“Ngôn Ngôn, chào buổi sáng.
Cậu ăn gì chưa, tôi nay có làm chút đồ, cậu dùng thử xem vừa miệng không?”
Vừa tới lớp, Triệu Mạc Ngôn có mặt tại trường học từ rất sớm, như thường ngày tiếp tục cắm mặt vào sách vở, Dương Ánh Nguyệt hớt ha hớt hải chạy vào bên trong, vừa mới thấy chàng trai rũ mái tóc xuống che mất nửa khuôn mặt, tim cô bất giác đập nhanh, những tia nắng len lỏi qua khung cửa sổ rọi vào mặt cậu, Triệu Mạc Ngôn vô cùng đẹp làm khóe môi người con gái bất giác cong lên.
Dương Ánh Nguyệt giống với ngày thường, cô hớn hở vẫy tay chào crush, tuy nhiên hôm nay kèm theo điều đặc biệt là trên tay cô nàng xách theo một hộp thức ăn.
Nhanh chóng đặt xuống trước mặt Triệu Mạc Ngôn, đây là đích thân Dương Ánh Nguyệt làm cho cậu, hy vọng rằng đối phương cảm thấy thích.
Nếu điều này khiến cậu ấy cảm thấy vui vẻ thì Dương Ánh Nguyệt nhất định dậy sớm hơn từ ngày mai đích thân xuống bếp trổ tài trước mặt chàng trai mình thích.
Triệu Mạc Ngôn ngẩng đầu, cậu gập quyển sách đang giải đề dở vào, nhíu mày nhìn chằm chằm thứ Dương Ánh Nguyệt vừa mới để lên bàn kia, buột miệng thốt ra từng lời: “Thứ này là cậu làm thật hả?”
Trên gương mặt chàng trai hiện rõ hai chữ ngạc nhiên.
Dương Ánh Nguyệt đường đường là thiên kim cành vàng lá ngọc, trong nhà kiểu gì chả có giúp việc làm những việc lặt vặt này, cậu cứ tưởng rằng Dương Ánh Nguyệt từ lâu sống trong sung sướng quen rồi, chưa bao giờ động tay động chân vào việc bếp núc chứ.
Triệu Mạc Ngôn ngờ vực quay sang đánh giá biểu cảm từ phía cô gái ngồi bên cạnh.
“Đương nhiên là đích thân tôi tự tay làm ra rồi.
Triệu Mạc Ngôn, cậu đang nghi ngờ tôi đấy à? Coi khinh Dương Ánh Nguyệt tôi thế?” Cô nàng nhún vai, đắc ý đưa tay vỗ ngực, nụ cười trên môi ngày càng đậm dần: “Tôi khó tin tưởng vậy sao? Đừng xem thường tôi, mấy việc này trước đây tôi vẫn thường làm mà.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nấu cơm, tôi chưa vô dụng đến mức ngồi chờ người khác phục vụ đâu.”
Thấy cô giỏi chứ?
Dương Ánh Nguyệt chờ đợi xem Triệu Mạc Ngôn phản ứng ra sao, liệu chàng trai sẽ cảm thấy tự hào khi thấy cô bỏ ra công sức làm nhiều việc cho mình như vậy?
Triệu Mạc Ngôn ồ lên một tiếng, cậu chỉ lắc đầu, thở dài, điềm nhiên mở miệng: “Tôi làm gì có ý nghi ngờ cậu.
Chỉ là bạn học Dương khiến tôi ngạc nhiên thôi.
Không ngờ cậu biết nấu ăn đấy.” Chàng trai cảm thấy.
“Với tôi cái này đơn giản thôi.” Dương Ánh Nguyệt đắc ý hơi nâng cằm lên, ngữ khí đặc biệt khoái chí: “Tôi đoán rằng cậu chưa ăn gì đúng chứ? Mau mở ra xem thử đi, chắc chắn Ngôn Ngôn sẽ thích.
Với cả tôi đích thân xuống bếp đấy, cậu đừng có gạt bỏ lòng tốt tôi bỏ ra góc xó xỉnh nào đó.”
Cô nàng thúc giục Triệu Mạc Ngôn.
Ngồi cạnh cậu đã lâu, đương nhiên Dương Ánh Nguyệt đôi chút chú ý tới cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của đối phương, Triệu Mạc Ngôn lúc nào cũng đi học rất sớm, với cả nghe nói nhà đối phương khá nghèo khó, gặp nhiều khó khăn, cô phát hiện Triệu Mạc Ngôn chả mấy khi dùng bữa sáng.
Lo cậu gặp chuyện, dù sao Triệu Mạc Ngôn sắp tới phải tham gia kỳ thi quan trọng, Dương Ánh Nguyệt mới quyết định làm bữa sáng mang tới cho cậu, vừa dỗ Triệu Mạc Ngôn vừa bảo vệ sức khỏe.
Một mũi tên trúng hai con nhạn.
Dương Ánh Nguyệt cảm thấy bản thân thật thông minh.
Triệu Mạc Ngôn ngay lập tức kéo hộp đồ ăn về phía mình, mở ra.
Mùi hương ngào ngạt phả thẳng vào mũi cậu.
Bên trong, những miếng bánh mì sandwich được chế biến kỹ càng, sạch sẽ được xếp gọn gàng, ngăn nắp, cực kỳ k1ch thích vị giác.
Triệu Mạc Ngôn chẳng nhịn nổi cầm lấy một miếng đưa lên miệng, cắn một phát.
Hương vị đặc biệt lan tỏa khắp khoang miệng chàng thiếu niên, nhất thời Triệu Mạc Ngôn chưa biết phải diễn tả tâm trạng bản thân ra sao nữa.
Ngọt ngào.
Hạnh phúc.
Và rất nhiều cảm xúc lẫn lộn khác.
Dương Ánh Nguyệt cứ đối xử tốt với cậu như vậy thì làm sao Triệu Mạc Ngôn nỡ lòng buông tay cô được.
Dường như tham vọng trong lòng cậu ngày một sâu hơn rồi.
Cô nàng quan sát kỹ hai vành tai Triệu Mạc Ngôn hơi ửng đỏ, đưa tay che miệng, huých vai trêu ghẹo: “Ngon không? Bạn học Ngôn Ngôn, nếu cậu thích thì ngày mai tôi tiếp tục mang tới cho cậu.
Yên tâm, chẳng phải cứ là sandwich đâu, nhất định thay đổi món liên tục.”
Với Dương Ánh Nguyệt thì vấn đề ấy xử lý vô cùng đơn giản.
Cô chỉ chờ Triệu Mạc Ngôn lên tiếng thôi.
Dồn bao nhiêu tâm huyết tình cảm vào bên trong, cô không tin Triệu Mạc Ngôn chưa chịu cảm động trước những việc mình làm.
“Thôi phiền cậu lắm.” Chàng trai lắc đầu từ chối, gương mặt viết rõ hai từ ngại ngùng.
Dương Ánh Nguyệt lắc đầu, phẩy tay: “Phiền gì chứ, cậu đừng lo, tôi có nhiều thời gian, thoải mái trong cả việc học lẫn mấy chuyện lặt vặt này.
Biểu hiện của cậu rõ ràng là thích chết đi được, đừng ngại, thẳng thắn bộc bạch xem nào, tôi chẳng chê cậu đâu.
Chúng ta quyết định thế nhé, từ ngày mai tôi phụ trách việc mang đồ ăn sáng tới cậu.
Với cả, ngoại trừ Dương Ánh Nguyệt tôi ra, cấm Ngôn Ngôn được nhận đồ từ cô gái khác.”
Cô hậm hực phồng mồm trợn má.
Cậu ấy chỉ thuộc về riêng mình người con gái thôi.
Triệu Mạc Ngôn đỏ mặt đưa tay gãi gãi đầu.
“Trời ơi, tôi lại được ăn cơm cún à.
Dương Ánh Nguyệt, mày tém tém giùm tao, bà sắp ngán tới tận cổ rồi đây.”
Đúng lúc ấy, thanh âm ỉu xìu vang lên bên tai hai người, là giọng Du Chi Nhiên.
Cô nàng vừa mới bước vào lớp đã được chứng kiến cảnh tượng ngọt ngào cùng cẩu lương bay tung trời, ngay lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Khoanh tay trước ngực, khuôn mặt Du Chi Nhiên đen kịt như đít nồi khi đứng trước cảnh thường xuyên bị bạn thân bón cơm miễn phí thế này.
Dương Ánh Nguyệt đắc ý trêu chọc: “Có bạn trai thì đương nhiên cần đánh dấu chủ quyền rồi, mày độc thân làm sao hiểu được.
Lỡ như có ai đến gần Ngôn Ngôn nhà tao thì tao còn biết.”
“Ẻo ôi, Ngôn Ngôn cơ đấy.
Nổi hết cả da gà rồi.”
Triệu Mạc Ngôn đỏ mặt tía tai, kéo tay áo Dương Ánh Nguyệt, trừng mắt nhắc nhở: “Ở trước mặt mọi người đừng gọi lung tung.”
Cô nàng ra dấu với đối phương, tiện thể nháy mắt thể hiện bản thân hiểu hết rồi.
“Ôi trời, Dương Ánh Nguyệt, tao nghe nói mày đích thân xuống bếp cơ à.
Bạn học Triệu, công nhận số cậu tốt thật đấy, là người đầu tiên được thưởng thức đồ ăn của Dương đại tiểu thư nhà chúng ta.
Bạn thân như tôi còn chưa có cơ hội đâu.”
Du Chi Nhiên bày ra vẻ mặt ai oán nhìn chằm chằm hai cô cậu trước mắt, nửa đùa nửa thật.
Tuy nhiên, phải thừa nhận một điều rằng, Dương Ánh Nguyệt dường như đang vô cùng nghiêm túc với Triệu Mạc Ngôn.
Nào là vùi đầu vào học tập, nay tự nấu đồ ăn tặng đối phương.
Cả Trương Lạc Vĩ trước đó cũng chưa từng nhận được những đãi ngộ đặc biệt này.
Triệu Mạc Ngôn mặt lúc bấy giờ đỏ chẳng khác gì quả gấc chín.
Dương Ánh Nguyệt lườm nguýt bạn thân: “Mày muốn thì lăn vào bếp mà nấu.
Tự túc là hạnh phúc.”
“Xì, Dương Ánh Nguyệt, mày đúng kiểu người trọng sắc khinh bạn đấy.” Du Chi Nhiên bĩu môi khinh bỉ.
Và kể từ ngày đó, Dương Ánh Nguyệt như thường lệ dậy sớm làm đồ ăn đem tới tặng Triệu Mạc Ngôn, quan hệ giữa hai người ngày càng gắn bó thân thiết.
Cô nàng cảm thấy bản thân mình sắp sửa chạm tới trái tim đối phương rồi.
Hôm nay, vừa tới cổng trường, Dương Ánh Nguyệt chưa kịp bước vào đã bị Du Chi Nhiên từ đâu lao ra kéo lấy tay, hốt hoảng thông báo: “Ê, Dương Ánh Nguyệt, xảy ra vấn đề nghiêm trọng rồi.
Triệu Mạc Ngôn gặp chuyện, đang ầm ĩ khắp cả trường kìa.”