Đột nhiên Trình Dư Hạ nghĩ rằng nếu việc trở về hiện tại không liên quan đến đêm mưa sấm sét đó, thì chắc chắn có liên quan đến ngày tháng. Nhưng ngày 2 tháng 6 thực sự không phải là một ngày đặc biệt. Nếu có điều gì đặc biệt xảy ra vào ngày đó, chỉ có thể là việc cô đã nhìn thấy Lộ Dương biến mất vào một con hẻm không có lối ra.
Nghĩ đến đây, Trình Dư Hạ lập tức đứng dậy nói với Tề Duyệt: “Tao phải nhanh chân đến xem một nơi.”
Mẹ Trình vừa mang trái cây vào phòng làm việc cho ba Trình xong, lúc đi ra nghe thấy lời của Trình Dư Hạ, bà nói: “Không phải con đã nói là không ra ngoài chơi sao? Bài tập thì không làm, cả ngày chỉ giả vờ làm được vài ba phút thôi.”
Trình Dư Hạ vừa thu dọn sách vở vừa nói với mẹ Trình: “Không phải đi chơi, chỉ là đi dạo một chút thôi ạ. Thời tiết đẹp như vậy, không phải rất hợp với tuổi trẻ sao mẹ?”
Mẹ Trình bưng đĩa dưa hấu cắt sẵn từ bếp ra đặt lên bàn: “Ăn hai miếng dưa hấu rồi hãy ra ngoài. Lần này con lại muốn đi đâu vậy?”
Trình Dư Hạ hỏi: “Mẹ có biết cửa hàng sửa chữa ở Đường 10 không?”
Trình Dư Hạ và Tề Duyệt xếp sách vào góc bàn, cô cầm miếng dưa hấu rồi cắn một miếng. Quả nhiên là dưa hấu có vị tỏi quen thuộc.
“Đường 10?” Mẹ Trình cũng cầm dưa hấu cắn một miếng, vừa cắn xong thì nhíu mày: “Mẹ không rõ nữa, từ lúc có cải cách về cảnh quan đô thị, mấy cửa hàng ở đó dọn đi nhiều lắm, cũng lâu lắm rồi mẹ không đến đó.”
Trình Dư Hạ thấy mẹ Trình bỏ miếng dưa hấu cắn dở xuống, cô cũng định làm theo thì bị mẹ Trình mắng ngay lập tức: “Ăn hết, không được lãng phí. Đều là công sức của các bác nông dân vất vả làm ra đấy.”
“Chẳng phải mẹ cũng chưa ăn hết sao…” Trình Dư Hạ ấm ức ăn tiếp.
Mẹ Trình nghiêm mặt: “Tại mẹ thấy lạnh quá nên để nguội bớt mới ăn thôi.”
Trình Dư Hạ: “Con cũng định…”
“Nói vậy là sao hả? Con cũng sợ lạnh à?” Mẹ Trình tỏ vẻ quan tâm: “Thế mấy que kem trên ngăn đá còn lạnh hơn, mẹ thấy con đúng là không ăn được, à hôm nay mẹ còn làm cả đá bào rồi sinh tố đậu xanh nữa…”
“Không lạnh, không lạnh ạ.” Trình Dư Hạ ăn xong miếng dưa hấu của mình, lau miệng: “Mẹ nhớ cho nhiều đường vào đá bào đậu xanh nhé hehe.” Cười xong, cô kéo Tần Duyệt đi ra khỏi nhà.
Trình Dư Hạ vẫn còn nhớ đường đến Đường 10, bên trái là cánh đồng cỏ, bên phải là một con kênh dài. Thường thì vào buổi sáng và tối có vài người đi dạo hoặc tập thể dục ở đây.
Trình Dư Hạ thở dài: “Có phải đứa trẻ nào cũng không thể tránh khỏi ăn dưa hấu với đủ loại vị lúc còn nhỏ không?”
“Vị gì cơ?” Tề Duyệt chân thành hỏi cô: “Không phải dưa hấu thì có vị dưa hấu à?”
“Không phải đâu!” Trình Dư Hạ nghiêm túc nói: “Có lúc dưa hấu có thể có vị hành tây, vị tỏi, thậm chí tao cũng đã từng ăn dưa hấu có vị gừng. Nhưng dưa hấu có vị hành lá là phổ biến nhất. Nói chung, vị của dưa hấu phụ thuộc vào loại gia vị mà con dao đã cắt qua cuối cùng.”
“Tao chưa được thử qua bao giờ.” Tề Duyệt nhớ lại: “Ba mẹ tao chỉ mang về cho tao những loại trái cây được cắt sẵn. Họ không có thời gian nấu ăn nên cũng không có thời gian gọt trái cây. Thật sự tao chưa bao giờ ăn dưa hấu có vị hành lá cả…” Nói xong nhìn cô nàng có vẻ rất khao khát muốn thử một lần.
Trình Dư Hạ ngạc nhiên: “Tao tưởng kéo mày ra đây để giúp mày thoát khỏi ám ảnh với dưa hấu vị lạ, ai dè mày còn hướng đến nó hào hứng thế?”
“Hướng đến cái gì cơ…” Tề Duyệt nói: “”Hướng đến” cũng dùng như vậy được hả?”
“Ôi cô bạn Tề Duyệt của tôi ơi, suy nghĩ thoáng lên xem nào.” Trình Dư Hạ khoác tay lên vai Tề Duyệt: “”Hướng đến” cũng có nhiều cách hiểu khác nhau mà.”
Tề Duyệt hỏi: “Cho cái ví dụ đi mày.”
“Chẳng hạn như…” Trình Dư Hạ nhìn chăm chú vào con kênh, suy nghĩ nghiêm túc trong ba giây rồi cảm thấy hối hận: “Chẳng hạn như việc hôm nay tao ra ngoài lại quên mang theo máy ảnh, đó chính là thất bại lớn nhất!”
Lúc này, một con vịt mẹ vừa bơi qua con kênh, sau lưng là năm sáu con vịt con vàng mềm mại.
Những con vịt con trông chỉ bằng kích cỡ của bàn tay, mỗi con sát bên nhau, vừa bơi vừa kêu ríu rít.
Trình Dư Hạ ngồi xuống bên cạnh lan can đá của con kênh, vẫy tay về phía những con vịt con, bắt chước nó kêu “chậc chậc chậc.”
“Mày gọi chó hả? Vịt nó hiểu được không vậy?” Tề Duyệt hỏi.
“Đây không phải là câu gọi chung hả?” Trình Dư Hạ duỗi tay hỏi Tề Duyệt: “Mày có mang cái gì ăn được không?”
Tề Duyệt lục lọi cả hai túi quần: “Ai mà biết mày lại nổi hứng cho vịt ăn chứ? Mày nhìn tao giống đồ ăn lắm hả?”
“Giống vãi luôn!” Trình Dư Hạ ngước lên cười khanh khách: “Nhìn còn rất ngon miệng là đằng khác.”
Tề Duyệt làm động tác nhấc chân: “Tao thấy mày còn ngon hơn đấy, tao thay mặt đàn vịt cảm ơn sự hi sinh vô tư của mày nhé!”
Trình Dư Hạ nắm chặt chân của Tề Duyệt: “Vậy tao cũng kéo mày xuống hi sinh cùng.” Đúng lúc cô đang cười toe toét thì có người đi ngang qua rồi dừng lại ở bên cạnh.
“Hai cậu đang làm gì thế? Tập thể dục hả?” Tống Tân nghi hoặc hỏi.
Trình Dư Hạ bình tĩnh buông chân Tề Duyệt ra, đứng dậy dựa vào lan can, bình thản trả lời Tống Tân: “Đây là một động tác nhảy thôi, như cậu thấy đấy, tụi tôi đang chăm chỉ luyện tập.”
Tề Duyệt: “Đúng đúng, tụi tôi đang luyện tập.”
“Nhảy á?” Tống Tân hỏi: “Hai cậu định tham gia lễ kỷ niệm trường à?”
“Lễ kỷ niệm trường?” Trình Dư Hạ ngạc nhiên: “Mới đó đã đến lễ kỷ niệm rồi sao?”
Tống Tân nói: “Hóa ra là tôi hiểu lầm hả, hai cậu đúng là có nhiều sở thích trong thời gian rảnh thật đấy.”
“Chỉ là sở thích bình thường thôi.” Bầu không khí đột nhiên có chút ngượng ngùng, Trình Dư Hạ vỗ tay để bụi trên lan can rơi xuống, hỏi: “Thế bình thường bạn học Tống Tân đây có sở thích gì vậy?”
“Mua đề thi, làm đề thi.” Cậu ấy trả lời.
Trình Dư Hạ, Tề Duyệt: “….”
Dù Tống Tân là một lớp trưởng khá dễ gần, luôn sẵn sàng giúp đỡ các bạn khi có vấn đề, nhưng mỗi khi nói chuyện với cậu ấy, Trình Dư Hạ lại có cảm giác mình cực kỳ thiếu động lực. Dù cô cũng rất chú tâm vào việc học nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần so sánh với Tống Tân, cảm giác cố gắng của cô gần như bằng không.
Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, Trình Dư Hạ bất chợt nhận ra một chân lý cuộc sống rằng nếu không so sánh mình với người khác thì mình sẽ luôn cảm thấy vui vẻ. Vì vậy, chỉ trong một phút tự phản ánh ngắn ngủi, Trình Dư Hạ đã nhanh chóng quay lại trạng thái vui vẻ lạc quan như thường.
Lúc này nghe Tề Duyệt hỏi: “Hình như tôi nhớ nhà cậu đâu ở hướng này đúng không?”
“Đúng là không phải hướng này.” Tống Tân nói: “Tôi đang đến nhà ông nội ở Đường 10.”
Trình Dư Hạ hỏi: “Cậu cũng đến Đường 10 à?”
Nghe Trình Dư Hạ dùng từ “cũng”, Tống Tân hỏi: “Các cậu đến Đường 10 làm gì thế? Tôi nhớ ở đó đâu có chỗ nào để chơi?”
“Đi thôi đi thôi.” Trình Dư Hạ vẫy tay gọi Tống Tân: “Chúng ta vừa đi vừa nói.”
Không có gió, thời tiết chỉ còn lại sự oi ả, Trình Dư Hạ ngửi thấy mùi của cây cối bị nắng chiếu rọi.
“Cậu có thường đến Đường 10 không, tức là đến nhà ông nội cậu ấy?”
Tống Tân đáp: “Hầu như ngày nghỉ nào tôi cũng đến.”
Cô hỏi tiếp: “Thế cậu có biết một cửa hàng sửa chữa ở Đường 10 không, nó nằm ngay ở con hẻm thứ ba ý?”
Tống Tân đột nhiên nghiêng đầu nhìn Trình Dư Hạ: “Biết chứ, cậu có đồ gì cần sửa à?”
Tề Duyệt nói tiếp: “Đúng rồi, tay không đến tìm cửa hàng sửa chữa, tôi đoán là đến sửa chỉ số thông minh rồi…”
“Tôi đến Đường 10 không phải tìm cửa hàng sửa chữa đó.” Trình Dư Hạ lại hỏi Tống Tân: “Cậu có rành về Đường 10 không, tôi có việc muốn hỏi cậu.”
“Tôi lớn lên ở Đường 10 mà.” Tống Tân lặp lại câu trước đó của mình: “Cứ được nghỉ là tôi lại đến đây.”
Mắt Trình Dư Hạ sáng lên: “Có phải con hẻm hẹp đầu tiên ở phía trước cửa hàng sửa chữa có đường ra ngoài không?”
Tống Tân tò mò: “Sao cậu lại hỏi thế? Những con hẻm đó đều thông ra đường lớn, vì lúc quy hoạch ban đầu đã quy định không ai được chiếm dụng hay đóng kín con hẻm cả.”
Trình Dư Hạ hỏi tiếp: “Trước đây cũng không có con hẻm nào bị bịt kín à?” Nghĩ rồi lại nói: “Lúc đó cậu ấy mặc đồng phục cấp ba, cho nên có thể không phải là trước đây…”
Tống Tân: “Ai cơ?”
Trình Dư Hạ không trả lời mà chân thành hỏi Tống Tân một câu nghe có vẻ cần phải nghi ngờ về trí thông minh của cô: “Thế cậu có biết chút tin đồn nào về việc con hẻm đó sẽ bị bịt lại trong bao nhiêu năm nữa không?”
Nghe xong câu hỏi của Trình Dư Hạ, Tống Tân im lặng.
“Hạ Hạ, câu hỏi của mày không phải ai cũng trả lời được đâu.” Tề Duyệt vội vàng giải tỏa sự ngượng ngùng: “Lớp trưởng dù thông minh hơn người cũng đâu có năng lực đoán trước tương lai chứ?”
Lúc này Tống Tân lên tiếng: “Năm sau.”
Trình Dư Hạ và Tề Duyệt đồng thanh: “Gì cơ?”
Tống Tân cúi đầu nhìn mặt đất: “Vì thường xuyên xảy ra các vụ tai nạn khi trẻ em đột ngột lao ra đường bị xe tông nên sẽ bịt một phần những con hẻm có tần suất tai nạn cao.”
Tề Duyệt ngạc nhiên: “Hóa ra cậu biết thật hả? Đây là siêu năng lực dự đoán tương lai sao?”
Tống Tân tránh ánh mắt của hai người: “Thật ra là vì trước đây có tin đồn không chính thức, nhưng lâu nay không có thông báo công khai nên tôi đoán là sang năm thôi.”
Trình Dư Hạ cảm thán: “Lớp trưởng đúng là lớp trưởng, không chỉ học giỏi mà rất có tầm nhìn.”
“Không ngờ còn được nghe mày khen người khác đó.” Tề Duyệt thò tới hỏi: “Có phải đối tượng ngưỡng mộ của mày lại thêm một người rồi không?”
Trình Dư Hạ đang nghĩ về việc Lộ Dương biến mất trong con hẻm, nghe Tề Duyệt nhắc tới khen ngợi gì đó thì đáp: “Đúng vậy, mày nói đúng lắm.” Cô cho rằng mình đang đồng tình với những lời khen dành cho Tống Tân.
Ba người vừa nói chuyện rồi cùng đi đến con hẻm thứ ba trên Đường 10. Ở đây đã có sự khác biệt so với năm năm sau, lúc này hai bên đường còn có vài cửa hàng, mặc dù ít người qua lại nhưng cũng nhộn nhịp hơn so với năm năm sau.
Trình Dư Hạ chỉ vào biển hiệu <Tiệm sửa chữa Tân Tân> cách đó không xa, vui vẻ nói: “Cửa hàng đó là của một ông cụ họ Phương, tôi quen ông ấy đó!” Cô hồi hộp đến nỗi quên mất hiện tại ông Phương còn chưa biết mình là ai.
Lúc cả ba bước vào cửa hàng, Trình Dư Hạ đang chuẩn bị chào người bên trong thì Tống Tân đã quen cửa quen nẻo đi vào.
Cậu ấy để cặp sách xuống, gọi với người đang lục lọi đồ đạc ở phía sau bàn: “Ông nội ơi, con về rồi đây.”
2220 words
02.09.2024