Ươm Mặt Trời – Lê Chúc - Chương 33: Đánh cược
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Ươm Mặt Trời – Lê Chúc


Chương 33: Đánh cược


Editor: Sel

Cánh cửa sắt rỉ sét trên sân thượng bị đẩy ra.

Một cô gái mặc áo phông trắng mát mẻ và quần jean bước vào, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, đôi mắt to tròn và khuôn mặt bầu bĩnh khiến cô trông vừa ngây thơ vừa dễ thương.

Trong tay cô cầm một chiếc máy ảnh, khi thấy trên sân thượng còn có người khác, ánh mắt cô bỗng nhiên sáng lên.

“Chào cậu, tôi là Trình Dự Hạ, cái tên này có nghĩa là tặng mùa hè cho bạn.” Nụ cười của cô gái rạng rỡ vô cùng: “Có phải rất dễ nhớ không?”

Anh mỉm cười đáp lại cô: “Chào cậu, tôi là Lộ Dương.”

Đây đã là lần thứ ba họ lặp lại màn chào hỏi này, Lộ Dương nhớ rất rõ.

Tiếp theo, cô sẽ hỏi liệu cô có thể chụp một tấm ảnh của anh không.

Quả nhiên, cô nói: “Bạn học ơi, tôi có thể chụp một tấm ảnh của cậu được không? Tôi đảm bảo sẽ không để lộ ra ngoài.”

Cô lại không nhớ ra anh, chính xác hơn là anh lại một lần nữa quay trở về thời điểm khi cô còn chưa quen biết anh.

Anh đáp: “Được thôi.”

Sau đó, cô vui mừng khi phát hiện họ là bạn cùng lớp, mối quan hệ giữa cả hai dần trở nên thân thiết.

Sau khi trải qua hai lần chứng kiến cô đều gặp phải kết cục bi thảm, Lộ Dương bắt đầu tạo ra mọi cơ hội có thể để tình cờ gặp cô. Anh muốn bảo vệ cô, anh hy vọng cuộc sống của cô sẽ luôn tốt đẹp..

Nhưng luôn có những lúc anh không thể lo hết mọi thứ. Lần thứ hai, vào buổi tối khi anh nói dối cô rằng bà ngoại mình đang nằm viện, thật ra anh đang phải chịu đựng cái gọi là “giáo dục” từ người ba Lộ Quốc Chính.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ những năm tháng Lộ Quốc Chính bị bỏ tù vì tội ngộ sát sau khi bạo hành dẫn đến cái chết của mẹ anh do mất máu quá nhiều, Lộ Dương thường xuyên mang trên mình những vết thương, giống như người mẹ thường xuyên bị bầm tím mặt mũi của anh vậy.

Ngày hôm đó, khi Lộ Dương nhìn thấy mẹ mình nằm trong vũng máu, bà đã không còn thở nữa, nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện rõ nụ cười như thể cuối cùng cũng đã được giải thoát. Đến tận giây phút đó, những vết thương chồng chất mới cũ trên làn da của bà cuối cùng cũng không còn đau đớn nữa. Bà cũng không còn phải sống trong nỗi lo sợ bị kéo tóc, lôi xuống khỏi giường giữa đêm khuya và phải chịu đựng cơn thịnh nộ với những cú đánh, cú đạp không ngừng. Sau ngày hôm đó, cuối cùng bà đã có thể yên giấc.

Thế nhưng sự bình yên đổi bằng cái giá sinh mạng của bà chỉ kéo dài vỏn vẹn ba năm.

Họ nói đây chỉ là một vụ bạo lực gia đình mà thôi, rằng ba của anh chỉ vô tình ra tay quá nặng, dẫn đến cái chết của mẹ anh. Do đó Lộ Quốc Chính, kẻ đã bạo hành gia đình suốt hơn mười năm chỉ bị kết án ba năm tù.

Ông ta trở thành cơn ác mộng không thể nào thoát khỏi của Lộ Dương, và ba năm sau, cơn ác mộng đó lại quay trở lại.

Đêm đó, khi Lộ Dương cuối cùng đã thoát khỏi cơn ác mộng để liên lạc với Trình Dư Hạ, kết cục định mệnh vẫn xảy ra.

Trong dòng thời gian bình thường, Trình Dư Hạ cũng gặp chuyện sau khi tốt nghiệp cấp ba không lâu.

Vậy là lần đầu tiên Lộ Dương xuyên qua thời không. Anh đã ngăn chặn mọi nguy cơ gây hại cho cô. Anh đã thành công nhưng cái giá phải trả là anh đã thay cô đối mặt với kết cục định sẵn.

Trong ký ức của mọi người, tất cả sẽ biến thành việc Lộ Dương bất ngờ biến mất không lời từ biệt để đến một nơi khác.

Đó đáng lẽ đã là kết thúc tốt nhất.

Nhưng khi anh lần nữa mở mắt và nhìn thấy cánh cửa sân thượng quen thuộc, nơi mà Trình Dư Hạ với khuôn mặt đầm đìa nước mắt đẩy cửa bước vào và kéo lấy tay anh, anh mới nhận ra rằng mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.

Nếu kết cục đã biến thành việc anh sẽ thay cô đối mặt với cái chết, thì anh sẽ không gặp lại cô trên sân thượng lần thứ hai.

Nhưng lần thứ hai có nhiều điều đã xảy ra không đúng như những gì anh nhớ. Chẳng hạn như đáng lẽ Trình Dư Hạ phải gặp chuyện sau kỳ thi đại học, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể ngăn chặn thảm kịch xảy ra.

Có lẽ không có gì tàn nhẫn hơn việc chứng kiến người mình yêu mất đi mạng sống ngay trước mắt mình, không chỉ một mà đến hai lần.

Lần thứ ba, anh chủ động tiếp cận cô, bất kể cô ở đâu anh cũng có thể ngay lập tức xuất hiện bên cạnh cô.

Khi Trình Dư Hạ học thêm sau giờ học, Lộ Dương chờ cô ở cổng trường.

Khi họ hẹn nhau học bài ở quán cà phê, anh đồng ý ngay lập tức, chỉ sợ rằng cô sẽ rời khỏi tầm mắt của mình dù chỉ một giây.

Sau đó, cô tặng anh khăn quàng cổ, cô bị thương ở chân, và rồi anh tặng cô chiếc kẹp tóc hình thỏ. Mọi thứ lại diễn ra theo đúng như ký ức của anh.

Cho đến một ngày nào đó trong học kỳ hai lớp mười hai, Trình Dư Hạ bất ngờ nói: “Tôi nhớ cậu trước đây không bám tôi như vậy.”

Lộ Dương tưởng cô nói về thời gian họ mới gặp nhau, liền đáp: “Mới quen thì tất nhiên phải để lại ấn tượng tốt rồi.”

Trình Dư Hạ hờ hững nói: “Tôi đang nói về lúc trước khi tôi được chiếc hộp nhạc đưa trở về, tức là lần đầu chúng ta gặp nhau.”

“Hộp nhạc gì cơ?” Lộ Dương sững người một chút. “Được hộp nhạc đưa trở về là sao?” Anh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Việc Trình Dư Hạ nói về việc được hộp nhạc đưa trở về có lẽ liên quan đến việc anh phát hiện ra mình đã du hành thời gian nhờ chiếc hộp nhạc ấy.

“Không, cậu nghe nhầm rồi.” Trình Dư Hạ lảng tránh ánh mắt của anh rồi giải thích: “Ý của tôi là tôi thích hộp nhạc.”

Lần này, Trình Dư Hạ đã đánh lừa được Lộ Dương, nhưng sau đó Tề Duyệt bất ngờ hỏi anh: “Cậu có dự định đi du học không?”

Khi Lộ Dương chắc chắn rằng mình không có kế hoạch đi du học, Tề Duyệt lại càng thắc mắc: “Thế cậu có định rời khỏi thành phố này không?”

Lộ Dương đáp: “Cũng không có.”

“Thế lạ thật.” Tề Duyệt lẩm bẩm: “Vậy tại sao Hạ Hạ luôn dặn tôi nhắc nó về việc cậu sẽ đột nhiên biến mất hoặc gì đó nhỉ?” Cô nàng quay sang hỏi Lộ Dương: “Vậy rốt cuộc cậu định đi đâu?”

Lộ Dương vốn đã nghi ngờ về những lời trước đó của Trình Dư Hạ, anh hỏi: “Hạ Hạ nói rằng tôi sẽ đột nhiên biến mất sao? Sao cậu ấy lại nói vậy?”

Tề Duyệt đáp: “Ai mà biết được, nhưng tôi cứ có cảm giác Hạ Hạ trở nên kỳ lạ kể lần nó bị sốt ấy. Nó cứ nói mấy câu mà tôi không hiểu nổi.”

Lộ Dương hỏi: “Cậu ấy nói những gì?”

Tề Duyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nó bảo Trình Dư Hạ đang đứng trước mặt tôi thực ra không phải là Trình Dư Hạ của thời điểm này, rồi lần đó nó còn bảo nếu ngủ dậy mà không nhớ tại sao nó lại ngủ cùng tôi thì cũng đừng sợ. Nó còn lẩm bẩm rằng nếu nó thi không tốt thì không biết bản thân ở thời điểm này có trách móc bản thân ở tương lai hay không…”

Lộ Dương vốn là người thông minh, nghe đến đây, anh đã mường tượng ra được phần lớn câu chuyện.

Trên đường đưa Trình Dư Hạ về nhà sau giờ tan học, anh thử hỏi: “Nếu tôi đột nhiên biến mất hoặc gặp chuyện không may rồi không còn trên thế giới này nữa, cậu có luôn nhớ đến tôi không?”

“Không thể nào.” Trình Dư Hạ nói: “Tôi có phép thuật mà, tôi sẽ không để những chuyện như cậu nói xảy ra đâu.”

“Vậy ra là thế.” Lộ Dương mỉm cười: “Vậy đây là lần thứ mấy cậu sử dụng phép thuật rồi?”

Trình Dư Hạ nói: “Lần đầu tiên mà.”

Lộ Dương hỏi: “Thế điều gì đã khiến cậu phải dùng phép thuật?”

Trình Dư Hạ nhìn Lộ Dương rồi nói: “Vì cậu đột nhiên biến mất nên tôi đã dùng phép thuật để quay lại tìm cậu. Thấy tôi giỏi không?”

Lộ Dương xoa đầu Trình Dư Hạ, khẽ nói: “Ngốc ạ.”

Lúc này Lộ Dương đã hiểu rõ mọi chuyện: Trình Dư Hạ quay trở lại vì anh đã gặp chuyện, cô muốn tìm anh, còn anh quay trở lại vì Trình Dư Hạ đã gặp chuyện, anh muốn thay đổi kết cục. Nếu một trong hai người xảy ra chuyện thì mọi thứ sẽ trở thành một vòng lặp vô tận.

Mỗi khi hộp nhạc hình hoa hướng dương ở tương lai bắt đầu quay, họ sẽ bị đưa trở lại thời gian và địa điểm mà họ gặp nhau lần đầu tiên. Điều đó cũng có nghĩa là Trình Dư Hạ sẽ bị mắc kẹt trong vòng lặp vô tận này.

Chấp niệm không dễ dàng buông bỏ, Lộ Dương nghĩ rằng nếu cứ mãi ở bên Trình Dự Hạ mà không rời xa cũng là điều tốt. Nhưng anh làm sao có thể để cô mắc kẹt trong chấp niệm này, lặp đi lặp lại nỗi đau chia lìa và mất mát?

Vào ngày cuối cùng của kỳ thi đại học, Trình Dư Hạ không thấy Lộ Dương ở ngoài phòng thi như thường lệ. Cô gọi điện vài lần, nhưng lần nào cũng nhận được thông báo không thể liên lạc.

Buổi tối, khi cả gia đình đang ăn cơm, Trình Dư Hạ chú ý đến một bản tin trên TV, trong đó đưa tin về một người bị chỉ trích vì bị tố cáo hành vi ngược đãi mèo. Mặt người đó bị làm mờ, và lý do bị chỉ trích cũng không quá nghiêm trọng. Bản tin này thường ít được chú ý, thậm chí khi được đưa tin, nó cũng không gây ảnh hưởng lớn.

Sáng hôm sau, cuối cùng cô cũng nhận được cuộc gọi từ Lộ Dương.

Lộ Dương không nói đầu đuôi, chỉ nói: “Hạ Hạ, đánh cược với tôi nhé.”

Trình Dư Hạ giữ giọng điệu bình tĩnh, không để lộ cảm xúc gì, cô hỏi: “Cược cái gì?”

Lộ Dương nói: “Cá xem mối quan hệ của chúng ta có thể chiến thắng số phận không.”

Trình Dư Hạ đáp: “Được, cậu muốn cược thế nào?”

Lộ Dương nói: “Năm năm sau, vào đúng ngày này, chúng ta hẹn gặp nhau ở nơi lần đầu gặp mặt. Chỉ trong ngày đó thôi, nếu cậu không đợi được tôi thì hãy quên tôi đi. Cũng như vậy, nếu tôi không đợi được cậu thì tôi cũng sẽ quên cậu.”

Trình Dư Hạ hỏi: “Tại sao là năm năm?”

“Bởi vì tôi cần kiểm chứng một số điều.” Lộ Dương nói: “Cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Anh dừng lại rồi nói thêm: “Nếu năm năm sau tôi không đợi được cậu, tôi sẽ thực sự quên cậu và yêu một người khác.”

Trình Dư Hạ đột nhiên im lặng vài giây, sau đó bất ngờ vui vẻ: “Cậu vừa nói là cậu thích tôi đúng không?”

Lộ Dương hỏi lại: “Trình Dư Hạ, cậu có nghe rõ lời tôi nói không?”

“Tất nhiên là tôi có nghe rõ!” Trình Dư Hạ nói: “Vậy nên ý cậu vừa rồi là cậu thích tôi đúng không?”

Lộ Dương thở dài bất lực: “Đúng vậy, tôi thích cậu, Trình Dư Hạ. Từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã biết mình thích cậu rồi.” Khi anh nói xong, bên kia đột nhiên trở nên im lặng.

Một lúc sau, giọng nói nghẹn ngào của Trình Dư Hạ vang lên trong điện thoại: “Là cậu tỏ tình trước, nên tôi không đồng ý cho cậu thích người khác đâu.”

Lộ Dương mỉm cười dịu dàng với cô: “Ngốc ạ.”

Dường như vừa trải qua một giấc mơ rất dài, mà theo y học, mơ mộng có thể ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, nên khi chuông báo thức vang lên, Trình Dư Hạ vẫn còn mệt mỏi đến nỗi không mở nổi mắt.

“Tiểu thư à, mấy giờ rồi mà còn ngủ?” Giọng nói của Tề Duyệt vang lên cùng lúc với tiếng rèm cửa bị kéo ra, truyền đến tai Trình Dư Hạ: “Không phải hôm nay mày có hẹn sao, còn định đi hay không đây!”

Trình Dư Hạ lật người lại, hỏi: “Hôm nay là ngày mấy rồi?”

Tề Duyệt đáp: “Ngày 9 tháng 6.”

“Hôm nay chẳng phải ngày 8 sao?” Trình Dư Hạ bật dậy, vội vàng cầm điện thoại lên xem, rồi kinh ngạc thốt lên: “Sao tao mới ngủ một giấc mà đã thành ngày 9 rồi?”

Tề Duyệt tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào Trình Dư Hạ: “Tối qua chọn ảnh đến mức mụ mị đầu óc rồi à?”

Trình Dư Hạ cuống cuồng trèo xuống giường: “Mụ mị, mụ mị thật rồi. Nhanh lên, cho tao mượn đồ trang điểm với!”

Tề Duyệt vừa đi ra ngoài vừa càu nhàu: “Phấn má và phấn mắt còn không phân biệt được mà giờ mày còn đòi trang điểm?”

Trình Dư Hạ tiến thẳng về phía nhà vệ sinh: “Tao vốn định tìm thời gian luyện tập, nhưng nhờ có sự chăm sóc tận tình của sếp Tề mà dạo này bận đến mức suýt phải vừa ăn vừa đi vệ sinh đấy.”

Tề Duyệt ôm một đống đồ trang điểm từ phòng mình ra, đặt lên bàn: “Không cần cảm ơn tao, đó là việc tao phải làm thôi. Nếu cần thì sếp Tề đây có thể giúp mày trang điểm luôn, thế nào?”

Trình Dư Hạ lau mặt rồi từ nhà vệ sinh bước ra: “Không phiền đâu, tao chỉ cần đánh son thôi.”

Tề Duyệt kéo Trình Dự Hạ ngồi xuống ghế: “Ngồi yên nào, mới chưa tới bảy giờ thôi, dù có hẹn với ai cũng không cần dậy sớm thế này đâu. Nhìn sắc mặt mày đi, không cần trang điểm cũng có thể đóng ngay vai chính trong “Chuyện Tình Ma Cà Rồng 2″ đấy.”

Trình Dư Hạ liếc nhìn vào gương, sau mấy ngày thức khuya làm việc, sắc mặt cô trông đúng là giống ma cà rồng thật.

Trong lúc thoa phấn lên mặt Trình Dư Hạ, Tề Duyệt tò mò hỏi: “Mà này, mày hẹn với ai thế?”

“Lộ Dương.” Trình Dư Hạ đáp.

Động tác của Tề Duyệt dừng lại: “Lộ Dương về rồi à? Khi nào vậy?”

“Khi nào á?” Trình Dư Hạ cảm thấy lo lắng không yên, thời gian cứ thế trôi qua, chín giờ, mười giờ, mười một giờ… Càng gần đến giờ hẹn, cô càng cảm thấy bất an.

Khi đang đi qua đi lại trên sân thượng, ánh mắt cô bỗng bị thu hút bởi một góc hẹp giữa bức tường và lan can mà bình thường chẳng ai để ý đến.

Một bông hoa nhỏ màu vàng cam yếu ớt đang cố gắng vươn lên để đón lấy ánh sáng mặt trời, nhưng nó trông thật yếu đuối, dường như chẳng thể nào vượt qua được bóng tối bao quanh.

Trình Dư Hạ định bước tới gần thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu ken két phát ra từ cánh cửa sắt đã rỉ sét bên cạnh.

2784 words

17.09.2024

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN