốc-bin thấp áp, cánh quạt, phễu phụt…

Trác Hoàn: “Thiên tài luôn là những kẻ cô độc.”

Phục Thành ngẩng đầu nhìn hắn.

Trác Hoàn hỏi lại anh: “Cậu không thấy cô đơn hả?”

Phục Thành tạm thời không biết mình có nên trả lời không.

Trác Hoàn cũng chẳng nói tiếp nữa, hắn cầm đồ về tầng hai, ai nấy lập tức dừng thảo luận và nhìn về phía hắn.

Chú Joseph: “Reid?”

Trác Hoàn: “Sự cố chuyến bay British Airways mang số hiệu 38 năm 2008 là do thiết kế ống dẫn xăng của động cơ không được thỏa đáng, vụn băng làm tắc ống dẫn xăng khiến động cơ tắt lửa. Điều này rất giống với sự cố lần này của chúng ta. Mọi người cũng biết đấy, mười năm trước họ đã cải tiến ống dẫn nhiên liệu. Tiếc là tất nhiên đó không phải nguyên nhân sự cố lần này của chúng ta. Năm năm trước, tôi đã từng tháo dỡ một cái Boeing 777, cho nên tôi có thể đảm bảo một cách chắc chắn cho mọi người hay… Là ống dẫn nhiên liệu của động cơ Rolls-Royce tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy.”

Mọi người: “…”

Nhất thời, chẳng ai biết nên lấy làm tiếc hay phải tẩn cho cái tên giàu sụ tháo dỡ máy bay này một trận ra trò nữa.

Trác Hoàn: “Sau khi tốn mất một tháng trời để tháo dỡ hết toàn bộ động cơ của Rolls-Royce, tôi phát hiện một vấn đề. Thứ sẽ biến mất sau khi rơi máy bay có thể là nước, nhưng còn có thể là một thứ rõ mười mươi ra đó mà chúng ta vẫn chẳng để mắt tới.”

Phục Thành: “Là gì?”

Trác Hoàn: “Điện.”

Chú Joseph sửng sốt: “Hệ thống máy Telex*? Reid à, đây là phương hướng cháu đã từ bỏ ngay từ đầu mà.”

(*Hệ thống máy Telex – 电传系统 – Điện truyền hệ thống.)

“Tôi có nói là hệ thống máy Telex hả?”

“Thế thì là gì?”

“Nó.”

Trác Hoàn đặt thứ hắn vừa tháo xuống khỏi động cơ lên bàn.

Chú Joseph bình tĩnh nhìn một lát, chợt ngạc nhiên thốt lên: “Thiết bị dò hạt sắt từ MCD?!”

*Tiểu kịch trường

Chú Joseph: Cái máy bay Boeing 767 này ngon đấy.

RIP: Tôi từng dỡ nó rồi.

Chú Joseph: Cái máy bay dân dụng A320 này ngon đấy.

RIP: Tôi từng dỡ nó rồi.

Chú Joseph: Cái máy bay EJ190 của hãng Embraer này ngon đấy.

RIP: Tôi từng dỡ nó rồi.

Chú Joseph:…!!! Thôi được rồi, cháu cút đi!!!

***

Phục Thành: Cái máy bay mẫu hạm này ngon đấy, tôi lái thích lắm ^_^

RIP: Anh từ…

RIP: Anh chưa dỡ bao giờ á =A=

*Tác giả: Chương này có thuật ngữ chuyên ngành gì à?

Hình như là có~

Thiết bị dò hạt sắt từ cuối cùng đấy á? Ờ, không cần phải biết đâu, ý trên mặt chữ, là thiết bị dò hạt nam châm thôi (?)

À đúng rồi! Còn vụ tiếng động cơ nữa! OvO Tôi bịa ra đó~

À với cả giải thích tí nhé, hệ thống máy Telex là hệ thống máy tính kiểm soát máy bay. Không tiện giải thích ra, bạn cứ nghĩ thế này này, hệ thống Windows của bạn bị lỗi – Nghĩ thế này cũng chả khác gì lắm~ Nếu không được nữa thì hiểu thành một cái AI như trong phim khoa học viễn tưởng í, nó giúp bạn lái phi thuyền, sau đó bị lỗi.

*Chú thích:

1. Máy bay mẫu hạm:

2. Tuốc-bin thấp áp là một bộ phận thuộc động cơ tuốc-bin phản lực. Có thể hiểu một cách đơn giản là Không khí được đưa vào bên trong những máy nén quay thông qua cửa hút khí (luồng khí lại được đưa vào cửa hút khí nhờ cánh quạt) và được nén tới áp suất cao trước khi đi vào buồng đốt. Ở đây không khí trộn với nhiên liệu và được đốt cháy. Quá trình cháy này khiến nhiệt độ khí tăng lên rất nhiều. Các sản phẩm cháy nhiệt độ cao thoát ra khỏi buồng đốt và chạy qua turbin để làm quay máy nén. Dù quá trình này làm giảm nhiệt độ và áp suất khí thoát ra khỏi turbin, thì những tham số của chúng vẫn vượt cao hơn so với điều kiện bên ngoài. Luồng khí bên trong turbin thoát ra ngoài thông qua ống thoát khí (phễu phụt), tạo ra một lực đẩy phản lực ngược chiều. Nếu tốc độ phản lực vượt quá tốc độ bay, máy bay sẽ có được lực đẩy tiến về phía trước. Tốc độ luồng khí phụt nói chung phụ thuộc vào tốc độ bay, đây cũng là lý do các máy bay muốn có tốc độ vượt âm, hiện nay phải sử dụng loại động cơ này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN