Ương Ngạnh - Chương 88: Ngoại truyện 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Ương Ngạnh


Chương 88: Ngoại truyện 14


Giữa tháng 10 tiết trời đã se lạnh, Giang Thành đổ mưa. Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Ngôn Tri Ngọc. Cả nhà Phó Ngôn Chân sẽ sang nhà bà để chúc mừng sinh nhật. Nhờ có Phó Duy Khanh mà mối quan hệ mẹ con đã trở nên hòa thuận hơn trước rất nhiều.

Khi cả nhà đến nơi đã thấy Tả Hân Hàm cũng có mặt. Cô ta sống ở nước ngoài đã vài năm nay, nghe nói thay bạn trai như thay áo, cuộc sống khá thoải mái cởi mở. Trông cô nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng khuôn mặt thoạt nhìn hơi hốc hác, không biết có phải do vừa về nước bị lệch múi giờ hay không.

Tả Hân Hàm thấy họ liền chủ động đến chào hỏi, nhưng lại chỉ chào mỗi Phó Ngôn Chân, cô ta còn thân mật gọi anh là “A Chân”, không hề để ý đến Tăng Như Sơ và Phó Duy Khanh. Nhìn ánh mắt của cô ả, Tăng Như Sơ biết người này vẫn chưa thể quên được Phó Ngôn Chân. Song anh lại rất dửng dưng, chỉ thờ ơ đáp lại, “Về nước rồi à.”

Tả Hân Hàm cười, “Vẫn là trăng ở nước mình tròn nhất.”

Nhưng Phó Ngôn Chân không trả lời nữa, lời nói đã đến bên môi lại trôi ngược vào. Bầu không khí ngột ngạt nhạt nhẽo. Tâm tư thầm kín của cô ta không qua được mắt của Ngôn Tri Ngọc nhưng bà chỉ thấy cô ta quá vô ý tứ, nhưng dẫu sao cũng có lòng đến chúc mừng sinh nhật mình nên không tiện nói gì, đành đỡ lời, “Ở nhà thì cái gì cũng tốt.”

Vừa dứt lời đã vẫy tay gọi Phó Duy Khanh đến để bà ngắm nghía, tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều. Chốc lát sau, bà đọc tên một vài món để người giúp việc chuẩn bị, không quên nói thêm, “Con dâu tôi thích ăn những món này.”

Thực ra bà đang cố ý nói cho Tả Hâm Hàm, mong là cô ta sẽ tự hiểu lấy và đừng cố chấp nữa. Những lúc bình thường bà chưa bao giờ gọi Tăng Như Sơ là “con dâu”.

Tả Hân Hàm nhìn Tăng Như Sơ rồi nhìn sang cô bé con, cô ta thấy cô nhóc rất giống Phó Ngôn Chân nhưng cũng có nét giống người phụ nữ đang đứng cạnh anh.

Trước khi họ đến, Ngôn Tri Ngọc đã kể cho cô ta nghe rất nhiều chuyện, trong đó có cả chuyện về Phó Ngôn Chân và Tăng Như Sơ. Cô biết hai người này đã hẹn hò từ hồi cấp ba. Cái tên “Tăng Như Sơ” có phần quen thuộc với cô ta, thành tích rất tốt và thường đứng nhất khối. Có điều ở Nhã Tập chẳng khi nào chú trọng đến việc học nên mọi người đều không mấy quan tâm đến học sinh giỏi. Nhưng cô ta không ngờ Phó Ngôn Chân sẽ thích kiểu con gái như này.

Trong trí nhớ của cô ả, khi ấy Tăng Như Sơ đeo kính cận, thoạt nhìn trông khá ngốc nghếch, không biết điều gì đã thu hút Phó Ngôn Chân. Tả Hâm Hàm tự hiểu mình ở chỗ này quả thật rất chướng mắt, Phó Ngôn Chân không thèm liếc cô ta lấy một cái. Bộ móng tay mà cô ả bỏ bao công sức làm ngày hôm qua gần như cắm sâu vào lòng bàn tay. Cô ả thấy không phục, cô ta có chỗ nào thua kém Tăng Như Sơ chứ.

Vì sự xuất hiện bất ngờ của Tả Hân Hàm mà bữa cơm vô cùng gượng gạo lúng túng. Ngay cả Ngôn Tri Ngọc ăn cũng không thấy ngon miệng, ánh mắt vô thức nhìn về phía Tăng Như Sơ nhưng nét mặt cô vẫn bình tĩnh thản nhiên. Cô vừa định gắp thức ăn thì Phó Ngôn Chân đã nhanh hơn gắp một đũa đồ ăn mà cô thích vào bát cho cô, hơn nữa anh dùng chính đôi đũa mình đang ăn để gắp. Làm vợ chồng vài năm, sinh cả con rồi nên anh chẳng thèm để ý mấy cái tiểu tiết. Không chờ cô ăn hết chỗ đồ ăn mà lại gắp thêm vào bát.

Phó Duy Khanh thuận miệng nói, “Mẹ thích ăn món này.”

Giọng của cô bé to rõ làm tất cả mọi người đều nghe được. Mặt Tả Hâm Hàm tối sầm, tự tìm chủ đề khác để nói chuyện với Ngôn Tri Ngọc. Bà thở dài lựa lời ẩn ý để cô ta từ bỏ ý định. Câu chuyện đi vào ngõ cụt.

Ăn xong cũng không nán lại lâu, một lát sau Tả Hân Hàm đứng lên ra về. Khi cô ta ra ngoài, Tăng Như Sơ nhìn thấy điếu thuốc trên tay cô ả. Điếu thuốc lá dài mỏng kẹp giữa những ngón tay mang lại một cảm giác thê lương buồn bã.

Cô ta lên tiếng gọi, “A Chân.”

Phó Ngôn Chân dừng lại.

“Tôi sắp đính hôn rồi, người nước ngoài.” Tả Hân Hàm nói.

Lần này cô ta về để ngắm nhìn lại những thứ còn vấn vương, tuy trăng ở quê hương rất tròn nhưng có lẽ sau này sẽ không về nữa.

“Chúc mừng.” Phó Ngôn Chân quay người lại.

“Chúc cô hạnh phúc.”

Tuy lời nói của anh rất nhẹ nhàng bâng quơ nhưng nó lại xuất phát từ sự chân thành.

Dứt lời anh bước về phía xe của mình.

Trên đường về, Phó Duy Thanh ngủ gật trên xe, Phó Ngôn Chân bế cô bé vào phòng ngủ. Trẻ con lớn rất nhanh, Tăng Như Sơ bây giờ rất khó bế được con gái nữa. Cũng có thể là lười tập thể dục nên những khi ra ngoài nhiệm vụ bế con luôn do Phó Ngôn Chân phụ trách. Anh đặt con gái lên giường rồi mới quay sang nhìn Tăng Như Sơ, “Em không vui à?”

Tăng Như Sơ nhướng mày, “Sao em lại không vui?”

“Em nói xem.” Đương nhiên là vì Tả Hân Hàm.

“…Không có gì.”

Phó Ngôn Chân ngồi trên giường, chống tay ra sau ngồi ngả ngớn, nở nụ cười hư hỏng như đang toan tính làm chuyện xấu xa. Anh thình lình nhổm dậy ôm chặt eo Tăng Như Sơ, kéo cô ngồi lên đùi mình.

Phó Ngôn Chân cúi đầu tựa cằm lên vai cô, giọng trầm xuống, “Ghen tuông vớ vẩn gì đấy?”

“Em có ghen đâu.”

“Thế là do anh tự nghĩ à?”

“Ừm.”

“À.”

Tăng Như Sơ giãy giụa nhưng không thoát ra được mà còn bị anh ôm chặt hơn.

“Sao anh không thích cô ta?” Rốt cuộc vẫn hỏi.

Cô ta rất xinh đẹp lại yêu đắm đuối Phó Ngôn Chân bao năm nay.

“Anh không biết.”

Thích một người không thể nói rõ lý do. Nếu liệt kê được lý do thì đã không gọi là thích.

“Vậy sao anh lại thích em?” Tăng Như Sơ hỏi.

Phó Ngôn Chân mỉm cười, vuốt v e mu bàn tay cô rồi luồn tay mình vào tay cô, “Vì em tốt nhất.”

“Em có hài lòng với câu trả lời này không?”

“Ừm.”

Có phải vì là tốt nhất nên mới thích? Hay là vì thích nên mới trở thành tốt nhất?

Tăng Như Sơ ngoảnh lại nhìn anh, ánh mắt thản nhiên, “Phó Ngôn Chân, em thật sự không ghen.”

Nhận thấy dường như cô không ghen làm Phó Ngôn Chân bỗng dưng thấy khó chịu. Ghen một tí cũng không được à?

Tăng Như Sơ giơ bàn tay không bị anh nắm chọc vào ngực anh, “Vì em biết.”

“Ở chỗ này không có những người khác.”

Phó Ngôn Chân nắm nốt bàn tay ấy đưa lên miệng ngậm, nhay nhẹ rồi mới buông ra.

“Tăng Như Sơ này, da mặt em cũng dày phết đấy.” Anh nhếch môi cười.

Tăng Như Sơ cắn bờ môi ngả ngớn ấy, “Học theo anh đó.”

Phó Ngôn Chân nắm cằm cô, “Em có biết người ta nhận xét Phó Duy Khanh như thế nào không?”

“?”

“Nhìn thấy anh thì bảo con giống anh, nhìn thấy em thì lại nói giống em.”

“??”

“Vậy nên chứng minh rằng vợ chồng mình trông giống nhau.”

“???”

“Có tướng phu thê.”

“…..”

Lời vừa dứt, Phó Ngôn Chân bế cô đi sang phòng cho khách vì sợ Phó Duy Khanh đột nhiên tỉnh dậy.

Phó Tào Phớ và Tiểu Bạch đang đánh nhau trên chiếc giường ở phòng bên cạnh bị anh đuổi ra ngoài. Anh không chỉ dẫn Tăng Như Sơ vào chiếm chỗ mà còn dụ dỗ cô chìm vào cơn cuồng nhiệt cùng mình. Tấm rèm phấp phới để lộ hình ảnh hai con mèo ngồi tắm ánh trăng sáng, bộ râu rung rung khi chứng kiến cảnh trong phòng.

Chẳng mấy chốc Phó Duy Khanh đã vào lớp 1. Đi học được nửa tháng, có một hôm cô bé đi học về cứ thở dài thườn thượt làm Tăng Như Sơ phải hỏi thăm.

“Mẹ ơi, ai đặt tên cho con thế ạ?” Phó Duy Thanh hờn giận.

“Bố con đặt đấy.” Tăng Như Sơ trả lời.

“Ồ.” Phó Duy Khanh hiểu ra vấn đề. Oan có đầu, nợ có chủ, cô bé sẽ đợi bố về rồi “tâm sự”.

Sắp xong bữa tối thì Phó Ngôn Chân mới về, Tăng Như Sơ có để phần đồ ăn cho anh.

“Sao thế?” Phó Ngôn Chân thấy ánh mắt “đặc biệt” mà Tăng Như Sơ dành cho mình.

“Con gái anh muốn nói chuyện với anh đó.” Tăng Như Sơ nói.

Lúc này Phó Ngôn Chân mới ngoảnh sang nhìn Phó Duy Khanh, “Con muốn nói gì?”

“Bố à,” Cô nhóc lại thở dài, “Sao bố lại đặt cho con cái tên khó viết như vậy?”

Phó Ngôn Chân nhướng mày.

“Bố có biết ba chữ trong tên con có bao nhiêu nét không?”

“Không biết.”

“Chữ ‘Phó’ mười hai nét, chữ ‘Duy’ mười một nét, chữ ‘Khanh’ mười nét.” Phó Duy Khanh càng nói càng thấy ấm ức, “Con là người phải viết nhiều nét nhất trong lớp đấy.”

Chẳng có mấy bạn cùng lớp có thể viết đúng tên của cô bé, nếu không phải nét sổ của chữ “Phó” hơi ngắn thì cũng là thừa một nét ngang của chữ “Khanh”.

“Bố, sao bố lại đặt tên này cho con?” Phó Duy Khanh vò đầu, “Như thế là làm khó con rồi đó.”

Tăng Như Sơ bật cười trước lí lẽ của con gái, “Thế con muốn tên là gì?”

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

“Con không có yêu cầu gì nhiều đâu, chỉ cần một cái tên khác ít nét là được…” Phó Duy Khanh đưa ra ví dụ, “Như Tạ Nhất Nhất lớp con thì dễ…”

Thật ra cô bé chưa nói hết vế sau là “dễ viết.”

“Vậy gọi con là Phó Nhị Nhị nhé?” Phó Ngôn Chân bình tĩnh nói.

“….”

Phó Ngôn Chân nói thêm vài câu nữa rồi mới buông đũa, “Cái tên ‘Duy Khanh’ có nghĩa là bố chỉ yêu mình mẹ.”

“’Duy’ là duy nhất, ‘Khanh’ là xưng hô kính trọng với mẹ.”

Từ lúc biết Tăng Như Sơ mang thai, anh đã suy nghĩ cẩn thận về tên gọi cho con. Anh không đọc nhiều sách, cũng không muốn nhờ người khác đặt tên cho con mình. Anh muốn chọn một cái tên mà cả trai gái đều đặt được. Thật ra cái tên này có phần nam tính hơn một chút. Không biết có phải vì cái tên này không mà ngoài việc yêu cái đẹp thì Phó Duy Khanh chẳng có gì giống con gái cả. Nói dễ nghe thì là một người tính tình thoải mái không để bụng tiểu tiết. Còn nói th.ô tục thì là một con nhóc bướng bỉnh nghịch như quỷ.

Anh vốn định động viên con rằng “Viết nhiều rồi sẽ quen.” Vì Phó Duy Khanh mới học lớp 1 nên đúng là chưa thể viết thành thạo. Nhưng con người luôn phải nhìn về phía trước.

Phó Duy Khanh vội hỏi, “Thế là bố mẹ sẽ mãi luôn bên nhau ạ?”

“Đương nhiên.” Phó Ngôn Chân đáp.

“Vậy thì tốt quá!” Phó Duy Khanh hớn hở vỗ tay.

Một bạn cùng lớp kể với cô nhóc rằng bố mẹ bạn ấy đã ly hôn, giờ bạn ấy sống với ông bà ngoại. Phó Duy Khanh rất sợ mình sẽ giống với người bạn đó, cô nhóc không muốn bố mẹ mình ly hôn.

Có một đợt Phó Ngôn Chân rất bận không thể đi đón Phó Duy Khanh nên bị cô nhóc hờn giận. Sang tuần sau cuối cùng Phó Ngôn Chân cũng dành được thời gian rảnh đón con gái tan học. Phó Duy Khanh nhõng nhẽo muốn bố mua bánh ngọt cho mình. Phó Ngôn Chân hờ hững liếc con gái nhưng sau cùng vẫn đưa cô nhóc đến cửa hàng bánh ngọt yêu thích của cô bé.

Vừa bước đến cửa thì lại nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát phía sau. Mọi ánh mắt trong bán kính vài mét đều đổ dồn hóng chuyện. Phó Duy Khanh thích xem náo nhiệt nên cũng đưa mắt nhìn về chỗ đó. Phó Ngôn Chân từ từ xoay người, ngay lúc cảnh sát áp giải phạm nhân ra ngoài. Đó là người mà anh đã không gặp trong nhiều năm – Mạnh Tân Từ.

Nhà họ Mạnh đã lụn bại từ lâu, ông nội và bố hắn ta lần lượt gặp họa. Sau đó hắn ta được đưa ra nước ngoài để trốn tránh và chờ đến khi mọi chuyện êm xuôi, nhưng thời gian ở nước ngoài không có ai cấm cản khuyên bảo làm hắn càng trở nên buông thả hơn rồi tạo thành những thói quen xấu. Mẹ hắn không thể làm gì thậm chí còn bị hắn đánh đập.

Vài năm trước, bà ta đã đến gặp Phó Cảnh Thâ m để khóc lóc kể khổ. Phó Cảnh Thâm vẫn chưa tha thứ với sự việc năm đó nên cư xử rất lạnh lùng. Nhưng sau cùng trong di chúc vẫn để lại cho bà ta một căn biệt thự, coi như cho bà ta một chốn để dung thân. Nhưng chỉ được nửa năm đã bị tịch thu bởi Mạnh Tân Từ thế chấp chơi cờ bạc. Hắn ta vỡ nợ trốn biệt tăm mấy năm nay, cũng không rõ cụ thể đã phạm những tội gì.

Trong thời đại phương tiện truyền thông phát triển mạnh mẽ thì mọi người đều có thể đưa tin. Đám đông chỉ đứng nhìn thì không thỏa mãn bèn rối rít rút điện thoại ra vừa chụp vừa quay video, sau đó nhanh chóng đăng lên mạng. Sức mạnh của cư dân mạng không thể kinh thường, chỉ vài phút sau thân phận của Mạnh Tân Từ đã được tiết lộ. Vụ việc này ngay sau đó đã được đưa tin trên các bản tin địa phương ở Giang Thành.

….

“Lên voi xuống chó

30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN