Chương 37
Bữa cơm này, hai cha con Tần gia vẫn tan rã trong không vui.
Cũng may Mạnh Thanh Uyển giữ lại, buổi tối Tần Lục Trác ở lại nhà.
Sau khi ăn cơm tối, Tần Khắc Giang xem văn kiện trong thư phòng, Mạnh Thanh Uyển pha trà bưng vào. Ông nhìn về phía trên lầu: “Tiểu tử kia chịu ở lại?”
“Ở lại rồi, chuyện này cũng thật hiếm thấy.”
Mạnh Thanh Uyển rất vui vẻ.
Tần Khắc Giang hừ một cái, lạnh nhạt nói: “Không biết còn tưởng rằng nhà chúng ta là đầm rồng hang hổ, để cho nó chịu về nhà ăn một bữa cơm phải mời tới ba bốn lần, ở lại một đêm cảm thấy như là tổ tông phù hộ.”
Lời này vừa đau vừa tức.
Làm Mạnh Thanh Uyển cũng bật cười, không nhịn được nói chuyện thay con trai: “Tính khí này không phải giống anh sao, mạnh miệng mềm lòng. Hôm nay tuy ngoài mặt nói với em như thế chứ trong đầu cũng nhớ thằng bé muốn chết. Chứ nó mà bỏ đi, anh lại cho trợ lý Diêu một mực gọi điện kêu gọi nó trở về.”
“Anh đây không phải là vì em muốn gặp con trai sao.” Đến lúc này Tần Khắc Giang vẫn không chịu thừa nhận.
Ngược lại, Mạnh Thanh Uyển có chuyện quan tâm hơn, đưa tay đẩy cánh tay ông: “Chuyện bạn gái là thật à?”
Hôm nay, Tần Khắc Giang trở về nói một câu con trai em có bạn gái khiến bà vui mừng vô cùng.
Vừa rồi lúc ăn cơm, bà không dám hỏi nhiều, vào lúc này phải nhanh chóng hỏi ông.
Tần Khắc Giang gật đầu.
Mạnh Thanh Uyển vỗ ngực, thở ra: “Cục đá lớn trong tim em cuối cùng cũng có thể đặt xuống rồi.”
Thấy bà vui vẻ như vậy, Tần Khắc Giang nhìn thoáng qua bà, không biết phải làm sao.
Nếu nói cho bà biết chuyện cô gái kia sắp làm chắc bà sẽ bị dọa sợ. Nhưng mà Tần Khắc Giang cũng không phải bất mãn với Úy Lam, nếu nhìn từ góc độ chuyện công, trong lòng cô gái này thật sự có nghĩa lớn.
Phương Quốc Huy cũng nói bản thân cô gái ấy cũng là nằm vùng điều tra.
Cho nên cảnh sát mới muốn hợp tác cùng với cô.
Mấy cảnh sát gạo cội thì còn đỡ chứ người trẻ bây giờ, ngay cả những cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục ngồi trong phòng làm việc trong bộ của ông chỉ sợ còn không gan dạ sáng suốt bằng cô.
Cho dù Tần Khắc Giang chưa từng gặp qua nhưng trong thâm tâm vẫn rất hài lòng.
Còn đứng dưới góc độ trưởng bối, ai da, vẫn cứ lo lắng.
Nhưng mà những thứ này ông không nói với Mạnh Thanh Uyển, nói cũng chỉ khiến bà lo lắng hơn thôi.
“Tiểu tử kia có bạn gái làm em vui như vậy nhỉ?” Tần Khắc Giang nhìn bộ dạng vui mừng ra mặt của vơ, giọng có chút chua chua.
Mạnh Thanh Uyển sâu kín thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Em chỉ sợ những chuyện của thế hệ trước ảnh hưởng đến nó, dù sao anh xem nó nhiều năm vậy không tìm bạn gái, nhìn vào ai mà không gấp gáp.”
Vừa nghe bà nhắc đến chuyện trước kia, Tần Khắc Giang ho nhẹ một tiếng.
Ông không được tự nhiên nói: “Đều là những chuyện xa lắc xa lơ, nhắc lại làm gì.”
Mạnh Thanh Uyển bất đắc dĩ nhìn ông.
Có thể một số việc, không nhắc đến nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.
Không lâu sau, Mạnh Thanh Uyển ra khỏi thư phòng, lại lấy một đĩa trái cây bà vú đã cắt sẵn ở phòng bếp đưa lên lầu trên. Đứng trước cửa phòng Tần Lục Trác, bà đưa tay gõ một cái, bên trong không có động tĩnh, bà lại gõ hai cái.
Lần này, phía sau cửa truyền đến tiếng bước chân.
Cửa phòng mở ra, bà thấy Tần Lục Trác mặc áo ngắn tay và quần đùi, trên đầu trùm khăn lông.
Bà cười khẽ: “Vừa tắm xong à con?”
Tần Lục Trác ừ một tiếng, con ngươi đen nhánh nhàn nhạt nhìn bà. Mạnh Thanh Uyển đưa tay đẩy cửa đi vào, đặt đĩa trái cây trên bàn anh.
“Mẹ có chuyện gì không?”
Lời nói này thật hờ hững, Mạnh Thanh Uyển xoay người, có chút vui vẻ hỏi: “Mẹ nghe nói con có bạn gái hả?”
Tần Lục Trác vốn đang cầm khăn lông lau tóc, anh vừa mới gội đầu, mái tóc còn ướt nằm im trên trán, khó khăn lắm mới có thể khiến hai mắt không nhắm lại. Khi anh ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt sâu thẳm bị tóc đen che khuất.
Mạnh Thanh Uyển đắn đo một hồi lâu, mới mong đợi hỏi: “Là cô gái như thế nào? Nếu được thì có thể đưa đến nhà cho chúng ta nhìn một chút được không, dĩ nhiên cô gái con thích mẹ cũng sẽ thấy rất tốt…”
“Mẹ có thể đừng quản chuyện của con được không?”
Giọng nói Tần Lục Trác đã không còn là hờ hững nữa mà có chút lạnh nhạt.
Nhưng khi anh vừa nói xong, nhìn sắc mặt Mạnh Thanh Uyển biến đổi, đáy lòng có chút hối hận.
Tính tình Mạnh Thanh Uyển dịu dàng vô cùng, Tần Khắc Giang ở ngoài thì uy nghiêm nhưng khi về đến nhà còn không phải khắp nơi dỗ bà, nói chuyện với bà cũng không dám lớn tiếng, sợ dọa đến bà.
Thật ra thì trước đó Tần Lục Trác không phải như vậy, hồi mới mười mấy tuổi, lúc anh và mẹ mình sống nương tựa lẫn nhau, anh cũng không biết được nhiều chuyện.
Chỉ là về sau mọi thứ đều thay đổi.
Mạnh Thanh Uyển nói không sai, những chuyện của thế hệ trước đã ảnh hưởng rất sâu đến anh.
Cho nên, về mặt tình cảm anh luôn một mực lý trí từ chối người khác.
Dù sao niềm tin kiên định mười mấy năm bị phá vỡ một cách nhanh chóng, tựa hồ như đảo ngược tam quan của anh, sau khi anh trưởng thành, mặc dù trong xương cốt vẫn còn sự nhiệt huyết và chính nghĩa như cũ.
Nhưng đối với gia đình và tình yêu thì không còn để ý như vậy.
Có lúc, chỉ cần anh nghĩ đến người nhà liền cảm thấy thật không có ý nghĩa.
Trong đầu Mạnh Thanh Uyển cũng đã có chuẩn bị, bà thu lại biểm cảm trên mặt, nhẹ giọng nói: “Mẹ chỉ hy vọng những chuyện của thế hệ trước không ảnh hưởng đến con. Nếu con thật sự thích người ta thì phải biết phụ trách, đừng để ý vấn đề gia đình, gia thế, những thứ đó đã tổn thương thế hệ chúng ta, nhưng đừng ảnh hưởng đến con.”
Tần Lục Trác nghe lời bà nói, nhớ đến gia thế Úy Lam.
Ừ, chưa biết chừng là nhà ai chê nhà ai đâu.
……
Úy Lam đặt vé máy bay vào ba ngày sau, cô bay đến thành phố Bằng Tường, Quảng Tây, sau đó đi Phổ Trại, nơi đây là bến cảng mua bán lớn nhất biên giới Việt – Trung. Mỗi ngày có mấy ngàn chiếc ô tô từ Việt Nam đến, ngà voi nhập cảnh phi pháp cũng sẽ được cất giấu trong những chiếc xe này. Bởi vì số lượng xe quá nhiều nên không thể nào mở ra hết để kiểm tra.
Cho nên có rất nhiều ngà voi được tuồn vào từ con đường này.
Nhưng lần này Úy Lam cần một số lượng cực kỳ lớn, lại là huyết nha giá cả đắt tiền hơn. Cảnh sát nghi ngờ Lý Cát sẽ cho người đi từ đường nhỏ trong vùng núi Bằng Tường tiến vào Trung Quốc.
Hai ngày này Úy Lam bận bịu sắp xếp người cần tư vấn, không có thời gian gặp Tần Lục Trác.
Buồi tuổi, Tần Lục Trác dừng xe dưới lầu phòng làm việc của cô.
Úy Lam cầm túi xách đi đến, Tần Lục Trác vốn đang xem điện thoại, ngẩng đầu một cái thì trông thấy cô gái mặc áo choàng dài màu trắng từ trong cửa đi ra. Bóng người cao gầy mảnh khảnh trong màn đêm phá lệ nổi bật, anh nghiêng người mở cửa ghế phụ ra.
Úy Lam vừa ngồi xuống, cả người đã bị kéo một cái vào trong ngực anh.
Anh cúi đầu cắn môi cô một cái không nhẹ, có chút đau đớn.
Úy Lam tựa vào trong ngực anh, ngước mắt nhìn anh một cái, nghe anh đè nén giọng nói: “Nhớ anh không?”
Nhớ chứ.
Cô không nói mà trực tiếp nhào tới, môi lưỡi hai người quấn quít cùng một chỗ. Mấy ngày này không được chạm vào ôn hương nhuyễn ngọc, không nghi ngờ gì, Tần Lục Trác giờ phút này có chút kích động.
Càng hôn càng sâu, cả người Úy Lam mềm như một vũng nước.
Mềm mại tựa vào trong ngực anh.
Tần Lục Trác buông cô ra, nhìn ngắm cô giống như đang thưởng thức tác phẩm của mình, môi cô hồng hồng, đôi mắt ngập nước, vừa xinh đẹp vừa mềm mại.
“Ngày mai đi rồi?” Tần Lục Trác hỏi.
Úy Lam ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Lục Trác nhíu mi, nói tiếp: “Thật sự không muốn anh đi cùng em sao?” Vấn đề này bọn họ cũng đã thảo luận mấy ngày nay, chẳng qua Úy Lam vẫn một mực không chịu.
Bởi vì trước đó Tần Lục Trác cũng đã nói, có người treo giải thưởng 1 triệu đô la cho cái mạng này của anh.
Quảng Tây không được an toàn như Bắc Kinh, cô không muốn anh gặp phải nguy hiểm. Dĩ nhiên đây là suy nghĩ của cô, không dám nói cho Tần Lục Trác. Dù sao tận trong xương cốt anh vẫn có chủ nghĩa đàn ông, nếu biết vì lý do này mà không cho anh theo, chỉ sợ kiểu gì cũng đòi đi cho bằng được.
Úy Lam lắc đầu nói: “Anh yên tâm đi, Hứa Hàn có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này lắm, cảnh sát cũng sẽ bảo vệ em.”
Tần Lục Trác đưa tay nhéo tai cô.
“Vậy được.”
Vì ngày mai cô phải đi nên hai người không đi ăn cơm mà về nhà Úy Lam.
Khi lên lầu, Úy Lam nhìn túi đồ ăn trong tay anh, vẫn còn nghi ngờ hỏi: “Anh thật sự biết nấu ăn hả?”
Tần Lục Trác liếc cô một cái.
Ừm, Úy Lam không nói gì nữa.
Trên đường trở về, anh tìm một siêu thị gần nhà, đưa cô đi mua không ít nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, bảo là muốn làm một bữa cơm ngon cho cô. Cô nửa tin nửa ngờ nhìn anh vào phòng bếp.
Khi anh vén tay áo lên, cầm dao cắt thức ăn Úy Lam mới thật sự tin tưởng.
Anh thật sự biết nấu ăn.
Đặc biệt là nhìn miếng khoai tây anh cắt thật mỏng thật đều đặn, Úy Lam có chút bất ngờ.
Người đàn ông cao lớn mặc tạp dề màu xanh nhạt đứng đó, tay áo bị kéo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc cân xứng bên trong, Úy Lam đứng một bên, thật sự nhìn đến phát ngốc.
Một người đàn ông lúc nấu ăn quả nhiên vô cùng đẹp trai.
Không bao lâu sau, khi bắt đầu xào thức ăn, Tần Lục Trác trực tiếp đuổi người ra ngoài.
“Ra ngoài nhanh đi, tránh dính mùi dầu mỡ.”
Úy Lam nghe lời đi ra ngoài.
Sau khi anh làm xong đồ ăn, cơm trong nồi cũng đã chín. Mùi gạo thơm tràn ngập trong không khí, Úy Lam giúp đỡ anh xới cơm. Dưới ánh đèn, hai người mặc dù không lên tiếng nhưng rất ăn ý làm cái này cái nọ.
Ánh đèn yên lặng trong phòng vào giờ phút này khiến bọn họ quên đi những thứ khác.
Có lẽ cho đến nay, thứ họ muốn bảo vệ chính là mọi nhà đều có thể sáng đèn bình yên.
Tần Lục Trác thấy cô không bao lâu đã ăn nửa chén cơm, hỏi: “Có thấy ngon không em?”
Úy Lam gật đầu: “Vô cùng ngon.”
Tần Lục Trác cười một cái, lại cắm đầu ăn cơm. Anh ăn cơm rất nhanh, không lâu sau đã ăn xong một chén.
Đến khi hai người đã ăn no, Tần Lục Trác đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Ngon như vậy? Có phải nên thưởng cho anh cái gì đó không?”
Ấy…..
Úy Lam sững sờ.
Sau khi về nhà thì cô đã thay một chiếc áo len màu trắng sữa mềm mại rộng thùng thình, mái tóc dài được quấn thành búi ở phía sau đầu. Ánh đèn phòng ăn ấm áp chiếu trên người cô, tôn lên làn da trắng nõn của cô, trong mắt đầy sự kinh ngạc. Nghe thấy Tần Lục Trác ung dung nói: “Tối nay anh ở lại.”
Mắt Úy Lam nhất thời trợn to, từ trước đến giờ đều là cô khiêu khích anh.
Ai ngờ hôm nay lại ngược lại.
Nhưng mà sau đó Tần Lục Trác nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ muốn ở cùng em.”
Ánh mắt anh nhìn về phía này, trên mặt là biểu cảm, em đang nghĩ cái gì đó.
Úy Lam bật cười, toàn do cô suy nghĩ miên man.
Buổi tối, Tần Lục Trác thật sự ở lại. Sau khi cô trải giường cho anh thì bắt đầu đi tắm. Căn nhà này là loại một tầng có hai phòng, diện tích vô cùng lớn, chỉ toilet đã có ba cái. Úy Lam tắm rửa trong phòng tắm phòng mình, sau khi cô gội đầu xong, cầm máy sấy tóc sấy nửa ngày.
Sau khi cô mặc áo choàng tắm dài ra ngoài thấy người kia đã ở trên giường, cô sửng sốt.
Tần Lục Trác vốn dĩ đang xem điện thoại, nghe thấy tiếng động mở cửa bèn ngẩng đầu nhìn cô, chỉ chỉ tóc cô nói: “Hình như còn chưa sấy khô hết.”
Cô cứng họng, sau một lúc lâu mới hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông kia an tĩnh nhìn cô, còn duỗi tay kéo chăn đắp lên người, anh không nhanh không chậm mà nói: “Anh thấy đêm nay nhất định em muốn ngủ với anh.”
Úy Lam: “……”
Cho nên lần này không cần em gõ cửa phòng anh, anh chủ động nằm đây luôn.
Đối với người đàn ông muộn tao này, Úy Lam gật đầu, ừ, xem như là hiểu chuyện.
……
Vài ngày sau, bến cảng Phổ Trại(1), nơi buôn bán lớn nhất biên giới Trung – Việt, nơi này có mấy nghìn cửa hàng lớn bé.
(1) Phổ Trại là một vài con phố đơn giản nhưng nó là một lối đi quan trọng của Trung Quốc đến Việt Nam và Đông Nam Á . Hai bên đường là các cửa hàng được mở bởi người Trung Quốc và Việt Nam, và nhiều hơn nữa là hàng hóa Việt Nam, đặc biệt là đồ nội thất và thủ công mỹ nghệ của các loại gỗ quý khác nhau ở Việt Nam, gỗ gụ , gỗ đàn hương đỏ , gỗ hồng , v.v., hoạt động rất tốt.
Thường xuyên có người buôn bán lui tới.
Bà chủ sắc mặt đen thui đang ngồi chờ khách trước cửa, khi nhìn thấy bên ngoài có người bèn nhanh chóng đứng dậy đi ra đón. Khi bà chạy ra ngoài, nhìn thấy cô gái cao gầy đứng đó thì có chút sửng sốt.
Thật sự là quá đẹp.
Bà mở cửa hàng ở nơi này không ít năm, không biết đã gặp qua bao nhiêu người, nhưng mà cô gái đẹp như vậy thì đừng nói là có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ sợ chưa từng gặp qua bao giờ.
“Cái này bao nhiêu tiền?” Cô gái nói tiếng Trung Quốc.
Bà chủ nhanh chóng khoa tay múa chân, dùng tiếng Trung bập bẹ nói giá tiền. Bởi vì nơi này là bến cảng, người Trung Quốc và người Việt Nam đều có thể tự do xuất nhập buôn bán, cho nên tùy tiện dừng trước cửa một quán, không chừng sẽ gặp phải chủ là người Việt Nam.
Nào ngờ cô gái cầm đồ trên tay nhìn đi nhìn lại, vẻ mặt không quá hài lòng.
Cô lắc đầu, chê mắc.
Bà chủ nhanh chóng giữ lại, chỉ là bà nói tiếng Trung Quốc kém, lại có khẩu âm. Hai người căn bản là ông nói gà bà nói vịt.
Đến khi bên cạnh truyền đến một giọng nói với hai câu tiếng Việt vừa trầm thấp vừa gợi cảm.
Bà chủ mừng rỡ.
Mà cô gái mua đồ cũng rất bất ngờ, đến khi cô quay đầu, nhìn người đàn ông một thân màu đen, trên đầu cũng đội mũ lưỡi trai màu đen, sườn mặt anh tuấn bị giấu dưới vành nón.
“Bà chủ nói cái này có thể bớt cho em hai mươi tệ, muốn mua không?”
Người đàn ông thấp giọng hỏi.
Úy Lam sửng sốt.
Mãi đến khi anh nói với bà chủ một câu, bà chủ ngốc ra, sau đó mới gật đầu.
Hiển nhiên là đồng ý xuống giá.
Người đàn ông lấy ví ra, đưa tiền.
“Sao anh lại đến đây?”Úy Lam hạ thấp giọng hỏi anh.
Trong mắt cô hoàn toàn là vẻ không thể tin được.
Bên đường có người không ngừng nhìn về phía bên này, Tần Lục Trác nhìn xung quanh, cười khẽ.
“Thích những thứ đồ chơi nhỏ này à?”
Anh hỏi một đằng đáp một nẻo.
Úy Lam nhìn anh chằm chằm, bà chủ đưa tiền thừa lại cho Tần Lục Trác rồi nhìn thoáng qua Úy Lam, nói một câu tiếng Việt.
Tất nhiên là Úy Lam không hiểu.
“Bà ấy nói gì vậy?”
Tần Lục Trác nhìn cô chăm chú: “Nói vợ anh là người đẹp nhất mà bà ấy đã từng gặp.”