Vả Mặt Nữ Phụ Bốp Bốp Bốp! - Chương 5: Vả Mặt Công Chúa Vong Quốc (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Vả Mặt Nữ Phụ Bốp Bốp Bốp!


Chương 5: Vả Mặt Công Chúa Vong Quốc (5)


Edit: Tô – Beta: Há Cảo

Banner: Tình – DHH_Team

– ——— ❤———-

Trong đám cỏ tươi tốt bên đường Cốc Dương, có một bóng dáng gầy yếu lẳng lặng nằm sấp.

Người này, chính là Hạ Lương.

Biết rõ cốt truyện, cô tự nhiên biết Bạch Diệu bị phục giết ở nơi nào.

Bởi vậy mà sau khi rời khỏi nhà liền ra roi thúc ngựa, so với đội hộ vệ của Bạch Diệu còn muốn đến sớm hơn.

Sau khi tới đây, Hạ Lương đem toàn bộ địa hình bốn phía xem xét một lần, cũng ghi nhớ hết tất cả vào trong đầu, sau khi cẩn thận xem xét và phân tích, cuối cùng có thể lựa chọn một nơi ngủ đông không tồi.

Nơi này cách chỗ Bạch Diệu bị phục kích cách một đoạn, mà Bạch Diệu muốn chạy trốn phải đi qua nơi này.

Hạ Lương mới đầu muốn chọn một nơi xa hơn nhưng nghĩ đến Hạ Nhiên, cô liền từ bỏ.

Bởi vì cô không biết cụ thể nơi Hạ Nhiên chết là chỗ nào.

Đã hạ quyết tâm muốn cứu hắn, Hạ Lương không muốn xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Khi xác định vị trí xong, Hạ Lương lại lấy ra vài thứ từ đống đồ mà mình mang theo, sau đó sắp xếp vài cơ quan, cạm bẫy ở xung quanh.

Làm xong tất cả, cô mới tới chỗ bụi cỏ, lẳng lặng nằm sấp xuống, không nhúc nhích, với tính cách của cô mà nói, cô so với bất kì ai lại càng nhẫn nại hơn.

Cô trời sinh ra đã là một người thợ săn.

“Bắt đầu rồi.”

Hạ Lương cảm nhận được phía trước vang lên tiếng chém giết, bởi vì khoảng cách khá xa nên tiếng chém giết rung trời lúc đến bên tai của Hạ Lương chỉ còn loáng thoáng.

Cho dù đến giờ phút này cô vẫn không hề hành động, vẫn không nhúc nhích, bởi vì cô đang đợi.

Đợi một thời cơ tốt.

Bởi vì căn cứ vào cốt truyện mà cô xem, sau khi bị phục giết, Bạch Diệu sẽ mang theo thuộc hạ chạy ra khỏi vòng vây, nhưng mà phía sau lại bị chặn giết càng hung ác hơn.

Lần này là vì có người phản bội Bạch Diệu, có người mật báo, đem hành tung của Bạch Diệu tiết lộ ra ngoài, nên lúc này người đến phục kích nhiều vô số, hơn nữa năng lực cũng rất mạnh.

Bởi vì bọn họ hạ quyết tâm: Bằng mọi giá, phải giết được Bạch Diệu.

Nếu không, với năng lực của Bạch Diệu làm sao có thể rơi vào bước đường cùng thế này, không chỉ đội hộ về đi theo toàn bộ đều chết, mà bản thân cuối cùng còn bị trọng thương sắp chết mới tránh được một kiếp.

……………

“Lộc cộc!”

Phía trước truyền đến tiếng vó ngựa càng ngày càng rõ, cùng với tiếng hơi thở vù vù không ngừng hướng đến gần vị trí của Hạ Lương.

“Tướng quân, kẻ địch phía sau sắp đuổi tới rồi. Người hãy đi trước! Thuộc hạ dẫn những người còn lại sẽ ở đây chặn.”

Phó tướng Tôn Thiên dưới trướng Bạch Diệu sốt ruột quát.

Bạch Diệu uy nghiêm nhìn phó tướng một cái, không nói tiếng nào mà quay ngựa lại, trong tay cầm trường thương, chủ động chạy đến nơi địch ở phía sau mà chém giết.

Trong thế giới của Bạch Diệu hắn, cho dù là lúc nào, cho dù gặp phải tuyệt cảnh nào, hắn cũng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ binh lính của mình, một thân một mình chạy trốn.

Cho nên giờ phút này, hắn lựa chọn quay lại công kích, chủ động công kích còn tốt hơn là phòng ngự.

“Tướng quân, người của đối phương đông đảo! Chúng ta không thể đánh bại được! Người là thần của nước Tây Hoa, là trụ cột của nước Tây Ho, nếu người bị giết thì hậu quả….” Tôn Thiên hét lớn, “Cho nên, mong tướng quân rời đi!”

“Mong tướng quân rời đi!”

Những hộ vệ còn lại cũng hét lên.

Bên trong chứa đựng sự kính ngưỡng vô tận và cuồng nhiệt, bọn họ cam tâm vì Bạch Diệu mà chịu chết, chỉ hi vọng tướng quân của bọn họ có thể sống sót.

“Bản tướng sẽ không trốn!” Bạch Diệu lạnh lùng nói, “Mọi người nghe lệnh, giết!”

Tiếng nói trầm thấp mang theo sự trang nghiêm nồng đậm, thiết huyết (*), giết chết những kẻ hung ác, trong phút chốc khơi dậy tâm huyết của mọi người.

(*): lòng dạ cứng như thép.

“Rống!” Hạ Nhiên nghe thấy lời này, nổi giận gầm lên một tiếng, cơ thể mệt mỏi đã một lần nữa có thêm sức mạnh, tay hắn cầm bội đao, hung hăng chạy vào đội ngũ của địch.

Mang theo sự quyết tâm liều chết, mang theo sự sự buồn bã không thể gặp lại em gái, Hạ Nhiên liều mạng, cũng không phòng thủ, tay cầm bội đao hung hăng chém về phía đùi ngựa phía trước!

Ngựa phát ra tiếng rên rỉ thê thảm thiết, hai chân bị chặt đứt tận gốc, quỳ rạp trên mặt đất, tên địch ở trên lưng ngựa cũng thuận thế ngã xuống, sau đó bị những người khác một nhát giết chết!

Mà lúc này, Hạ Nhiên cũng đứng trước nguy cơ sinh tử, bởi vì hắn không đề phòng trực tiếp để phía lưng trống không tạo cơ hội cho địch cầm lấy bội đao hướng về hắn mà chém!

“Xong đời! Chết rồi!” Hạ Nhiên hoảng hốt nghĩ, “Như vậy sẽ nuốt lời, vốn đã đáp ứng với muội muội, chờ sau khi trở về sẽ dẫn muội ấy đi ăn đậu hũ…”

Mà đau đớn vốn đã đoán trước lại không tới!

“Loảng xoảng!”

Một tiếng thanh thúy vang lên, bội đao của địch bị một thương đánh bay.

Hạ Nhiên giật mình mở to mắt, nhìn trường thương của Bạch Diệu đảo qua trước lưng hắn, một thương đâm chết địch nhân trước mặt hắn.

“Cảm ơn tướng quân!”

Hạ Nhiên hai mắt đỏ ửng, kích động lớn tiếng cảm tạ.

Trời ạ! Vừa rồi là tướng quân cứu hắn.

Bạch Diệu không để ý đến thần sắc kích động của Hạ Nhiên, nghiêng người một cái, đâm về phía kẻ địch sau lưng, chỉ để lại cho Hạ Nhiên một cái quay mặt cương nghị, tuấn lãng.

Hạ Nhiên nhếch nhếch miệng, tinh lực đáng ra đã cạn bỗng nhiên lần nữa lại tràn đầy, hắn giơ bội đao lên, điên cuồng gia nhập vào đội ngũ chém giết địch.

Nhưng địch nhiều, mặc dù bọn họ là một đám người dũng mảnh, thiện chiến và một Bạch Diệu nội lực cao thâm.

Chỉ là kiến nhiều có thể cắn chết voi, dù nội lực thâm hậu cũng có lúc dùng hết mà khí lực cũng vậy.

Chiến đấu một lát, đội ngũ còn lại mười mấy người, lại chết thêm năm, sáu người nữa.

Bạch Diệu thu trường thương lại, nhìn những hộ vệ đã kiệt sức, không còn chút sức lực nào để chiến đấu, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một ý nghĩ sâu xa, nháy mắt sửa lại kế hoạch.

“Mọi người, tất cả lui lại! Tiến vào núi giả, phân ra mà chạy trốn!”

Bạch Diệu làm như vậy là vì để đội hộ vệ có một con đường sống.

“Tướng quân! Không thể tách ra!” Tôn Thiên hiểu ra ý của Bạch Diệu, kêu to phản bác.

“Phục tùng mệnh lệnh!” Âm thanh trầm thấp mang theo uy nghiêm.

Chỉ bằng một câu phục tùng mệnh lệnh đã khiến vị Tôn phó tướng vô lực phản bác, chỉ có thể vâng theo.

Nhưng mà Bạch Diệu đã xem nhẹ trình độ mai phục giết người đến phát rồ của địch, bọn họ chỉ vừa mới chạy một đoạn ngắn, người phía sau liền không quan tâm chạy tới chém giết.

Mà lúc này bọn họ đã bước vào phạm vi tầm nhìn của Hạ Lương.

Hạ Lương nhìn thấy Hạ Nhiên vẫn còn sống, trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng mà cô cũng không lập tức đi ra, chỉ kéo vài sợi dây thừng bằng sợi bông bên người, hai mắt sáng rực, cả người chăm chú nhìn kẻ địch đang từ phía sau đuổi tới.

Lúc này, quân địch giơ cao bội đao, cổ vũ sĩ khí mà quát ầm lên

“Bọn họ đã không còn khí lực nữa rồi! Lên cho ta, nhất định phải giết được Bạch Diệu!”

Nói xong hắn liền thúc ngựa đi trước làm gương, chỉ là ngựa của hắn mới chạy mấy bước, mặt đất còn đang tốt đẹp bỗng dưng sụp xuống!

Người nọ bị ngựa hung hăng hất ra ngoài, hét lên một tiếng thảm thiết.

Mấy người Hạ Nhiên đang xông về phía trước, nghe được tiếng hét đều quay lại nhìn, thấy cái hố ở mặt đất, vẻ mặt lập tức háo hức lên.

Đây là ông trời giúp bọn họ sao?!

-27.6.2018-

Đăng chương mới đây 😘

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN