Uổng Công Tính Kế - Chương 2: Mười năm sau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Uổng Công Tính Kế


Chương 2: Mười năm sau


Edit: Tiểu Đông Tà

Beta: Quảng Hằng

Trấn Nam Vương Kỷ Đình là đệ nhất chiến tướng của Đại Dạ quốc, là đại tướng quân ngự phong uy vũ dũng mãnh phi thường, lại là một trong tứ đại môn chủ Ám Dạ cốc Bạch Hổ môn chủ, danh chấn thiên hạ. Bí mật nội viện của hắn cùng kì công dũng mãnh phi thường của hắn nổi danh như nhau, thường xuyên được thế nhân trong lúc trà dư tửu hậu nồng nhiệt nhắc tới.

Nghe nói Trấn Nam Vương phi cũng không phải xuất thân từ danh môn vọng tộc của Đại Dạ, mà là lúc Kỷ Đình học nghệ ở Ám Dạ cốc tự định chung thân với con gái của Nam điệp môn chủ. Nghe nói Trấn Nam Vương rất ngưỡng mộ vương phi, tiên đế cho phép lấy trưởng công chúa xinh đẹp nhất Đại Dạ quốc hắn cũng không sửa ước nguyện ban đầu. Cuối cùng Diễm Dương công chúa tiên đế sủng ái nhất phải mười dặm hồng trang tiến vào Trấn Nam Vương phủ làm thiếp.

Nhưng bụng của Diễm Dương công chúa thật sự là không chịu thua kém, sau khi vào cửa liên tục sinh ba đứa con trai, ngược lại vương phi nhiều năm hoàn toàn không có. một bên là công chúa được ba đứa hoạt bát béo tốt: một bên là tiểu tử mập mạp, một bên là chức vị thế tử đã trống nhiều năm, Từ Hiếu Thái Hậu cùng hoàng đế liên tiếp tạo áp lực, Trấn Nam Vương lại thật sự giữ vững lập trường, không lập công chúa hay nhi tử thành thế tử.

Sau đó, lúc Diễm Dương công chúa sinh tiểu nhi tử Kỷ Bắc, vương phi đi dâng hương nhặt được một cô bé con, một tháng sau kì tích lại có bầu! Chín tháng sau, Trấn Nam Vương phủ nghênh đón thế tử được mong chờ đã lâu —— Kỷ Nam.

Sở dĩ Trấn Nam Vương đặt đứa con trai này là “Nam” —— Bởi vì ba nhi tử công chúa sinh  phân biệt là “Đông” “Tây” “Bắc”, “Nam” là do Trấn Nam Vương cố ý để dành riêng cho con trai trưởng của vương phi, vị thế tử của Trấn Nam Phủ.

Có người sau này biên soạn ra truyền kì, nói chính là Trạng nguyên trẻ tuổi yêu nữ tử giang hồ hồn nhiên thiện lương, công chúa kiều diễm xinh đẹp lại nhìn trúng Trạng Nguyên, Trạng Nguyên cũng không khuất phục trước phú quý hay sắc đẹp, cùng nữ tử giang hồ bỉ dực song phi tạo thành chuyện xưa vô cùng cảm động.

Đáng tiếc, truyền kì tuyệt đẹp hay là chuyện kể cũng chỉ là chuyện bịa đặt, Diễm Dương công chúa cũng không chỉ là kiều diễm xinh đẹp, mẫu thân của nàng là đương kim Từ Hiếu Hoàng thái hậu, Đương Kim Hoàng đế Mộ Dung Thiên hạ là đệ đệ ruột thịt cùng mẹ với nàng. một vị thiếp thất như vậy, Trấn Nam Vương phi nhu nhược căn bản không phải là đối thủ. Huống hồ vương phi hiền lành thể chất lại kém, ngay cả Kỷ Đình cũng chỉ có thể ngầm đồng ý Diễm Dương công chúa một tay nắm giữ việc bếp núc trong vương phủ. Trong phủ mọi người đối với vương phi hiện lương nhu nhược  kính trọng kính yêu, đối với công chúa lại thêm kính sợ.

Diễm Dương công chúa này mười mấy năm trôi qua có thể nói là xuôi gió xuôi nước, duy nhất không thuận, đại khái chính là bé gái mồ côi vương phi thu dưỡng kia.

Lúc trước vương phi nhiều năm không có con, nàng đã có ba nhi tử, bởi vậy vương phi ôm dưỡng nữ trở về nàng cũng không so đo, chỉ thương hại vương phi dưới gối không con.

Ai ngờ không lâu sau vương phi lại có bầu, còn là một nhi tử! Lúc ấy người nào cũng nói bé gái mồ côi kia là nữ đồng của Bồ Tát ban cho vương phi nương nương, nghe xong lời này Diễm Dương đã không muốn gặp nha đầu kia rồi!

Tuổi tác càng lớn, tiểu bé gái mồ côi trưởng thành lại thành nha đầu không biết phép tắc, cả ngày chỉ toàn nói mấy quái ngôn loạn ngữ, làm cái kì quái gì đó mới thấy lần đầu, gây tai họa này tiếp theo tai họa khác, Diễm Dương lại càng không thích nàng!

Nhưng ba nhi tử bảo bối của nàng người nào cũng cố tình thích dã nha đầu kia, Diễm Dương công chúa lo lắng huynh đệ ruột thịt sẽ vì thế mà phản bội nhau, không thể vì hòa thuận cùng tiền đồ của các con mà hạ quyết tâm đuổi Kỷ Tiểu Ly kia ra khỏi phủ.

Hôm nay Kỷ Tiểu Ly vừa mới phạm tội vào trong tay nàng, Diễm Dương công chúa không nói hai lời, kêu mama bên người bắt nàng, lập tức phái người đi thỉnh Kỷ Đình cùng vương phi.

Vương phi tới rất nhanh, đầu tiên liên tục chịu tội. Diễm Dương phiền nhất bộ dạng sầu khổ nhu nhược của nàng, chặn lời của nàng nói thẳng: “Ta lúc này nhất định phải đuổi dã nha đầu này đi! Tỷ tỷ không cần cầu tình cho nó! Khẩn trương nghĩ xem an trí nó tới chỗ nào đi!”

“Diễm Dương, Tiểu Ly đã làm sai, muội muốn phạt muốn trách đều được, nhưng sao muội có thể đuổi nó đi được? một hài tử như nó làm sao có thể một mình ở ngoài…… Diễm Dương, muội coi như nể mặt ta……” Vương phi có chút choáng váng mắt hoa, mama phải đỡ bên người, thanh âm nói chuyện càng ngày càng yếu.

Diễm Dương nhìn không đành lòng, tức giận kêu lên với: “Mau ngồi xuống! Tỷ xem mặt tỷ trắng như tờ giấy rồi kìa!” Lại dựng thẳng lông mi rống bọn hạ nhân: “Các ngươi đều là người chết sao! Nhanh đi lấy cho vương phi một chén trà nóng!”

Trong phòng loạn một trận, vương phi được đỡ ngồi vào ghế dựa, mặt trắng bệch cũng không chịu nghỉ ngơi một chút, nhìn về phía nữ hài bên kia bị mama túm lấy tay.

Nữ hài kia một thân áo ngắn màu vàng nhạt, chính là dưỡng nữ của Kỷ phủ  Kỷ Tiểu Ly. Thấy mẫu thân phát bệnh, Tiểu Ly cũng ủy khuất lại sốt ruột, một bên ra sức giãy dụa lớn tiếng nhận: “không phải con! Là Tiểu Bạch tự tới tìm con! Cây thược dược trong viện của Công chúa nương nương cũng đã gặp phải kiếp số, cầu nguyện cả đêm khiến Tiểu Bạch ngủ không yên……”

Diễm Dương công chúa nghe dã nha đầu còn dám nói hươu nói vượn, giận dữ “Phanh” một chưởng vỗ vào bàn. Vương phi hoảng sợ, thấp giọng quát bảo nữ nhi dừng lại: “Tiểu Ly! Con đã hứa với mẫu thân không được nói quái ngôn loạn ngữ nữa rồi mà!”

Kỷ Tiểu Ly chu môi, uể oải ngậm mồm lại.

Vương phi nghiêm mặt thấp giọng chịu tội với công chúa, nhưng Diễm Dương làm sao còn nghe, luôn mồm đuổi dã nha đầu ra khỏi phủ đi.

Cũng may Kỷ Đình lúc này cũng tới. hắn mới từ giáo trường trở về, trên người còn mặc ô kim hộ giáp diễn tập kị xạ, một thân khí thế sát phạt, vừa vào cửa liền làm không khí ồn ào trong phòng nhất thời nghiêm trang, nha hoàn mama cũng không tự giác  nén tiếng thở của mình nhỏ lại.

Trấn Nam Vương đưa mắt đảo qua mọi người trong phòng, dừng ở trên mặt Diễm Dương công chúa, “đã xảy ra chuyện gì?”

Diễm Dương thở phì phì đứng lên, đầu tiên mời Kỷ Đình ngồi xuống, nàng chỉ vào con chó Nhật lông vàng bộ dạng đáng thương ở trên mặt đất: “Vương gia nhìn xem! Tiểu Ly thừa dịp nha hoàn chưa chuẩn bị ôm Tiểu Bạch đi, kết quả họa thành thế này! Cũng không biết nàng dùng cái gì vậy, chà xát ở bồn tắm thế nào cũng không sạch!”

Kỷ Đình nhìn về phía dưỡng nữ, Tiểu Ly vội vàng buông tay mẫu thân ra, Tiểu Ly thở hổn hển, xoa bả vai thành thật đáp: “Là…… Bỏ thêm hoàng tửu vào chu sa, vẽ bùa có thể bảo vệ một tháng.”

Kỷ Đình “A?” một tiếng, “Chu sa thêm hoàng tửu có tác dụng này sao?”

Kỷ Tiểu Ly gật gật đầu: “Phụ thân muốn thử một chút sao? Con buổi sáng điều chế đến một chén, nên vẫn còn chưa dùng hết!”

Trấn Nam Vương uy nghiêm nghiêm túc nhịn không được, khóe miệng khẽ nhếch lên, lắc lắc đầu.

Trong phủ này cũng chỉ có Kỷ Tiểu Ly dám nói chuyện như vậy với Kỷ Đình. Trong phòng bọn nha hoàn nhìn nhau, Kỷ Tây, Kỷ Bắc hai người lại cười khẽ một tiếng. Diễm Dương công chúa tức không chịu được, mắt thấy nàng sẽ tức giận, Tề mama tâm phúc của nàng lúc này tiến lên từng bước, cung kính hành lễ với Kỷ Đình: “…… một con chó, cũng không giá trị cái gì, nhưng mấy năm nay Tiểu Ly tiểu thư phá hỏng đồ của công chúa cũng không ít. Vài năm trước cây Hồng San Hô cao bằng nửa người là tiên đế cho công chúa làm hồi môn, bị tiểu thư quật quã nát bươm, công chúa âm thầm thương tâm bao nhiêu ngày, cũng không so đo với tiểu thư tí nào.”

Tề mama là của hồi môn của công chuá, năm đó ở trong cung vốn là một cung nhân vô cùng tháo vát, đối phó với tình huống nhỏ như vậy quả thực là dùng dao mổ trâu giết gà, nói mấy lời cực mềm mỏng, “Lần này mắt thấy sẽ liên luỵ tới Vương gia cùng toàn bộ quý phủ, công chúa mới giận dữ, giờ mới thỉnh Vương gia vương phi đến.”

Kỷ Tây cùng Kỷ Bắc ở một bên kìm nén đã lâu, Kỷ Bắc kích động, lúc này nổi giận đùng đùng: “một con chó mà thôi, mẫu thân cũng có thể nói nhiều lời vô nghĩa như thế! Còn liên lụy tới toàn bộ quý phủ? Chuyện bé xé ra to!”

Tề mama ngữ khí thành khẩn tràn đầy đau lòng cất tiếng nói: “Tam thiếu gia có điều không biết, nếu chỉ là chó bình thường, cho dù là loại hiếm lạ có giá trị vạn kim, công chúa cũng sẽ không huy động nhân lực, chậm trễ đại sự trong quân của Vương gia, chậm trễ vương phi nương nương nghỉ ngơi. thật sự …… Con chó này là Đoan Mật Thái Hậu nương nương tặng cho công chúa, công chúa cố ý sai nha hoàn chăm sóc nó, chính là sợ có cái gì, bị người khác cho là nhược điểm, mà lúc này……” Mà lúc này con chó lông trắng như tuyết này bị Kỷ Tiểu Ly vẽ giống như lệ quỷ, còn phải mang một thân đỏ rực này suốt một tháng!

Lời này vừa nói ra, ngay cả vương phi không để ý tới chuyện gì cũng cả kinh.

hiện nay trong cung có hai vị Thái Hậu, Từ Hiếu Thái Hậu là mẹ đẻ của hoàng đế, Đoan Mật Thái Hậu cũng là ái thê của tiên đế, năm đó cưng chìu nhất lục cung, tiên đế thậm chí còn cho bà nhúng tay vào việc triều chính, phong bộ tộc Đoan Mật của bà xuất thân làm Thánh tộc, cho tới bây giờ trong triều còn có chức “Đoan mật sử”, chuyên cho Đoan Mật Thái Hậu sử dụng.

Địa vị Đoan Mật thái hậu tôn quý như vậy tay lại cầm thực quyền, cho dù là Trấn Nam Vương cùng Diễm Dương công chúa cũng không thoát được tội. Huống chi đoan mật Thái Hậu duy trì ủng hộ Đại hoàng tử, Trấn Nam Vương phủ trung thành tới chết với hoàng đế, Đoan Mật Thái Hậu nhiều lần mượn sức bất thành, sớm có ý trừ hại.

Bởi vậy Đoan Mật Thái Hậu ban cho Trấn Nam Vương phủ con chó để có nửa điểm sơ xuất, sẽ lớn nói chính là bất kính đối với Thái Hậu, xét nhà hỏi trảm cũng đủ rồi.

Kỷ Bắc còn muốn biện giải cho Tiểu Ly vài câu, Kỷ Tây lại hạ quyết tâm không cho đệ đệ lỗ mãng lại mở miệng, bất động thanh sắc bảo hắn đến phía sau mình.

“Mama nói thật có lý.” Kỷ Tây mỉm cười gật gật đầu với Tề mama, lại cung kính nói với Kỷ Đình: “Việc đã đến nước này, thỉnh phụ thân phải sớm ứng đối. Tin tức đã truyền ra khỏi phủ hay chưa? Nếu Thái Hậu nương nương trách tội xuống, Đại hoàng tử cùng thiên mật sử nơi đó có thông hiểu một phần không? Đại ca tựa hồ cùng một gã phụ tá trong phủ Đại hoàng tử có quan hệ cá nhân, Thiên mật sử Tần Tang cùng Ám Dạ cốc có quan hệ sâu xa, Tứ đệ phải phải nói với nàng mới được……”

Trong lời nói của Kỷ Tây đã sơ lược căn nguyên của sự tình —— Nếu bà đã nói chuyện này vô cùng nghiêm trọng, chúng ta khẩn trương xử lý hậu quả đây! không phải bà nói lo lắng cho an nguy của toàn bộ quý phủ sao? Vậy mau nhanh chóng gỡ rối toàn bộ quý phủ đi!

Diễm Dương công chúa sao có thể nghe không ra tính toán của nhi tử, nhất thời càng thêm giận cười lạnh liên tục, ngón tay ngọc dài và nhỏ sơn móng tay đỏ thẫm mị hoặc cầm chén trà trong tay đặt thật mạnh lên bàn, tiếng đồ sứ va chạm vang lên thanh thúy.

Kỷ Đình lúc này quay đầu nhìn sắc mặt giận dữ của công chúa nói : “Được rồi, việc này ta sẽ xử lý, nàng cũng không cần lo lắng quá mức.”

Kỷ Tây giữ vẻ mặt thành khẩn nói: “Kỷ gia chúng ta thủ vệ Đại Dạ đã nhiều thế hệ, có Nhật Nguyệt chứng giám. Phụ thân là trọng thần của triều đình, bốn huynh đệ chúng con một lòng nguyện trung thành với Đại Dạ, hoàng thượng cùng Thái Hậu nương nương nhất định sẽ biết.”

Xú tiểu tử xảo ngôn! Diễm Dương công chúa tức giận quả thực muốn hộc máu, đứng lên định mắng, Kỷ Bắc thông minh định tiến lên đi, một bên xoa lưng nàng, ấn nàng ngồi xuống, một bên nghiêm mặt cao giọng kêu: “Tiểu Ly! Còn không lại đây bồi tội với mẫu thân ta!”

Tiểu Ly ủ rũ đáp ứng.

Mắt thấy kết cục sắp hoàn hảo, ánh mắt Tề mama lướt qua, vị ma ma mới vừa bắt Tiểu Ly ban nãy, nhẹ nhàng nhéo một cái vào lưng nàng.

Nhất thời tiểu nha đầu nhất bật thật cao, miệng kêu “Đau!”, tay theo đó sờ bên hông không biết là cái gì, vung tay một cái liền ném ra ngoài.

Viên đạn gì đó đánh trúng cằm của mama kia, nhưng thật ra không làm bị thương, chính là đồ vật kia lập tức va chạm biến thành làn sương, chỉ nghe “Tử……”  một tiếng vang nhỏ, gương mặt già nua của mama kia biến mất sau làn sương…… Màn sương biến mất, khuôn mặt kia lại biến thành  màu lam!

Nha hoàn mama trong phòng nhất thời hét rầm lêm: “yêu thuật! Nàng lại sử yêu thuật rồi!”

Trong phòng hỗn loạn thành đống, nha hoàn mama chạy tán loạn trong phòng, Diễm Dương công chúa được Tề mama trung thành tận tâm bảo hộ ở sau người, cười lạnh nói với Kỷ Đình: “Vương gia, ngài có thấy lạ không không? Ta đây hai ba ngày sẽ nhìn thấy như thế, ở chỗ của tỷ tỷ nói không chừng càng nhiều hơn? Bất quá tỷ tỷ yêu thương nữ nhi, ta cũng chỉ học theo tỷ tỷ biết giấu giếm không báo. Ngày nào đó cũng không biết có phải là đầu mình hay không!”

Kỷ Đình cau mày trầm mặc, vương phi xấu hổ rơi lệ, Kỷ Tây chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nháy mắt với Kỷ Bắc, Kỷ Bắc nghiến răng nghiến lợi tiến lên bắt dưỡng muội.

“Mau đưa giải dược ra đây!”

Kỷ Tiểu Ly cũng biết mình lại đã gây họa, ngoan ngoãn dâng lên một viên thuốc màu đen: “không biết là viên nào, Tam ca đưa bà ấy uống thử hết đi……”

Kỷ Bắc tức giận, khuôn mặt tuấn tú méo hẳn đi, oán hận đoạt lấy thuốc một phen, xách mama mặt lam đang sững người khóc thét này ra hậu viện.

Kỷ Đình thấy Diễm Dương hai mắt bốc hỏa, thở dài, nói: “Chuyện can hệ tới ngoài phủ ta sẽ xử lý, các ngươi không cần lo lắng. Nhưng Tiểu Ly…… Rất kỳ dị, vương phi phải mang nó về, quản giáo kĩ lưỡng.”

hắn vừa nói vừa đi ra ngoài, ánh mắt đáng thương của dưỡng nữ đuổi theo hắn, làm Kỷ Đình thực không đành lòng, bước chân hơi ngừng một chút lúc nàng tới bên người mình, nói với nàng: “Lần trước đã nói với con rồi, con lại chọc giận công chúa nương nương, phụ thân sẽ phạt con.”

“…… Lại phải chép sách đúng không ạ?” Tiểu Ly ngẩng mặt nhìn hắn, lo lắng  hỏi. Nàng thường xuyên gặp rắc rối, Kỷ Đình luôn phạt nàng chép sách, Đại thư phòng ở Đông viện mấy ngàn quyển sách, gần như mỗi bản……  nàng đều đã chép.

Kỷ Đình lắc đầu, “Bây giờ không phạt con chép sách.”

Kỷ Tiểu Ly nhẹ nhàng thở ra.

“Phạt con suy nghĩ tội lỗi nửa tháng.”

Kỷ Tiểu Ly chân mềm nhũn, rưng rưng thê thảm kêu một tiếng: “Phụ thân!”

Chợt nghe nàng giống như khó khăn hạ quyết tâm: “Vẫn là phạt con chép sách đi!”

Kỷ Đình nghiêm túc nói: “không thương lượng! Nửa tháng này con đều phải ở trong viện, con không nghe lời, ta sẽ phạt nặng hơn nữa!”

Tiểu Ly cúi đầu từ từ quay về bên người vương phi nương nương. Vẻ mặt của Diễm Dương công chúa cuối cùng cũng hòa hoãn một ít.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN