Hôm 26 âm, ăn xong cơm trưa, Tăng Như Sơ nói chuyện mai sẽ về Giang Thành với ông bà. Biết cô muốn về Giang Thành ăn tết, bà nội giận dỗi không nói chuyện với cô, ông nội cũng trách cô không bảo sớm. Tăng Như Sơ biết có báo trước cũng như vậy, mà còn khiến ông bà buồn thêm mấy ngày, cô hiểu ông bà muốn giữ cô lại.
Hôm sau, bác cả đưa cô ra sân bay. Vào đến sảnh chờ, wechat của cô vang lên tiếng chuông báo, cô đọc thông báo mới biết bác cả chuyển cho cô 2000 tệ, bảo cô lấy tiền mua quà cho hai bác ở Giang Thành.
Bác cả bảo, “Cháu vừa mới đi làm, làm gì đã có nhiều tiền.” nên nhất quyết bắt cô nhận. Chốc lát sau, cô lại nhận được thông báo từ tài khoản, ông nội chuyển cho cô 10000 tệ, nhắn rằng bà nội bảo ông chuyển.
Tăng Như Sơ không muốn học cao học vì cô luôn cảm thấy rằng mình đang tiêu tiền của ông bà, trong lòng cô cứ áy náy nên cô muốn đi làm càng sớm càng tốt. Nhưng không ngờ bây giờ vẫn như vậy. Chắc hẳn tết năm nay cô vẫn có thể nhận lì xì đến mỏi tay.
Tuy bố mẹ cô mất sớm, nhưng cô vẫn được mọi người đối xử rất tốt. Có đôi khi cô không biết lấy gì để báo đáp họ.
Máy bay đáp xuống Giang Thành, trời đã nhá nhem tối. Vừa bước ra khỏi máy bay, cô đã cảm nhận được không khí trầm buồn.
Nhiệt độ ở Giang Thành cao hơn Bắc Thành đến mười mấy độ, chưa bàn đến việc cô còn đang mặc áo phao.
Tăng Ức Tích gọi điện hỏi cô ra cổng nào để anh lái xe qua chờ cô. Tăng Như Sơ báo số cổng cho anh. Vừa ra khỏi cửa, quả nhiên nhìn thấy xe anh đã đậu chễm chệ ở đó.
Tăng Ức Tích khoanh tay, đứng dựa vào xe. Trông cũng ra gì phết, nhưng chỉ khi anh ngậm miệng không nói chuyện. Vừa nhìn thấy cô đã phải mở miệng gây sự, “Mặc nhiều thế không thấy nóng à?”
“…Hỏi thừa.”
Cô chẳng buồn tiếp chuyện với anh. Đương nhiên cô nóng rồi, nhưng vấn đề là Bắc Thành rất lạnh, tận âm mười độ đó.
Tăng Ức Tích hắng giọng che sự xấu hổ, lại chuyển chủ đề, “Bác cô biết cô về ăn tết, bận rộn cả tuần nay.”
Tăng Như Sơ chớp mắt. “Nghe bác kể anh có bạn gái rồi hả.”
“…” Tăng Ức Tích đột nhiên bị điếc ngang.
Tăng Như Sơ thấy tai anh ửng đỏ liền biết tỏng, nhưng ngoài miệng vẫn cố ý chọc ghẹo, “Không có hả? Em về mách bác là anh nói dối, bảo hai bác nhanh chóng sắp xếp cho anh đi xem mắt, anh cũng sắp 30 rồi còn gì.”
Tăng Ức Tích hừ lạnh, “Anh cần cô lo à?”
“Anh là anh của em, em không lo thì ai lo?” Tăng Như Sơ đùa dai.
Tăng Ức Tích ngoảnh nhìn cô, nhíu mày, nhưng đành phải tiết lộ một chút cho cô, “Sang năm anh sẽ dẫn về ra mắt, đừng có mà bép xép đấy.”
Tăng Như Sơ vui vẻ hỏi thêm, “Tăng Ức Tích anh thật sự có bạn gái á? Cô gái nào xui xẻo vậy? Có ảnh chụp không?”
“Sao lại là cô gái xui xẻo?” Tăng Ức Tích cốc trán cô, “Giờ cô nói chuyện ngứa đòn quá vậy hả?”
Tăng Như Sơ lè lưỡi nghịch ngợm, “Do anh dạy cả đó.”
“…” Tăng Ức Tích cạn lời.
Xe dừng lại trước cửa nhà.
Tăng Phồn Thanh và Thẩm Lân Khê đã đứng sẵn ở cửa chờ cô.
Vào đến trong nhà đã thấy một bàn đồ ăn thịnh soạn. Tăng Phồn Thanh cao hứng còn rót một ly rượu uống. Cả nhà cười nói rôm rả, thời gian trôi qua thật nhanh.
Ăn xong, hai bố con một người rửa bát, người kia đi quét nhà vứt rác.
Thẩm Lân Khê kéo cô ra ngoài phòng khách, hỏi thăm cô đã có bạn trai hay chưa.
Tăng Như Sơ vội lắc đầu.
Thẩm Lân Khê khuyên nhủ, “Yêu đi được rồi, còn bé bỏng nữa đâu, mấy hôm trước bác có gặp bạn cấp hai của cháu, con nhà nó cũng được mấy tháng rồi đấy.”
“…Ai thế ạ?”
“Cái đứa bị Tăng Ức Tích đánh ấy.”
Tăng Như Sơ nhớ ra, đó chính là con trai của giáo viên chủ nhiệm lớp Tăng Ức Tích, ngày trước thích bắt nạt cô.
Thẩm Lân Khê lại nói thêm, “Bác thấy con nhà cô Vương cũng được đấy, cô Vương chú Vương đều là người hiền hòa, thằng bé kia trông đẹp trai lắm, hơn cháu hai tuổi, cháu có muốn gặp mặt thử không?”
“…”
Cô cũng đến lúc phải đi xem mắt rồi ư?
Rõ là cô còn trẻ mà…
Nhìn nét mặt mong chờ của Thẩm Lân Khê, Tăng Như Sơ vẫn nói ra suy nghĩ thật trong lòng, cô không muốn đi xem mắt. Thẩm Lân Khê thất vọng thấy rõ. Nhưng hiện giờ cô không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương.
Tối đến, tắm rửa xong cô và Triệu Doãn Điềm gọi video nói chuyện. Hai người nằm trên giường, đều đang đắp mặt nạ. Triệu Doãn Điềm gửi cho cô ảnh chụp mấy anh chàng nước ngoài, hỏi cô có hứng thú không.
Tăng Như Sơ nhưng nhức cái đầu, thở dài, “Vừa nãy bác tớ cũng muốn tớ đi xem mắt.”
“Đi thử xem sao.”
“…Tớ mới 23 mà?”
“Tớ hơn cậu 2 tuổi hả?”
“Thanh niên như tụi mình thì tính tuổi dương thôi.”
“Đối mặt với hiện thực đi, cậu còn nhớ Lý Mộng Lộc học cấp 3 với mình không?”
“Ừ.”
“Năm ngoái nó lấy chồng rồi đấy, quốc khánh năm nay nghe bảo đã đẻ thằng con trai.”
“…”
“Già rồi thì đi xem mắt cũng không quá đáng.”
Tăng Như Sơ muốn chuyển chủ đề lên cô bạn, “Bố mẹ cậu không giục à?”
Triệu Doãn Điềm lập tức ra vẻ thẹn thùng làm nũng, “Người ta còn đang đi học, vẫn là học sinh nhá, đương nhiên phải học hành cho tốt đã.”
Tăng Như Sơ nổi hết cả da gà, cảm thấy mình cũng nên nhanh chóng đi học tiếp.
Triệu Doãn Điềm đã lấy lại dáng vẻ bình thường, “Cứ đi gặp đi, bình thường thôi, xem mắt cũng không mất mặt mà, cả 4 năm đại học cậu cũng chẳng yêu lấy một ai cả, giờ đi làm chẳng phải càng khó tìm hơn à?”
Tăng Như Sơ không tìm được đồng minh nên có đôi chút buồn bực. Hồi học cấp ba thì chỉ lo sợ cô yêu sớm, tốt nghiệp đại học chưa đầy 2 năm đã sốt vó sắp xếp cô đi xem mắt, phiền não thật sự. Chẳng nhẽ hồi học đại học mới là thời gian vàng để yêu đương ư?
Thấy cô mãi không đáp lời, Triệu Doãn Điềm lại hỏi, “Này cái đồ thối tha kia, lẽ nào cậu còn thích Phó Ngôn Chân hả?”
Năm đó chính cô là người nói trận đấu cuối của Phó Ngôn Chân với Tăng Như Sơ, sau khi biết cô bạn đã đi xem thì không dám nói gì nữa.
Tăng Như Sơ nhẹ nhàng phản bác, “Đương nhiên là không rồi.”
Triệu Doãn Điềm “xì” một tiếng, rõ ràng không tin.
Tăng Như Sơ lại nói, “Đợt trước tớ đã gặp anh ta.”
Triệu Doãn Điềm cười lạnh, “Tớ biết ngay mà.”
Tăng Như Sơ buồn cười giải thích, “Cậu thì biết cái gì hả? Người ta đến công ty tớ bàn chuyện làm ăn, đến đám nhân viên như bọn tớ còn không được thông báo trước.”
Triệu Doãn Điềm nhớ tới gì đó, “Mùng ba tháng giêng Thẩm Du muốn tổ chức họp lớp đấy.”
“Ồ.”
“Hôm trước Thẩm Du hỏi tớ có thể liên lạc với cậu không, để mời cậu đi.”
“…Tớ không muốn đi.”
“Không đi thì thôi, Thẩm Du chó má còn bảo mọi người dẫn theo người nhà, dẫn theo để sỉ nhục đám độc thân bọn mình chắc?”
Tăng Như Sơ buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, “Hai cậu còn chưa thành một đôi à?”
Triệu Doãn Điềm đột nhiên ngồi thốc dậy, “Tớ bị điên hả? Cậu đừng ghép vớ vẩn.”
Tăng Như Sơ cười tít mắt, miệng vẫn trêu chọc cô bạn, “Tớ cứ ghép đấy.”
Ỷ vào việc hai người gọi video nên Triệu Doãn Điềm không đánh mình được.
Triệu Doãn Điềm lại mắng cô là đồ thối tha, ngày mai cứ chờ đấy.
Sang hôm sau cô và Triệu Doãn Điềm ra ngoài chơi, quả nhiên bị cô bạn túm lấy đánh cho một trận. Cô nàng bạo lực kia ra tay không hề nhẹ, đánh cái nào là phải xuýt xoa cái đấy.
Lúc hai người gặp nhau cũng khá khuya, Triệu Doãn Điềm bị lệch múi giờ, ngủ cả một buổi chiều, dạo phố để sau vậy vì trời đã tối đen rồi.
Triệu Doãn Điềm dẫn cô đến một quán bar, bảo là quán Thẩm Du mở. Nguyên nhân chính đến đây là do không phải trả tiền, cô ấy chỉ cần chìa mặt ra là được.
Quán bar của Thẩm Du được trang trí rất phong cách, mang phong cách steampunk, ở trung tâm có một chiếc mô tô Harley cổ điển.
Triệu Doãn Điềm gọi một ly rượu whisky, còn Tăng Như Sơ gọi một ly tequila.
Càng về sau, càng có nhiều người lên sàn nhảy. Ánh sáng, âm nhạc, chất cồn kí/ch thích,… những thứ này khiến mọi giác quan của con người như trộn lẫn với nhau, cùng vì thế mà hành vi trở nên táo bạo dạn dĩ hơn.
Chưa đến ba mươi phút đã có một vài người đàn ông đến bắt chuyện với hai cô. Triệu Doãn Điềm có thể dễ dàng đối phó với đám đàn ông đó, còn cô chỉ ngồi bên cạnh quan sát. Thật ra bây giờ có những lúc cô cũng rất thoải mái, không còn rụt rè như ngày xưa nữa.
Bỗng chốc có một bàn tay vỗ lên vai cô. Cô rất phản cảm với việc tiếp xúc với người xa lạ, nói chuyện thì cứ nói chuyện chứ đừng đụng chạm vào người cô. Xoay người nhìn lại, hóa ra là ông chủ của quán bar.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Thẩm Du khá bất ngờ, “Nấm Nhỏ, là cậu thật đấy à?”
Nhiều năm không gặp, Tăng Như Sơ cũng ngạc nhiên khi gặp Thẩm Du.
Nhất là biệt danh “Nấm Nhỏ.” Đã rất lâu rồi không còn ai gọi cô như thế nữa. Vậy mà lại có vài phần thân thiết.
Thẩm Du ngoái lại, búng tay, “A Chân, Lão Bùi, nhanh sang đây đi, xem tao thấy ai này?”
Nghe thấy “A Chân” là cô lại bất giác căng cứng cơ thể. Sao cô lại quên mất đây là địa bàn của Thẩm Du, nếu gặp được anh em tốt của cậu ta cũng chẳng phải chuyện ngạc nhiên.
Tầm mắt men theo tiếng gọi nhìn sang, Phó Ngôn Chân và Bùi Chiếu đang ngồi ngang hàng trên chiếc ghế dài cách đó không xa. Ánh mắt Bùi Chiếu nhìn cô còn thoảng ý cười, dù rất nhạt nhưng cũng tính là ôn hòa. Còn Phó Ngôn Chân chỉ liếc qua rồi dời tầm mắt.
Tăng Như Sơ không hề bất ngờ, ngày hôm đó hai người tình cờ chạm mắt vài lần, anh luôn hành động như thế. Cứ như thể coi cô là một người xa lạ.
Bùi Chiếu nhanh chóng đến chào hỏi. Anh mặc áo len mỏng màu xanh khói, đeo một cặp kính, nom rất hiền hòa.
Tăng Như Sơ cười chào, “Đã lâu không gặp.”
Nói ra cũng buồn cười, giờ cô không còn đeo cặp kính đít chai nữa nhưng ai trong bọn họ cũng đeo kính. Hôm ấy Phó Ngôn Chân cũng vậy. Khiến người khác tưởng rằng ngày trước đi học chắc cực khổ lắm.
Năm ấy Bùi Chiếu không nói chuyện nhiều với cô, chắc có lúc Phó Ngôn Chân tập bóng là nói nhiều nhất. Ngày nào cũng chuyển lời hộ Phó Ngôn Chân, bảo cô đến sân bóng rổ.
Bùi Chiếu cười khen, “Giờ xinh hơn hẳn.”
Tăng Như Sơ tự nhiên đáp lời, “Cảm ơn nhé, giờ cậu cũng đẹp trai hơn trước.”
Bùi Chiếu ngỡ ngàng rồi cười xòa. Thẩm Du kéo ghế dựa bên cạnh ra ngồi xuống, đánh giá cô, “Cậu không đeo kính mà cũng có thể thấy cậu ta có đẹp trai hay không hả? Có nhận ra tớ là ai không?”
Một câu đùa vô tư khiến cô nhớ lại cảnh tượng hôm khai giảng lớp 11. Khi ấy cô không đeo kính nên nhận nhầm Phó Ngôn Chân thành thầy giáo, làm mọi người được trận cười vỡ bụng.
Tăng Như Sơ cười nhẹ giải thích, “Tớ đi mổ mắt rồi, giờ nhìn rõ lắm.”
Sau đó vẫn bình tĩnh bông đùa, “Mà dù không mổ mắt thì đương nhiên tớ vẫn nhận ra được Thẩm Du đẹp trai nha.”
Vì chỉ học với nhau một thời gian ngắn ngủi nên ấn tượng của mọi người với cô vẫn là một cô gái nhút nhát rụt rè.
Thẩm Du bị cô trêu cười khoái chí, “Nấm Nhỏ này, giờ cậu được đấy, biết nói đùa rồi.”
Tăng Như Sơ nhí nhảnh lè lưỡi. Dẫu sao ai rồi cũng phải trưởng thành mà.
Thẩm Du vẫn nhiệt tình y như năm nào, luôn miệng hỏi chuyện cô, hỏi cô sống ở Bắc Thành đã quen chưa, lại bảo có cơ hội sẽ đến chơi với cô. Nói được một lúc như nhớ ra chuyện quan trọng, “Hai ngày nữa là họp lớp, cậu cũng đi nhé.”
Tăng Như Sơ từ chối luôn mà không nghĩ ngợi.
Sau khi cô chuyển trường cũng chẳng còn liên lạc gì với học sinh Nhã Tập, chỉ chơi với một mình Triệu Doãn Điềm, nên với những người khác chẳng có chuyện gì để nói.
Thẩm Du hậm hực, “Dù sao cũng học với nhau, cậu bận thì tạm gác việc lại, huống chi mấy năm nay có gặp nhau được mấy bận đâu, phải quý trọng mỗi cơ hội gặp mặt chứ.”
Tăng Như Sơ bị anh nói chặn không thốt được lời nào.
Thẩm Du lại bồi thêm, “Đi đi, nể mặt người ngồi cùng bàn với cậu.”
Triệu Doãn Điềm đanh mặt, “Cậu ấy không đi thì tôi cũng không đi.”
Thẩm Du bắt ngay lời nói đó để uy hiếp, “Thấy chưa Nấm Nhỏ, cậu mà không đi thì chị Triệu cũng không đi…Năm đó, quan hệ của hai người là tốt nhất trong lớp bọn mình.”
Tăng Như Sơ đỡ trán, đành phải đồng ý.
Trong lúc này Phó Ngôn Chân vẫn không sang nói chuyện, Bùi Chiếu góp vui thêm vài câu rồi về lại chỗ với cậu bạn. Sau đó Thẩm Du và Triệu Doãn Điềm lại cãi cọ. Tăng Như Sơ tự giác thấy thời gian cũng khá muộn bèn lấy cớ về nhà có việc.
Mùa đông ở Giang Thành ôn hòa hơn Bắc Thành. Đi ra ngoài trời không lạnh chút nào. Dạo bước một lúc cô mới nhận ra trên đời không có gì là hoàn hảo cả.
Giang Thành mưa nhiều, mùa hè và mùa thu ít ngày nắng, mùa xuân cũng ẩm ướt, người sống lâu ở đây sẽ thấy khó chịu, nhưng mùa đông lại ôn hòa. Bắc Thành ít mưa, thời tiết luôn khô ráo, nhưng vào mùa đông lại rất lạnh. Gió lạnh cắt da cắt thịt, lần đầu tiên ở đó cô đã nứt nẻ tay chân vì lạnh.
Gió không lạnh, không khí tết ngập tràn mọi nẻo đường. Cô không bắt xe mà đi dọc ven sông. Có chàng ca sĩ cất tiếng hát trên câu cầu cách đó không xa, xung quanh lác đác có vài khán giả. Những ngọn đèn đường ẩn mình trong cành cây rải xuống một khoảng vàng ấm, như thể đang giam giữ họ. Dòng sông dài bất tận, cây cầu tấp nập người qua lại, làn gió đêm thoảng vờn…
Đây là sự lãng mạn của Giang Thành.
Anh chàng ca sĩ hát hết bài, Tăng Như Sơ vỗ tay cổ vũ. Tuy cô chẳng nghe hiểu anh ta đang hát cái gì. Điện thoại trong túi cô chợt đổ chuông. Không phải là điện thoại của hai bác thường giục cô về sớm như trước. Trần Lộ Thu gọi cho cô, cô bấm nút nghe.
“Sao ồn thế?” Trần Lộ Thu nói. Giọng anh hơi trầm khàn.
“Đang trên phố.”
“Cũng ra đường cơ đấy.”
“Ngày nghỉ mà em không thể ra đường à?”
“Tìm chỗ nào đỡ đông hơn được không, anh có việc này.”
Tăng Như Sơ đưa mắt nhìn xung quanh, đến một chỗ yên tĩnh.
Nghe thấy tiếng ồn xa dần, Trần Lộ Thu ho nhẹ, “Anh nhờ cô chuyện này, cô đến Hoa Thành được không?”
“Sao thế?”
Hoa Thành cách Giang Thành một giờ đi xe.
“Bà ngoại anh không khỏe lắm, muốn gặp bạn gái anh.” Trần Lộ Thu hiếm khi ngượng nghịu như vậy, “Gấp quá bảo anh tìm ở đâu cơ chứ.”
Mẹ Trần Lộ Thu là người Hoa Thành, bà ngoại anh đã quen ở phía Nam, không thích nghi được với phía Bắc. Trần Lộ Thu vốn muốn đưa bà đến Bắc Thành nhưng bà không chịu, nên giờ anh phải tranh thủ đến thăm bà.
Tăng Như Sơ ngẩn người.
“Nhưng tìm một người đóng giả thì được, thù lao có thể thương lượng.” Trần Lộ Thu cười, “Cô đóng giả giúp anh được không, ngày mai sang đây ăn một bữa là được.”
“Lừa dối người lớn là hư đấy nhé, em không làm đâu, em không thiếu tiền đến mức ấy.” Tăng Như Sơ từ chối thẳng.
“Cứu một người còn hơn xây bảy tòa tháp, chưa biết chừng bà anh vui quá lại hết bệnh.” Trần Lộ Thu nài nỉ.
“…Thế anh tìm người khác đi.”
“Nhưng anh chưa gặp được ai có thể khiến người lớn ưng bụng hơn cô cả, coi như anh xin cô đấy, em gái ơi.”
Trần Lộ Thu có cái miệng dẻo quẹo, lại còn nói một đống từ hoa mỹ khen ngợi cô làm cô chịu không nổi, ngày hôm sau phải bắt xe đi Hoa Thành.
Bà của Trần Lộ Thu đã phẫu thuật cắt bỏ hơn một nửa dạ dày, lúc này bà nằm liệt giường, thân hình gầy gò, hốc mắt trũng sâu. Nhưng nghe nói anh dẫn bạn gái đến, ánh mắt chợt sáng ngời. Bà cụ run rẩy đưa tay ra, muốn kéo cô lại gần, Tăng Như Sơ nhanh nhẹn bước lên nắm tay bà.
Bà ngắm nhìn cô hồi lâu, thều thào hỏi, “Có phải cháu là Thanh Nhi?”
“Cháu là…”
“Đúng rồi bà ạ, là Thanh Nhi.” Trần Lộ Thu vội chen ngang.
Tăng Như Sơ: “…”
Cô nói chuyện với bà thêm vài câu, nhưng chỉ chốc lát vậy cũng khiến bà rất mệt mỏi, sau cùng nhìn cô rồi dặn dò, “Phải hòa thuận với Lộ Thu, đừng cãi nhau.”
Khi cô bước ra ngoài phòng bệnh, Trần Lộ Thu đang đứng dựa tường, mệt mỏi hút thuốc.
Trên sàn nhà vương vãi vài mẩu thuốc.
Tăng Như Sơ giận dữ bước đến, “Anh hút ít thôi, người ngợm trông chả ra làm sao.”
Trần Lộ Thu cười với cô, dập thuốc.
“Thanh Nhi là ai? Nói cho em biết với.”
“Giờ chưa muốn nói.”
Tăng Như Sơ mặc kệ anh, việc anh nhờ cô đã xong bèn chìa tay ra, “Trả tiền cho em.”
Trần Lộ Thu đập điện thoại vào lòng bàn tay cô, “Chuyển rồi, anh gửi trước cả tiền mừng tuổi cho cô rồi đấy.”
Tăng Như Sơ lập tức vào wechat kiểm tra.
“Ở Alipay ấy.” Trần Lộ Thu cười nói.
Tăng Như Sơ làm theo lời anh, cô đọc được hai thông báo chuyển tiền.
Số tiền này kiếm được nhẹ nhàng thật.
Chốc lát sau, Trần Lộ Thu bỗng dưng hỏi cô, “Lúc cô ở Giang Thành học trường cấp ba nào thế?”
Tăng Như Sơ liếc mắt nhìn anh, “Sao vậy?”
“Có phải học Nhã Tập không?
“…Vâng”
Trần Lộ Thu cụp mắt, “Vậy nên cô học chung trường với cái cậu thiếu gia của tập đoàn Phó Thị hử? Lại còn cùng khối nữa?”
“…”
Trần Lộ Thu xoa cằm, “Nghe Phương Nhuận kể, hôm ấy bàn chuyện với cậu ta khá ổn thỏa, rõ là cậu ta cũng có ý hợp tác, thế quái nào lại nghe được tin đồn công ty bên ấy chuẩn bị hợp tác với Thiên Hối.”
Thiên Hối là một công ty đối thủ của hai người.
“Dù gì cũng đến Hoa Thành rồi, cũng không cách Giang Thành là bao, anh muốn tìm cậu ta bàn chuyện.” Trần Lộ Thu nói ra ý định thực sự của mình.
Tăng Như Sơ cũng biết đây là chuyện quan trọng, nhưng có đôi chỗ khó hiểu, “Nếu đã thấy ổn thỏa với chúng ta thì cớ gì lại quay sang Thiên Hối?”
Mấy năm nay Thiên Hối dính nhiều vụ bê bối, ban lãnh đạo cấp cao đều đã từ chức, hẳn là bên ấy không thể mạnh như công ty cô.
Trần Lộ Thu tặc lưỡi, “Anh cũng muốn biết.”
“…”
Cô chợt thấy hơi chột dạ, không lẽ vì bởi vì cô?
Phó Ngôn Chân không ghét cô đến mức ấy chứ?
“Nếu là bạn cùng khối thì chắc cô cũng biết về con người cậu ta nhỉ? Trước đây cậu ta thế nào?” Trần Lộ Thu hỏi.
Tăng Như Sơ mấp máy môi, nhỏ giọng đáp lại, “Em cũng không biết nhiều lắm đâu.”
Trần Lộ Thu không tin, cười xòa, “Em gái ơi, giúp anh đi mà, thân phận bạn bè tốt như vậy mà không dùng thì phí lắm.”
Tăng Như Sơ lắc đầu như trống bỏi, “Nhưng mà em với anh ta chẳng quen biết mấy.”
“Em gái ơi.” Trần Lộ Thu hiếm khi nghiêm mặt nói, “Việc này đối với công ty rất quan trọng, nếu có cơ hội nhất định phải nắm chặt lấy.”
Tăng Như Sơ ngước nhìn anh, nét mặt anh vô cùng mỏi mệt, tơ máu vằn lên trong con ngươi. Thực ra trong lòng cô cũng có đôi chút lo sợ, nhỡ đâu vì ghét cô nên bên đấy mới không muốn hợp tác thì chẳng phải cô chính là tội đồ à. Nhưng giờ phút này cô thật sự không giúp được Trần Lộ Thu.
Ngẫm nghĩ một lát, cô quyết định nói thật với anh, “Em và Phó Ngôn Chân chỉ là bạn bình thường, thậm chí quan hệ khá tệ.”
Trần Lộ Thu tiện thể hỏi thêm, “Tệ thế nào?”
“Là kiểu gặp mặt nhưng không nói với nhau một câu nào ấy, anh ta chắc ghét em lắm.” Tăng Như Sơ cắn môi nói.
Trần Lộ Thu dựa tường, bật cười, “Năm đó cậu ta không tán được cô nên quay sang ghét à?”
“…”
“Anh đùa tí ấy mà.”
“Vui lắm à mà đùa?” Tăng Như Sơ bĩu môi.
Trần Lộ Thu vỗ vai cô, “Đã như vậy, nếu lần hợp tác này thất bại có thể lý do là vì cô, nên cô không thể đứng ngoài cuộc được.”
“…”
Quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn bị anh lôi vào.
“Cô giúp anh chuyện này đi, lấy quan hệ bạn cũ để tạo nhiều cơ hội gặp mặt hơn.”
“…Ừm.”
Về đến Giang Thanh, cô cứ nghĩ nghĩ suy suy một hồi lâu, chắc hẳn mình không khiến Phó Ngôn Chân ghét đến mức ấy chứ.
Cô tua lại một lượt ngày anh đến công ty mình, chợt bừng tỉnh có khi nào vì hôm ấy cô khen anh đẹp trai. Phương Nhuận còn đùa rằng cô nhìn thấy anh thì không nói nổi câu nào…
Vậy nên có thể Phó Ngôn Chân đã hiểu lầm rằng cô vẫn có ý với anh, nếu như sau này hai bên hợp tác thì cô sẽ mượn đủ loại lý do để tiếp cận anh?
Đấu tranh tư tưởng thêm một lúc, cô gọi cho Trần Lộ Thu, “Em với anh ta học cùng lớp cấp ba.”
Trần Lộ Thu xít nước bọt.
“Hôm sau bọn em họp lớp, chắc là anh ta cũng đến.” Tăng Như Sơ ngậm ngùi bấm vào app Alipay, “Hay là em trả lại tiền cho anh rồi anh đóng giả làm bạn trai em nhé.”
Trần Lộ Thu nhướn mày khó hiểu.
“Em đoán anh ta hiểu lầm em đang có ý với anh ta.”
Vừa nghĩ đến việc này cô lại thấy hối hận xanh ruột. Lúc ấy cô bảo Trần Lộ Thu đẹp trai là xong rồi, tự dưng lại đi nói vớ vẩn.
“Trước đây cô từng theo đuổi cậu ta à?” Trần Lộ Thu nở một cười đểu giả.
Chuyện quá khứ không thể nói trong đôi ba lời, phải nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt đã.
Tăng Như Sơ không đáp, chỉ giục, “Anh có đi hay không thế? Em giúp anh rồi, giờ anh giúp lại cũng đâu quá đáng? Đến lúc đó anh nhìn qua là biết ngay còn gì, mắt anh tinh lắm cơ mà.”
Trần Lộ Thu bật cười, “Cô cũng nói đến mức này rồi thì anh còn chối được sao.”
Cúp máy, Tăng Như Sơ ngồi nghĩ thầm, ông anh già Trần Lộ Thu này thật ra trông cũng ưa nhìn, lại ôn hòa lịch thiệp, đúng chuẩn gu của phái nữ.
Mặc dù hơn cô vài tuổi nhưng cái gương mặt kia vẫn rất trẻ trung, đứng với cô trông cũng không đến nỗi nào.
Đưa anh đi theo cũng chỉ muốn chứng minh rằng hiện cô đã có bạn trai, sẽ không liên quan gì đến Phó Ngôn Chân nữa.
Vả lại, ông anh già này cũng có thể tùy cơ ứng biến ở hiện trường.