Ươm Mặt Trời – Lê Chúc - Chương 24: Đường Bình Viễn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Ươm Mặt Trời – Lê Chúc


Chương 24: Đường Bình Viễn


Editor: Chu

Chạng vạng ngày hôm sau, lúc cả nhà Trình Dư Hạ từ quê trở về, tiện đường ghé sang nhà cô cả đưa một ít đồ nên chạy đến nhà cô cả trước.

Mọi người ngồi trong phòng khách trò chuyện, Trình Dư Hạ ngồi im trên ghế, tựa khuỷu tay vào lưng ghế nhắn tin.

Tin nhắn gửi cho Lộ Dương, cô hỏi, “Nếu bây giờ tôi bất ngờ xuất hiện ở trước mặt cậu thì có khiến cậu ngạc nhiên không nhỉ?”

Đợi hai phút, Lộ Dương trả lời cô, “Không.”

Trình Dư Hạ trầm mặc nhìn đăm đăm điện thoại hai giây, sau đó đột nhiên đứng lên nói với ba mẹ Trình: “Ba mẹ, con đi ra ngoài một chút.”

Mẹ Trình nói: “Cỡ mười phút nữa chúng ta sẽ về nhà, đưa đồ cho bạn xong thì tranh thủ quay lại.”

Trình Dư Hạ cầm một túi đồ từ huyền quan lên, trả lời ngắn gọn: “Biết rồi ạ.”

Cô cả tò mò hỏi một câu: “Đưa đồ cho ai?”

Mẹ Trình đáp: “Bạn cùng lớp với Hạ Hạ, chị không biết đâu, lần này về nó như một tên cướp vậy, vườn rau nhỏ của bà nội bị nó hái sạch sẽ, nói là muốn biếu mấy người bạn học rau quả do chính tay bà nội trồng, chị thấy có ai lấy mấy thứ này làm quà cho bạn không.”

“Tặng mấy món này tốt hơn mấy thứ vô dụng kia mà, bên ngoài khó kiếm mua được lắm.” Cô cả nói: “Con bé Hạ Hạ thật có lòng.”

“Cô cả nói đúng đấy ạ.” Trình Dư Hạ vừa cột dây giày vừa nói: “Bạn của con sẽ không để ý con tặng gì cho họ mà chỉ quan tâm người tặng là ai thôi.”

Mẹ Trình nói: “Được rồi, đừng tự luyến nữa, qua mười phút mà không quay lại thì con tự về nhà nhé, mẹ với ba không đợi con đâu.”

“Sao mẹ lại nhắc lại nữa rồi.” Trình Dư Hạ cầm theo túi đồ đứng ở cạnh cửa: “Không cần mười phút, con đảm bảo trong vòng năm phút sẽ trở về.” Nói xong, cô lập tức đóng cửa lại, không chậm trễ một giây một phút chạy xuống lầu.

Cô đứng ngoài nửa ấn chuông cả một buổi nhưng bên trong vẫn không có ai trả lời.

Trình Dư Hạ buông đồ trong ta xuống, đang định gọi điện cho Lộ Dương, lúc này có một người đàn ông trung niên đi tới hỏi thăm: “Đây là nhà con hả?”

Dáng người đàn ông thiên gầy, mái tóc thưa thớt, sắc mắt cực kỳ hồng hào nhưng thần sắc dường như không được tỉnh táo, dấu hiệu điển hình của người uống rượu.

Trình Dư Hạ nói: “Con tới tìm bạn.”

Người đàn ông nắm tay vịn cầu thang, khó khăn đi về phía trước hai bước: “Người sống ở đây là một học sinh tên Lộ Dương đúng không.”

Trình Dư Hạ cảnh giác, đánh giá ông ta: “Chú là ai?”

“Chú là ai á! Là ba của nó!” Người đàn ông đột nhiên ợ lên một cái, sau đó vừa vào tay vịn cầu thang vừa mắng chửi: “Thằng nhóc thúi này đi tới đâu cũng nói với người ta là chú chết rồi đúng không, cái đồ vô ơn giống hệt mẹ nó, ba ngày không đánh liền quên mất cái nhà này là của ai.”

Trình Dư Hạ bỗng nhiên nhớ tới vết thương trên mặt Lộ Dương hổm rày: “Chú tìm nhầm nhà rồi, người bạn sống ở nhà này họ Vương, ba cậu ấy là cảnh sát, công tác ở đồn công an cạnh tiểu khu, vả lại hiện giờ chắc gần tới giờ tan làm trở về nhà.”

Người đàn ông xoay đầu nhổ nước bọt, tiếp tục mắng: “Đồ vong ân bội nghĩa dám lừa gạt ông đây, đợi xem tao bắt được có lột da mày không.” Xoay người loạng choạng đi ra ngoài.

Trình Dư Hạ xem thấy ông ta đã đi xa, lập tức đến góc khuất cầu thang gọi điện cho Lộ Dương.

Tiếng chuông vang lên mười mấy giây, bên kia mới nghe mấy.

Không đợi Lộ Dương mở miệng, Trình Dư Hạ sốt ruột, vừa nhìn từ hiên cửa sổ ra bên ngoài vừa nói: “Cậu và bà ngoại ở bên ngoài thêm một lúc đi, khoan hãy về nhà.”

“Tôi không có ra ngoài.” Lộ Dương nói.

Thấy người đàn ông đã đi ra khỏi cổng lớn của tiểu khu, Trình Dư Hạ mới dựa vào vách tường thở phào một hơi: “Vừa có người tới nhà tìm cậu, may mà cậu không có ở nhà, thoạt nhìn ông ta đã xỉn lắm rồi, trông còn có vẻ rất giận dữ…”

“Cậu ở đâu?” Lộ Dương nói: “Đứng yên đó không được đi lung tung, tôi đến tìm cậu.”

Trình Dư Hạ cảm giác được sự lo lắng của Lộ Dương thông qua điện thoại, cô trấn an anh: “Không sao đâu, người đó đi rồi, đợi ông ta đi xa hơn xíu nữa tôi sẽ lập tức trở lại nhà cô cả, bây giờ cậu khoan hãy tới đây sẽ tốt hơn, người đó nhìn qua thật sự rất hung dữ, nếu cậu ở trong nhà thì hôm nay đừng ra ngoài, cả bà ngoại nữa, đừng để bà đi ra khỏi nhà…”

“Trình Dư Hạ.” Lộ Dương nói: “Lên sân thượng đi.”

Trình Dư Hạ cầm theo mấy món đồ mang từ quê về, hì hục leo cầu thang để lên sân thượng.

“Hoá ra cậu ở đây.” Cô đưa túi đồ trong tay qua, giọng nói mang theo tiếng thở dốc dữ dội: “Nhanh mang về cho bà ngoại đi, bảo sao vừa nãy gõ cửa mà không thấy ai ra mở.”

“Hôm nay cậu không nên tới nơi này.” Tuy Lộ Dương nhận lấy đồ trong tay Trình Dư Hạ, nhưng sắc mặt là không được tốt lắm.

“Hả?” Trình Dư Hạ kinh ngạc nói: “Sao cậu biết ba mẹ tôi đi nửa đường thì đột nhiên quyết định đi tới nhà cô cả?”

“Không phải chuyện này.” Lộ Dương nói: “Rất nhiều thứ đều đã thay đổi, đáng lẽ không nên giống thế này….”

Giọng nói của anh rất nhẹ, nghe càng giống như đang lẩm nhẩm.

“Cái gì thay đổi?” Trình Dư Hạ nghe không hiểu.

Lộ Dương nhìn Trình Dư Hạ nói: “Cậu không nên gặp gỡ hắn ta, tôi đã làm nhiều chuyện như vậy, kết quả vẫn không có gì thay đổi…”

Trình Dư Hạ hỏi: “Lúc thì cậu nói mọi thứ đều thay đổi, chốc lát thì lại chưa, rốt cuộc là có thay đổi hay không?”

Hôm nay Lộ Dương có hơi kỳ lạ, trước giờ Trình Dư Hạ chưa lần nào nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc này của anh.

Cô thận trọng hỏi anh: “Người đó không phải là ba cậu à? Hay cậu trách tôi xen vào việc người khác, nói với ông ta cậu không sống ở đây?” Anh chưa từng nhắc tới ba mẹ trước mặt cô, có lẽ thật sự có nguyên nhân nào đó.

Lộ Dương nói: “Cậu không có xen vào việc người khác.”

Trình Dư Hạ hỏi: “Vậy là cậu để ý đến việc tôi nói ba cậu rất hung dữ? Nhưng tôi không biết ông ta là…”

“Đúng vậy.” Lộ Dương đột nhiên nắm lấy cổ tay Trình Dư Hạ: “Thế nên sau này có nhìn thấy ông ta ở bất cứ đâu thì phải lập tức tránh xa nhất có thể.”

“Tại sao?” Trình Dư Hạ hỏi: “Cậu không muốn để người nhà cậu biết tôi à?”

Lộ Dương lập tức đáp: “Người đó không phải người nhà của tôi.”

Trình Dư Hạ thấy cảm xúc của anh dường như không thích hợp, bèn nói: “Nghe theo cậu, tôi bảo đảm sau này sẽ tránh mặt ông ta.” Sau đó nói lảng sang chuyện khác: “Mấy thứ này đều mới hái trong vườn rau nhỏ của bà tôi hôm nay, cậu nhớ mang về cho bà ngoại. Đúng rồi, bên trong còn có hai trứng cạp cạp nhà ông nội tôi nuôi, một trứng đẻ hôm qua, một trứng hôm nay, mặc dù tôi đã gói lại nhưng lúc xách về cậu vẫn phải cẩn thận chút đó, còn có….”

Nghe Trình Dư Hạ lải nhải xong, khi này Lộ Dương mới thả cánh tay Trình Dư Hạ ra.

Thần sắc của anh đã hoà hoãn đôi chút, hỏi cô: “Cạp cạp là gì?”

Trình Dư Hạ nói: “Cạp cạp là hai con vịt ông nội tôi nuôi, trong đó có một con tên cạp cạp, con còn lại tên Oa Oa, là tên tôi đặt cho tụi nó.” Cô nói rất tự hào: “Thấy sao, tôi đặt tên đặc biệt hay đúng không.”

“……” Lộ Dương nói: “Ừ, đặc biệt hay.”

Trình Dư Hạ chống nạnh hai tay, nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Dương: “Cảm giác cậu trả lời cho có quá à.”

Lộ Dương không né tránh, trực tiếp đối mắt với Trình Dư Hạ, anh nói: “Tôi nói thật mà.”

Trình Dư Hạ lập tức nở nụ cười: “Được rồi, thấy cậu cũng chân thành nên tin cậu lần này.”

Đúng như Lộ Dương nói, thực chất hôm nay Trình Dư Hạ sẽ không xuất hiện ở đây, nhưng có rất nhiều chuyện thật sự đã khác hẳn so với trong trí nhớ.

Ví dụ như hôm nay cô vốn dĩ đang ở nhà, nên căn bản sẽ chịu cảnh kẹt xe.

Tối chủ nhật đồng nghĩa với việc kẹt xe, cả gia đình Trình Dư Hạ từ nhà cô cả về cùng lắm chỉ mất mười phút đi xe, nhưng đã đợi gần hai mươi phút mà xe vẫn chưa chạy được 500m.

Radio trên xe đang cập nhật về tình hình giao thông, nghe nói còn ket thêm hai mươi phút.

Trình Dư Hạ ấn mở cửa sổ ghế sau, giơ máy ảnh chụp những chùm đèn hậu màu đỏ hoành tráng phía trước.”

Mẹ Trình ngồi ở ghế nói: “Con đường này đã phản ánh bao nhiêu lần vẫn không có ai quản lý, ngày nào cũng kẹt từ sáng đến tối.”

Ba Trình nói: “Người nhiều nên đành chịu thôi, cứ từ từ đi, chúng ta cũng không gấp.”

Trình Dư Hạ hướng máy ảnh về phía biển quảng cáo lớn bên đường, vừa chụp xong một tắm, cô bỗng phát hiện có một người đàn ông đứng gần thùng rác bên cạnh biển quảng cáo đang trừng mắt nhìn cô.

Không phải hoa mắt hay ảo giác, Trình Dư Hạ cực kỳ chắc chắn bản thân nhìn thấy hắn ta đang hung dữ trừng mắt về phía mình, sau đó ném túi rác trong tay vào thùng rác.

Trình Dư Hạ chỉ nghĩ có lẽ người kia cảm thấy cô bất lịch sự khi tự ý chụp hình hắn ta nên mới tức giận, nhưng nhìn thêm một lúc, cô bỗng nhận ra người kia có hơi quen mắt.

Trình Dư Hạ đã gặp qua gương mặt này không dưới một lần, lần đầu tiên là lúc hắn ta suýt nữa đã xô ngã cô và Tề Duyệt, lần thứ hai chính ảnh chụp của người bị bắt giữ vì ngược đãi mèo.

Trình Dư Hạ vô cùng tin tưởng vào trí nhớ của mình, cô tin chắc là mình không nhận lầm người.

Tuy nhà nước không có luật xử phạt cụ thể đối với những người ngược đãi động vật, nhưng nếu hành vì của người này thật sự độc ác như những lời trên mạng, vậy tại sao chỉ mới qua một khoảng thời gian ngắn mà hắn ta lại xuất hiện ở đây.

Trình Dư Hạ đóng cửa sổ xe lại, sau đó móc điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm tin tức gần nhất của vụ việc này.

Không tra thì không biết, nhưng một khi đã tìm hiểu, cô suýt đã tức giận đến mức quăng luôn điện thoại.

Người này không chỉ được thả ra, mà còn thả vào ngày thứ ba từ khi bắt giữ.

Sau đó, dù hắn ta đã đăng một video xin lỗi công khai và bày tỏ sự hối hận sâu sắc, nhưng phía dưới phần bình luận mới gửi gần đây, có người lại nói hắn ta vẫn bạo hành mèo như cũ, hơn nữa còn livestream quá trình đánh đập trong nhóm y hệt lúc trước.

Trong video xin lỗi tỏ ra hối hận bao nhiêu, ngược lại càng ra tay hung ác bấy nhiêu.

Trình Dư Hạ quay đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, phát hiện người kia đã đi rồi.

Nửa đêm, cô quả nhiên gặp ác mộng.

Sáng sớm hôm sau, Tề Duyệt nhìn thấy Trình Dư Hạ với cặp mắt gấu trúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi cô: “Mày mơ thấy gì mà sợ đến nỗi không dám ngủ cả đêm vậy?”

Trình Dư Hạ nói với Tề Duyệt bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Nói là ác mộng nhưng tao lại cảm giác đặc biệt chân thật, như thể đang thật sự xảy ra.”

Tề Duyệt nghiêm túc gật đầu: “Ừ, vậy mày đã mơ thấy gì?”

Trình Dư Hạ nói: “Ở trong một căn phòng rất tối, tao nghe thấy âm thanh cực lớn như tiếng của máy móc đang cắt đồ vật nào đó, sau đó tao liều mạng muốn chạy ra ngoài, nhưng tao lại không cảm giác được tay chân của mình, giống như tụi nó không còn thuộc về tao ấy.”

Tề Duyệt mím môi nói: “Nghe đáng sợ thật sự, nhất định là vì hôm qua mày coi mấy cái tin kia nên mới nằm mơ gặp cảnh này, không sao đâu, đừng tự hù bản thân.”

Trình Dư Hạ nói: “Chắc vậy.”

Vừa tới lớp, hai người đã nhìn thấy rất nhiều bạn học đang tụm lại một chỗ.

Có người nói: “Cậu không thấy hả? Trong mấy cái thùng rác trên đường Bình Viễn, có xác một con mèo nhỏ bị chặt thành nhiều mảnh rồi ném vào những thùng rác khác nhau, ác độc dữ thần.”

Nghe nhắc đến đường Bình Viễn, lông tóc Trình Dư Hạ chợt dựng lên, đường Bình Viễn chính là con đường cô đã chụp tấm biển quảng cáo vào đêm qua.

2427 words

17.09.2024

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN