Thứ bảy rảnh rỗi được nghỉ, ông tìm đủ mọi cách để lấy lòng vợ, chốc thì gọt táo, chốc lại bóc quýt, sau đó còn lên mạng tìm thực đơn hầm canh cho bà. Vậy nhưng Thẩm Lân Khê chỉ thấy phiền hà vì những việc làm này của ông, bà bực bội bảo ông nhanh về đi.
Tăng Phồn Thanh phải đi đàm phán một dự án, buổi tối phải lên máy bay, mai không thể ở viện túc trực đợi bà phẫu thuật. Sau khi Tăng Phồn Thanh về nhà giải quyết công việc, Thẩm Lân Khê mới quay sang nói với Tăng Như Sơ, “Bác trai cháu cứ như trẻ con vậy, nếu bác chết để xem bác ấy sống như thế nào.”
Khi ấy Tăng Như Sơ vẫn còn nhỏ, không hiểu ẩn ý đằng sau lời nói này, thấy bà nói vậy thì giật mình lo lắng, “Sao bác sẽ chết chứ?”
Thẩm Lân Khê nhìn nét mặt lo âu của cô cháu gái chợt buồn cười, lại giải thích, “Bác chỉ thuận miệng nói thôi, con người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, có thể bác sẽ chết trước bác trai, hoặc có khi bác ấy lại đi trước bác.”
Tăng Như Sơ đã từng nếm trải cảm giác sinh ly tử biệt nên cô khá né tránh đề tài này. Nhưng Thẩm Lân Khê vẫn rất bình thản, thậm chí còn bông đùa, “Trái lại bác còn mong mình sẽ chết trước bác trai, sau đó ở trên trời nhìn xem ông ấy sống thế nào, chưa biết chừng không có bác thì ông ấy vẫn sống tốt.”
Sau đó chuyển tầm mắt sang bát canh táo đỏ hầm hạt sen mà Tăng Phồn Thanh mang đến, “Sống tốt mới lạ, cái người vụng về như vậy, không biết đã cho bao nhiêu đường vào canh nữa, thấy bác chưa bị tiểu đường nên khó chịu phải không…”
Mãi về sau, Tăng Như Sơ mới hiểu Thẩm Lân Khê khi ấy đang “khoe tình cảm”, nói thẳng ra là “rắc thức ăn cho chó”. Lúc đó cô không hiểu bác trai cố gắng dỗ dành bác dâu như vậy mà còn bị mắng mỏ, thậm chí còn thấy thương cho người đàn ông trung niên này.
Thẩm Lân Khê quát Tăng Phồn Thanh về nhanh lên, Tăng Phồn Thanh lại càng dính chặt. Tăng Như Sơ thấy ở đây không còn chuyện gì bèn quyết định buổi chiều sẽ đi xem Phó Ngôn Chân thi đấu.
Bên trong trung tâm thể thao chật kín không còn chỗ ngồi. Thẩm Du vung tiền bao hẳn nửa khu ghế ngồi, vé của Tăng Như Sơ cũng là cậu cho, nhìn xung quanh toàn người quen.
Tả Hân Hàm đang tiến lại từ đằng xa. Hôm nay cô ta ăn mặc rất đẹp, còn trang điểm nhẹ, đi đến đâu mọi người ngoảnh sang nhìn đến đấy. Nhưng cô ta đi sang chỉ chào hỏi với Bùi Chiếu và Thẩm Du, vì hai cậu là bạn thân của Phó Ngôn Chân, đã chơi với nhau từ tấm bé đến giờ, còn những người khác coi như không tồn tại. Tả Hân Hâm nói vài câu rồi đi sang chỗ ngồi của mình, cô ta không ngồi ở khu này.
Thẩm Du và Bùi Chiếu cũng lên tiếng chào người phụ nữ trung niên đi cùng cô ta. Sau đó Thẩm Du nói với cô đó chính là mẹ của Phó Ngôn Chân, còn hỏi cô hai mẹ con họ trông có giống nhau không. Tăng Như Sơ gật đầu, quả thực khá giống, đặc biệt là hàng mày kia. Mẹ của cậu ta rất đẹp, trông vô cùng quý phái sang trọng.
Tăng Như Sơ chưa từng đi xem bắn cung lần nào, tất cả quy tắc trong trận đấu đều do Thẩm Du nói cho cô biết. Nhưng có vẻ đơn giản hơn so với bóng đá, bóng rổ nhiều, chỉ cần nghe thông báo đã bắn trúng vòng nào là được.
Thẩm Du chỉ vào mấy người mặc quần áo thể thao màu xanh trắng trên sân, “Đây là đội ở Hoa Thành cạnh thành phố của bọn mình, nghe A Chân bảo đội đó cũng khá lắm.” Cuộc thi này do các thành phố liên kết tổ chức, mỗi một thành phố cử ra một đội đi thi.
Càng gần đến giờ thi đấu, cả khán phòng càng ồn ào náo nhiệt. Trong tình trạng ầm ĩ như hiện nay, vấn đề khó khăn nhất mà các tuyển thủ phải đối mặt chính là tâm lý. Mỗi đội đều có người hâm mộ riêng, những người đó chẳng hề ngồi im xem thi đấu, thậm chí còn quấy rối đội khác để tuyển thủ đội đó mất tập trung. La hét, huýt sáo, thậm chí còn lén lút chiếu đèn laser, các tuyển thủ khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng, chưa biết chừng còn bị run tay bắn chệch.
Đến lượt đội Giang Thành thi đấu, khán giả chủ nhà sẽ ngồi im nhưng khán giả đội khác sẽ nhào lên gây rối tạo áp lực cho tuyển thủ bên dưới. Kẻ tám lạng người nửa cân, đâu đâu cũng toàn những kẻ xấu xa. Người đầu tiên trong đội Giang Thành lên thi đấu chỉ bắn được vào vòng 7 điểm. Thành tích khá kém. Khán giả của Hoa Thành phấn khích vỗ tay rào rào.
Tuyển thủ đầu tiên của Hoa Thành bắn được 9 điểm, khán giả của Giang Thành bắt đầu tức tối sầm mặt. Mặc kệ trên khán đài đấu trí đấu dũng, các tuyển thủ phải ổn định lại tâm lý ngay lập tức.
Tăng Như Sơ ngồi làm khán giả xem thi đấu cũng căng thẳng đến mức tim đập như trống dồn. Bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, ngay cả lúc đi thi cô cũng không hồi hộp như bây giờ.
Trận đầu tiên đấu đội. Đến vòng cuối, đội Giang Thành và Nam Thành đều đang xếp hạng ba. Tổng điểm kém đội dẫn đầu Hoa Thành 3 điểm, kém đội thứ hai 1 điểm. Cuộc đấu gay cấn bước vào những phút cuối.
Tuyển thủ cuối cùng của Giang Thành là Phó Ngôn Chân. Mũi tên đầu tiên của cậu bắn trúng vòng 10 điểm, chỉ lệch hồng tâm một chút. Mũi tên của bên Hoa Thành cũng bắn trúng vòng 10 điểm. Kỳ phùng địch thủ gặp nhau, khó đoán được ai sẽ giành chiến thắng.
Mũi tên thứ hai, Phó Ngôn Chân tiếp tục bắn trúng vòng 10 điểm. Dù cho xung quanh có ồn ào đến mấy, tay cậu vẫn vững vàng cầm cung tên. Phó Ngôn Chân biết rằng ảnh hưởng lớn nhất đến từ phía đối thủ chứ không phải khán giả. Mỗi một mũi tên trúng vòng 10 điểm của cậu đã đẩy đối phương lại gần đến vách đá thêm một bước.
Mũi tên thứ hai của Hoa Thành được 9 điểm. Quả nhiên hai mũi tên trúng 10 điểm vừa bắ n ra, khán giả bên Hoa Thành đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Đến mũi tên thứ ba, Thẩm Du sợ quá không dám nhìn nữa, cậu ôm ngực, yếu đuối chôn mặt vào vai Bùi Chiếu, “Lão Bùi, tao không xong rồi, không xong rồi, tim tao đập như muốn nhảy cmn ra ngoài.”
Tuy Bùi Chiếu mắng cậu nhưng bản thân cũng chẳng hơn là bao. Hai cậu không dám nhìn, còn Phó Ngôn Chân khi ấy đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, cả nghìn người chú mục.
Hai lượt bắn trước đã san bằng tỉ số với Hoa Thành. Lượt bắn cuối này sẽ quyết định thắng thua. Trước khi giương cung, Phó Ngôn Chân khẽ liếc về phía khán đài. Đôi đồng tử đảo qua chỗ ngồi của bọn Thẩm Du rồi tập trung vào cây cung.
Phó Ngôn Chân vô cùng thích cảm giác bắn mũi tên cuối, nhất là trong tình cảnh hai bên đang bằng tỉ số. Có một cảm giác kí/ch thích như mũi đao tẩm máu đang sục sôi.
Cậu khẽ nheo mắt, cong tay kéo căng dây cung. Mũi tên xé gió lao vọt ra, cắm phập vào bia ngắm. Mũi tên đó trúng hồng tâm. Lại một điểm 10 hoàn hảo. Mà mũi tên cuối bên phía Hoa Thành chỉ được 7 điểm. Tuyển thủ kia đã không thể giữ vững tâm lý trong trận đấu.
Sau khi ăn mừng với đồng đội, Phó Ngôn Chân lại ngẩng lên nhìn khán đài rộng mênh mông trước mặt. Trên đó người ta đang gào thét tên của cậu.
Ngày thi đấu đầu tiên kết thúc. Trước khi đi ra khỏi sân thi đấu, Phó Ngôn Chân gọi Hàn Thân, nói chờ mình năm phút. Đoạn giật mũ trên đầu Hàn Thân đội lên rồi xoay người.
Trên hành lang chật hẹp, Tăng Như Sơ suýt bị vấp chân ngã. Ngước lên nhìn quanh quất mới phát hiện trước mặt mình là Phó Ngôn Chân. Cậu đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống thấp che khuất đôi mắt.
Thấy dáng vẻ loạng choạng của cô, cậu ta chầm chậm nghếch lên nhìn, đôi mắt đen màu mực hiện vẻ trêu chọc.
“Nhìn đường đi chứ cô bé.” Cậu đã cố ý ngáng chân cô, giờ lại còn đứng đó cười nhạo.
“Sao cậu lại ở đây?” Tăng Như Sơ cau mày, e ngại hít một hơi thật sâu.
“Đến hái nấm.” Cậu ta chẳng thèm che dấu ý đồ đùa giỡn người khác.
“…” Tăng Như Sơ nhăn mày, nói với cậu, “Thẩm Du ở đằng sau ấy.” Cô nghĩ cậu đến tìm bọn Thẩm Du.
Phó Ngôn Chân đã nghe được cái giọng oang oang của Thẩm Du, nhưng cậu chẳng để ý đến, chỉ hạ mi hỏi cô, “Mặt cau có như này, đến xem thi đấu cứ như thể khiến cậu không đỗ đại học ấy nhỉ?”
Hỏi xong không cho cô mở miệng, cướp lời, “Đến cũng đến rồi, mai vẫn phải đi xem đấy.”
Tăng Như Sơ: “…”
Ngày mai cô thật sự không thể đến được. Nhưng giờ cô mà nói vậy chắc chắn người nào đó sẽ giận dỗi, lỡ như không thể thi đấu tốt thì cô đúng là tội đồ.
“Được.” Cô gật gật đầu, “Vậy cậu cũng cố gắng nhé.”
Phó Ngôn Chân cười xùy một tiếng, cốc nhẹ vào đầu cô.
Đi về thôi.
Ngày hôm sau.
Tăng Ức Tích học đại học ở Bắc Thành, ban đầu Thẩm Lân Khê không muốn nói cho anh biết, nhưng Tăng Phồn Thanh không yên tâm nên sáng sớm đã gọi điện bảo anh sắp xếp thời gian về nhà một chuyến.
Tăng Ức Tích nghe xong lập tức mua vé máy bay về nhà, dự tính khoảng ba giờ chiều sẽ đến Giang Thành, ngờ đâu máy bay cất cánh muộn khiến anh không kịp đến bệnh viện trước giờ phẫu thuật.
Lúc này chỉ có mình Tăng Như Sơ ở bên cạnh Thẩm Lân Khê, tuy Tăng Phồn Thanh có thuê y tá riêng nhưng bệnh nhân vẫn rất cần người thân kề cận. Điện thoại của Tăng Như Sơ bị gọi nhiều đến nỗi sắp sập nguồn. Tăng Phồn Thanh bồn chồn lo lắng không yên, cứ cách vài phút lại gọi hỏi tình hình.
Điện thoại cô chỉ còn lượng pin ít ỏi, nhận được mấy cuộc điện thoại rồi tự động sập nguồn. Tăng Như Sơ bèn hỏi mượn sạc pin, cắm sạc rồi để điện thoại lại trong phòng bệnh. Áng chừng một lát sau cô mới về phòng kiểm tra điện thoại.
Bấy giờ mới biết Phó Ngôn Chân gọi rất nhiều cuộc. Cứ hết cuộc này đến cuộc khác, như thể muốn cho nổ luôn điện thoại của cô. Còn cả một tin nhắn gửi đến.
[Cậu chờ đấy, giờ tôi sẽ đến nhà tìm cậu.]
Tăng Như Sơ hốt hoảng, cuống quýt bấm số gọi lại. Không ai nghe máy. Cô gọi tiếp. Cuộc gọi bị từ chối không nhận. Cô nghĩ nhanh trong đầu rồi gửi tin nhắn đi, [Hôm nay bác tôi phẫu thuật, tôi phải ở bệnh viện với bác.]
Lại gửi thêm một tin nhắn [Xin lỗi] nữa.
Tin vừa gửi đi đã được hồi âm, [Bệnh viện nào?]
Tăng Như Sơ nghĩ rằng cậu đang xác nhận độ chân thực bèn thành thật trả lời, [Ở bệnh viện Nhân Dân.]
Phó Ngôn Chân hỏi tiếp, [Tình hình thế nào rồi?]
[Chưa biết nữa, vẫn còn đang phẫu thuật.] Cô nhắn lại.
Sau đó không thấy Phó Ngôn Chân gửi tin nữa. Tăng Như Sơ cầm điện thoại đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, mặc dù y bác sĩ đều rất nhẹ nhàng xoa dịu cô “Cứ yên tâm”, “Tiểu phẫu thôi”, nhưng cô vẫn thấy vô cùng lo lắng. Cô căng thẳng đến nỗi không đứng nổi, phải ngồi xổm xuống.
Hai mươi phút sau vẫn chưa thấy đèn trong phòng phẫu thuật tắt, cô đã bồn chồn lo âu đến cùng cực. Ruột rà cứ xoắn chặt lại, thầm nghĩ sao vẫn còn chưa xong.
Y tá mà Tăng Phồn Thanh thuê bảo cô ra ngoài thả lỏng tinh thần một chút, cũng có vài người nhà bệnh nhân khác quan tâm cô, những người lớn này đều rất ôn hòa gần gũi, cứ coi cô như đứa trẻ con, nhưng họ không biết cô đã trải qua sinh ly tử biệt tàn khốc một lần rồi, nên cô vô cùng trân quý sinh mệnh.
Cô đợi bên ngoài phòng phẫu thuật cứ bồn chồn nóng ruột mãi, sau cùng đành phải ra ngoài để ổn định lại tâm trạng.
Giang Thành đang lất phất mưa, cơn mưa bụi ấy vô cùng hợp với tâm tình cô bấy giờ, dai dẳng triền miên chẳng biết khi nào mới ngớt. Tăng Như Sơ bật ô đi trên con đường, cô luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Cô ngừng bước chân, nghiêng người nhìn sang, ánh mắt tìm kiếm bốn phía, cuối cùng cố định tầm mắt về phía cây đa xanh tốt um tùm.
Phó Ngôn Chân đang khoanh tay đứng dưới bóng cây ấy.