UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không - Chương 96: Toàn văn hoàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không


Chương 96: Toàn văn hoàn


Tô Phi nổi cáu: “RIP không phải người!”

Chú Joseph ngẩng đầu ngó dáo dác, sau khi chắc chắn đại gia Trác không có mặt bèn gật đầu như giã tỏi: “Cháu nói chí phải.”

Lina đang bê một chồng tài liệu dày cộp đi vào văn phòng, nghe câu này bèn cười tủm tỉm, đặt quyển kẹp tài liệu nặng trình trịch xuống bàn làm việc của Tô Phi và chú Joseph: “Tất cả tài liệu ghi chép máy bay của ANA* và Lufthansa* năm 2018 đều ở đây cả. Nên là, cứ tiếp tục làm việc đi nhé, hai bạn yêu dấu của tôi ạ.”

Tô Phi và chú Joseph: “…”

“Đây mà là cuộc sống của con người hả!!!”

(*ANA: Tức All Nippon Airways, là một hãng hàng không có trụ sở ở Tokyo, Nhật Bản. Đây là hãng hàng không quốc tế và nội địa lớn nhất của Nhật Bản, vượt trên hãng Japan Airlines và là hãng hàng không chính thức của Universal Studios Japan.

*Lufthansa: Deutsche Lufthansa AG là hãng hàng không quốc gia của Đức và là hãng hàng không lớn nhất nước Đức và lớn thứ hai châu Âu sau hãng Air France-KLM, nhưng xếp trên British Airways. Tên của hãng lấy từ Luft (trong tiếng Đức có nghĩa là “không khí”) và Hansa (theo Liên minh Hanse, nhóm buôn bán mạnh nhất thời trung cổ).)

Tô Phi và chú Joseph không ngờ, một ngày trước họ hãy còn cảm thấy mình nhàn quá, ngày nào cũng rảnh rang, đến nỗi mà chú Joseph còn nghĩ hay là gia nhập đội điều tra nhỏ của NTSB để giúp họ phân tích, xử lý các số liệu liên quan đến hệ thống lái tự động nhỉ. Ai ngờ hôm sau, chỉ sau một ngày ngắn ngủi, họ đã rơi vào hoàn cảnh này!

Chú Joseph: “Điều duy nhất mà chú thấy may mắn là lần này không chỉ mình UAAG chúng ta xui xẻo, mà còn có 60 nhân viên điều tra của NTSB san sẻ nỗi khổ này với chúng ta. Shakespeare đã từng nói, Nếu chỉ một người chịu khổ, đó ắt là địa ngục vô tận; Nếu ai cũng sẻ chia nỗi khổ, đó ắt là cuộc sống.”

Lina ngạc nhiên: “Từ khi lên 8 cháu đã đọc hết Shakespeare toàn tập rồi, ông ấy từng nói câu này hả chú?”

Chú Joseph mỉm cười: “Chú Joseph Shakespeare từng nói đó.”

Lina phì cười.

Đúng lúc này, Phục Thành đi vào.

Tô Phi: “Không công bằng! RIP lạm quyền, lấy công làm việc tư! Bọn em đều đang tra tài liệu mà anh Phục lại thảnh thơi như kia!”

Phục Thành kéo ghế ngồi xuống, đoạn ngẩng đầu: “Anh chỉ ra ngoài nghe điện thoại thôi mà.”

Lina giơ tay: “Tôi làm chứng nhé. Sáng nay tôi đã đưa tài liệu ghi chép máy bay bay của American Airlines cho Phục rồi. Đó là nhiệm vụ của anh ấy, anh ấy không nhàn đâu.”

Tô Phi: “Ồ. Bên McFly gọi tới hả anh?”

Phục Thành khựng người, lắc đầu: “Không phải, là cấp trên cũ hồi anh còn ở quân đội gọi tới.”

Tô Phi gật khẽ, không nghĩ nhiều.

Lina và chú Joseph liếc nhau.

Họ còn chưa kịp mở lời thì đã nghe tiếng động rầm rộ ngoài cửa trụ sở điều tra. Các thành viên UAAG ngẩng đầu nhìn bèn thấy ngoài văn phòng chuyên thuộc của UAAG, vài nhân viên điều tra NTSB biến sắc, tức tốc đứng dậy, bước ra phía cửa. Lovince có ở trong số đó.

Chẳng mấy chốc sau, tựa vầng trăng được vây quanh bởi vì sao, phó cục trưởng NTSB Levi Andrew trưng gương mặt nghiêm nghị đi vào văn phòng. Ông ta đứng dưới ánh đèn chân không sáng rỡ nhìn khắp bốn phía, cuối cùng đi từng bước một về phía văn phòng của NTSB.

Levi Andrew: “Joseph, Patrick không ở đây à?”

Giáp mặt với cấp trên cũ của mình, chú Joseph đứng dậy đáp: “Reid đi ra ngoài từ sáng vẫn chưa về.”

Phó cục trưởng Andrew gật đầu nhẹ: “Nếu cậu ta về thì anh hãy chuyển lời thay tôi, tôi đang đợi cậu ta.”

Chú Joseph: “Rõ.”

Levi Andrew mặc bộ âu phục đen thẳng thớm, nét mặt điềm tĩnh, lặng lẽ lia mắt nhìn từng thành viên một của UAAG trong văn phòng. Sau khi nhìn hết một lượt, ông ta xoay người đi. Lại rầm rộ như lúc đến, một đám nhân viên điều tra NTSB tiễn ông ta ra cửa. Năm phút sau, Lovince mới quay lại.

Lovince ngài ngại: “Hôm qua lúc Patrick họp phân công nhiệm vụ, Phó cục trưởng Andrew quay về trụ sở chính tại Washington nên không có mặt. Sau khi ông ấy nghe kể về quyết định điều tra của Patrick thì cực lực phản đối, đặt vé máy bay gần nhất đến Seattle.”

Lúc trông thấy Andrew, các thành viên UAAG cũng đã đoán được có thể là lí do này.

Tô Phi bĩu môi: “Tôi cũng không đồng ý với quyết định của RIP, đó là bóc lột sức lao động trẻ em đấy!”

Chú Joseph cười tủm tỉm nhắc nhở: “Cháu đã không còn là trẻ em nữa rồi.”

Phục Thành: “Vậy NTSB muốn làm thế nào?”

Lovince quay đầu nhìn anh, im lặng đoạn mới đáp: “Tôi chỉ có thể nói rằng, Phó cục trưởng Andrew vô cùng không ủng hộ quyết định của Patrick. Cuộc họp cấp cao NTSB nhất trí cho rằng đây là lãng phí tài nguyên điều tra, đang mai một sự thật.”

Nửa tiếng sau, Trác Hoàn mới về. Hắn sầm mặt, sự mỉa mai không giấu nổi trên gương mặt hắn. Đến khi hắn đặt chân vào trụ sở điều tra chính rồi, chẳng mấy mà Levi Andrew cũng bước tới. Ông ta gọi Lovince lại, to nhỏ đôi câu với gã. Lovince sửng sốt, nhìn ra phía Trác Hoàn, gật đầu: “Vâng.”

Không ai biết Trác Hoàn nói gì với Levi Andrew, nhưng rất nhanh sau, NTSB lại rút thêm 30 nhân viên điều tra tiếp tục dò theo hướng đi trước đó, chỉ để lại mỗi 30 người bắt tay điều tra theo hướng đi dựa theo UAAG.

Chú Joseph nhíu mày: “UAAG có quyền tổng chỉ huy ở trụ sở điều tra chính, có quyền quyết định hướng đi và cách thức điều tra mà.”

Lina: “Reid à, có cần em đi can thiệp không?”

Trác Hoàn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lật xem tài liệu bảo dưỡng máy bay bản mềm nhanh thoăn thoắt: “Không cần đâu.”

Đại gia Trác mà cũng có lúc tốt tính, ai nấy đều ngạc nhiên.

Phục Thành: “Trác Hoàn à?”

Cuối cùng Trác Hoàn cũng dời mắt khỏi màn hình. Hắn nhìn hàng mày chau lại của Phục Thành, mãi sau mới cười khẩy: “Hiếm lắm Levi Andrew mới năn nỉ anh một lần, cứ làm theo ông ta đi.” Mọi người còn chưa kịp hiểu ý thì hắn lại nói tiếp: “Đừng lãng phí thời gian nữa, tiếp tục truy tìm manh mối đi. NTSB nuôi toàn một đám ngu ngục, bộ óc úng nước của họ chỉ biết nói cho họ 1+1 bằng 2, chứ không bao giờ để họ nghĩ tại sao 1+1 lại bằng 2.” Nói xong, hắn lại tiếp tục tra cứu tài liệu.

Phục Thành nhìn hắn, lấy điện thoại ra.

Phục Thành: Anh không quạu đấy chứ?

Lát sau.

Trác Hoàn: Ừ.

Trác Hoàn: Đồ thần kinh.

Trác Hoàn: Ý anh là Levi Andrew.

Rốt cuộc ứng cử viên cho chức Cục trưởng tiếp theo của NTSB, người từng là nhân viên điều tra tai nạn hàng không lẫy lừng nhất nước Mỹ có bị thần kinh hay không thì không thể biết được.

Nửa tháng sau, ngày 14 tháng 5 năm 2022.

Ánh nắng rực rỡ đầu hè phá thủng tầng mây, rọi tỏ xuống mặt biển bát ngát tạo thành ánh nước lấp lánh. Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh dương xán lạn, biển rộng và bầu trời xanh biếc điểm tô cho nhau, đường chân trời mờ mờ như hòa thành một thể.

Quần đảo Aleut, bang Alaska.

Trên đảo chỉ có mấy nghìn cư dân, nhưng hôm nay đây, hàng nghìn người đã tới hòn đảo nhỏ được xưng là “Giọt nước mắt của Bắc Thái Bình Dương” này.

CNN, ABC, BBC,…

Tất cả các báo đài lớn trên toàn cầu ùn ùn kéo đến, các tay phóng viên không sợ biển cả vô ngần: Người đứng trên bờ biển, kẻ ngồi ca-nô phi đến căn cứ an toàn gần nơi trục vớt trên biển. Họ cầm sẵn máy quay phim trong tay, sử dụng kĩ thuật vệ tinh thông tin mới nhất để quay lại toàn bộ quá trình cái máy bay này được vớt lên mặt nước.

Năm thành viên UAAG đứng trên đài cao của căn cứ.

Phục Thành nhìn xuống bèn thấy hàng nghìn nhân viên trục vớt đứng vào vị trí, một thùng nước to với màu đen sẫm sớm đã được họ thả xuống nước một ngày trước đó. Thông qua màn hình sóng âm sonar, mọi người có thể trông thấy một thùng nước rất lớn, dài đến 85 m đi xuyên qua tầng bùn cát dày, thong thả bao lấy cả Rogge 318.

Theo hiệu lệnh của Lawrence, các nhân viên trục vớt sử dụng trang thiết bị hỗ trợ, khóa và dây xoắn thép.

Đó là một quá trình mà thể nào cũng tẻ nhạt và lê thê.

Dưới biển sâu hơn 30 m, họ đã bắt đầu vớt chiếc máy bay này. Tuy nhiên, động tác của họ rất chậm, phải thật cẩn thận, phải thật chú ý không gây hư hại đến xác máy bay trong thùng nước. Một tiếng sau, họ mới vớt được 10 m.

Thế nhưng, có hơn năm triệu người dùng mạng đang quan sát màn phát sóng trực tiếp này trên máy tính.

Họ sống rải rác ở Mỹ, châu Âu, Trung Quốc, Canada, Nhật Bản,…

Từ sáng sớm tinh mơ đến lúc hoàng hôn buông, dù chỉ còn mỗi một chút cũng không được lơi là.

Nắng chiều dần buông xuống, cảnh chiều hôm ảm đạm, quầng sáng thắp sáng nửa bầu trời. Trên mặt biển mênh mông cuộn sóng, hàng chục sợi dây xoắn thép buộc vào một thùng nước nặng trình trịch, dần dần trồi lên.

Nó tựa như một chú cá voi xanh khổng lồ với bóng dáng xám ngoét lấp ló dưới nước biển.

Các thông tấn xã lớn toàn cầu vẫn đang phát sóng trực tiếp trên trang web của họ, số người xem nhanh chóng tăng vọt. Sáu triệu, bảy triệu, mười triệu!

Hơn hai ngươi triệu người cùng dõi mắt nhìn nó.

Phục Thành đứng trên đài cao, lẳng lặng chứng kiến. Và rồi, anh tận mắt trông thấy một góc của nó lộ ra khỏi mặt nước. Vào khoảnh khắc đó, sức căng bề mặt biển rộng lớn bị phá vỡ, cả cái thùng nước khẽ lắc lư theo nước biển. Chẳng mấy chốc, nó ổn định lại.

Ráng chiều lộng lẫy và ấm áp phản chiếu trên thùng nước đen nhánh. Nó dần dần ráo nước.

Trong tiếng reo hò ầm trời, Rogge 318 thức dậy khỏi giấc ngủ dưới đại dương sâu thẳm.

Sau khi nó hoàn toàn rời khỏi mặt nước, Phục Thành buông tiếng thở dài khe khẽ. Anh nhắm mắt, ngăn dòng nước mắt nóng hổi nơi khóe mi.

***

ROGGE 318 ĐÃ ĐƯỢC VỚT LÊN RỒI!

Tin tức này truyền ra khắp thế giới chỉ trong ba phút ngắn ngủi, vươn lên thành đầu đề thảo luận sôi nổi tại khắp các trang mạng xã hội nổi tiếng.

Nhưng máy bay được vớt lên là một chuyện, để người ta có thể điều tra một cách chính thức trên xác nó còn phải cần đến vài ngày nữa. Công ty trục vớt phải ngay lập tức tháo dỡ thùng nước, xử lý chống ô-xi hóa lên chiếc máy bay đã đắm mình suốt năm năm. Ngoài ra, họ còn phải dùng tàu chuyến đưa nó đến trụ sở điều tra chính tọa lạc tại Seattle.

Khi rời khỏi căn cứ trục vớt, Trác Hoàn nói với Lawrence: “Còn thiếu một hộp đen nữa.”

Lawrence thu lại nụ cười hân hoan không giấu nổi vì đã vớt được Rogge 318, đoạn gật đầu đầy nghiêm túc: “Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm nó.”

Đội UAAG lại quay về Seattle, tiếp tục tra cứu tài liệu.

Rogge 318 được vớt lên từ biển, NTSB tức tốc tổ chức buổi họp báo đưa tin, Lina đại diện UAAG tham dự.

Ba ngày sau, sau khi chiếc máy bay này được đưa đến kho hàng mà trụ sở đã chuẩn bị từ trước, các thành viên UAAG cũng đến hiện trường.

Máy bay đã được vớt lên ba ngày, giờ lại được trông thấy nó, Phục Thành đã không còn xúc động hay bùi ngùi nữa.

Thực ra, nó không hề giống McFly F485 chút nào.

Chìm xuống biển, bị nước biển bào mòn và va chạm sâu, lại còn đâm sầm xuống biển làm chiếc máy bay này mục nát. Lớp vỏ màu bạc bị ăn mòn thành màu xám xanh mục, rất nhiều linh kiện đính lỏng lẻo trên thân máy bay, chỉ cần dùng sức nhẹ thôi cũng có thể giật chúng xuống.

Phục Thành nhìn Lovince: “Ngày mai sẽ bắt đầu dỡ và phân loại linh kiện sao?”

Lovince mỉm cười: “Bắt đầu từ đêm nay luôn. Chúng tôi đã tìm ra tất cả linh kiện có thể gây ảnh hưởng đến vấn đề tắt hệ thống lái tự động rồi, chỉ cần dựa theo danh sách liệt kê đã tìm ra và tìm từng cái một trên xác máy bay, sau đó kiểm tra là được.”

Chú Joseph đứng cạnh nghe xong: “Vậy chúc các cậu may mắn nhé.”

Lovince: “Anh nói gì vậy, hả anh bạn già của tôi? UAAG không làm à?”

Chú Joseph cười khổ: “Tôi cũng muốn làm lắm chứ bộ, nhưng mà, ôi thôi, chúng tôi còn chưa đọc được nửa số tài liệu nữa là!”

Lovince: “Vậy thì đáng tiếc quá. Yên tâm đi, chỉ cần bên chúng tôi tra ra kết quả là chỗ các anh cũng sẽ được giải phóng! Sự thật đặt ngay trước mặt rồi, Patrick không thể tiếp tục khư khư giữ ý kiến mình nữa.”

Chú Joseph nhìn gã, thốt lên: “Tôi tin ở Reid.”

“Hả?”

“Tôi tin rằng, chắc chắn phán đoán của cậu ấy là có nguyên do cả.”

Lovince nhún vai ra chiều bất đắc dĩ: “Vậy đến lượt tôi chúc các anh may mắn rồi.”

***

Rogge 318 được vớt lên bờ, hướng đi của đội điều tra tức thì trở thành tiêu điểm chú ý của cả thế giới.

NTSB dưới sự chỉ huy của Levi Andrew bắt đầu kiểm tra độ hỏng, độ bền mỏi của linh kiện máy bay. Họ lại điều thêm hơn 200 nhân viên điều tra từ trụ sở chính tại Washington sang. Mất tròn một tuần, cuối cùng cũng đưa ra kết luận.

Tại cuộc họp hàng tuần, Levi Andrew mặt bình tĩnh phát biểu: “Dựa theo cuộc điều tra trước, tổng cộng có 780 linh kiện bao gồm máy cảm biến góc tấn, bánh lái, điện kế tinh vi,… có thể sẽ làm cho hệ thống lái tự động của McFly F485 không thể tắt như bình thường được. Trước mắt, chúng tôi tìm được 613 linh kiện trên xác máy bay, nhưng tiếc thay, còn 167 linh kiện khác vẫn chưa tìm thấy. Có thể lúc rơi xuống, chúng đã bị đụng văng ra khỏi máy móc, hoặc có thể chúng đã mất tích trong quá trình dòng biển chuyển động.”

Nói đến đây, Levi Andrew liếc Trác Hoàn. Sau khi chắc chắn hắn đang cụp mắt nhìn, không thể hiện bất cứ biểu cảm đặc biệt nào, ông ta mới nói tiếp: “Đến đây là có thể bắt đầu viết báo cáo điều tra rồi.” Ông ta đưa mắt ra hiệu cho Lovince.

Lovince đứng bật dậy: “Căn cứ theo cuộc điều tra trước, về mặt nguyên nhân chủ yếu, chúng ta loại trừ các nhân tố như khí tượng, dòng biển,…, đồng thời loại trừ nhân tố chủ quan thí dụ như việc phi công tự sát. Do vậy, chỉ còn mỗi vấn đề thiết bị của máy bay nữa thôi.”

“Hãng hàng không Rogge Airlines được thành lập vào năm 1978, từng phát sinh bốn vụ tai nạn do lỗi bảo dưỡng, tổng cộng gây thiệt mạng cho 71 người. 613 linh kiện tìm thấy trên xác máy bay, qua kiểm tra đo lường, chúng tôi xác nhận không gặp vấn đề bền mỏi hay hỏng hóc nào. Và 167 linh kiện còn lại rất có khả năng đã gặp sự cố bảo dưỡng không thể lường trước.”

“Trên cơ sở đó, chúng tôi đề nghị xem trục trặc bảo dưỡng linh kiện làm nguyên nhân chính trong bản báo cáo điều tra.”

“Về các nhân tố khác…”

“Thứ nhất, vấn đề khí tượng. Do gặp phải xoáy thuận đặc biệt, hệ thống tuần tra tự động của Rogge 318 thực hiện hành động chuyển hướng sang phải.”

“Thứ hai, nguyên nhân con người. Cơ phó đột ngột gặp vấn đề sức khỏe, vả lại cơ trưởng vẫn đang trong thời gian nghỉ thay phiên, dẫn tới phi công không thể phát hiện ra máy bay gặp sự cố ở thời điểm tốt nhất, không thể cứu máy bay kịp.”

“Thứ ba, nguyên nhân thiết kế. Khi McFly F485 được thiết kế, người ta đã trao cho hệ thống máy tính quyền trí năng tự chủ rất lớn. Tuy nhiên, chúng tôi suy xét đến đề nghị rằng, khi hệ thống tuần tra muốn thực hiện thao tác chuyển hướng có phải cần sự cho phép của phi công hay không.”

“Thứ tư, trên chuyến bay chặng dài của hãng Rogge chỉ sắp đặt ba viên phi công, nhưng xét thấy…”

Lovince tổng kết tiến độ điều tra hiện nay một cách thỏa đáng. Gã quy kết tỉ mỉ từng nguyên nhân một, không bỏ sót một chi tiết nào.

Sau khi phát biểu xong xuôi, gã nhìn cấp trên của mình.

Levi Andrew nhìn Trác Hoàn: “Patrick, cậu nghĩ sao?”

Bỗng nhiên, hàng trăm nhân viên điều tra trong phòng họp đều quay đầu nhìn Trác Hoàn.

Người đàn ông này dời mắt khỏi mặt đất, im ỉm nhìn Levi Andrew, ông ta cũng nhìn hắn với vẻ bình tĩnh.

Hai người đàn ông mạnh mẽ nhưng độc tài này như đang chém giết không tiếng động với nhau, nơi hai luồng nhìn giao hòa là chiến trường khốc liệt.

Trác Hoàn đứng dậy: “Vẫn chưa hoàn toàn khép lại cuộc điều tra.”

Levi Andrew: “Đã kết thúc rồi.”

Trác Hoàn nói bằng giọng điềm nhiên: “Ông tìm ra linh kiện nào dẫn tới trục trặc chưa?”

Levi Andrew: “Vậy cậu tìm được dữ liệu chuyến bay cậu muốn chưa?”

Cả hai im lặng giáp mặt nhau.

Trác Hoàn tặc lưỡi: “Tôi từ chối kí tên lên bản báo cáo điều tra của ông. Đừng có mơ.”

Levi Andrew: “Giờ không phải ba năm trước nữa. Reid Irvin Patrick, cậu không còn là nhà thiết kế chính của McFly nữa.”

“Ồ, vậy ông muốn bắt đầu viết bản báo cáo cuối cùng?”

“Phải, cậu có ý kiến gì?”

Trác Hoàn nhếch miệng, dựng ngón giữa tay phải lên, cười gằn: “Cứ mơ đi!”

Cả phòng họp dậy sóng.

Song, giữa bao ánh nhìn săm soi gai mắt, Trác Hoàn không thèm nể mặt xoay người đi ra cửa. Hắn đẩy cửa đi một cách tiêu sái, không liếc bất cứ một ai trong căn phòng này. Khi hắn quay trở lại văn phòng UAAG, cả bốn người gồm Phục Thành đang tiếp tục tra cứu tài liệu ở đây chứ không tham dự cuộc họp đồng loạt ngước đầu nhìn hắn.

Phục Thành nghe thấy tiếng xôn xao truyền tới từ phòng họp, lông mi hơi giật: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Trác Hoàn: “Em đoán xem.”

Phục Thành im lặng, nói bằng giọng khẳng định: “Anh đắc tội với người ta.”

Trác Hoàn bật cười, sải bước ngồi lên bàn Phục Thành, thẳng thừng vươn tay nhấc cằm anh lên, cúi đầu trao môi hôn.

Phục Thành trợn mắt, có lẽ anh không ngờ người đàn ông này sẽ hôn anh ngay trước mặt chú Joseph, Tô Phi và Lina!

Cả ba thành viên cũng nhìn mà trợn mắt há mồm.

Trác Hoàn buông bàn tay giữ cằm Phục Thành, nở nụ cười ngông nghênh và ngạo mạn: “Anh muốn làm gì, Levi Andrew quản chế thế đéo nào được? Anh sẽ không kí tên lên bản báo cáo điều tra kia. Ông ta muốn viết thì cứ để ông ta viết, viết xong thì cút xéo cho anh.”

Đúng lúc Levi Andrew đi ra khỏi phòng họp và nghe câu này của Trác Hoàn. Ông ta tức thì sầm mặt ngay: “Patrick, đừng quá trớn, hãy chú ý đến lời nói của cậu!”

Trác Hoàn quay đầu nhìn ông ta: “Nửa năm trước, ông đại diện NTSB kí giao kèo quái gì ấy nhỉ, đầu ông bị chuột tha mất rồi chắc?”

Levi Andrew lạnh lùng nhìn hắn: “Patrick!”

Trác Hoàn cười hờ hững: “Nghĩ cách đi, Levi Andrew. Trước khi tôi chưa tìm ra sự thật, tôi tuyệt đối không kí tên lên bản báo cáo điều tra của ông.”

Ánh mắt bén ngót như dao nhìn chòng chọc Trác Hoàn một cách lạnh lùng và hung tợn, ấy thế mà người đàn ông này chẳng hề biến sắc, vẫn cứ ngồi trên bàn, đáp lại bằng nụ cười khinh khỉnh.

Levi Andrew rời khỏi Seattle ngay ngày hôm đó, quay về Washington.

Ông ta mở cuộc họp tại trụ sở chính NTSB, thậm chí sử dụng cả lực lượng của FAA, FBI để giải quyết vấn đề nan giải này.

Lina chỉ đành bó tay toàn tập trước chuyện này, nhưng cô không hề đi khuyên nhủ anh bạn thân của mình, bởi cô biết thừa rằng một khi Trác Hoàn đã quyết định chuyện gì thì hắn sẽ không thay đổi. Cũng tương tự, lời hắn đã nói ra, hắn sẽ không rút lại.

Chú Joseph nói nhỏ: “Chú phục Patrick sát đất, có lẽ đây là sức mạnh của thiên tài đó.”

Tô Phi: “Cháu cũng là thiên tài mà, nhưng cháu không ương ngạnh như kia.”

Chú Joseph: “Thôi được rồi, cháu cứ bắt chú phải nói thật thôi, đó là sức mạnh của thiên tài và sự tự tin của một nhà tư bản lớn. Ôi, gia tộc Patrick giàu nứt khố đổ vách ấy chứ!”

Hai người liếc nhau một cái.

“Đồ tư bản ác ôn!”

Ai nấy đều nghĩ Trác Hoàn kiêu căng càn quấy, nhục nhã Levi Andrew trước mắt bao người và thốt ra những lời cương quyết không kí tên lên bản báo cáo điều tra. Thế nhưng, không một ai biết rằng, đêm đó hắn không về khách sạn nghỉ.

Trác Hoàn đứng trên sân thượng của trụ sở điều tra chính đón gió đêm. Từng điếu thuốc lá một bị hắn trưng bản mặt không biểu cảm hút sạch rồi vứt xuống gạt tàn, nhưng rồi đầu lọc vẫn rơi xuống đất.

Phục Thành đứng ở bậc thang, lặng thinh nhìn hắn.

Khi Trác Hoàn châm tiếp điếu thứ 23, Phục Thành bước tới, ôm người đàn ông này từ phía sau.

Động tác Trác Hoàn ngừng lại.

Trong gió đêm, giọng người đàn ông này trầm khàn, dường như đang thở dài từ cõi xa xăm: “Bao giờ em về quân đội?”

Phục Thành ngước mắt nhìn hắn: “Sau khi cuộc điều tra Rogge 318 kết thúc.”

Trác Hoàn nhếch môi: “À, thế thì sắp rồi.”

“Sắp ư?”

“Sắp.”

“Tháng trước, đội trưởng Nhiếp nói cho em hay, ban đầu danh sách thành viên UAAG không hề có tên em. Anh điều em qua là để em lái thử nghiệm. Đến sau vụ Japan Airlines 917, em mới chính thức được đưa vào danh sách thành viên UAAG.”

Trác Hoàn xoay người lại. Hắn dựa người vào lan can, hai tay ôm vòng eo nhỏ nhưng khỏe khoắn của Phục Thành, ngón tay hắn khẽ ve vuốt lên lớp vải mỏng. Hắn vừa bật cười vừa cất giọng mũi đầy hững hờ: “Ừ? Em muốn nói gì?”

Phục Thành: “Ban đầu anh không có ý định đưa em vào UAAG.”

Trác Hoàn: “Em là phi công mà.”

“Cho nên?”

“Một phi công ưu tú, trẻ trung, tài năng, mới hơn hai mươi đã đầu quân vào đội điều tra tai nạn hàng không, em không thấy phí phạm à?”

“Vậy vì sao sau này lại chính thức đưa vào?”

Trác Hoàn nhấc cằm anh lên: “Vì em đẹp.”

Phục Thành: “… Hả?”

Dưới bầu trời đêm tối mịt, đôi mắt thấu tỏ lành lạnh của người đàn ông này đong đầy ý cười sâu lắng: “Em, đẹp. Anh thích, bộ không được à?”

Phục Thành ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt hắn một cách nghiêm túc. Lát sau, anh cười khẽ hỏi: “Có phải anh gặp em đã đổ rồi không?”

Trác Hoàn: “Sao?”

Phục Thành: “Chứ không thì anh nói coi, vì em đẹp nên cho em ở lại UAAG?”

Trác Hoàn bỗng phì cười. Hắn kề tai Phục Thành, khàn giọng thốt: “Bởi vì… Em, thèm, sự, chuyển, động, của, pít, tông.”

Phục Thành ngó lơ hắn, không làm ra hành động gì.

Trác Hoàn bật cười được một lát thì thấy mất hứng: “Tỏ tí phản ứng coi nào.”

Phục Thành hỏi bằng giọng đều đều: “Phản ứng gì?”

Trác Hoàn nghĩ: “Thơm anh cái?”

Phục Thành: “Trả lại câu anh nói với Levi Andrew cho anh.”

“Hả?”

“… Cứ mơ đi!”

Đáp lại Phục Thành là một nụ hôn nóng rẫy và quen thuộc. Anh nhắm mắt, ôm người đàn ông trước mặt mình, hé miệng đáp trả đầy nhiệt tình.

Nụ hôn khép lại, Trác Hoàn véo eo anh: “Anh muốn đè em ra ngay tại đây lắm.”

Lần này, Phục Thành giãy khỏi hắn định đi thật, song lại bị hắn cười mỉm kéo lại.

Đứng giữa làn gió đêm se se, hai người trao môi hôn một lúc lâu. Trác Hoàn vùi mặt mình vào hõm vai chàng trai này, nhắm mắt lại, chợt cảm thấy bình yên khôn cùng.

Trác Hoàn cất giọng rầu rĩ: “Nó có vấn đề.”

Phục Thành: “Ai cơ?”

“McFly F485.”

“Vấn đề gì?”

“Anh không biết.” Hắn dừng đoạn, “Nhưng nó có vấn đề.”

Mãi sau.

“… Có thể tìm ra không em nhỉ?”

Phục Thành chậm rãi ôm hắn, giọng anh bình tĩnh nhưng rất kiên định: “Được chứ.”

(*Ở câu trước, thầy Trác dùng 它 |ta| tức chỉ “nó”, nhưng trong tiếng Trung, 他, 她 chỉ phái nam và phái nữ cũng phát âm là |ta|, cho nên anh Thành mới hỏi là “Ai?”.)

Hôm sau, một vị khách không mời xuất hiện tại trụ sở điều tra chính.

Trác Hoàn và Phục Thành đã thức trắng đêm nên ai nấy đều về phòng nghỉ ngủ bù. Phục Thành thức dậy sớm hơn, mấy năm nay anh luôn thiếu ngủ, vừa quay lại trụ sở điều tra thì bắt gặp người đó.

Anh im lặng một lát, rồi đi tới: “Thưa ngài Reina.”

Thor Reina ngẩng đầu nhìn anh, tặc lưỡi: “Reid đâu?”

Phục Thành: “Trác Hoàn vẫn đang nghỉ.”

Reina: “Bảo cậu ta đến gặp ta.”

Phục Thành mặt không đổi sắc: “Anh ấy đang nghỉ ngơi.”

Reina sửng sốt: “Ta nói rồi, bảo cậu ta đến gặp ta.”

Phục Thành: “Tôi nói rồi, anh ấy đang nghỉ ngơi.”

Thor Reina lạnh lùng nhìn Phục Thành, cười lạnh gằn từng chữ một: “Bảo Reid Irvin Patrick cút ra đây gặp ta.”

“Tìm tôi à?”

Ngài Reina xoay người lại.

Phục Thành chau mày: “Trác Hoàn à.”

Trác Hoàn vừa vuốt mái tóc rối vừa đi tới. Hắn nói thầm với Phục Thành: “Không sao.” Đoạn quay đầu nhìn thầy mình. Sau cái nhìn chòng chọc lâu la, hắn mới cất giọng lạnh tanh: “Có chuyện gì?”

Thor Reina nhìn học trò mình một cách nghiêm túc. Ông ta đã sống rất lâu, hơn bảy mươi tuổi đời. Đây là cậu học trò đầu tiên, cuối cùng và duy nhất mà ông ta thu nhận.

Thiên tài luôn là những kẻ ngạo mạn.

Sự ngạo mạn của Trác Hoàn không học từ ông ta, nhưng ông ta biết bản thân mình còn ngạo mạn hơn cả Trác Hoàn nữa.

Sâu trong đôi mắt ông ta nhìn Trác Hoàn đong đầy nỗi thất vọng, buồn bã và đa phần là phẫn nộ.

Bàn tay cầm gậy ba-toong nâng lên dần, rồi lại đâm mạnh xuống đất. Cốp, nó phát ra âm thanh chói tai.

“Cậu vẫn kiên quyết muốn chứng minh McFly F485 có lỗi thiết kế ư?”

Trác Hoàn nhìn ông ta, không hé răng nửa lời.

Thor Reina nhìn điệu bộ này của hắn, tức quá hóa cười. Vào giây phút này đây, ông ta ước gì có thể bắt cóc kẻ đâm mình một dao sâu hoắm này đến phòng thí nghiệm tại Los Angeles của McFly, chỉ vào chiếc máy bay đang đỗ trong kho, chất vấn hắn tại sao lại cố chấp đến thế.

Thor Reina nhìn Trác Hoàn không dời mắt, quát hắn bằng những chữ một: “Cái máy bay này đã được tay ta nghiên cứu mười ba năm, ta giao cho cậu, cậu nghiên cứu sáu năm. Mỗi một linh kiện, ta ở bên cậu, chính tay ta chỉ dạy cho cậu, dạy cậu biết nên sử dụng kết hợp chúng như thế nào sẽ tuyệt hơn. Và chính tay ta đã giao tác phẩm quý giá nhất, đẹp đẽ nhất đời mình vào tay cậu.”

Ông ta gọi tên tiếng Trung của Trác Hoàn, phát âm hơi kì quặc, nhưng vẫn đầy sức mạnh: “Trác Hoàn!”

“Trò chưa từng sờ từng linh kiện của nó hay sao?”

“Trò chưa từng ở trong phòng thí nghiệm tận mắt chứng kiến nó đã từ một đống linh kiện rất nhỏ, qua mô phỏng của máy tính, cuối cùng ráp nên thành một cái máy bay khổng lồ hay sao?”

“Bao nhiêu sự thật phơi bày trước mắt trò. Năm năm nay, ngoài Rogge 318, nó chưa hề gặp bất cứ sự cố nào.”

“Một lần, dù chỉ là một lần cũng không!”

“Trò khăng khăng muốn chứng minh thiết kế của nó có thiếu sót?”

“Nó thiếu sót ở đâu?”

“Phải, nó có thiếu sót chứ. Nó thiếu sót ở chỗ nó không-nên-có-một-nhà-thiết-kế-như-trò!”

“Không nên bị trò thiết kế!”

“TRÒ KHÔNG XỨNG!”

Ông cụ với mái tóc lấm tấm hoa râm này khàn giọng quát lên, trừng học trò mình bằng lòng căm phẫn, nhưng khi nhìn vào gương mặt không dao động mảy may của hắn, Thor Reina làm thinh mãi.

Ông ta nhìn sâu vào Trác Hoàn, xoay người dạm bước, không thốt một từ nào với hắn nữa.

Khi Thor Reina nói nửa chừng, chú Joseph, Tô Phi, Lina và rất nhiều nhân viên điều tra của NTSB đã lục tục đi vào trụ sở điều tra chính. Họ đứng ngay cửa trụ sở, trơ mắt nhìn nhà thiết kế chính đương nhiệm lạnh lùng này của McFly rảo bước đi mất. Cả đám không biết nên đi vào cửa hay nên nhanh chân chạy đi.

“Trác Hoàn à…” Phục Thành nhẹ giọng gọi tên hắn.

Trác Hoàn cúi gằm, xoay người đi lên sân thượng.

Phục Thành định bám theo sau, nhưng Trác Hoàn đè cánh tay anh lại, đẩy anh về.

“Hãy cho anh một chút thời gian, để anh nghĩ cho rõ ràng.”

“… Ừ.”

Đến khi Trác Hoàn đi khuất bóng, đám người bên chú Joseph mới nơm nớp đi tới.

Tô Phi: “Hãi hùng quá. Đây là gì, thầy trò đoạn tuyệt?”

Chú Joseph: “Tuy hồi trước chú đã có cảm giác mối quan hệ giữa ngài Reina và Reid không tốt cho lắm, không giống quan hệ thầy trò bình thường, nhưng lần này cắt đứt thật rồi ư?”

Lina nghiêm túc: “Tính chú Reina dễ nổi nóng đó giờ, nhưng cháu chưa bao giờ thấy chú ấy nổi giận đến mức này. Hay là cháu lên coi Reid xem sao.”

Phục Thành mở lời: “Hãy cho anh ấy chút thời gian để suy ngẫm đi.”

Lina quay đầu lại: “Phục à?”

Ánh mắt Phục Thành toát lên vẻ nghiêm túc: “Hãy cho anh ấy chút thời gian.”

Lina: “… Ừ.”

Ba tiếng sau, Trác Hoàn quay về từ sân thượng. Vành mắt hắn đo đỏ, người nặc mùi thuốc lá. Một tay hắn chống xuống bàn, giọng điềm tĩnh: “Tra xét tất cả tài liệu, nếu không tìm thấy manh mối thì kết thúc tại đây.”

Chú Joseph: “Vậy còn phía NTSB thì sao? Reid à, họ muốn viết báo cáo điều tra đấy.”

Trác Hoàn: “Ừm, tôi đã nói cho Levi Andrew và bảo ông ta viết rồi. Nếu bên chúng ta không tra ra manh mối nào nữa, tôi sẽ kí tên lên bản báo cáo điều tra.”

Chú Joseph: “Ầy, được thôi.”

Phục Thành lẳng lặng nhìn mắt Trác Hoàn. Vài giây sau, nhận ra tầm mắt của chàng trai này, Trác Hoàn cũng quay đầu nhìn anh.

Cả hai nhìn nhau một chốc.

Không cần ngôn từ nào, Phục Thành đứng dậy, sóng vai đi ra ngoài với Trác Hoàn.

Sau khi họ đi rồi, Tô Phi mới tò mò rướn cổ lên: “Họ đi làm gì vậy?”

Chú Joseph nhìn thoáng qua: “Trẻ con thì biết cái gì, người ta đang yêu nhau đấy nhé.”

Tô Phi lẩm bẩm: “Cháu lớn rồi mà.”

Lên sân thượng, Phục Thành làm thinh cúi đầu nhìn.

Đầu lọc dưới mặt đất đã nhiều lên.

Phục Thành: “Anh khóc hả?”

Người Trác Hoàn cứng ngắc chỉ trong chớp mắt: “Không.”

Phục Thành: “Không thật ư?”

Trác Hoàn tặc lưỡi khẽ: “Em lắm chuyện quá!”

Phục Thành gật đầu: “Vậy là có khóc rồi.”

Trác Hoàn bị anh chọc tức bật cười: “Anh đã nói là không rồi!”

Lần này, đến cả Phục Thành cũng không chắc chắn lắm: “… Không à? Mắt anh hơi đỏ như kia mà.”

Trác Hoàn: “Thức đêm thôi. Em tìm gương mà coi, mắt em cũng đỏ kìa.”

Phục Thành: “…”

Trác Hoàn rút một điếu ra khỏi hộp thuốc lá, trước khi châm lửa bèn hỏi: “Hút không?”

Phục Thành cực kì thuận tay lấy điếu thuốc trong tay hắn, tiện thể lấy cả hộp thuốc của hắn luôn. Anh nhét điếu thuốc về hộp, bỏ vào túi mình.

Trác Hoàn: “…”

Phục Thành: “Anh biết người ta mắc ung thư phổi như nào không?”

Trác Hoàn bật cười: “Em cũng hút mà.”

Phục Thành: “Nhưng em sẽ không một ngày hút năm mươi điếu.”

Trác Hoàn: “Chưa đến năm mươi. Không tin thì em đếm coi.” Hắn chỉ xuống mặt đất.

Phục Thành: “Hừ.”

Phục Thành xoay người toan đi, Trác Hoàn gọi anh lại: “Này, em cứ thế mà đi à?”

Phục Thành ngoảnh đầu nhìn hắn: “Anh có khóc đâu.”

Trác Hoàn: “Ai bảo không.”

Phục Thành sững sờ: “Chính miệng anh…” Rồi im bặt.

Người đàn ông này ôm trọn eo Phục Thành, nhẹ nhàng kéo lại, kéo anh vào lòng mình.

“Trác Hoàn ơi…”

“Suỵt.”

Hắn vùi mặt mình nơi bờ vai ấm áp của chàng trai, hít một hơi sâu.

“Đừng nhìn.”

“… Ừ.”

Anh cứng người, khá là muốn an ủi hắn, nhưng xưa nay Phục Thành chưa an ủi ai bao giờ. Nhịn mãi, anh mới nói: “Không sao, em cũng từng khóc mà, ngay trước mặt anh luôn.”

Trác Hoàn: “…”

“Khỉ thật, em đừng nhắc đến chuyện hồi chia tay được không?”

Phục Thành: “…”

“Vậy anh muốn sao?”

Trác Hoàn: “Muốn em im.”

Im lặng một lúc lâu.

Phục Thành: “Thật ra em rất muốn nhìn.”

Trác Hoàn: “Mẹ kiếp, anh dduj em khóc nhé.”

Phục Thành im thật.

Bởi vì Trác Hoàn thật sự có thể làm được chuyện đó.

Phục Thành ôm lấy người đàn ông này, ngẩng đầu nhìn trời.

… Trác Hoàn giống một đứa trẻ quá.

Ngốc nghếch.

Trẻ con.

Thôi, ai bảo anh thích cơ chứ.

***

Tuy chuyện Trác Hoàn và Levi Andrew âm thầm thỏa thuận thành công với nhau không nói ra ngoài, nhưng mọi người đều đoán ra nó có thể liên quan đến việc nhà thiết kế chính của McFly, Thor Reina, đột nhiên đến đây.

Tóm lại là, sau khi Thor Reina đi, Levi Andrew bèn tiếp tục sắp xếp nhân viên điều tra viết báo cáo điều tra vụ tai nạn Rogge 318.

Bản báo cáo điều tra này đã kéo dài suốt năm năm rưỡi ròng rã, và họ phải đưa mỗi một chi tiết về sự cố này vào. Viết được một nửa mà đã đạt tới 1031 trang khiến người ta trố mắt. Và lúc này, đã tám ngày trôi qua kể từ cái lần Thor Reina đến ghé thăm.

Dường như đã đạt một thỏa hiệp nào đó.

Trác Hoàn cho phép NTSB viết báo cáo điều tra, NTSB cũng phái nhiều nhân viên điều tra hơn để giúp đỡ UAAG tra cứu các tài liệu tương quan đến McFly F485.

Gần trăm người cùng tra xét toàn bộ bản ghi dữ liệu máy bay F485 trong vòng năm năm nay.

Đến ngày thứ 9, một nhân viên điều tra NTSB tên Edward Ciccone tìm ra số liệu tương tự.

Đó là một chàng nhân viên điều tra đeo kính và trẻ tuổi, nghe đâu chuyển việc từ đội khai thác mặt đất sân bay sang. Trong văn phòng UAAG, anh ta hơi căng thẳng, phát biểu về chuyện mình phát hiện ra: “Ngày 13 tháng 1 năm 2017, chuyến bay Delta Airlines* số hiệu 192… Ờm, loại máy bay của nó là McFly F485. Sau khi cất cánh từ sân bay LaGuardia, New York không lâu, nó đã gặp phải gió giật ngang* mạnh trên bầu trời. Máy bay đã xóc nảy trong suốt ba phút. Lúc phi công ổn định máy bay bèn phát hiện nó có chuyển hướng sang phải một góc 3 độ, đồng thời, khi phi công nhập lệnh vào máy tính, ba giây đầu không thu được phản hồi của máy bay ngay. Nhưng ba giây sau, tất cả mọi thứ trở lại như thường. Suy đoán của nhân viên khai thác mặt đất khi bảo dưỡng là, cơn xóc tạo thành xung điện* không ổn định.”

Anh ta vừa dứt lời, mặt các thành viên UAAG tức thì biến sắc.

Trác Hoàn: “Tiếp tục.” Hắn dừng đoạn rồi hỏi: “Còn nữa không?”

(*Delta Airlines: là một hãng hàng không Hoa Kỳ có trụ sở ở thành phố Atlanta, Georgia. Delta cung cấp các tuyến bay quốc tế khắp thế giới: Bắc Mỹ, Nam Mỹ, châu Âu, châu Á, châu Phi, Trung Đông và vùng Caribbean. Delta có hơn 332 điểm đến ở 57 quốc gia trên 5 châu lục.

*Gió giật ngang: là một thuật ngữ hàng không trong tiếng Việt đặt tên cho một hiện tượng tự nhiên. Khi đó, những cơn gió mạnh thổi theo phương ngang sẽ xô chiếc máy bay lệch khỏi hướng trực diện, thậm chí có thể chệch ra ngoài đường băng. Việc hạ cánh trong điều kiện “gió giật ngang” đòi hỏi phi công phải giàu kinh nghiệm, bình tĩnh xử lý tình huống.

*Xung điện: Xung điện là dòng điện chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn, xen kẽ giữa các xung là khoảng nghỉ hoàn toàn không có dòng điện.)

Trác Hoàn không ôm hi vọng nào cả, chỉ thuận miệng hỏi thôi, ai ngờ anh chàng Edward Ciccone này lại gật đầu, đáp: “Còn nữa. Ngày 16 tháng 9 năm 2018, khi máy bay Lufthansa số hiệu 550 bay qua Đại Tây Dương đã gặp phải cơn xoáy nhỏ trên biển. Khi đó đã đạt đến độ cao tuần tra, phi công bật hệ thống tuần tra tự động. Máy bay tự động rẽ phải chệch ra khỏi tuyến đường bay, tránh khỏi luồng khí xoáy. Chuyện này là rất bình thường, tuy nhiên, sau đó một tiếp viên hàng không trên chuyến bay đã kể lại, lúc đó cô ấy gọi cho buồng lái để hỏi xem sự xóc nảy này có tạo ảnh hưởng gì hay không, vậy mà lần đầu gọi không nghe máy, đến lần hai buồng lái mới nhận cuộc gọi của cô ấy. Khi đã hạ cánh, đội khai thác mặt đất mới đưa ra kết luận là khí hậu bất lợi làm tín hiệu liên lạc tạm thời bị ngắt…”

Edward: “Ừm, hết rồi. Chỉ có vậy mà thôi.”

Mặt Trác Hoàn bình tĩnh, không lên tiếng.

Edward Ciccone giật thót, không biết mình có nghĩ nhiều hay mắc lỗi gì không. Ngay khi anh ta đang bồn chồn thì Trác Hoàn bỗng lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Nhưng chẳng mấy mà trong điện thoại có tiếng tín hiệu bận.

Trác Hoàn: “Đệch, chặn số mình mẹ nó rồi!” Hắn quay đầu nói với Phục Thành: “Cho anh mượn điện thoại.”

Phục Thành đưa điện thoại sang.

Trác Hoàn nhanh chóng quay số tiếp. Chỉ vài giây sau, cuộc gọi đã được kết nối. Ở đầu kia điện thoại là giọng nói già nua nhưng mạnh mẽ: “A lô?”

Trác Hoàn mở máy hát ngay: “Nếu một chiếc McFly F485, nhập lệnh nhưng không phản hồi ngay lập tức, thì là do nguyên nhân gì?”

Ngài Reina: “…”

Trác Hoàn: “Không được cúp máy!”

Ngài Reina: “Cút mẹ đi!”

Trác Hoàn: “Nếu chiếc McFly F485 này, ở thời điểm tương tự lại gặp trường hợp có cuộc gọi từ khoang máy bay đến buồng lái, nhưng thiết bị liên lạc trong buồng lái không reo; thì đó là do nguyên nhân gì?”

Ngài Reina: “… Ý cậu là sao?”

Trác Hoàn: “Có rất nhiều nguyên nhân, tạm thời không đề cập tới trùng hợp thì việc xung điện quấy nhiễu cũng có khả năng.”

Ngài Reina ở đầu kia lặng đi một lúc lâu mới hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

Trác Hoàn cũng lặng đi một lúc lâu.

Trác Hoàn: “Thầy nghĩ sao?”

Ngài Reina: “…”

Ông ta buông một tiếng thở dài: “Xem thử hệ thống điều khiển điện tử đi.”

Trác Hoàn: “Được.”

Hắn cúp máy, ngẩng đầu nhìn về phía các thành viên của mình. Ánh mắt hắn chuyển qua chú Joseph, Tô Phi và Lina rồi mới sang Edward Ciccone, gật đầu với anh ta. Cuối cùng, hắn nhìn Phục Thành.

Trác Hoàn: “Hệ thống điều khiển điện tử*, đó cũng là suy đoán của tôi. Đây chính là hướng điều tra tiếp theo của chúng ta.” Hắn nói với Lina: “Đi thông báo cho NTSB.”

Phục Thành bỗng mở lời: “Khoan đã.”

Trác Hoàn: “Hửm?”

Phục Thành nhíu mày, anh nhanh tay bật máy tính, tìm bản tài liệu mình vừa mới đọc tuần trước. Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng lại, anh in bản tài liệu này ra, đưa đến trước mặt Trác Hoàn. Gương mặt Phục Thành đầy nghiêm túc: “Ngày 28 tháng 1 năm 2019, cũng tức là nửa năm sau khi anh từ chức nhà thiết kế chính của McFly, FAA tuyên bố yêu cầu về tiêu chuẩn máy bay mới.”

Trác Hoàn nhướn mày: “Dĩ nhiên anh có biết, chủ yếu là yêu cầu tăng ba khối dữ liệu trong hộp đen và một số điều chỉnh quy định rất nhỏ.”

Phục Thành: “Khi em đọc tài liệu có phát hiện ra, trước cái lần điều chỉnh lại toàn bộ nền công nghiệp máy bay chở khách nước Mỹ, trong sổ bảo dưỡng của McFly F485 thường hay xuất hiện một số đợt kiểm tra và tu sửa máy hạn chế góc tấn*. Nhưng từ sau lần đó, bỗng dưng việc kiểm tra và tu sửa máy hạn chế góc tấn bị giảm đi nhiều.”

(*Góc tấn (Angle of Attack): Nói chung là góc giữa hướng của vec-tơ vận tốc dòng khí và trục hướng dọc đặc trưng trên vật thể. Ví dụ, đối với cánh máy bay thì đó là dây cung cánh, đối với máy bay – trục dọc thân máy bay, đối với đạn hoặc tên lửa – trục đối xứng.

Đối với máy bay đang trong quá trình bay, việc tăng vận tốc và góc tấn dẫn đến tăng lực nâng ở cánh. Đồng thời khi tăng góc tấn cũng kéo theo sự tăng lực cản cảm ứng. Việc chỉnh độ cao (trong trường hợp tăng độ cao lên) bằng cách tăng góc tấn mà không tăng lực kéo của động cơ là một sai lầm phổ biến trong tập luyện bay. Nó có thể dẫn đến việc ngắt dòng khí, và giảm đột ngột lực nâng, dễ dẫn đến tai nạn. Do vậy mà người ta phải lắp đặt một thiết bị hạn chế góc tấn để phòng tránh tai nạn.)

Mắt Trác Hoàn hơi trợn lên, bắt đầu lật xem tài liệu. Hắn ngẩng phắt đầu: “McFly sửa lại hệ thống điều khiển điện tử?”

Hệ thống điều khiển điện tử có rất nhiều ưu điểm so với hệ thống điều khiển cơ khí thủy lực* ngày xưa. Một điều rõ rệt hơn cả là nó có thể căn cứ vào đặc tính khí động lực của góc tấn để nhanh chóng tính ra giá trị góc tấn sử dụng lớn nhất, rồi dùng máy hạn chế góc tấn để giúp phi công lái máy bay thuận tiện hơn.

Nếu máy hạn chế góc tấn thay đổi thì rất có khả năng chính hệ thống điện tử của máy bay đã thay đổi.

(*Hệ thống cơ khí thủy lực: Sự phức tạp và trọng lượng của các hệ thống kiểm soát bay cơ khí tăng nhanh khi kích thước và tính năng của máy bay tăng lên. Thuỷ lực đã vượt qua được các điểm yếu này. Với các hệ thống điều khiển bay thuỷ lực, kích thước và tính năng của máy bay bị hạn chế bởi tính kinh tế chứ không phải ở sức khoẻ của phi công nữa. Ban đầu chỉ một phần các hệ thống nâng được áp dụng điều khiển thuỷ lực để phi công vẫn cảm thấy một phần cảm giác khí động trên các bề mặt kiểm soát bay (phản hồi).

*Hệ thống điều khiển điện tử: Các hệ thống điều khiển bay cơ khí và cơ khí thuỷ lực rất nặng nề và đòi hỏi phải lắp đặt cẩn thận các đường cáp điều khiển trên khắp máy bay bằng các pulley, tay quay, dây dẫn, và, với các hệ thống có hỗ trợ thuỷ lực, đường ống thuỷ lực. Cả hai hệ thống đều đòi hỏi nhiều thiết bị dự phòng khi hư hỏng khiến trọng lượng càng tăng thêm. Hơn nữa, cả hai đều bị hạn chế khả năng thích ứng với những sự thay đổi của các điều kiện khí động lực. Các đặc tính nguy hiểm như chòng chành, quay tròn và dao động do phi công (PIO), vốn phụ thuộc nhiều vào sự ổn định và cơ cấu của máy bay được chú ý nhiều hơn chính hệ thống điều khiển, vẫn có thể xảy ra với các hệ thống kiểm soát bay đó.

Bằng cách sử dụng các hệ thống điều khiển điện tử kết hợp với các máy tính, các nhà thiết kế có thể làm giảm trọng lượng, tăng độ tin cậy và sử dụng máy tính để giảm thiểu các tính năng không mong muốn được đề cập ở trên. Các hệ thống điều khiển điện tử tiên tiến cũng được sử dụng trên những chiếc máy bay chiến đấu vốn rất không ổn định.

Thuật ngữ “Điều khiển điện tử” (Fly-by-Wire) nghĩa là một hệ thống điều khiển bay hoàn toàn sử dụng tín hiệu điện. Tuy nhiên, thuật ngữ này thường được dùng với nghĩa các hệ thống điều khiển bằng máy tính, theo đó một hệ thống máy tính sẽ làm trung gian giữa người điều khiển và các thiết bị phát động cuối cùng hay các bề mặt điều khiển bay. Nó biến đổi các động tác điều khiển từ tay phi công thành các thông số điều khiển tương ứng. Chúng được phát triển cẩn thận và được xác nhận khả năng để tạo ra hiệu ứng hoạt động lớn nhất mà không ảnh hưởng tới sự an toàn bay.)

Chú Joseph ngạc nhiên: “Chú thực sự không biết McFly cập nhập hệ thống điều khiển điện tử từ bao giờ cơ đấy. Ơ mà Reid, đến cả cháu cũng không biết sao?”

Trác Hoàn cáu hết biết: “Tôi hết quan hệ với McFly từ thời đéo nào rồi, họ sẽ nói với tôi chắc?”

Ai nấy im bặt.

Trác Hoàn đứng dậy đi vài vòng. Hắn lại lấy điện thoại của Phục Thành, đi ra ngoài gọi một cuộc.

Đến khi hắn quay lại, sắc mặt hắn vẫn khó coi.

Trác Hoàn: “Tôi muốn phục dựng hệ thống điều khiển điện tử của McFly năm năm trước.”

***

Lina lấy tốc độ nhanh nhất liên lạc với Levi Andrew. Sau khi vị Phó cục trưởng NTSB này nghe suy đoán của Trác Hoàn xong, ông ta im lặng mất một lúc mới đáp: “Tôi sẽ đặt vé máy bay đến Seattle ngay.”

Bản báo cáo điều tra của NTSB đã được viết đến hơn 1500 trang, nhưng giờ dừng lại hết cả.

Phục dựng cả một hệ thống điều khiển điện từ của máy bay chở khách thân rộng cỡ lớn đi chặng xa không phải chuyện dễ.

McFly giúp đỡ về mặt kĩ thuật, trụ sở điều tra chính bị dời đến Los Angeles, thực hiện thiết kế hệ thống mới trong phòng thí nghiệm của McFly.

Trác Hoàn nắm rõ McFly F485 như lòng bàn tay, thậm chí gần như một nửa thiết kế hệ thống điện tử cải tiến của nó đều được vẽ nên từ ngòi bút của hắn.

Thiết kế máy bay không phải chuyện riêng của một cá nhân.

Hàng nghìn nhà thiết kế của McFly đưa ra đủ loại sáng kiến, và những sáng kiến đó được ráp lại với nhau thì mới có thể dựng nên một chiếc máy bay huyền thoại.

Hiện nay, dường như lại quay về mười năm trước.

Các nhà thiết kế ở hai nhóm thí nghiệm xây dựng lại hệ thống điều khiển điện tử cũ của McFly dưới sự dẫn dắt của Trác Hoàn.

Họ phải mất ba tháng mới phục chế được hệ thống McFly F485 ba năm trước một cách hoàn hảo. Đến khi lắp nó lên máy bay thực, lại phải mất thêm một tuần nữa. Song, lần này, Trác Hoàn lại trầm ngâm mãi, ngăn quyết định này.

“Không tiến hành thí nghiệm bay thử nghiệm trên máy bay thật.”

Phục Thành lấy làm bất ngờ: “Trác Hoàn à?”

Trác Hoàn: “Không liên quan đến em. Xác suất phát sinh trục trặc đó là rất thấp, từ năm 2016 khi McFly ra mắt cho đến đầu năm 2019 đổi mới hệ thống điện tử, tổng cộng chỉ xảy ra ba lần.” Hắn suy tư, đưa ra quyết định: “Tiến hành thí nghiệm mô phỏng tại phòng thí nghiệm.”

Siêu máy tính tiên tiến nhất được kết nối với phòng thí nghiệm McFly nhằm cung cấp số liệu khí tượng cho nó tính toán và chuyển đổi qua đám mây dữ liệu. Đồng thời, hàng chục nhà thí nghiệm của McFly bận tối mắt tối mũi suốt ngày đêm, nhập số liệu vào và đợi kết quả hết lần này đến lần khác.

Nhưng, đều không thu hoạch được gì.

Cứ thế, một tháng trôi qua.

Ngày 7 tháng 9 năm 2022, phòng thí nghiệm McFly thực hiện lần thí nghiệm thứ 1197, rồi vẫn khép lại trong thất bại.

Phục Thành nói chuyện qua điện thoại với đội trưởng Nhiếp, quyết định dù kết quả điều tra có ra sao, sang năm vẫn sẽ chính thức quay về quân đội. Anh quay người lại bèn thấy chú Joseph đương đứng bên cửa sổ, dựa khung cửa, vẫy anh với anh, cười tủm tỉm hỏi: “Sắp về làm phi công Không quân rồi hả Phục?”

Phục Thành ngẩn ra: “Vâng. Về Không quân trước đã, đợi bao giờ huấn luyện lại được một thời gian lại quay về máy bay mẫu hạm.”

Chú Joseph cảm khái: “Còn trẻ tốt thật đó. Sau lần này, có phải Reid cũng sẽ rời khỏi UAAG, đến Comac của Trung Quốc các cháu không?”

Phục Thành không giấu giếm: “Phải ạ.”

Đôi mắt chú Joseph đong đầy sự hâm mộ: “Thật tuyệt vời.”

“Chú Joseph à.”

“Đúng rồi, Phục này, hình như ban nãy Reid có tìm cháu đó.”

Phục Thành sửng sốt: “Anh ấy tìm cháu?”

Chú Joseph: “Ừ, ngay tại kho E1 của McFly.”

Phục Thành: “Vâng, cảm ơn chú, cháu đi coi thử đây.”

Anh đi được nửa chừng thì có tiếng chú Joseph gọi lại: “Phục ơi.”

Phục Thành ngoái đầu nhìn.

Chú Joseph dựa cửa sổ, bật cười xua tay: “Cháu hãy còn trẻ, chuyện quá khứ đã trôi qua rồi, tương lai mới là vùng đất bao la hơn.”

Phục Thành nhìn chú Joseph, gật đầu nhẹ, mỉm cười đáp: “Vâng.”

Mặt trời lặn núi Tây, trăng sáng leo giữa trời.

Phục Thành đi ra khỏi tòa cao ốc thí nghiệm của McFly, đi về phía nhà kho E1.

Một năm trước, lần đầu tiên bước chân đến nơi này, Phục Thành đã bắt gặp kho hàng trưng bày chỉnh tề này. Ngặt nỗi vào thời điểm ấy, anh không đi vào mà chỉ đứng nhìn từ xa.

Phục Thành đi vào cửa kho, nhìn khắp xung quanh nhưng không thấy người đâu. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Trác Hoàn, tiếng điện thoại rung be bé cất lên trong kho.

Phục Thành ngẩn ra.

Trác Hoàn không nghe máy.

Anh nhìn sang cánh cửa nhỏ hơi khép, đi qua, đẩy ra.

Trong nhà kho tối mờ và lặng như tờ, chỉ có hai luồng sáng mỏng, nhỏ hẹp chiếu từ cửa sổ vào là tạm thời có thể giúp người ta nhìn rõ.

Thị lực Phục Thành siêu tốt, thế nhưng đột nhiên bước vào một môi trường thiếu ánh sáng thế này vẫn làm anh không thể thích nghi ngay. Anh nheo mắt một lúc lâu mới dần nhìn rõ mọi thứ.

Chỉ thấy những con quái vật khổng lồ đen nhánh và âm u đương dừng chân trong trong nhà kho rộng thoáng và đồ sộ này.

Anh biết hết.

Anh biết những chiếc máy bay này.

Có máy bay vận tải quân sự “Poseidon” C18A, có máy bay trinh sát chống tàu ngầm “Chim ưng” V-81 của quân đội Mỹ.

Có máy bay chở khách kinh điển nhất của McFly – F475, cũng có F485 được khen là tuyệt tác.

Mỗi một chiếc máy bay McFly thiết kế ra đều lặng lẽ đậu ở đây. Chúng như loài thú dữ đương ngủ đông, cái rét lạnh đến từ máy móc và mùi thơm ngấy của nhiên liệu dung hòa vào nhau, tỏa ra trong không khí sự mạnh mẽ và máu lạnh tràn ngập ý chí sắt thép của thời đại công nghiệp.

Phục Thành đứng chính giữa các máy bay, bé nhỏ như một hạt cát.

Nhưng hạt cát này không lặng lẽ bay đi theo cơn gió mà vẫn ngẩng cao đầu đầy quật cường, dõi mắt nhìn ra người đàn ông đứng dưới máy bay chở khách McFly F485, đang ngửa đầu nhìn lên cách đó không xa.

Ánh trăng phá vỡ khung cửa sổ, nhảy nhót trên chân hắn, lan tỏa thứ ánh sáng trong veo.

Người đàn ông này hai tay đút túi, hơi ngửa đầu, ngắm nhìn chiếc máy bay lạnh lẽo nhưng đẹp tuyệt nọ.

Trác Hoàn ngoái đầu, nhìn về phía Phục Thành.

Bốn mắt chạm nhau.

Hắn vươn tay ra.

Phục Thành bước tới, nắm lấy tay hắn.

Giọng Trác Hoàn cực kì bình tĩnh, hắn nói một cách chậm rãi: “Em đã bao giờ lái nó chưa?”

Phục Thành: “Lái máy bay giả lập thì rồi.”

Trác Hoàn khẽ nhướn mày: “Chưa lái máy bay thật à?”

Phục Thành nghĩ ngợi: “Có tính cái lần bay thử nghiệm năm ngoái không?”

Trác Hoàn: “Ừ, em nghĩ về nó như nào?”

Phục Thành đáp đúng sự thật: “Một tuyệt tác.”

Trác Hoàn phì cười: “Nó là tuyệt tác, vậy người thiết kế nó thì sao?”

Phục Thành đáp lại đầy nghiêm túc: “Ngài Reina quả là một thiên tài.”

Trác Hoàn: “Ừ?”

Phục Thành nhìn hắn: “Ừ?”

Trác Hoàn: “Ha? Hết rồi à?”

Phục Thành: “Thì còn gì nữa. À, anh cũng xem như thiên tài.”

“… Cũng xem như?!”

Người đàn ông này trợn mắt, mặt toàn chữ khinh bỉ.

Phục Thành không khỏi bật cười. Anh tựa vai Trác Hoàn: “Muốn tặng quà sinh nhật cho em chứ gì?”

Anh không ngu. Lu bu suốt bao nhiêu ngày trời, Trác Hoàn sẽ không vô duyên vô cớ gọi anh đến đây.

Trác Hoàn thấy cụt hết cả hứng: “Em đần đi tí không được à?”

Phục Thành: “Quà gì đấy?”

Trác Hoàn: “Em đoán coi?”

“Không đoán.”

“Đoán.”

“Không đoán.”

Trác Hoàn nhấc cằm anh lên, lạnh mặt, nhìn anh chòng chọc, gằn từng chữ một: “Đoán không?”

Phục Thành: “…”

Tên này trẻ con ghê.

Phục Thành: “Đồng hồ à?” Nhìn sắc mặt Trác Hoàn, anh nói tiếp: “Xem ra là không phải. Cà-vạt, khuy măng sét?” Phục Thành chợt nghĩ: “Đừng bảo anh tặng em một cái máy bay đấy nhé.”

Trác Hoàn: “…”

“Em muốn máy bay à?”

“… Em chỉ nói suông vậy thôi.”

“Ờ, thế năm sau hẵng bàn nhé.”

“…”

Trác Hoàn: “Đoán lại đi nào.”

Phục Thành hoàn toàn chịu trận trước cái sự giàu sụ của tên tư bản này, đành đáp: “Em không đoán ra.”

Trác Hoàn: “Có kết quả rồi.”

Phục Thành vẫn chưa kịp phản ứng: “Kết quả nào?”

Trác Hoàn cụp mắt nhìn anh, khóe miệng nhếch lên một đường cong khó phát hiện, giọng cũng lười biếng hẳn đi, song vẫn chan chứa niềm vui khó giấu: “Em đần chắc, còn kết quả nào nữa. Rogge 318, thí nghiệm lần thứ 1199, đã ra kết quả.”

Hô hấp anh tức thì dồn dập hẳn lên, tưởng như một giây đã trôi qua, lại tưởng như một năm đã trôi qua.

Phục Thành nín thở hỏi: “… Kết quả là gì?”

Trác Hoàn: “…”

“Khốn thật, sao anh lại yêu phải một tên đần nhỉ… Ưm…”

Nụ hôn nóng rực và nồng cháy của chàng trai này lấp đi tất cả giọng nói của người đàn ông nọ. Phục Thành hơi ngửa đầu, ôm vai hắn, hé miệng. Ngay sau đó, đầu lưỡi của người đàn ông kia xâm nhập vào, hôn anh như cuồng si. Tiếng nước bọt mờ ám tạo thành tiếng vọng trong nhà kho rộng rãi, tiếng thở dốc và tiếng hít thở hòa vào nhau.

Phục Thành lắng nghe tiếng trái tim anh đang nảy lên những nhịp điệu dồn dập.

Cơ thể anh đã tê rần hẳn đi, bị niềm vui phá tan lí trí, đến cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy.

Đôi môi hôn đến tê dại, hai người trán kề trán, ngắm nhìn nhau.

Trác Hoàn khàn giọng: “Muốn đè em.”

Phục Thành thở hổn hển: “Ừm…”

Trác Hoàn: “Càng muốn yêu em hơn.”

Phục Thành chậm rãi ngẩng đầu.

Trác Hoàn: “Yêu em, suốt đời.”

Nụ hôn ấm áp và dịu dàng rơi xuống vầng trán lạnh căm.

***

Ngày mồng 3 tháng 12 năm 2022, UAAG tuyên bố bản báo cáo điều tra vụ tai nạn Rogge 318 với tổng độ dài là 2315 trang.

Đa số vụ tai nạn hàng không trên đời là những thảm kịch được tạo nên từ vô số sự trùng hợp, Rogge 318 không phải ngoại lệ.

Một cơn xoáy thuận chẳng quá ác liệt đã khiến cho hệ thống tuần tra tự động của Rogge 318 quyết định chuyển hướng; chế độ thay ca của phi công và bất thình lình gặp vấn đề sức khỏe khiến họ không thể phát hiện sự chuyển hướng của máy bay, không thể kiểm soát máy bay.

Đêm khuya, biển rộng, cũng là một trong những nguyên nhân dẫn tới bi kịch này.

Trong môi trường không nhìn rõ ngoại cảnh, không tồn tại hệ quy chiếu thích hợp làm phi công khó phát hiện điều bất thường hơn.

Ngoài những nguyên nhân trùng hợp ấy là thiết kế đặc biệt cho loại máy bay McFly F485: Khi bật hệ thống tuần tra tự động, sẽ có tỉ lệ một phần vạn do tác động bên ngoài mà khiến cho hệ thống điện tử bị nhiễu dẫn tới việc xung điện bên trong xuất hiện, do đó mà hệ thống điện tử không còn nhạy nữa.

Tuy nhiên, thiết kế hệ thống điện tử rối ren này đã được cải tiến vào năm 2019. Có thể là trùng hợp, hoặc có thể là sự sai khiến của số mệnh, McFly đổi mới hệ thống điện tử của toàn bộ máy bay chở khách đợt sau của họ, trục trặc cực kì khó xảy ra đó đã không còn khả năng diễn ra nữa.

Ngoài kia rộ lên làn sóng dư luận rầm rộ.

Vì sao McFly lại vô cớ đổi mới, cải tiến hệ thống điện tử như vậy?

Họ thật sự hoàn toàn không hay biết gì sao?

Trong quá trình nghiên cứu và thí nghiệm không ngơi nghỉ bao nhiêu năm trời, họ thật sự không phát hiện ra lỗ hổng thiết kế đó dù chỉ một lần ư?

Không ai để ý, rằng đầu năm 2023, phòng thí nghiệm McFly sa thải ba nhà thiết kế, giám đốc phòng quan hệ công chúng McFly – Johnny Berkeley và một quản lý cấp cao cũng từ chức đột ngột. Cuối năm đó, nhà thiết kế chính McFly, Thor Reina, cũng đệ đơn từ chức của mình.

Sau này, khi nhận phỏng vấn của tờ tạp chí Thời Đại, nhà thiết kế máy bay đứng đầu nước Mĩ này đã phát biểu như sau: “Tôi già rồi.”

Sáu năm năm tháng hai mươi ngày ròng rã.

Anh sa chân vào địa ngục tăm tối nhất, gặp phải loài đại bàng đen đúa nhất.

Như dao cứa máu thịt, như đục xương khoét tim.

Song, dưới vực sâu tuyệt vọng nhất ấy, ngay lúc anh chân trần nằm dao, mình mẩy đầy rẫy vết thương, thì bỗng, anh nghe được giọng nói của người ấy.

Và rồi, tôi bắt lấy cánh chim kiên cường, để ngọn lửa và bão lửa thổi bùng thành gió, vượt qua vực sâu nơi Lôi Thần thét gào, kiếm tìm thành trì chan chứa sữa bùi và mật ngọt.

Tôi từng gặp vì tinh tú ấy.

Tôi đem lòng yêu anh…

Và tôi nắm lấy anh.

TOÀN VĂN HOÀN

*CHÚ THÍCH CẦN ĐỌC VỀ HÌNH ẢNH CUỐI CHƯƠNG VÀ HÌNH ẢNH CHÚA, VÙNG ĐẤT HỨA TRONG VĂN ÁN.

*NOTE: Tất cả là tự tìm hiểu, chưa được tác giả xác nhận, mang tính chất tham khảo.

Về hình ảnh cuối chương.

Hình ảnh đại bàng đen ở đây gợi đến Prometheus trong thần thoại Hy Lạp – vị thần nổi tiếng với trí thông minh và đã tạo ra loài người. Sau khi bị phát hiện việc ăn cắp ngọn lửa từ thần Apollo và trao nó cho loài người, Prometheus bị Zeus trừng phạt bằng cách buộc ông vào một tảng đá để một con đại bàng ăn gan của ông hàng ngày, nhưng lá gan cứ ban ngày bị ăn thì ban đêm lại tái sinh. Đến một ngày, người anh hùng Hercules lãnh sứ mạng giải phóng Prometheus. Sau bao nỗi gian truân thử thách với những chiến công cực kỳ phi thường, cực kỳ vĩ đại, chàng đã đến đỉnh núi cao chót vót Caucasus. Bằng một mũi tên thần, Hercules giết chết con ác điểu. Thần Zeus bất lực, đành phải cởi bỏ xiềng xích cho Prometheus.

Sau hàng ngàn năm, mũi tên bắn đại bàng của Hercules vẫn sáng trên bầu trời với tên gọi Sagitta (Chòm sao Thiên tiễn), đó là một chòm sao nằm ở thiên cầu Bắc.

Ngày nay, trong văn học thế giới Ngọn lửa Prometheus tượng trưng cho tự do, văn minh, tiến bộ, tượng trưng cho cuộc đấu tranh kiên cường, bất khuất chống lại ách áp bức, bóc lột và thói tàn bạo đối với con người. Tư tưởng Prometheus, tinh thần Prometheus, tính cách Prometheus tượng trưng cho ý chí tự do, quật cường, nổi loạn, chống đối quyết liệt với thế lực đen tối, phi nghĩa, không thỏa hiệp nhượng bộ, đồng thời cũng tượng trưng cho thái độ kiên định trong mục đích cao cả và sự căm ghét tột độ thói phản bội, đầu hàng.

Xét trong ngữ cảnh này, hoàn cảnh, tinh thần, tư tưởng, tính cách của Phục Thành được ví như Prometheus, và người đến giải cứu cũng như “vì tinh tú” mà anh bắt lấy chính là Trác Hoàn, đồng thời tài khoản Twitter của Trác Hoàn có tên là Polaris (Sao Bắc Cực) liên quan đến thiên cầu Bắc.

Về hình ảnh Chúa và vùng Đất Hứa ở văn án

Kinh Cựu Ước chép rằng, từ trên đỉnh núi NEBO thuộc Đất Giođan, Chúa đã chỉ cho ông Mô-sê – một thủ lĩnh người Do Thái thấy vùng Đất Hứa. Ông Mô-sê gặp gỡ Chúa tại núi Hô-rếp, Chúa hứa với ông: “Ta xuống giải thoát chúng (dân Do Thái), và đưa đến miền đất tốt tươi, rộng lớn, miền đất tràn trề sữa và mật” (Xuất Hành 3, 1-8). Đức Chúa phán với ông Mô-sê: “Ngươi hãy sai người đi do thám đất Ca-na-an, đất mà Ta sẽ ban cho con cái Israel…” Sau khi ông Mô-sê qua đời. Thiên Chúa trao cho ông Giô-suê trách nhiện đưa dân Israel vào Đất Hứa. Ông Giô-suê đã dẫn dân qua sông Giođan và chiếm được thành đầu tiên là Giêricô một cách dễ dàng nhờ sự trợ lực của Thiên Chúa. Dân Israel đã đến được miền đất Chúa hứa ban, nhưng để có được miền đất ấy, họ phải sống mạnh mẽ, can đảm đấu tranh và phải trung thành với giao ước đã ký kết với Thiên Chúa. Cuộc chinh phục vùng đất Ca-na-an kéo dài khoảng 50 năm.

Lời cuối

Chào các bạn, những người đang đọc dòng tâm sự tại chương cuối UAAG này.

Nửa năm đã trôi qua kể từ ngày tôi gõ những con chữ đầu tiên của văn án. Đến nay, UAAG đã đặt dấu chấm hết tròn trĩnh với việc vén màn bí mật vụ án Rogge 318 xuyên suốt từ đầu truyện. Trước khi đặt tay mình xuống bàn phím viết chữ TOÀN VĂN HOÀN, tôi đã nghĩ ra biết bao lời hay ý đẹp để giãi bày tình cảm của tôi dành cho UAAG và tác giả Mạc Thần Hoan, nhưng rồi khi thật sự viết, tôi lại không thể chắp bút bởi có quá nhiều cảm xúc rối bời trong cõi lòng tôi. Thiết nghĩ những tâm tư, tình cảm tôi dành cho bộ truyện này đã được thể hiện trong toàn bộ tác phẩm rồi nên thôi hãy nói theo dòng nghĩ suy vậy.

Thú thật thì khi mới manh nha suy nghĩ làm UAAG, cản trở lớn nhất đối với tôi có lẽ là lượng kiến thức Khoa học Tự nhiên khổng lồ của nó. Khác với một vài bạn nghĩ, tôi là một cô gái theo khối Xã hội chính gốc. Tôi học tiếng, theo ngành học Xã hội, ngày xưa 12 năm ăn học chỉ học tất cả các môn một cách tàng tàng hiểu biết cho đỡ lệch vậy thôi, nhưng ai ngờ sẽ có một ngày tôi lại ngồi tra cứu và đưa những chú thích có sẵn hoặc tự dịch từ nguồn tiếng Anh, tiếng Trung liên quan Vật lý Nâng cao, đến máy bay, cơ khí và làm một bộ truyện với thể loại hàng không mà hiếm khi gặp được ở những bộ truyện khác cơ chứ. Nhưng rồi cái duyên với UAAG đã giữ chân tôi lại.

Có thể nói điều đầu tiên thu hút tôi là Văn án được viết bởi Mạc Thần Hoan – một tác giả tôi từng rất ấn tượng với những kịch bản ở Cự Tinh Vấn Đỉnh hay cốt truyện chặt chẽ, logic ở Nhân Vật Chính Có Điều Muốn Nói. Văn phong của chị Mạc có một nét gì đó rất lôi cuốn và hợp với UAAG – một cuốn truyện về lĩnh vực hàng không, liên quan đến các tổ chức quốc tế đòi hỏi nghiên cứu kĩ lưỡng và lời văn có sự chăm chút, hơi hướm các tác phẩm nước ngoài. Chưa kể là những điều ngẫu nhiên xảy ra như tôi từng kể ở chương 87 cũng làm tôi cảm thấy mình thật có duyên với nó.

Không phải vô cớ mà tôi xếp nó vào một trong ba truyện tôi tâm đắc nhất trong nhà tính đến thời điểm hiện tại (cùng với Nhụ Mộ – 2018, Toái Ngọc Đầu Châu – 2019) bởi nó giúp tôi vực dậy tinh thần rất mạnh mẽ. Khi đang làm nó, tôi không ngờ sẽ có nhiều người ủng hộ nó đến vậy, và chính những lời bình luận, chia sẻ của các bạn là nguồn cổ vũ lớn lao trên tinh thần cho tôi. Mà nhờ UAAG, tôi cũng hiểu thêm chun chút về máy bay, về điều tra tai nạn hàng không, hiểu được sứ mệnh cao cả của những nhân viên điều tra. Không chỉ vậy, qua những vụ án được chị Mạc khắc hoạ, tôi còn cảm nhận được tính nhân văn sâu sắc của bộ truyện thông qua ngòi bút của chị, điều mà tôi thấy ấn tượng nhất.

Tôi đánh giá UAAG không phải một bộ truyện với cốt truyện điều tra, phá án quá xuất sắc, tuy nhiên cách chị Mạc dày công nghiên cứu, cài cắm tình tiết một cách chặt chẽ, logic và cân bằng hai tuyến cốt truyện, tình cảm đã tạo nên một tác phẩm đặc biệt trong lòng tôi. Tôi đem lòng yêu thương anh Thành, thầy Trác – những con người luôn truy tra sự thật, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nhỏ nhặt nào để không vấy bẩn danh dự của người vô tội. Tôi đem lòng cảm mến chị Lina, chú Joseph, Tô Phi cùng những nhân vật phụ khác (các nhân viên điều tra, nhà thiết kế, nhà nghiên cứu, giáo sư, chuyên gia,…) với tấm lòng yêu nghề và nghiêm túc hoàn thành sứ mạng của mình. Họ đều ưu tú trên những lĩnh vực của riêng mình, họ dùng những tri thức và tài năng của mình để điều tra sự thật, để an ủi những linh hồn đã nằm xuống trong các vụ tai nạn thảm khốc, dĩ nhiên là còn ở các vụ án không gây thương vong khác nữa.

Mà dẫu chúng ta có yêu mến họ đến đâu, chúng ta vẫn phải nói lời tạm biệt với họ. Tính đến bây giờ, chị Mạc chưa có ý định viết Phiên ngoại cho UAAG, nhưng thiết nghĩ chúng ta có thể mường tượng ra viễn cảnh hạnh phúc của anh Thành và thầy Trác nhỉ. Hai con người với hai tuổi thơ bất hạnh chẳng kém cạnh ai nhưng rồi vẫn tiến về phía trước, vẫn ôm niềm tin với thế giới và trao cho thế giới tài năng có ích của mình. Họ và biết bao con người đứng sau các bản báo cáo điều tra là những vị anh hùng thầm lặng, luôn khát khao góp sức để loài người mai sau chinh phục bầu trời cao với mức an toàn gần như tuyệt đối. Trong tương lai sau này, Phục Thành và Trác Hoàn vẫn sẽ yêu thương nhau, bảo vệ nhau, bầu bạn bên nhau cho đến lúc về già, đến lúc về với cát bụi.

Viết cũng dài mà lan man quá rồi, dừng tại đây thôi.

Cảm ơn những bạn đã đọc UAAG đến chương cuối này.

Cảm ơn vì luôn ủng hộ UAAG nói chung, tác giả và tôi nói riêng.

Cảm ơn vì đã dành tình cảm cho UAAG, cho anh Thành, cho thầy Trác.

Cảm ơn riêng cô Dên (Jane Tanpopo) vì đã giới thiệu cho tôi chuyển ngữ một bộ truyện xuất sắc nhưng cũng đầy thách thức như thế này.

Cảm ơn vì nửa đầu năm 2020 chúng ta cùng theo dõi một tác phẩm đáng nhớ.

Tạm biệt UAAG.

29.01.2020 – 29.07.2020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN