Ươm Mặt Trời – Lê Chúc - Chương 16: Chu Mai Mai và Phùng Nguyên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Ươm Mặt Trời – Lê Chúc


Chương 16: Chu Mai Mai và Phùng Nguyên


Editor: Sel

Trong tiết học cuối cùng buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm đã đề cập đến việc tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường.

Ngày tổ chức lễ kỷ niệm là vào thứ Tư hai tuần sau. Ban đầu, các học sinh lớp 12 không cần tham gia nhưng vì đây có thể là lần hoạt động tập thể cuối cùng của khối 12 nên các giáo viên chủ nhiệm của các lớp 12 đã thảo luận và cùng nhau đăng ký một tiết mục ngâm thơ cho buổi lễ.

Tiết mục ngâm thơ này sẽ bao gồm một đội ngâm thơ gồm vài chục học sinh được chọn từ các lớp khác nhau. Đây là một trong những tiết mục nhẹ nhàng nhất trong số các chương trình biểu diễn, và sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của học sinh. Trong giai đoạn đầu, chỉ cần tranh thủ học thuộc nội dung bài thơ sau đó thực hiện một vài buổi diễn tập trong những ngày cuối là xong, không cần tốn nhiều công sức.

Các thầy cô đã cân nhắc rất kỹ lưỡng, vì dù sao cũng đã đến năm lớp 12, họ không muốn học sinh phải sao nhãng quá nhiều khỏi việc học.

Lúc ăn trưa, Trình Dư Hạ, Tề Duyệt và Văn Tư Tư vừa lấy cơm vừa tìm chỗ ngồi, vừa thảo luận về việc ngâm thơ.

Trình Dư Hạ nhớ rằng mình đã tham gia lễ kỷ niệm trường năm đó. Lúc đó cô đứng bên trái của Lộ Dương, khi lên sân khấu vì căng thẳng mà cô cứ nắm chặt gấu áo mình mãi, cho đến khi Lộ Dương khẽ nhắc nhở cô.

Lộ Dương nói: “Đừng căng thẳng.”

Trình Dư Hạ nói: “Không… tôi không căng thẳng…”

Lộ Dương cúi xuống nhìn tay cô: “Cậu không căng thẳng?”

“Không…” Trình Dư Hạ cũng cúi xuống nhìn theo ánh mắt của anh, chợt nhận ra rằng cô đang nắm lấy áo của Lộ Dương chứ không phải áo mình.

Cô lập tức buông tay ra, lắp bắp nói: “Xin… xin lỗi, tôi hơi căng thẳng.”

Nhưng Lộ Dương không trách Trình Dư Hạ vì đã làm nhăn áo mình. Anh nhẹ nhàng nói với cô: “Nếu căng thẳng thì cứ nắm lấy đi.”

Thời gian này, sự tò mò của Trình Dư Hạ về Lộ Dương đã đạt đến đỉnh điểm. Dù sao thì anh cũng là “nam chính trong phim thần tượng” mới chuyển đến giữa chừng, vừa đẹp trai, vừa cao, quan trọng nhất là thành tích học tập của anh cũng rất tốt.

Trình Dư Hạ rất ngưỡng mộ những người thông minh, vì cô là kiểu người cần phải nỗ lực gấp mười lần mới đạt được kết quả bằng sáu phần của người khác.

Ba người tìm được chỗ ngồi ăn thì Tề Duyệt hỏi: “Ngâm thơ không phải là tự mình tìm ủy viên văn nghệ đăng ký sao?”

Văn Tư Tư nói: “Nhưng mỗi lớp chỉ cần sáu người thôi, nên cuối cùng giáo viên chủ nhiệm sẽ xác nhận danh sách chứ?”

Trình Dư Hạ vừa ăn một miếng cơm vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Lộ Dương đang ngồi ở bàn phía trước, đối diện với cô. Lúc cô ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc anh cũng nhìn về phía mình.

Trình Dư Hạ rất lịch sự mỉm cười với anh rồi quay sang nói với Tề Duyệt và Văn Tư Tư: “Đổi chỗ đi.” Sau đó, cô liền cầm khay cơm của mình và ngồi xuống bên cạnh Lộ Dương ở hàng ghế sau.

Tề Duyệt và Văn Tư Tư nhìn theo, thấy Trình Dư Hạ rất tự nhiên nói với Lộ Dương: “Bạn ơi, nhường chút chỗ nhé.” Điều ngạc nhiên nhất là Lộ Dương quả thực nghe lời rồi nhích vào bên trong một chút.

Trước cảnh tượng này, Tề Duyệt và Văn Tư Tư đều kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

Tề Duyệt cầm khay cơm, quay người lại ngồi xuống dãy bàn này, rồi nói với Lộ Dương: “Lộ Dương, cậu không thể như vậy được, uy vũ không thể khuất phục, cậu hiểu không?”

“Không phải tao là ác bá muốn đuổi cậu ấy đi đâu.” Trình Dư Hạ nói: “Ở đây còn chỗ mà, mọi người cùng lớp ngồi ăn chung thì vui hơn chứ.”

Lúc này, Văn Tư Tư cũng ngồi xuống bên cạnh Tề Duyệt rồi yên lặng ăn cơm của mình.

Trình Dư Hạ hỏi: “Lộ Dương, cậu có đăng ký tham gia ngâm thơ không?” Bây giờ cô hoàn toàn không đoán được mọi chuyện có diễn ra theo ký ức của mình hay không.

Nhưng nếu thực sự mọi thứ diễn ra như trong ký ức của cô thì lần này những người được tham gia lễ kỷ niệm trường đã được giáo viên chỉ định ngay trong lớp chứ không hề có quá trình đăng ký với ủy viên văn nghệ.

Lộ Dương nói: “Tôi không hứng thú với việc ngâm thơ.”

Trình Dư Hạ hỏi: “Vậy là cậu không định tham gia?”

Tề Duyệt nói: “Nhưng nếu cậu đăng ký thì chắc chắn cậu sẽ được chọn mà.”

“Tôi cũng không có ý định đăng ký.” Lộ Dương đáp.

“Cậu không định đăng ký thật hả?” Trình Dư Hạ có chút khó hiểu về tình huống hiện tại, hoàn toàn không khớp với ký ức của cô, nên cô lại hỏi lần nữa: “Nếu giáo viên chủ nhiệm đích thân gọi tên cậu tham gia thì cậu cũng từ chối à?”

Lộ Dương: “…”

Lúc này Tề Duyệt đang gắp miếng đậu khô trong bát của mình cho Trình Dư Hạ, nhưng khi nghe thấy câu hỏi này, tay cô nàng chững lại giữa chừng. Cô nàng hỏi: “Không phải đã nói là hoàn toàn tự nguyện sao?”

Văn Tư Tư đáp: “Đúng là tự nguyện mà.”

“Chính vì tự nguyện nên tao mới thấy lạ…” Trình Dư Hạ lẩm bẩm với chính mình: “Tại sao mọi thứ lại khác đi thế này…”

“Cái gì mà khác cơ?” Tề Duyệt nói: “Tao đã nếm thử rồi, đậu khô này vẫn đúng vị mày thích.”

Khi mấy người đã ăn được một nửa, Tống Tân cũng bưng khay cơm đi đến. Cậu ngồi xuống bên cạnh Lộ Dương rồi vào thẳng vấn đề: “Tôi biết tại sao tôi lại tính sai bài đó rồi.” Ai dè cậu ấy lại nói đến bài thi giữa kỳ.

Trình Dư Hạ nghiêng đầu qua Lộ Dương để hỏi: “Vậy tức là cậu đến muộn vì ở trong lớp tự kiểm điểm hả?”

Tống Tân nói: “Tôi có thói quen giải quyết vấn đề trước rồi mới ăn cơm.”

Tề Duyệt ngạc nhiên: “Nếu tôi làm như cậu chắc tôi sẽ phải nhịn đói ba ngày mất.”

Trình Dư Hạ liền nói: “Vậy tao sẽ nhịn năm ngày, hơn mày hai ngày lận đấy.”

Tề Duyệt nói: “Không được, không được, tao cũng sẽ nhịn năm ngày.”

Trình Dư Hạ: “Kệ mày, tao vẫn phải nhiều hơn mày năm ngày.”

Tống Tân nhìn hai cô gái đang hơn thua thì khẽ thở dài: “Hai bạn học này, chuyện này không cần phải so ai hơn ai đâu.”

“Tôi…” Trình Dư Hạ vừa nói được một chữ “tôi” thì Lộ Dương đột nhiên quay sang chắn tầm nhìn của cô về phía Tống Tân. Anh nói: “Ăn cơm đi.”

Trình Dư Hạ lập tức ngoan ngoãn như một chú mèo con: “Ừ.” Rồi cúi đầu ăn cơm rất nghiêm túc.

Sự ngoan ngoãn bất ngờ này của Trình Dư Hạ suýt nữa khiến Tề Duyệt và Văn Tư Tư ngồi đối diện rớt cả cằm.

Sau bữa trưa, Lộ Dương bị Tống Tân kéo đi để tiếp tục thảo luận về bài thi giữa kỳ.

Tề Duyệt nói muốn khao nước, vì thế cả ba người cùng đi đến cửa hàng tiện lợi trong trường.

Lúc cả ba đang đứng trước tủ lạnh chọn đồ uống, họ nghe thấy có người nói chuyện ở phía sau. Ban đầu không ai chú ý, cho đến khi một người nói: “Lần này Phùng Nguyên cũng sẽ đăng ký nên tôi muốn tham gia lễ kỷ niệm trường cùng cậu ấy.”

Một người khác đáp: “Nhưng tôi chỉ chịu trách nhiệm ghi danh sách thôi, cuối cùng vẫn phải giao cho giáo viên mà, tôi giúp cậu thế nào đây?”

Trình Dư Hạ nhớ rằng lớp cô cũng có một người tên là Phùng Nguyên, không biết có phải là người mà hai nữ sinh kia đang nói đến không.

Một giọng nói vang lên: “Sô-cô-la này ngon lắm, lại là vị mới ra nữa, tôi mời cậu nha.”

Người kia đáp: “Để cậu mời tôi ăn thế này thì ngại quá.”

Người kia lại nói: “Có gì đâu, chúng mình là bạn thân mà, khoai tây chiên này cũng ngon lắm.”

Người kia thì thầm: “Chu Mai Mai, cậu thật sự thích Phùng Nguyên à?”

Nghe đến tên Chu Mai Mai này, Trình Dư Hạ lập tức xác nhận rằng Phùng Nguyên mà họ đang nói đến chính là bạn cùng lớp của mình.

Lúc này, không chỉ Trình Dư Hạ mà Tề Duyệt cũng quay từ tủ lạnh ra và bước đến gần kệ hàng, cô nàng ra dấu “suỵt” rồi ba người giả vờ chọn đồ trên kệ.

“Là cậu ấy đang theo đuổi tôi, ngày nào cũng mua đồ ăn vặt cho tôi này, tan học còn đưa tôi về nhà, cuối tuần lại hẹn tôi đi chơi.” Chu Mai Mai nói: “Tôi cũng bảo cậu ấy đừng làm mấy chuyện thế này nữa nhiều lần lắm rồi.”

Nghe giọng nói của cô ấy dần di chuyển về phía bên phải, Tề Duyệt kéo Trình Dư Hạ và Văn Tư Tư từ từ di chuyển sang phía trái của kệ hàng.

Chu Mai Mai nói tiếp với vẻ khó xử: “Bây giờ tôi không biết phải từ chối cậu ấy thế nào nữa, chủ yếu là sợ nói nặng lời sẽ làm tổn thương cậu ấy.”

Người kia đáp: “Chu Mai Mai, cậu tốt bụng quá.”

Khi Chu Mai Mai và bạn cô ấy chuyển sang phía bên này của kệ hàng, Tề Duyệt đã kéo Trình Dư Hạ và Văn Tư Tư qua phía bên kia. Tuy nhiên hành động lén lút của ba người nếu bị ai đó nhìn thấy chắc chắn sẽ gây hiểu lầm.

Chu Mai Mai tiếp tục: “Tôi đã nói với cậu là sau khi tốt nghiệp lớp 12, gia đình tôi sẽ sắp xếp cho tôi đi du học rồi mà.”

Bạn của Chu Mai Mai nói: “Ừ, cậu từng nói với tôi rồi. Ghen tị với cậu thật đấy, chẳng những gia đình cậu có tiền, cậu chưa tốt nghiệp mà ba mẹ cậu đã lo xong chuyện cho cậu đi du học rồi.”

“Có gì hay ho đâu.” Chu Mai Mai ủ rũ: “Từ bé tôi đã bị họ ép học hết cái này đến cái kia, còn nói sau này gia nghiệp của gia đình sẽ giao cho tôi, bắt tôi học chút kiến thức về quản lý để sau này có thể giúp đỡ công ty. Haizzz, ngày nào tôi cũng bị họ làm phiền đến phát ngán rồi.”

Trình Dư Hạ nghe những lời Chu Mai Mai nói, bất chợt nhớ đến những thiết lập nhân vật tiểu thư nhà giàu trong một số tiểu thuyết.

Cô nhìn sang Tề Duyệt đứng bên cạnh mình, với mái tóc đuôi ngựa, làn da màu nâu sẫm cùng bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình và hai ống quần đồng phục được xắn lên không đều, không ai có thể nghĩ rằng cô nàng cũng là một “thiên kim tiểu thư” nhà giàu, mà công ty của ba mẹ cô nàng còn là doanh nghiệp đứng đầu về tài sản ròng trong ba năm liên tiếp ở thành phố này.

Nhưng Trình Dư Hạ chưa bao giờ nghe Tề Duyệt nói rằng ba mẹ bắt cô nàng phải học cách quản lý công ty hay gì đó. Có lẽ mỗi gia đình “thiên kim tiểu thư” đều có cách giáo dục khác nhau.

Bạn của Chu Mai Mai tỏ vẻ ghen tị: “Nếu nhà tôi giàu như vậy thì bắt tôi học gì tôi cũng đồng ý hết. Vậy cậu định trước khi ra nước ngoài mới nói rõ với Phùng Nguyên sao?”

“Ừ, tôi muốn trong thời gian này sẽ từ từ nói rõ với cậu ấy.” Chu Mai Mai dùng giọng điệu nũng nịu nói: “Nên làm phiền cậu giúp tôi nha. Nếu chỉ nộp tên sáu người lên cho giáo viên thì chắc chắn tôi sẽ bị chọn mà~”

Tề Duyệt khẽ thì thầm: “Còn có cả chiêu này nữa à?”

Bạn của Chu Mai Mai ngập ngừng nói: “Nhưng nếu giáo viên hỏi thì tôi biết trả lời thế nào đây? Lớp mình chắc chắn không chỉ có sáu người đăng ký đâu.”

Chu Mai Mai nói: “Cậu cứ nói rằng còn vài bạn đăng ký xong lại đột nhiên bảo không tham gia nữa.”

“Nhưng lỡ giáo viên biết thì chết tôi mất, tôi là ủy viên văn nghệ mà.” Bạn của Chu Mai Mai đáp.

Chu Mai Mai tiếp tục nũng nịu: “Thế cậu nghĩ cách giúp tôi đi mà, sau này tôi sẽ mời cậu ăn đồ ngon nhé~”

Khi bọn họ dần đi về phía này, Trình Dư Hạ, Tề Duyệt và Văn Tư Tư lại di chuyển qua chỗ khác.

Lúc cả ba vừa chuyển đến kệ hàng khác, thì đột nhiên nhân viên cửa hàng hét lớn: “Ba em học sinh kia đang làm gì đấy!” Nhìn thẳng về phía Trình Dư Hạ và hai cô bạn.

Tề Duyệt ngay lập tức khoác tay Trình Dư Hạ, người đứng gần mình nhất rồi ngó đầu lên nói với nhân viên cửa hàng: “Không sao đâu chị ơi, bạn em đói quá nên bị đau bụng, em đưa bạn đi chọn chút đồ ăn.”

Trình Dư Hạ lập tức ôm bụng, giả vờ yếu ớt gật đầu.

Nhân viên nhìn thấy là Tề Duyệt liền thay đổi giọng điệu: “Ồ, là em à?” Rồi chỉ về phía kệ hàng gần cửa nói: “Hàng thứ hai có bánh mì và đồ ăn sẵn đấy, đói đến mức này thì đừng chỉ ăn vặt nữa nhé, mấy cô bé này phải ăn cơm cho đàng hoàng, biết chưa?”

Tề Duyệt lập tức cười nói: “Vâng, cảm ơn chị ạ.”

Còn về lý do tại sao nhân viên này lại quen Tề Duyệt, là vì cô nàng thường mua một đống đồ ăn vặt mỗi lần đến đây, bản thân cô nàng cũng là một người cực kỳ thích đồ uống có ga. Hễ cửa hàng có đồ mới, cô nàng sẽ là người đầu tiên mua về rồi chia cho Trình Dư Hạ cùng Văn Tư Tư.

Không ngoa khi nói rằng số tiền Tề Duyệt tiêu ở đây trong nửa học kỳ đã đủ để giúp nhân viên cửa hàng hoàn thành chỉ tiêu cả năm của mình.

2549 words

02.09.2024

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN