“Chào buổi sáng, bạn trai.”
Vừa mới nhìn thấy Triệu Mạc Ngôn, ngay lập tức Dương Ánh Nguyệt hớn hở mặt mày vẫy tay với đối phương, nụ cười kéo dài tới tận mang tai, trực tiếp dính sát bên người chàng trai.
Dù đôi mắt cô nàng để lộ chút thâm quầng vì tối ngày hôm qua chẳng ngủ được là bao,tuy nhiên, sự xinh đẹp, tươi tắn đã hoàn toàn làm điều đó bị lu mờ một cách triệt để.
Nguyên nhân là bởi Dương Ánh Nguyệt phấn khích đến mức mất ngủ sau khi Triệu Mạc Ngôn đồng ý trở thành bạn trai chính thức với cô, người con gái bắt đầu tưởng tượng ra hàng loạt những cảnh tượng cả hai về sau, rồi trong lòng bắt đầu nhộn nhạo, tim đập thình thịch thình thịch, nụ cười tươi roi rói thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm sâu thẳm nhưng chả tài nào che khuất được hai từ hạnh phúc hiện hữu bên trên.
Triệu Mạc Ngôn đỏ mặt tía tai, tuy nhiên, cậu gần như đã quen với một Dương Ánh Nguyệt nhiệt tình, hết lòng, bất giác quan sát xung quanh, chàng trai nhẹ nhàng đan xen những ngón tay vào tay Dương Ánh Nguyệt.
Thời khắc này hay cả ngày hôm qua, Triệu Mạc Ngôn cứ tưởng bản thân đang nằm mơ, trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc này có thể xảy ra trong tương lai, đứng sánh vai bên cạnh Dương Ánh Nguyệt.
Giờ đây, ông trời xem ra đã mỉm cười với Triệu Mạc Ngôn.
Dương Ánh Nguyệt bên cạnh thì ríu ra ríu rít chẳng khác gì chú chim đang hót trên cành cây, cô híp mắt, tựa đầu vào vai chàng thiếu niên: “Ngôn Ngôn, cậu ăn sáng chưa? Tôi đoán chắc là chưa đúng chứ? Chúng ta ra khuôn viên trường nhé, tôi mang cho cậu bữa sáng như mọi khi nè.
Hôm nay món hơi đặc biệt chút nên hơi khó ăn trong lớp.”
Triệu Mạc Ngôn gật đầu.
Thế là cậu ngay lập tức bị bạn gái kéo ra địa điểm được nhắc tới, Triệu Mạc Ngôn toàn thân cứng đờ, máy móc ngồi xuống ghế, lồ ng ngực vang lên những âm thanh rộn ràng.
Dương Ánh Nguyệt tâm trạng như bay lên trên mây, nhanh chóng dính sát bên cạnh chàng trai.
Những người xung quanh lướt qua chỉ nhướng mày quan sát vài giây rồi dứt khoát lướt qua, bởi vì ai nấy đều tưởng Dương Ánh Nguyệt còn đang theo đuổi học bá hay con cưng trong lòng thầy cô giáo.
Mở đồ ăn ra, người con gái cầm đũa đưa lên tới miệng Triệu Mạc Ngôn.
Cậu trợn tròn mắt, giật mình, trái tim nơi lồ ng ngực thiếu chút nữa nhảy ra bên ngoài.
Trên đầu cậu xuất hiện một loạt những dấu hỏi chấm, khóe môi hơi giật giật.
Dương Ánh Nguyệt tính ở trước mặt mọi người bón tận miệng cậu à?
Cô nàng trông thấy bạn trai chần chừ liền mở miệng thúc giục: “Ngôn Ngôn, nào, mau há miệng ra, ăn nhanh chúng ta còn vài học.” Một cái nháy mắt đi kèm theo.
“Được rồi cậu để xuống tôi tự làm được.” Triệu Mạc Ngôn luống cuống xua xua tay, mặt mũi đỏ đến mức như thể vừa bước ra từ lò thiêu: “Bạn học xung quanh đều đang nhìn chúng ta kìa, coi chừng họ đánh giá đấy.
Huống chi tôi có phải trẻ con đâu mà cần cậu chăm sóc từng li từng tí như vậy.”
Triệu Mạc Ngôn khó xử mở miệng.
Người bên cạnh bĩu môi, vỗ ngực đảm bảo: “Kệ bọn họ đánh giá, chúng ta có làm điều gì vi phạm pháp luật đâu mà cứ sợ.
Hơn nữa là tôi thích chăm sóc bạn trai mình mà, ai dám ăn nói lung tung xằng bậy biết tay tôi.”
Dương Ánh Nguyệt cố tình nhấn mạnh câu cuối, dường như đang muốn để học sinh xung quanh mình nghe được.
Lời vừa mới dứt, cả một đám lao vào hóng hớt.
Bọn họ trợn tròn mắt hướng về phía Dương Ánh Nguyệt lẫn Triệu Mạc Ngôn, những lời thì thầm xì xào bắt đầu vang lên bên tai.
“Ê, họ ở bên nhau thật rồi kìa.”
“Tôi biết rồi, cậu chẳng cần phải nhắc lại nhiều lần như thế đâu.
Tôi cứ tưởng bản thân vừa mới nghe lầm cơ chứ.”
“Đúng là vi diệu.
Vậy mà học bá với nữ thần ở bên cạnh nhau rồi.
Ban đầu tôi cứ tưởng Dương Ánh Nguyệt theo đuổi Triệu Mạc Ngôn vì muốn k1ch thích Trương Lạc Vĩ chứ.”
“Xem phim ít thôi bà.
Nhìn ánh mắt Dương Ánh Nguyệt toàn hình bóng Triệu Mạc Ngôn thế kia thì xác định Trương Lạc Vĩ bị người ta ném sang một bên rồi.
Dù sao Dương Ánh Nguyệt cũng là cành vàng lá ngọc được cha mẹ yêu thương, muốn gì mà chả được, đâm đầu vào kẻ không thích mình chỉ càng thêm khổ.”
“Ờ.
Tôi tán thành.
Chỉ là thân phận Triệu Mạc Ngôn có hơi… liệu cha mẹ Dương Ánh Nguyệt chấp nhận được à?”
“Suỵt.
Be bé cái mồm thôi, đừng vớ va vớ vẩn, chọc vào Dương Ánh Nguyệt không dễ đâu.”
Đối phương nhanh chóng bị bạn mình ngăn cản.
Triệu Mạc Ngôn lúc bấy giờ ngại đến mức chỉ muốn đào hố mà chui xuống trước những lời bàn tán khắp mọi nơi, mà Dương Ánh Nguyệt hoàn toàn trái ngược, cô vô cùng thản nhiên, tiếp tục bón thức ăn cho cậu.
Mà chàng trai nhìn thấy người yêu mong chờ, Triệu Mạc Ngôn chả nỡ lòng từ chối, chỉ cần Dương Ánh Nguyệt ngọt ngào gọi cậu một tiếng thì ngay lập tức trái tim Triệu Mạc Ngôn đã mềm nhũn ra rồi.
Ai kia đành phải cúi đầu ngậm lấy thức ăn.
Dương Ánh Nguyệt với Triệu Mạc Ngôn trong mắt có nhau, hai người với những bạn học ngoài kia dường như tách biệt thế giới ra làm đôi.
Rất nhanh, thông tin họ hẹn hò với nhau đã được lan truyền ra khắp cả trường.
Ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.
Nhất là Trương Lạc Vĩ.
Bên cạnh cậu ta bạn gái còn đang ngồi, nhưng mặt mày Trương Lạc Vĩ từ bao giờ đã đen kịt như đít nồi.
Anh bạn thân thỉnh cầu huých vai trêu chọc: “Cậu bày ra thái độ như thế là sao? Đừng bảo là khi nghe tin Dương Ánh Nguyệt có bạn trai thì cảm thấy khó chịu nhá.
Sao đây? Lúc trước người ta hết lòng hết dạ theo đuổi cậu, là cậu gạt Dương Ánh Nguyệt ra chỗ khác, Trương Lạc Vĩ, giờ cậu đang tiếc à?”
“Tiếc cái con khỉ.” Ai kia hừ lạnh một tiếng: “Tôi vui mừng còn chưa hết thì tiếc làm gì? Bớt đi những thứ phiền phức lẽo đẽo theo sau, chứ Dương Ánh Nguyệt phiền chết mất, ngày ngày trông thấy cậu ta là tôi liền cảm thấy tâm tình khó chịu rồi.
Ngoài miệng khẳng định chắc như đinh đóng cột là vậy, tuy nhiên trong lòng Trương Lạc Vĩ, một thứ cảm xúc khó miêu tả thành lời dâng lên, cắn xé lấy da thịt cậu ta, bàn tay bắt giác cuộn tròn thành nắm đấm, Trương Lạc Vĩ cố hết sức che giấu nhưng ánh mắt cậu ta đã hoàn toàn phơi bày tất cả.
Đối phương bĩu môi, xì một tiếng, chỉ lắc đầu, bày tỏ thái độ nhìn thấu tất cả.
Phía Dương Ánh Nguyệt và Triệu Mạc Ngôn, cô công khai nắm tay bạn trai mình bước vào lớp trước hàng ngàn con mắt từ phía mọi người xung quanh, điềm tĩnh hệt như lúc bình thường, chỉ mình Triệu Mạc Ngôn ngại ngùng cúi đầu xuống đất.
Ai nấy đều ồ lên một tiếng.
“Úi xời, thế là trong lớp chúng ta cuối cùng cũng có một cặp yêu nhau rồi đấy.
Tôi cứ tưởng ba năm cấp ba của mình nhạt nhẽo vô vị cơ, giờ đã được thấy người ta tình cảm nhìn nhau rồi.”
“Giờ quan trọng là ngồi chờ đám cưới kìa.
Hai bạn học thân mến, tính khi nào cho đám thanh niên chúng tôi được uống rượu mừng.”
Dương Ánh Nguyệt lườm nguýt: “Đến lúc đó cậu tha hồ.
Giờ lo mà học giùm tôi, cẩn thận trượt đại học thì cô giáo nhất định ca cho cậu một bài nghe đến hết đời bây giờ.” Dứt lời, cô liếc sang bên cạnh, bắt gặp Triệu Mạc Ngôn đang xấu hổ vò đầu bứt tai.
Người con gái bất giác nhoẻn miệng cười.
Đối phương bị phản dame cực gắt, nhanh chóng im bặt trước tràng cười hô hố từ bạn bè.
Khi ra chơi, cô bạn thân hóng chuyện Du Chi Nhiên ngay lập tức bổ nhào về phía cô, hớt ha hớt hải hỏi: “Dương Ánh Nguyệt, mày thật sự có bạn trai rồi?”