Ươm Mặt Trời – Lê Chúc - Chương 28: Buông bỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Ươm Mặt Trời – Lê Chúc


Chương 28: Buông bỏ


Editor: Sel

Trình Dư Hạ nhận ra cậu bé này. Sau lần chụp ảnh trước đó, cô còn thảo luận với Tề Duyệt về màu mắt của cậu bé. Theo lý mà nói, cậu bé không nên nhận ra cô, nhưng giờ đây, cậu lại kéo áo cô và hỏi: “Chị Hạ Hạ, hôm nay chị đến chụp ảnh cho bọn em à?”

“Đúng vậy, chị sẽ chụp ảnh cho các em.” Trình Dư Hạ ngồi xuống trước mặt cậu bé: “Nhưng em là ai nhỉ, sao em biết tên của chị?”

“Mày nói gì vậy Trình Dư Hạ?” Lúc này, Tề Duyệt bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu bé: “Nhất Nhất ngoan, chị Hạ Hạ hôm nay còn hơi ngái ngủ, em về chỗ cô giáo đi, chúng ta sẽ chụp ảnh ngay thôi.”

Khi thấy cậu bé quay lại chỗ cô giáo, Trình Dư Hạ hỏi: “Mày biết đứa bé này à?”

“Thẩm Duy Nhất.” Tề Duyệt đáp: “Con của Thẩm Xuyên và chị Tiêu Tiêu, đừng nói với tao là mày không nhận ra đấy nhé. Mấy ngày trước tao với mày còn chơi với cậu bé ở quán cà phê mà.”

Trình Dư Hạ ngạc nhiên: “Mày biết Thẩm Xuyên à?”

“Đùa gì thế?” Tề Duyệt nhìn Trình Dư Hạ bằng ánh mắt dò xét: “Cả năm lớp 12 hầu như tụi mình đều học bài ở quán cà phê của Thẩm Xuyên mà, làm sao tao không biết anh ấy được?”

“Không đúng.” Trình Dư Hạ hoàn toàn bối rối: “Thời gian đó chúng ta và Thẩm Xuyên không có bất kỳ mối liên hệ nào, làm sao mày có thể quen anh ấy được?”

Tề Duyệt nói: “Nhưng mày thử nghĩ mà xem, nếu mày quen Thẩm Xuyên, thì làm sao tao lại không quen được?” Cô nàng đặt ra một câu hỏi khiến Trình Dư Hạ nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Giờ đây, có lẽ trong ký ức của mọi người, những gì xảy ra trong năm lớp 12 đã trở thành những sự kiện mà Trình Dư Hạ đã trải qua khi cô quay trở lại thời gian đó.

Ban đầu cô nghĩ rằng những lựa chọn khác với ký ức của mình sẽ không thay đổi kết quả đã định sẵn. Nhưng giờ đây, cô và Tề Duyệt lại quen biết Thẩm Xuyên, và biết rằng đứa trẻ này là con của Thẩm Xuyên và Thẩm Tiêu.

Điều này có nghĩa là mỗi quyết định mà Trình Dư Hạ đưa ra sau khi quay trở lại lớp 12 sẽ thay đổi kết quả hiện tại.

Buổi trưa, khi các em nhỏ biểu diễn xong chương trình và chụp ảnh tập thể, có một điều không thay đổi là Thẩm Duy Nhất vẫn bị cướp mất bông hoa mặt trời và khóc rất thương tâm, giống như lần trước. Tuy nhiên, điều thay đổi là Tề Duyệt đang cầm một chú gấu bông hình ngôi sao để dỗ dành cậu bé.

Mặc dù lúc này Trình Dư Hạ đã quen biết Thẩm Xuyên, nhưng cô thực sự không biết Thẩm Duy Nhất là ai. Điều này khiến cô bất ngờ liên tưởng đến tiếng phanh xe chói tai mà họ nghe thấy khi cả gia đình đang trên đường về nhà sau khi xem pháo hoa vào đêm giao thừa.

Sau khi nghe thấy tiếng phanh, cô mất đi ý thức. Dù không thể chắc chắn liệu có tai nạn xảy ra hay không, nhưng lúc này, Trình Dư Hạ chỉ mới trải qua nửa đầu học kỳ của lớp 12. Sau đó cô lại tỉnh dậy vào sáng nay, tức ngày 1 tháng 6 năm 2022.

Sau khi chụp ảnh xong, Tề Duyệt lái xe và hỏi Trình Dư Hạ muốn ăn ở đâu, điều này lại hoàn toàn trùng khớp với ký ức của Trình Dư Hạ.

“Ba mẹ tao đâu? Họ thế nào rồi?” Trình Dư Hạ ngồi ở ghế phụ lái hỏi.

“Vậy mày nói xem, mày đã trải qua những gì khi quay trở lại?” Tề Duyệt hỏi. “Hôm nay cả chú với dì đều đi làm mà, mày hỏi họ thế nào là sao?”

Trình Dư Hạ nói: “Tối 30 Tết năm 2019, cả nhà tao đi ra ngoài thành phố xem pháo hoa. Trên đường về hình như nhà tao đã gặp tai nạn xe, nhưng tao không thể chắc chắn đó có phải là tai nạn hay không…”

“Tết năm 2019 à?” Tề Duyệt nhớ lại: “Tết năm 2019, không phải cả nhà mày đã về quê rồi sao? Mà mày nói xem pháo hoa, đó là ở ngoại ô chứ không phải ngoài thành phố chứ?”

Trình Dư Hạ nói: “Lúc đó tao bị gãy xương nên không về quê được.”

Tề Duyệt khẳng định: “Không đúng rồi, mày bị gãy xương và cần nghỉ ngơi nên mới về quê sớm. Nếu mày nói về những thời điểm khác thì có thể tao không nhớ rõ lắm, nhưng mày nhắc đến chuyện gãy xương thì tao nhớ rất rõ đấy.”

Những gì Tề Duyệt nói lại hoàn toàn là điều mà Trình Dư Hạ không biết.

Cô hỏi: “Vậy còn chuyện chúng ta cùng gặp ông của Tống Tân và mua hộp nhạc thì sao?”

“Đúng vậy.” Tề Duyệt đỗ xe bên lề đường: “Đúng là tụi mình có gặp ông nội của Tống Tân mấy lần, rồi còn mua hộp nhạc nữa.”

Trình Dư Hạ nói: “Cái hộp nhạc hình hoa hướng dương đó, chính là món quà mà Lộ Dương tặng tao trước kỳ thi đại học…”

Tề Duyệt bất ngờ nhìn Trình Dư Hạ: “Lộ Dương?”

“Đúng vậy, Lộ Dương.” Trình Dư Hạ gật đầu, hỏi: “Có chuyện gì với Lộ Dương sao?”

“Đã nhiều năm trôi qua rồi…” Tề Duyệt nhìn Trình Dư Hạ với ánh mắt đầy lo lắng: “Quả nhiên, mày vẫn chưa buông bỏ được cậu ấy.”

Trình Dư Hạ không hiểu: “Mày nói gì mà “vẫn chưa thể buông bỏ”?”

“Không có gì.” Tề Duyệt thở dài: “Cái hộp nhạc hình hoa hướng dương đó là do Hà Ninh tặng mày mà, mày nhớ nhầm rồi.”

Giọng điệu của Tề Duyệt khi nhắc đến Lộ Dương khiến Trình Dư Hạ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

“Sao Hà Ninh lại tặng tao hộp nhạc?” Trình Dư Hạ hỏi: “Tao và Hà Ninh cũng không thân thiết gì mà.”

Tề Duyệt hỏi lại: “Mày gọi “không thân” là khi người ta tỏ tình với mày một lần thì mày từ chối một lần sao?”

“Hả?” Trình Dư Hạ ngẩn người: “Mày nói Hà Ninh tỏ tình với ai cơ?”

“Tất nhiên là với mày rồi.” Tề Duyệt nói: “Từ khi vào đại học, Hà Ninh đã bắt đầu theo đuổi mày, theo đuổi suốt mấy năm. Mỗi lần mày đều từ chối rất dứt khoát.”

“Tao với Hà Ninh sao có thể?” Trình Dư Hạ nói: “Mày biết rõ người tao thích luôn là Lộ Dương mà.”

Tề Duyệt im lặng nhìn Trình Dư Hạ: “Mày hãy buông bỏ đi. Nếu Lộ Dương vẫn còn ở đây…” Đến đây, cô nàng bỗng dừng lại.

Trình Dư Hạ cúi đầu, im lặng một lúc: “Bây giờ tao thực sự không biết cậu ấy đang ở đâu. Cậu ấy đột ngột rời đi mà không nói lời nào, biến mất suốt bao lâu nay mà không hề để lại tin tức gì.” Ngừng một lúc, cô lại nói: “Nhưng sự thật là người tao thích vẫn là Lộ Dương, không ai có thể thay đổi điều đó, trừ khi chính miệng cậu ấy nói với tao rằng cậu ấy không còn thích tao, bảo tao đừng làm phiền cậu ấy nữa.”

“Mày đang trốn tránh thôi.” Tề Duyệt bất lực nói: “Trình Dư Hạ, rõ ràng mày biết chuyện đã xảy ra với Lộ Dương, nhưng mày lại không chịu tin, thà sống trong thế giới ảo mà mày tự tạo ra còn hơn là đối diện với sự thật.”

“Khoan đã, khoan đã.” Trình Dư Hạ ngồi thẳng người lên: “Có lẽ ký ức của chúng ta có sự sai lệch. Tao nhớ rõ là sau kỳ thi đại học, Lộ Dương đột ngột rời đi mà không nói lời nào. Mặc dù tao không thể liên lạc được với cậu ấy, nhưng chắc chắn cậu ấy không gặp phải chuyện gì bất trắc. Thế mày nói cậu ấy gặp chuyện là sao, xảy ra chuyện gì và khi nào?”

“Thật không?” Tề Duyệt cũng ngạc nhiên không kém: “Mày thật sự không phải vì tự trách mình quá lâu mà dẫn đến ký ức rối loạn sao? Mày thực sự nhớ rằng Lộ Dương chỉ là bỏ đi mà không phải vì cứu mày mà gặp nạn à?”

Trình Dư Hạ khẳng định: “Tất nhiên rồi, hơn nữa tại sao Lộ Dương lại phải cứu tao? Từ nhỏ đến giờ tao chưa từng gặp nguy hiểm, cũng không có mâu thuẫn với ai, với lại trong ký ức của tao, mày chính là người đã cùng tao đi báo cáo người mất tích mà.”

“Là tao đi cùng mày báo cáo người mất tích?” Tề Duyệt tỏ vẻ ngạc nhiên: “Mày nói Lộ Dương chỉ mất tích sau kỳ thi đại học chứ không phải trước kỳ thi vì cứu mày mà bị thương rồi…”

“Không thể nào.” Trình Dư Hạ lập tức hoảng hốt: “Theo những gì mày nói thì có phải tao đã hại chết Lộ Dương khi quay lại quá khứ sao? Sao có thể như thế được?”

“Mày đừng vội.” Tề Duyệt nói: “Vậy ý mày là trước khi mày quay lại quá khứ, Lộ Dương chỉ mất tích, nhưng sau khi mày quay lại, cậu ấy đã gặp chuyện?”

Trình Dư Hạ trầm ngâm: “Mày đang nói là vì tao quay lại quá khứ nên đã làm cậu ấy gặp nạn sao…”

Tề Duyệt nói: “Tao không có ý đó, nhưng nếu đúng là mày đã thay đổi mọi thứ khi quay lại thì mày có thể quay lại một lần nữa để sửa chữa nó.”

“Mày nói cũng đúng.” Trình Dư Hạ ngước lên nhìn Tề Duyệt: “Nhưng làm thế nào để quay lại bây giờ?”

Tề Duyệt nói: “Làm theo cách trước đây, mày đã quay lại như thế nào thì giờ làm lại như vậy.”

Nếu chuyện này xảy ra với người khác, có lẽ họ đã bị xem là điên hoặc có vấn đề về thần kinh, nhưng Tề Duyệt lại không hề nghi ngờ gì về việc Trình Dư Hạ đã quay trở lại thời cấp ba.

Trình Dư Hạ cau mày nhìn Tề Duyệt: “Ước gì tao biết cách tao đã quay lại lần trước như thế nào.”

Ngồi trong nhà hàng, Tề Duyệt bắt đầu giúp Trình Dư Hạ nhớ lại cô đã làm gì, ăn gì và tiếp xúc với những thứ gì trước khi quay lại quá khứ lần đầu tiên.

Họ ngồi hồi tưởng một lúc lâu, nhưng không có chuyện đặc biệt nào hiện ra trong đầu. Đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh mà hai người vẫn chưa nhớ ra điều gì kỳ lạ về ngày hôm đó.

Trình Dư Hạ nói: “Sau buổi họp lớp, tao về nhà rồi đi ngủ. Trừ việc nửa đêm nghe thấy tiếng sấm thì tao không hề tỉnh giấc hay làm điều gì khác cả.”

“Tốt, vậy mày thử nhớ lại xem vào thời điểm sớm hơn có xảy ra sự kiện gì đặc biệt không, chẳng hạn như những việc đã xảy ra vào ban ngày ý.” Tề Duyệt nói.

Trình Dư Hạ suy nghĩ một lúc rồi nhớ lại: “Vào ban ngày thì tao có đi lấy hộp nhạc hoa mặt trời đã được sửa xong từ chỗ ông nội của Tống Tân.” Cô đột nhiên ngạc nhiên: “Rồi tao nhìn thấy một người trông giống như Lộ Dương hồi cấp ba trên con phố đó!”

“Trông giống như Lộ Dương hồi cấp ba?” Tề Duyệt hỏi: “Tại sao lại nói “trông giống như”?”

“Tại tao không chắc chắn.” Trình Dư Hạ giải thích: “Cậu ấy mặc đồng phục cấp ba, nhìn giống hệt hồi đó, nhưng tao cảm thấy không đúng. Mày nghĩ sao, liệu một người năm năm sau có thể giống như năm năm trước không?”

Tề Duyệt đáp: “Tao tin mày đã quay lại thời cấp ba, thì còn gì không thể tin nữa?” Câu nói này thật sự rất hợp lý.

Tề Duyệt tiếp tục: “Vậy thì ngày mai hãy làm lại những việc mà mày đã làm vào ngày hôm đó, thử theo đúng trình tự của ngày hôm đó nhé.”

“Chỉ còn cách đó thôi.” Trình Dư Hạ nói: “Vậy tối nay tao sẽ về nhà với ba mẹ.”

“Cần tao đi cùng không?” Tề Duyệt hỏi.

Trình Dư Hạ trả lời: “Không cần đâu. Nếu muốn hoàn toàn theo đúng sự phát triển của ngày đó, thì chỉ có tao tự làm thôi.”

Tề Duyệt nói: “Hiểu rồi, vậy tối mai tao sẽ đến nhà đón mày.”

Nhưng mọi việc thường không đơn giản như suy nghĩ, đặc biệt là liên quan đến tương lai.

Tối cô về đến nhà, thấy ba mẹ vẫn bình an thì Trình Dư Hạ mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Sau bữa tối, Trình Dư Hạ giúp mẹ dọn dẹp đồ đạc trong kho, hiếm khi mẹ cô có hứng dọn dẹp thế này.

Mẹ cô đứng trên thang, lấy một hộp giấy từ trên cùng của kệ: “Trong này toàn là đồ của con, nếu không cần thì mẹ vứt đi nhé.”

Trình Dư Hạ nhận hộp giấy và đặt nó xuống đất. Trên hộp phủ một lớp bụi dày, có vẻ đã lâu không được động đến.

“Đồ của con sao?” Trình Dư Hạ mở nắp hộp và ngay lập tức nhìn thấy chiếc hộp nhạc hoa mặt trời mà đáng lẽ cô đã gửi đi sửa chữa từ lâu.

2356 words

17.09.2024

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN