Úy Lam - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Úy Lam


Chương 39


Chương 39
 
Edit: Malbec
 
Rầm, tiếng đóng cửa thanh thúy vang lên.
 
Những người khác không nói nên lời, trơ mắt nhìn Tần Lục Trác không chút do dự đóng cửa.
 
Úy Lam vừa mới tắm xong, đôi mắt đen ngập nước như chứa cả một hồ xuân. Mái tóc dài của cô lộn xộn trên bờ vai, gò má trắng nõn như tuyết nhưng mà lúc này trên mặt toàn là biểu tình đầy ngạc nhiên.
 
Cô nhìn cửa: “Sao anh đóng cửa lại vậy?”
 
Tần Lục Trác tiến lên, tự tay lấy khăn mặt trên tay cô, lau hai cái, khẽ nói: “Trước tiên em thay đồ đi đã.”
 
Úy Lam cúi đầu nhìn áo choàng tắm của mình, thắt lưng bên hông cài kỹ càng, vạt áo đằng trước kín đáo, chỉ lộ ra một phần cổ trắng như tuyết, chưa từng lộ xương quai xanh. Hơn nữa áo choàng tắm rất dài, che đến bắp chân của cô, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra bên ngoài đầy cân xứng. 
 
Thấy cô không nhúc nhích, Tần Lục Trác xoa nhẹ hai cái vào mái tóc đen nhánh mềm mại ướt nhẹp của cô.
 
“Đi thay quần áo, thay xong anh mới mở cửa.”
 
Tất nhiên Úy Lam biết mình thế này không thích hợp tiếp khách, nhưng mà nhìn thấy người đàn ông này trần trụi muốn chiếm cô làm của riêng thì trong lòng vẫn có một cảm giác vui vẻ khó hiểu. 
 
Mấy người ở ngoài cũng không dám gõ cửa.
 
Cũng may, tốc độ Úy Lam thay quần áo không chậm, không cần chờ lâu lắm, bên trong cuối cũng cũng mở rộng cửa lần nữa.
 
Tần Lục Trác nhìn qua cả đám, cằm hướng vào bên trong: “Tất cả vào đi.”
 
Lúc này, đám cảnh sát tinh anh không hề oán giận một câu, từng người một ngoan ngoãn đi vào. Úy Lam một thân áo sơ mi màu trắng, quần bút chì màu đen, bởi vì mở cửa sổ thông gió, lúc này gió thổi qua làm áo sơ mi dán sát vào cơ thể, càng lộ ra khung xương tinh tế cân xứng của cô.
 
Sau khi Tiếu Hàn đi vào, ánh mắt không nhịn được mà đảo quanh giữa hai người.
 
Một lát sau, cậu hỏi: “Đội trưởng Tần, lần này anh cũng tới là để trợ giúp tụi em phá án?”
 
Câu này hỏi có chút dè dặt.
 
Dù sao cũng là cậu đem bạn gái người ta qua đây làm chuyện nguy hiểm như thế, nói thật, ánh mắt đầu tiên Tần Lục Trác nhìn cậu, không bẻ cậu gãy cổ tại chỗ đã xem như là hạ thủ lưu tình.
 
Quả nhiên, Tần Lục Trác khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt không thể nói là hiền lành.
 
Nhìn chằm chằm Tiếu Hàn. 
 
“Cậu nói xem?” Ba chữ này mang theo sự lạnh lẽo.

 
Kết quả, anh vừa nói xong, điện thoại trong túi vang lên. Khi anh lấy ra nhìn thấy hai chữ cục trưởng Phương (1) trên màn hình thì giận dữ nhìn Tiếu Hàn, cầm lấy điện thoại chỉ về phía Tiếu Hàn: “Tiều tử cậu tắm rửa sạch sẽ, chờ đó cho tôi.”
 
(1)Tiếng Trung là 方局: Phương cục
 
Nói xong anh xoay người ra ngoài.
 
Ra ngoài cửa nghe điện thoại.
 
Vẻ mặt Tiếu Hàn hậm hực, vẫn đưa tay sờ cổ mình một cái.
 
Ngoài hành lang.
 
Điện thoại Tần Lục Trác lại vang lên lần nữa, anh hít một hơn rồi nhận điện thoại.
 
Đối diện là giọng nói oang oang của cục trưởng Phương, lần này thật sự tức giận, ông mở miệng liền mắng: “Tiểu tử cậu muốn chết phải không? Hay là chán sống rồi? Cậu lại có thể chạy đến biên giới, trước đó ta đã nói gì với cậu?”
 
Tiếp theo là tiếng chén đập trên bàn, giọng nói cục trưởng Phương lại cao hơn thêm một bậc. 
 
“Người khác treo giải thưởng một triệu đô la muốn cái mạng nhỏ này của cậu, cmn có phải là cậu ngại người ta không có cơ hội không? Đặc biệt chạy đến chịu chết”
 
Ông mắng một hơi không ngừng nghỉ, ước chừng mắng đến hai ba phút. 
 
Cuối cùng cũng chờ được ông dừng mắng mỏ, Tần Lục Trác đưa tay móc lỗ tai mình.
 
Anh nói: “Chú đưa vợ cháu đến một nơi xa như thế, còn nguy hiểm như vậy. Nếu cháu không đến đây còn gì là đàn ông?”
 
Anh tin tưởng Tiếu Hàn bọn họ nhất định sẽ không tiếc mọi thứ để bảo vệ Úy Lam.
 
Nhưng mà khi anh ở đây sẽ tự mình bảo vệ cô gái của mình. 
 
Ai dám động vào một sợi tóc của cô thì trước tiên phải hỏi ý anh. 
 
Cục trưởng Phương nghe thấy hai chữ vợ này (2), thật sự sững sờ, ông khôi phục lại trạng thái ban đầu sau sự bất ngờ, cười mắng: “Tiểu tự cậu có biết xấu hổ không? Bát tự còn chưa xem cũng không biết xấu hổ. Cha cậu có biết chuyện này hay chưa?”
 
(2)Tiếng trung là 媳妇 : tức phụ (vợ)
 
Tần Lục Trác không nói gì, anh luôn là kiểu đức hạnh này, trước đây khi còn ở đội cảnh sát, thật sự là ngoài lão Phương ra không ai biết Tần Khắc Giang là cha ruột của anh. Sau đó, trong một đại hội tuyên dương, Tần Khắc Giang tham dự đại hội, lúc đó cùng những người nhận huân chương biểu dương chụp chung một bức ảnh lưu niệm.
 
Sau khi chụp xong, có một lãnh đạo bên cạnh trêu đùa: “Lão Tần, tôi thấy tiểu tử này sao lại giống ông lúc còn trẻ như vậy.”
 
Lúc ấy Tần Lục Trác với một thân cảnh phục, bóng lưng cao ngất, khí tiết chính trực miễn bàn.

 
Những người có con gái trong nhà ở đây đều hận không để đem người này về làm con rể.
 
Tần Khắc Giang nhìn về phía anh: “Con ruột có thể không giống sao.”
 
Những lời này nói ra, đừng nói là Tần Lục Trác sửng sốt, những người khác ở đây đều choáng váng. Vốn chỉ là một câu đùa giỡn mà thôi, không nghĩ tới lại lôi ra chuyện này. Cho nên sau đó người trong cục mới biết, Tần Lục Trác luôn luôn đi đầu không sợ chết xông lên lại còn có bối cảnh lợi hại như thế.
 
Ông biết chuyện này cũng hoàn toàn là vì lúc trẻ có quan hệ không tệ với Tần Khắc Giang.
 
Sau đó hai nhà vẫn luôn qua lại, ngày lễ ngày tết, ông đến Tần gia thỉnh thoảng sẽ gặp Tần Lục Trác.
 
Lúc Tần Lục Trác được phân vào cục của ông, ông còn là một cục phó, thấy tên còn tưởng là trùng tên. Ai ngờ đúng là cậu ta, ông không thể kìm nén được, trước tiên gọi điện hỏi Tần Khắc Giang.
 
Ai ngờ người làm cha này còn bình tĩnh hơn ông nhiều.
 
Vung tay nói thẳng, để chính cậu ta xông lên, đầu rơi máu chảy thì mới biết được trưởng bối đã đối xử tốt với cậu ta như thế nào.
 
Nói thật, lúc đó làm cảnh sát hình sự quả thật rất khổ.
 
Lúc vừa mới tốt nghiệp, tiền lương thấp chưa nói, luôn luôn phải tăng ca, khi có vụ án thì ngay cả cơ hội về nhà tắm rửa cũng không có. Trên đầu còn có những lão cảnh sát hình sự chèn ép, có đôi khi công lao thì không có cậu nhưng gánh nồi thì cậu lại có một phần.
 
Tần Lục Trác vừa vào đội cảnh sát, lúc ấy cậu ta thật sự là một kẻ khó đối phó.
 
Lý lịch ở trường cảnh sát của cậu ta quá đẹp, thuộc về loại không thể xoi mói.
 
Sau khi vào đội, cục trưởng Phương thật sự không hề đặc biệt chiếu cố cậu ta, chỉ là thỉnh thoảng nghe được tiếng gió trong cục, cũng hỏi vài câu.
 
Ai ngờ, chưa tới hai năm, tiểu tử này lại có thể chậm rãi xây dựng uy tính của mình ở đội cảnh sát hình sự. Thực sự là bằng bản lĩnh của mình khiến những cáo già phá án vài chục năm kia đều bái phục cậu sát đất.
 
Lão Phương vẫn luôn tiếc hận khi cậu từ chức, là tổn thất của đội cảnh sát.
 
Nhưng ông cũng không hi vọng Tần Lục Trác lấy phương thức này lần nữa trở về tham dự, ông nói những lời thật lòng: “Tuổi cậu cũng không còn nhỏ, làm việc nên nhìn trước ngó sau một chút. Nếu như cậu thật sự xảy ra chuyện ở biên giới, cô gái của cậu phải làm sao? Ta biết nói những lời này, đáy lòng tiểu tử cậu nhất định không thèm để ý nhưng mà mọi việc đều sợ có cái ngộ nhỡ…”
 
“Chú Phương.” Tần Lục Trác đột nhiên gọi một tiếng.
 
Trước khi anh chưa đến cục Cảnh Sơn đều gọi Phương Quốc Huy như vậy.
 
Nhưng mà sau khi vào trong cục, anh cũng không muốn khác biệt nên theo mọi người gọi một tiếng cục trưởng Phương, ngay cả gặp riêng cũng đều gọi cục trưởng Phương.
 
Cho nên Phương Quốc Huy luôn nói đừng nhìn bên ngoài cậu ta có vẻ vô lại, không ngay thẳng.

 
Cậu ta tuyệt đối không phải là kiểu người dựa vào gia thế của mình kiếm ăn, ngược lại, mỗi bước cậu ta đi được đều là dựa vào chính mình.
 
Cho nên trong lòng Tần Lục Trác thực sự còn chính trực bất cứ ai. 
 
Tần Lục Trác: “Cháu lớn như thế rồi, lần đầu tiên mới thích một cô gái. Không phải cháu là bạn trai mà khen cô ấy mà cháu thật sự bội phục. Cho nên cháu muốn ở cùng một chỗ với cô ấy, mặc kệ kết quả thế nào đi nữa thì cũng là hai người cùng nhau trải qua.”
 
Cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ ai cũng sẽ không hối hận.
 
Giống như anh đã từng nói qua, có một số việc dù sao cũng phải có người đi làm.
 
Lẽ nào cảnh sát chỉ bởi vì sợ gặp nguy hiểm mà lại không đi bắt tội phạm?
 
Anh quay đầu nhìn cánh cửa, nhẹ giọng nói: “Tiếu Hàn, Tề Hiểu bọn họ người nào mà không biết những chuyện này nguy hiểm. Nhưng mà bọn họ có rút lui không? Chú Phương, cho dù hôm nay có người ra giá mười triệu muốn cái mạng này của cháu, sự lựa chọn của cháu vẫn không thay đổi.”
 
Phương Quốc Huy nghe xong những lời này, hồi lâu không lên tiếng.
 
Nói thật, ông đã lớn tuổi rồi, đã sớm mất đi sự nhiệt huyết và sôi nổi của người trẻ bọn họ.
 
Nhưng bây giờ nghe tiểu tử này nói khiến ông cũng có cảm giác sục sôi.
 
Ông hừ một tiếng: “Tiểu tử cậu thật sự bướng bỉnh.”
 
Nhưng mà cuối cùng ông vẫn đồng ý cho Tần Lục Trác tham gia hành động lần này. Dù sao bên cạnh Úy Lam cũng cần phải có vệ sĩ theo sát bảo vệ. 
 
Khi anh nói chuyện điện thoại xong trở lại, Tiếu Hàn vội vàng hỏi: “Cục trưởng Phương nói gì vậy?”
 
Tần Lục Trác liếc mắt nhìn hắn, giọng nói lạnh nhạt: “Cậu nói xem?”
 
Tiếu Hàn lập tức giơ tay chứng tỏ trong sạch, cậu nói: “Em nói cho cục trưởng Phương chuyện anh qua đây tuyệt đối không phải mách lẻo mà là muốn để anh tham gia hành động lần này của tụi em, giúp tổ chuyên án chúng ta như hổ thêm cánh.”
 
“Các cậu nói có đúng không?” Lời này là Tiếu Hàn hỏi cấp dưới đứng cạnh cậu. 
 
Ai cũng gật đầu lia lịa. 
 
Cũng may mọi người cũng không làm lỡ thời gian mà trực tiếp bắt đầu bàn bạc kế hoạch bước tiếp theo. Hôm nay trên người Úy Lam có máy nghe lén, cho nên những lời A Thanh nói với cô, Tiếu Hàn bên này đã nghe được hết tất cả.
 
Bây giờ là lúc mọi người bàn bạc có nên đi Việt Nam hay không.
 
“Bây giờ Lý Cát đang ở Việt Nam, căn cứ theo tin tức thì mấy ngày này lô hàng này sẽ nhập cảnh từ Việt Nam.”
 
Cảnh sát có nằm vùng trong nhóm người này, chỉ là thân phận người nằm vùng không đủ cao nên không biết là đường đi bí mật kia rốt cuộc ở nơi nào.
 
Tiếu Hàn nhìn Úy Lam và Tần Lục Trác một cái.
 
Hiển nhiên quyết định nằm trong tay cô.
 
Ngược lại Úy Lam cũng không nói nhảm, cười nhạt: “Đến cũng đã đến, đầm rồng hang hổ còn chưa phát hiện, làm gì có chuyện trở về.”
 

Giọng nói cô nhẹ nhàng tự tại, Tần Lục Trác ngồi bên cạnh cô nghiêng đầu nhìn cô một cái, đúng lúc bắt gặp ánh mắt thản nhiên bình tĩnh của cô, thật sự không biết sợ chút nào, trong lòng anh mềm nhũn bèn giơ tay lên sờ mái tóc dài của cô, chậm rãi nói: “Lá gan sao lại lớn như thế chứ?”
 
Giọng điệu hết mực cưng chiều. 
 
Mọi người ngồi đối diện một lần nữa bất ngờ không kịp đề phóng bị tống một miệng cẩu lương.
 
Đến buổi tối, Úy Lam gọi cho A Thanh, đồng ý đi Việt Nam trước.
 
Thủ tục đi từ biên giới đến Việt Nam không quá phiền phức. Nhưng mà sáng sớm xe của A Thanh vẫn tới đón họ. Tần Lục Trác mặc một thân trang phục màu đen như trước, áo khoác ngắn màu đen, đội mũ đen, đi theo bên cạnh Úy Lam.
 
Vì hôm qua đã gặp anh cho nên A Thanh cũng không để ý.
 
Sau khi đoàn người lên xe, rất nhanh đã có một chiếc xe khác lặng lẽ đuổi theo.
 
“Lần đầu tiên Úy tiểu thư đến Việt Nam phải không.” Trên đường A Thanh nói chuyện phiếm với cô.
 
Trên mặt Úy Lam đeo kính râm, che khuất gần nửa khuôn mặt của cô, cô gật đầu, thoải mái hỏi: “Nơi chúng ta đến có gì để hay để tham quan không? Cũng xem như là không uổng một lần đến.”
 
Đáy lòng A Thanh buồn cười, nghĩ, suy cho cùng vẫn chỉ là tiểu như nhà có tiền.
 
Đã là lúc này còn muốn du sơn ngoạn thủy.
 
Nhưng mà Úy Lam là khách hàng lớn, tất nhiên A Thanh phải tiếp đãi thật tốt.
 
Xuất cảnh rất thuận tiện nhưng khi qua Việt Nam bên kia, tình hình giao thông không quá tốt. Úy Lam hạ kính xe xuống, hai bên đường đều là đồng ruộng, gió thổi nhẹ vào trong xe lẫn với mùi cỏ xanh.
 
Khoảng chừng hơn 12 giờ trưa, cuối cùng xe dừng lại trước một khách sạn.
 
Bọn họ xuống xe, Úy Lam đứng ở cửa không nhúc nhích.
 
Vì cô đeo kính râm nên A Thanh không thấy được ánh mắt của cô, nhưng mà vẫn giải thích: “Úy tiểu thư, khách sạn này đã là khách sạn tốt nhất ở đây, Cát thúc nói cô là khách quý của chúng tôi.”
 
Ý của A Thanh rất rõ ràng, ở đây điều kiện như vậy, khách sạn này đã là tốt nhất rồi.
 
Lúc này Úy Lam mới chậm rãi vào trong, cô biểu hiện trước mặt A Thanh vẫn luôn cực kỳ soi mói, hơn nữa còn làn một nhân vật không dễ nói chuyện.
 
Cho nên trước khi lên lầu, A Thanh đặc biệt nói: “Úy tiểu thư, nếu như cô cảm thấy buồn chán thì khách sạn này còn có sòng bạc, cô có thể đến đó giết thời gian. Cát thúc còn có chút chuyện nhỏ, có thể là buổi tối mới đến đây gặp cô được.”
 
Úy Lam gật đầu.
 
Lúc thuê phòng, cô nhìn hai tấm thẻ mở cửa phòng, tự mình lấy một cái trong đó. 
 
Cô nhìn về phía Tần Lục Trác, nói từng chữ một: “Tôi cần anh ta bảo vệ sát người 24 giờ.”
 
A Thanh liếc mắt nhìn bọn họ, nhất thời toàn là ý nghĩ đen tối.
 
Vệ sĩ và cô gái giàu có…
 
Ha ha, kích thích nha. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN