Tăng Như Sơ có biết về hoạt động này vì năm nào cũng tổ chức một lần, hơn nữa còn mời cả các diễn viên nổi tiếng và người có tiếng tăm nên lần nào cũng được cánh báo chí đưa tin rầm rộ trên mạng xã hội.
Tối hôm buổi tiệc diễn ra, Bắc Thành đổ cơn mưa lớn. Nhà cửa xe cộ như chìm trong màn nước mênh mông, chùm sáng từ đèn đường cũng bị nước mưa thấm ướt đẫm, cô đứng trước cửa sổ, nhìn mọi thứ đều có cảm giác sền sệt nhớp nháp. Sự kiện kết thúc khá muộn, chưa kể bây giờ thời tiết xấu, Phó Ngôn Chân di chuyển giữa nhiều địa điểm chắc sẽ không về chỗ cô nữa…
Lúc ấy cô đã nghĩ như vậy, cô sẽ không trách móc anh một câu nào nếu anh không đến chỗ mình được. Nhưng thật ra trong lòng vẫn khó tránh đôi chút hụt hẫng. Tối đó cô đã đọc xong một số dự án xuất sắc gần đây rồi xem một tập của bộ phim truyền hình nổi tiếng của Mỹ. Bộ phim này có sự góp mặt của dàn diễn viên trẻ đẹp, cô vừa xem vừa ngồi dịch lại cốt chỉ để giết thời gian. Phút chốc được trải nghiệm cảm giác “nửa đêm có khách đến đánh cờ, thả đèn.”
Gần mười một giờ mà mưa vẫn chưa tạnh. Cô chắc mẩm Phó Ngôn Chân sẽ không đến nên chuẩn bị tắt máy tính rồi đi ngủ. Điện thoại để gần đó chợt đổ chuông, Phó Ngôn Chân gọi đến. Âm thanh chỗ anh hơi ồn ào. Tiếng mưa gió xen lẫn tiếng người nói chuyện cười đùa. Nhưng giọng nói dịu dàng của anh cắt ngang tiếng ồn truyền vào tai cô.
“Em ngủ chưa?”
“Chưa ạ.”
“Đang chờ anh à?” Phó Ngôn Chân bật cười.
“Ai chờ anh chứ…”
“Anh đang trên đường rồi.”
“Anh đến chỗ em à?”
“Ừ.”
“…” Anh vẫn đến chỗ cô như đã hẹn.
Trước đó cô đã nhắn anh tối nay đừng đến. Tuy Bắc Thành cách Tân Thị không xa lắm nhưng cũng phải hơn 100 km… Trong khoảnh khắc ấy cô không thể hiểu được cơ thể anh được làm từ gì.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô cầm máy tính bảng ra phòng khách, nằm trên ghế sô pha xem phim chờ anh.
23:37 phút.
Cánh cửa mở ra từ bên ngoài. Phó Ngôn Chân mặc một chiếc áo sơ mi đen, áo vest đã được cởi ra vắt lên khuỷu tay. Tay còn lại cầm một chiếc ô cán dài kiểu tây, tay cầm của ô được làm từ gỗ chắc chắn và sơn đen tuyền. Đầu ô hướng xuống đất, những giọt nước trên mặt ô nhỏ tí tách lên sàn nhà.
“Em đã bảo anh đừng đến mà. Trời đang mưa to như thế…”
Tăng Như Sơ lập tức chú ý tới vai áo anh thẫm màu hơn hẳn chỗ khác, hẳn đã bị mưa thấm ướt. Phó Ngôn Chân đặt ô ngoài cửa, bước vào cười trêu, “Mưa rơi thì có sao? Súng bắn đạn rơi cũng phải đến.”
“…”
Anh đóng cửa, đi đến chỗ Tăng Như Sơ rồi bế bổng cô lên. Trước đó cô đã tắm rửa nên vẫn còn vương mùi sữa tắm trên người. Anh ghé sát vào hít một hơi căng đầy lồng ngực. Tăng Như Sơ ôm cổ anh, cảm nhận được hơi ẩm trên vai anh bèn hờn dỗi nói, “Anh làm ướt quần áo của em rồi.”
Phó Ngôn Chân không đồng ý với ý kiến này, “Vừa hay tắ m chung luôn.”
“…Anh vào tắm nhanh đi…”
“Chờ không nổi nữa rồi à?” Phó Ngôn Chân ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt kia sáng rực sự hứng thú, giọng như thủ thỉ.
Tăng Như Sơ biết tỏng ẩn ý của anh vội giải thích, “Em lo anh…”
Phó Ngôn Chân không để cô nói hết câu đã bế thẳng cô vào phòng tắm, “Chính em muốn vậy.”
…
Ngoài trời vẫn mưa như trút nước, còn trong phòng từng cơn sóng tình trào dâng mãnh liệt. Cô bị anh vần vò mệt nhoài phải nũng nịu xin tha. Phó Ngôn Chân khẽ mắng cô nhưng rồi cũng đành đẩy nhanh tốc độ kết thúc cuộc yêu. Hai người nằm ôm ấp nhau trên giường nhưng chưa ngủ.
“Phó Ngôn Chân, lần sau để em đến chỗ anh nhé.” Tăng Như Sơ dời tay xuống ôm eo anh.
Phó Ngôn Chân cụp mắt nhìn cô, “Khi nào?”
“Nghỉ lễ Quốc Khánh nhé.” Tăng Như Sơ vui vẻ nói, “Đợt đó được nghỉ hẳn bảy, tám ngày.”
Phó Ngôn Chân tặc lưỡi, cầm cốc nước trên tủ đầu giường nhấp một ngụm, giọng nói không hề có vẻ gì vui mừng, “Còn tận hơn một tháng nữa, em định để bọn mình không gặp nhau trong suốt thời gian ấy à?”
“Nhưng anh cứ bay qua bay lại thế này mệt lắm.”
“Anh không mệt.”
“…”
“Làm thêm lần nữa vẫn được.” Dứt lời anh xoay người đè lên cô.
“…….”
Mưa vẫn rơi ào ào bên ngoài cửa sổ. Ánh đèn trong phòng mờ dần đi nhưng sự nồng nhiệt vẫn còn hừng hực.
Năm ngày sau Tăng Như Sơ nhận được một chồng tạp chí kinh doanh. Trong số tạp chí đó có một bài phỏng vấn Phó Ngôn Chân. Lãnh đạo tương lai của tập đoàn Phó thị còn rất trẻ, lại giàu có và đẹp trai, chắc chắn sẽ được các tạp chí kinh doanh săn đón.
Cô mở ra lật giở từng trang đọc kỹ nội dung, cho đến khi giở đến trang có hình nhân vật được phỏng vấn. Đằng trước trang đó là một trang quảng cáo đồng hồ của một nhãn hiệu nào đó. Nhưng bất kể về hình ảnh, phong thái hay chiếc đồng hồ trên tay, Phó Ngôn Chân vẫn khiến người khác mê mẩn ngắm nhìn.
Tối hôm đó, Phó Ngôn Chân gọi điện cho cô và bảo rằng “Đưa tạp chí cho ông bà nội xem nhé.”
Khi Phó Ngôn Chân gọi ông bà nội và bác trai bác dâu của cô đã không còn thêm từ “em” đằng sau nữa. Vờ như không còn phân biệt bên anh hay bên em. Hôm đó Tăng Như Sơ tưởng rằng anh nói đùa, nhưng cô không ngờ anh thực sự lo lắng gia đình cô sẽ không thích anh đến vậy. Anh nói qua điện thoại nhờ cô nhắn với gia đình, “Người yêu em không phải là một cậu ấm con nhà giàu chỉ biết tiêu tiền hoang phí. Anh ấy cũng rất sẵn lòng làm điều gì đó cho xã hội.” Anh muốn tạo dựng hình ảnh tốt hơn vì sợ nhà cô không đồng ý cho cô yêu anh.
Cuối tuần tiếp theo, Phó Ngôn Chân bận việc không đến Bắc Thành được nhưng tối thứ sáu anh đã đặt mua một bó hoa cho cô. Thứ bảy cô rảnh rỗi về thăm ông bà. Vỏ Dưa đã béo như một con lợn. Tối đó Trần Lộ Thu ghé thăm, vừa nhìn thấy cô liền nói, “Ái chà, hôm nay sang chơi với ông bà cơ đấy.”
Tăng Như Sơ nghe được sự kỳ quặc trong lời nói của anh.
Trần Lộ Thu cười nói tiếp, “Mấy tuần nay anh chẳng thấy mặt cô đâu cả.”
Ông nội cô không biết sự thật đằng sau bèn vội nói đỡ cho cháu gái, “Công ty mấy đứa nhiều việc còn gì? Lộ Thu này, kinh doanh thì cứ kinh doanh nhưng đừng ép nhân viên bận rộn làm việc nhiều như thế chứ.”
Tăng Như Sơ luôn lấy lý do công việc bận rộn nên ông nội cũng nghĩ là cô bận thật.
Trần Lộ Thu cười ẩn ý, không phản bác lời ông để che giấu giúp cô nhưng vẫn tiếp tục trêu chọc, “Công ty vẫn bận thế à? Cô có muốn đến NASDAQ rung chuông không?1”
1NASDAQ là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Vào ngày cổ phiếu được niêm yết, người đại diện theo pháp luật của công ty sẽ đến sàn giao dịch để rung chuông lớn bên trong sàn giao dịch.
“…”
Sao cái gì người này cũng biết thế!
Bốn mắt đọ nhau, Trần Lộ Thu cười càng tươi còn cô chỉ bĩu môi giận dỗi. Ăn tối xong, cô phải lái xe đưa Trần Lộ Thu về vì anh đã uống rượu với ông nội. Có điều cô thấy tối nay Trần Lộ Thu uống khá nhiều. Trên đường đi, người đàn ông này không ngừng nói.
“Cô còn nhớ lúc cô vay tiền anh để đi xem một trận đấu hồi năm nhất đại học không?” Trần Lộ Thu chống khuỷu tay lên bậu cửa xe, “Sau đó anh họ cô đã gọi điện cho anh kể rằng lúc đón cô về, hai mắt cô đỏ như mắt thỏ.”
“…”
Lần đó cô vay tiền để đi xem Phó Ngôn Chân thi đấu, nghe nói đó là trận đấu cuối cùng của anh.
“Khi ấy anh chắc rằng cô có chuyện gì đó.” Trần Lộ Thu chép miệng, “Nhưng thằng anh họ ngốc nghếch của cô cứ không tin.”
Nhắc đến Cố Nhàn, Tăng Như Sơ chợt nhớ đến lời bác dâu nói trước đó, “Anh Nhàn có người yêu rồi nhỉ?”
Trần Lộ Thu đáp, “Ừ, đợi cậu ta về phải bắt cậu ta mời một bữa mới được.”
Tăng Như Sơ thuận miệng hỏi tiếp, “Khi nào thì anh ấy về ạ?”
Năm kia Cố Nhàn bảo năm ngoái sẽ về, năm ngoái thì bảo năm nay sẽ về. Nhưng năm nay…chưa biết chừng lại bảo sang năm mới về.
“Cuối năm nay.” Trần Lộ Thu nói.
Thật ra còn một người nữa cũng muốn quay về.
Anh miết mắt nhìn ra ngoài cửa xe, muốn châm một điếu thuốc từ nãy giờ nhưng đây là xe của Tăng Như Sơ nên anh không thể có hành động “thô lỗ”, đành phải dằn cơn thèm thuốc.
“Trần Lộ Thu.” Tăng Như Sơ trông anh như đang có tâm sự gì đó, “Anh…”
“?”
Tăng Như Sơ mấp máy môi, “Con người anh cũng không đến nỗi nào, chắc không đến mức sống cô độc đến già đâu.”
Trần Lộ Thu phá lên cười, “Anh nhớ câu này của cô rồi đấy.”
Tăng Như Sơ không nói gì nữa. Thầm nghĩ nếu Cố Nhàn quay về thì hẳn ông bà nội cũng không cô đơn như bây giờ.
Ngày tháng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, mới vậy mà đã sang tháng Mười. Năm nay Quốc khánh trùng với trung thu nên được nghỉ hẳn 8 ngày. Cô giữ lời hứa đặt vé máy bay về Giang Thành. Phó Ngôn Chân đưa cô về nhà ông bà ngoại anh. Trước đây cô đã đến đây một lần, nhưng khi ấy chỉ có ánh trăng mờ nhạt trên cao, lại xảy ra chuyện nào đó giờ nhắc lại vẫn còn ngại ngùng nên cô cũng không còn nhớ rõ căn nhà ấy. Gom góp một vài hình ảnh nhòe nhoẹt trong trí nhớ thì có vẻ ngôi nhà được xây dựng theo lối kiến trúc ngày xưa. Lần này hai người đến, bên ngoài cánh cổng sắt đen tuyền còn có một chiếc ổ khóa có vết gỉ sắt lốm đốm. Tăng Như Sơ chợt thấy may mắn, “Không có ai ở nhà ạ?”
Phó Ngôn Chân cười, “Có, chắc là hôm nay lại có người đến tìm.”
Thấy nét mặt ngơ ngác của cô, anh lại giải thích thêm, “Người ta thường đến tìm ông ngoại anh để xin tranh và thư pháp. Xin xong lại muốn đến thăm để tặng quà cảm ơn này nọ. Ông có từ chối cũng không từ chối nổi, đã bảo đừng đến nhưng người ta vẫn cứ đến, nên dứt khoát khóa luôn cổng, cứ coi như đi vắng để khách cũng không thấy mất mặt.”
Đoạn anh chỉ vào khe hở cạnh ổ khóa, “Luồn tay vào cái ô nhỏ này được đó, em thử đi.”
Tăng Như Sơ làm theo lời anh, tay cô không quá to nên luồn qua một cách dễ dàng.
“Bà ngoại anh thường khóa cửa từ bên trong như thế này.” Phó Ngôn Chân nói, “Nếu người ta thấy ổ khóa này thì hẳn sẽ nghĩ rằng không có ai ở nhà.”
Tăng Như Sơ bừng tỉnh, hóa ra còn có cách như vậy.
“Sau này chúng ta cũng có thể thử làm như này.” Phó Ngôn Chân cúi nhìn cô.
Hai người quay mặt về phía cổng, ánh nắng chiếu hắt từ phía sau lưng. Gương mặt khuất bóng nhưng đôi mắt Phó Ngôn Chân sáng bừng như được rót nắng vào. Khuôn miệng khẽ cong tuy không rõ ràng nhưng lại để cô biết được tâm trạng lúc này của anh. Đôi mắt của Phó Ngôn Chân vốn sắc sảo với đuôi mắt dài, ánh nhìn khi nào cũng lạnh lùng hờ hững. Ngay cả khi anh nở nụ cười thì đôi mắt vẫn lạnh lẽo như giễu cợt cái gì đó. Còn nụ cười bây giờ của anh tuy rất khẽ nhưng đong đầy dịu dàng.
Tăng Như Sơ định thần, dội cho anh một gáo nước lạnh, “Anh đang mơ à? Còn có người tìm anh để xin tranh và thư pháp á?”
Phó Ngôn Chân nhướng mày, “Hồi bé tí anh đã học thư pháp từ ông ngoại đấy, còn vẽ tranh thì hôm nào đấy sẽ vẽ cho em một bức.”
Tăng Như Sơ bĩu môi không tin song trong thâm tâm cô biết chữ của Phó Ngôn Chân rất đẹp. Nhưng cô không thể chịu được cái dáng vẻ khoe khoang này của anh.
Phó Ngôn Chân vươn tay bóp mặt cô, hạ giọng, “Mà với cả, em không sợ ngày nào người khác cũng đến rủ rê anh chơi bời lêu lổng à?”
Tăng Như Sơ thản nhiên nhìn anh với vẻ mặt “anh thích làm gì thì làm”, “Em không sợ, anh đi thì em cũng đi…”
Phó Ngôn Chân không muốn nghe lời giận dỗi của cô liền giơ ngón tay lên ấn vào môi cô, “Anh không đi chơi bời lêu lổng đâu.”
Tăng Như Sơ hừ một tiếng. Hai người cứ đứng nấn ná một lúc rồi mới tra chìa khóa vào ổ mở cổng.
Khi hai người vào đến sân, Ngôn Đình Chi đang đứng bên hồ cho cá ăn. Dưới làn nước trong vắt, những con cá koi lần lượt bơi đến chỗ ông. Hôm nay ông cụ mặc áo vạt dài màu trắng, tà áo tung bay trong gió. Dường như có thể mường tượng ra khung cảnh phong lưu phóng khoáng năm ấy. Tăng Như Sơ đột nhiên tưởng tượng đến dáng vẻ già đi của Phó Ngôn Chân. Cô cảm thấy cái dáng điệu hờ hững ngả ngớn kia của anh có thể chống lại mũi tên thời gian. Đến khi anh già rồi, thậm chí chết đi hẳn vẫn có thể giữ được một phần khí phách của tuổi trẻ.
Triệu Ưng Tuyết chờ sốt ruột nên đã bước ra xem tình hình. Vừa từ trong đi ra thì đã thấy Phó Ngôn Chân đưa người đến ở đằng xa. Bà vội cất tiếng hỏi han rằng sao anh đến mà không nói trước với bà.
Phó Ngôn Chân men theo giọng nói nhìn về Triệu Ưng Tuyết, đồng thời hích vai Tăng Như Sơ, “Gọi bà ngoại đi.”
Tăng Như Sơ cười khẽ, nhỏ nhẹ lên tiếng, “Cháu chào bà ngoại ạ.”
Bước chân của Triệu Ưng Tuyết khựng lại, bà như không tin vào tai mình. Động tác rải thức ăn cho cá của Ngôn Đình Chi cũng dừng lại, ngẩng lên nhìn về phía mấy bà cháu.
Phó Ngôn Chân nhoẻn miệng cười với Triệu Ưng Tuyết, “Bà ngoại ơi, cháu dẫn vợ cháu về cho bà rồi đây.”
Danh xưng “vợ” này làm Tăng Như Sơ đỏ bừng mặt. Cái người này lúc nào cũng gọi cô là “vợ”…
Triệu Ưng Tuyết cứ đứng ngẩn người trên bậc thang, nhưng viền mi bất giác chuyển đỏ hoe. Ngày bà bước vào nhà họ Ngôn vẫn còn đang độ xuân thì phơi phới, chớp mắt đã đến tuổi xế chiều, mái tóc đen điểm hoa râm.
Bà vẫn luôn giữ tấm lòng chân thành chờ đợi ở nơi này, nhưng các con của Ngôn Đình Chi không công nhận bà, họ đề phòng bà như đề phòng lũ trộm cắp, chỉ có Phó Ngôn Chân gần gũi hơn với bà. Bà hiểu nỗi lo lắng của người họ Ngôn nên vẫn luôn muốn Ngôn Đình Chi lập di chúc, bà bảo ngoài căn nhà này thì không cần cho bà bất cứ thứ gì khác. Bà vẫn tự an ủi mình rằng chỉ cần sống bên Ngôn Đình Chi là được, không cần quan tâ m đến những cái khác nhưng khi tiếng gọi “bà ngoại” được cất lên, bà mới biết thì ra mình cũng để ý điều ấy đến vậy, chỉ là trước giờ bà không dám nghĩ đến vì suy nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được công nhận.
Tăng Như Sơ không biết chuyện gì đang xảy ra, trong lúc nhất thời cảm thấy khung cảnh và bầu không khí có chút kỳ lạ. Phó Ngôn Chân vòng tay qua vai cô, hơi ôm sát vào người mình rồi nhẹ nhàng giải thích, “Bà ngoại đang vui quá mà thôi.”
Vì hôm nay là lần đầu tiên bà được nghe người khác gọi mình như vậy. Phó Ngôn Chân đã coi Triệu Ưng Tuyết là bà ngoại của mình từ lâu. Bởi vậy cũng thuận theo suy nghĩ mà gọi thành tiếng.
Triệu Ưng Tuyết không khỏi ngước mắt nhìn bầu trời xanh trong trên đầu, nén sự cay đắng trong mắt. Những ân oán ơn huệ tủi nhục trong quá khứ đã tan thành mây khói khi hai chữ này vừa được nói ra. Từ nay về sau sẽ chỉ còn những ngày xuân tươi đẹp ấm áp.
Thật ra trước đó Phó Ngôn Chân không phải không thể gọi bà là “bà ngoại”, không phải anh không muốn mà là tự nhận thấy tiếng gọi đầu tiên nên để cho Tăng Như Sơ nói là tốt nhất. Như vậy mới có ý nghĩa đặc biệt. Ông ngoại mong rằng sau này anh có thể đối xử tốt với Triệu Ưng Tuyết nếu ngày nào đó ông không còn trên cõi đời này. Anh cũng mong rằng người thân của mình có thể đối xử tốt với Tăng Như Sơ.
Một tiếng “bà ngoại” này khiến anh tin tưởng hẳn là ông bà ngoại của anh cũng sẽ yêu thương cô gái mà hôm nay anh dẫn về.