Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi


Chương 21


Yến Tử Hàn để ý ngay từ đầu khi nói chuyện với Liên Bang qua video thì Lâm Ngọc vẫn luôn nhìn người phụ nữ đứng đằng sau.

Người phụ nữ này là con người điển hình, mặt trứng ngỗng, cột tóc đuôi ngựa, mặc chế phục của Liên Bang. Rất trẻ, cũng rất đẹp.

Nhưng người này là nữ, Lâm Ngọc nhìn làm gì.

Yến Tử Hàn nhéo tay Lâm Ngọc, nhưng cậu vẫn chưa hồi thần, như thể khi vừa nghe người phụ nữ này tự giới thiệu thì cậu đã bắt đầu mất hồn mất vía rồi.

Yến Tử Hàn hoàn toàn không hiểu tại sao lại như vậy. Thậm chí trong đầu còn nghĩ tới chuyện nữ hoàng Trùng tộc.

Có dã sử nói ban đầu Trùng tộc vốn có nữ hoàng. Nữ hoàng so với Trùng đực còn tôn quý và độc nhất hơn, nhưng trong dòng chảy thời gian, một nữ hoàng nọ còn chưa sinh ra người thừa kế đã ra đi ngoài ý muốn, Trùng tộc kể từ đó đã không còn nữ hoàng.

Hiện giờ cái gọi là Trùng cái thật ra chỉ là một giới tính thứ ba khác có bề ngoài nam tính, tuy rằng có năng lực sinh dục, nhưng lại vì lao động và phục tùng mà ra đời.

Cho nên có người nói Trùng đực Trùng tộc hà khắc với Trùng cái như vậy là vì trong gen mình, thứ họ yêu chỉ có nữ hoàng đã không còn tồn tại.

Trùng đực thích nhất vẫn là gương mặt mang nét nữ.

Yến Tử Hàn tự dưng nghĩ tới chuyện này liền cảm thấy phiền, loại đồn đãi này phỏng chừng hoàn toàn là tự biên.

Nhưng Lâm Ngọc để ý đến người phụ nữ kia là thật.

Ngay cả Thiếu tá trên phi thuyền của Liên Bang cũng chú đến việc Lâm Ngọc để ý cấp dưới của mình, bèn chủ động giới thiệu: “Không biết ngài Yến có muốn để Thiếu úy Triệu của chúng tôi qua nói chuyện cùng không? Cô ấy nhất định rất muốn nhìn thử con chiến hạm đỉnh cấp của ngài Yến đấy.”

Cô nàng Thiếu úy kia cũng rất phối hợp, cô nở một nụ cười khéo léo, “Đúng vậy. Giấc mơ của tôi là có được phi thuyền của mình vào một ngày nào đó.”

Lâm Ngọc vẫn nhìn mặt cô Thiếu úy, gật đầu, “Cô sẽ có thôi.”

Mặt Yến Tử Hàn lập tức tối xuống.

Lâm Ngọc lại không chú ý đến hắn, bởi vì cô Thiếu úy họ Triệu này chính là vai chính trong tiểu thuyết.

Cô hiện tại hẳn là mới tốt nghiệp trường quân đội, nhưng đầu tiểu thuyết cô đã lên Thượng giáo rồi, hơn nữa cũng đã có được phi thuyền của mình, bắt đầu đi thăm dò biên cảnh theo lệnh của Liên Bang.

Tiểu thuyết này cũng không phải nói về tình yêu, cốt truyện đều xoay quanh sự nghiệp của nữ chính, miêu tả tỉ mỉ kỹ càng rằng nữ chính thân là con gái thì làm cách nào để khắc phục khó khăn lẫn thành kiến trong môi trường quân đội với tính nam là chủ, lấy thực lực khiến mọi người vây xung quanh mình, giúp đỡ chủng tộc nhỏ yếu, cuối cùng cô thành Thượng tướng nổi danh muôn đời.

Nếu Lâm Ngọc theo dõi bộ tiểu thuyết này, thì chắc chắn nội tâm cậu luôn dành sự bội phục dành cho cô. Nhưng cậu chưa nghĩ rằng mình lại gặp nữ chính sớm như vậy. Bởi vì cốt truyện còn chưa bắt đầu cơ mà.

Nguyên nhân chính khiến hồn vía Lâm Ngọc có hơi lên mây là do biết rằng vai chính này cũng đến từ Trái Đất.

Nếu có thể nói với cô đôi câu thì nhất định cậu có thể biết được tình huống của Trái Đất giờ thế nào. Cậu có chút chờ mong nhưng vẫn lo sợ, sợ khi biết rằng Trái Đất mà mình biết đã không còn như xưa.

Lâm Ngọc vẫn luôn nghĩ những việc này nên không chú ý tới sắc mặt Yến Tử Hàn, còn đồng ý cả yêu cầu của Liên Bang rằng muốn nói chuyện riêng với cậu.

Một con đường được nối giữa hai tinh hạm, nữ chính rất nhanh đã đến trước mặt Lâm Ngọc.
“Ngài Lâm Ngọc. Ngài có tinh thần lực rất ưu tú, chúng tôi rất mong ngài có thể gia nhập Liên Bang.”

Lâm Ngọc còn chưa nói gì đã bị Yến Tử Hàn ngắt lời, “Cậu ấy không muốn đi.”

Nữ chính cười trông không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Chuyện này cần bản thân ngài Lâm Ngọc trả lời, vì để có được câu trả lời thật nhất mong  ngài Yến tránh đi một chút.”

Yến Tử Hàn nhướng mày, “Cô cảm thấy ta bắt ép cậu ấy?”

“Tôi không nói như vậy.” Nữ chính cười nhạt, “Tôi chỉ hy vọng ngài Yến có thể phối hợp với chúng tôi. Ngài luôn đồng ý phối hợp với quy tắc Liên Bang phải không?”

Nói là phối hợp, chi bằng nói nước sông bên này không phạm nước giếng bên kia, họ tạm thời không muốn xé rách mặt nhau.

Liên Bang kiêng kị binh lực của Yến Tử Hàn, vẫn luôn nhắm một con mắt với hành động của hắn ngoài tinh vực. Mà hành động của Yến Tử Hàn vẫn luôn đúng mực, sẽ không chạy đến địa bàn của Liên Bang gϊếŧ người cướp của.
Nữ chính luôn chính nghĩa, lúc này cô còn có chút ngây thơ vốn sẵn tính trời. Cô lên chiến hạm của Yến Tử Hàn cũng không hoảng sợ. Cô tin rằng Yến Tử Hàn sẽ không gϊếŧ mình, nếu Yến Tử Hàn gϊếŧ cô thật thì mặt ngoài bình lặng của hắn và Liên Bang sẽ không thể duy trì được nữa.

Yến Tử Hàn lạnh lùng nhìn cô, không nói nữa.

Nữ chính từ sớm đã nhận ra Lâm Ngọc tương đối thân thiết với mình, lúc này cô chủ động tiến lên một bước dẫn đường cậu sang, “Nào, chúng ta tán gẫu một chút đi.”

Lâm Ngọc đúng là muốn hỏi một chút về Trái Đất, nên theo bản năng gật đầu, lúc sau mới nhớ tới đi nhìn Yến Tử Hàn.

Toang, sắc mặt Yến Tử Hàn không tốt chút nào.

Lâm Ngọc vội vàng nhỏ giọng giải thích với hắn: “Tôi sẽ không đi Liên Bang, tôi muốn … nói với cổ vài câu thôi.”
Nhưng Yến Tử Hàn nghe xong thì chẳng biết suy nghĩ gì mà sắc mặt càng kém tợn, giống như mắc nghẹn.

Nữ chính nhìn hai người, “Sao vậy, ngài Yến không cho ngài Lâm nói chuyện với người khác sao?”

Yến Tử Hàn chuyển hướng nhìn sang nữ chính, hắn nhếch khóe miệng, “Nói đi, ta xem thế nào.”

Nữ chính cảm thấy kỳ quái, nói: “Cái này không cần đâu, nếu ngài Lâm thật sự không muốn đi cùng chúng tôi, Liên Bang đương nhiên sẽ tôn trọng ý muốn của ngài ấy.”

Nhưng Yến Tử Hàn không để ý cô, trực tiếp đưa hai người vào trong một căn phòng có tường trong suốt. Ở đây thì hắn quyết.

Nữ chính bèn tới đâu hay tới đó, sau khi ngồi xuống liền cười với Lâm Ngọc, “Ngài là chủng tộc gì? Ngài thoạt nhìn rất giống con người. Trừ đôi mắt.”

Cấp S tuy khan hiếm, nhưng nguyên nhân rất lớn khiến bọn họ cố ý tới tìm Lâm Ngọc là vì ở trên có một người cảm thấy hứng thú với Lâm Ngọc. Nhưng nữ chính cũng chẳng rõ thế nào, cô được bảo phải tìm hiểu về chủng tộc của cậu.
Sau khi ý thức được việc Lâm Ngọc tương đối thân thiết với mình, trước đó cô đã nghĩ đến liệu cậu có phải cũng là con người hay không?

Lâm Ngọc không thể nói thêm gì về chuyện này. Rốt cuộc hiện tại dù cậu là Trùng tộc hay một người có tinh thần lực vượt xa người thường, thì vẫn là một tồn tại khiến nghi ngờ.

Cậu chỉ có thể xin lỗi rồi cười, “À … tôi không phải con người.”

Nữ chính thấy cậu không muốn nhiều lời cũng không truy hỏi.

Ai ngờ Lâm Ngọc lại hỏi: “Cô biết ‘Trái Đất’ không?”

Từ Trái Đất mà Lâm Ngọc nói là bằng tiếng Trung.

Nữ chính rõ ràng hơi sửng sốt, trông như nghe không hiểu.

Lâm Ngọc lập tức nói thêm: “Là một tinh cầu.”

Nữ chính ngượng ngùng lắc đầu, “Xin lỗi, tôi chưa từng nghe.”

Lâm Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định, “Tôi có thể nhìn tinh cầu của cô không?”
“Đương nhiên là được.” Nữ chính nói xong liền nhấn lên thiết bị trên tay rồi chiếu ra một hình 3D.

Lâm Ngọc liền cười rạng rỡ, “Đây là, là Trái Đất!”

Tuy rằng xung quanh nó là rất nhiều trạm không gian, nhưng tinh cầu xanh thẳm này là nơi mà Lâm Ngọc tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Nữ chính kinh ngạc hỏi lại: “Tiếng mà cậu nói chẳng lẽ là tiếng Hoa cổ?”

Lòng Lâm Ngọc tâm lập tức bay lên lần nữa, cô nói vậy chẳng lẽ Trung Quốc đã không còn?

Hai người nói cười thân mật, còn Yến Tử Hàn thì lạnh lùng nhìn.

Tuy con người và sâu giống nhau. Nhưng con người không có pheromone, với sâu mà nói thì tương đương với việc không có bộ phận sinh dục. Theo lý mà nói dù nữ hoàng có thật thì  Hùng tử cũng không thể có hứng thú với giới nữ là người.

Nhưng hình ảnh trước mắt không phải giả. Lâm Ngọc có hứng thú với người phụ nữ kia.
Con người kia cho Lâm Ngọc nhìn thử thủ đô của Liên Bang, sau đó còn phóng bự tinh cầu ra giới thiệu từng cái một, Lâm Ngọc rõ ràng bị hấp dẫn, xem chuyên chú, lâu lâu còn hỏi vài câu,  khi nói chuyện thì cười mãi, cơ thể cũng dính sát lại.

Đến cả thằng ngu cũng nhìn ra Lâm Ngọc muốn đi cùng người ta.

Mắt thấy đầu hai người đang dính sát lại, Yến Tử Hàn nhịn không nổi nữa liền trực tiếp mở cửa đi vào.

Lâm Ngọc giương mắt nhìn thấy vẻ nổi giận đùng đùng của Yến Tử Hàn đang đi về hướng nữ chính, thì theo bản năng đứng lên ngăn cản.

Sâu còn che chở cô ta! Yến Tử Hàn càng tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Ngọc một cái, rồi trực tiếp nắm cổ tay kéo đi, “Cậu lại đây!”

Lâm Ngọc kinh ngạc nói: “Anh làm gì vậy?”

Yến Tử Hàn đưa cậu về phòng rồi đóng cửa lại, sau bỏ tay ra, hiện tại hắn chạm vào Lâm Ngọc cũng không dám dùng nhiều lực, “Cậu cũng không nhìn xem mình kém thế nào, còn che chở cô ta!”
“Tôi không phải che chở cô ấy.” Lâm Ngọc cảm thấy Yến Tử Hàn không nên kết thù với vai chính, “Sao anh lại giận rồi?”

“Cậu cho rằng ta không biết cậu tính lật lọng à?”

“Không có, tôi chỉ muốn đến tinh cầu của cổ xem thử thôi.”

Lâm Ngọc nhìn vẻ mặt đáng sợ của Yến Tử Hàn, vội vàng nói thêm: “Nhưng tôi không phải muốn cùng đi với cô ấy, tôi có thể đi với anh …”

Yến Tử Hàn liền cười, “Cậu muốn ta đi với cậu đến Liên Bang? Nhiều năm qua Liên Bang tốn bao nhiêu nhân lực và vật chất muốn lừa ta còn không thành, cậu thì tốt rồi, vừa mở miệng là muốn ta đến đại bản doanh của chúng. Sao cậu không bảo ta nhảy xuống biển luôn đi?!”

Lâm Ngọc giờ mới biết Trái Đất là đại bản doanh của Liên Bang, sửng sốt một hồi, do dự nói: “Vậy anh không cần đi, tự tôi đi …”
“Cậu dám!” Vậy chẳng phải dong thẳng với thứ giới tính nữ kia luôn à!

Lâm Ngọc cũng không hết hy vọng. Nữ chính vừa mới nói vài tên thành phố trên bản đồ của Trung Quốc, toàn là cái tên quen thuộc với cậu, “Nhưng mà … tôi chỉ đi xem … đi xem một chút thôi, sau đó tôi sẽ về mà.”

Yến Tử Hàn cảm thấy loại bảo đảm này căn bản chỉ là đánh rắm, Lâm Ngọc đi rồi thì ai dám chắc còn về nữa không! “Không được!”

Lúc này thiết bị trên cổ tay Yến Tử Hàn vang lên, là Thượng giáo của Liên Bang.

Người đàn ông trung niên cười như không cười, “Ngài Yến, chắc không phải ngài muốn bắt nhốt phi pháp Thiếu úy của tôi phải không?”

Yến Tử Hàn lạnh mặt, “Không có chuyện này.”

Hắn ý bảo Quan chỉ huy. “Dẫn tới.”

Thấy nữ chính được thả ra, Thượng giáo lại chuyển hướng về phía Lâm Ngọc, “Thiếu úy của tôi nói cho rằng ngài Lâm cảm thấy rất hứng thú với Thủ Đô tinh của Liên Bang?”
Lâm Ngọc nhìn Yến Tử Hàn một cái, không nói tiếp.

“Yên tâm, chỉ cần ngài nói ngài muốn đi Liên Bang, Liên Bang khẳng định sẽ bảo đảm quyền lợi của ngài. Ngài Yến đây cũng không có quyền ngăn cản con dân Liên Bang về tinh cầu của mình.”

“Tôi …” Lâm Ngọc đã đồng ý với Yến Tử Hàn rồi nên cậu muốn từ chối. Nhưng Yến Tử Hàn nhìn Lâm Ngọc do dự, lòng hắn bổng bay lên.

“Cậu ấy sẽ không đi với mấy người,” Yến Tử Hàn đen mặt giành nói trước, “Ta sẽ đưa cậu ấy đi.”

Lâm Ngọc mở to hai mắt nhìn về phía Yến Tử Hàn. Không phải nói nguy hiểm sao?

Quan chỉ huy ngu người, “Nguyên soái?”

Thượng giáo cũng khó nén kinh ngạc, “Ngài Yến muốn làm khách của Liên Bang sao?”

“Ừ.”

“Liên Bang tất nhiên rất hoan nghênh ngài đến. Một khi đã như vậy, chúng tôi cũng không ở đây quấy rầy ngài Yến nữa.” Thượng giáo dứt khoát cắt đứt liên lạc.
Nữ chính lại hơi nghi hoặc nhìn Yến Tử Hàn và Lâm Ngọc, “Ngài dùng thân phận gì để đi cùng ngài Lâm?”

Yến Tử Hàn nhướng mày nhìn về phía người phụ nữ đó. Đúng là rất muốn gϊếŧ phứt cho rồi. Hắn muốn làm gì thì làm, còn lo thân phận à!

“Cô lấy tư cách gì mà hỏi nhiều như vậy!”

“Tiễn khách!” Yến Tử Hàn trực tiếp kéo Lâm Ngọc đi, hoàn toàn không cho cậu nói lời nào với nữ chính.

Nữ chính về tới phi thuyền Liên Bang thì Thượng giáo liền hỏi: “Cô cảm thấy Lâm Ngọc kia là người thế nào?”

Nữ chính tự hỏi mình một chút rồi nói: “Là một người rất dịu dàng, sẽ suy nghĩ cho người khác, không phải kiểu người có tính công kích.” Vừa hay tương phản với Yến Tử Hàn.

Thượng giáo gật đầu.

Có người ở trên nghi ngờ rằng Lâm Ngọc là Hùng tử Trùng tộc bị sót lại từ lần đại chiến Tinh Tế.
Thượng giáo cảm thấy chuyện này hoàn toàn là vô căn cứ. Khả năng là không thể. Với sức chiến đấu của Đế quốc Trùng tộc thì Liên Bang đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Chỉ là Lâm Ngọc vậy mà ở chung với Yến Tử Hàn khiến Thượng giáo không hiểu sao thấy kỳ quái, “Chỗ của Yến Tử Hàn sao lại có người như vậy, hình như quan hệ rất tốt.”

Nữ chính muốn nói lại thôi, nhưng Thượng giáo cũng không phải đặc biệt để ý chuyện này, phất tay, “Được rồi, cô đi viết báo cáo cho cấp trên đi.”

“Dạ.”

Yến Tử Hàn lôi Lâm Ngọc đi rất nhanh, trực tiếp đưa cậu về phòng của hai người.

Quan chỉ huy đuổi theo. “Nguyên soái, ngài thật sự muốn đi Liên Bang sao?”

Yến Tử Hàn lãnh đạm, “Ừ.”

“Nhưng mà …” Hà tất gì mạo hiểm như vậy. Quan chỉ huy nhìn thoáng qua Lâm Ngọc, vẫn nuốt câu hỏi xuống.
Lâm Ngọc bị Quan chỉ huy nhìn như vậy thì cho rằng Yến Tử Hàn sẽ gặp nguy hiểm, vội vàng nói: “Thật ra, tôi cũng không tính đi.”

Yến Tử Hàn nhíu mày, “Vậy sau này còn muốn đi với ai nữa? Ta đi theo cậu!”

Yến Tử Hàn nâng cằm, như thể còn sợ Lâm Ngọc xem nhẹ mình, lại nói thêm: “Yên tâm, bên trong Liên Bang đã bị chia bè phái ra hết rồi, mỗi lần muốn họp mặt thì phải mất nửa năm. Còn rất nhiều người muốn mượn sức ta, ta không đi đánh bọn họ, cả đời này bọn họ cũng không dám làm gì ta.”

Yến Tử Hàn dẫn Lâm Ngọc vào phòng, sau đó đi ra ngoài nói vài câu với Quan chỉ huy, “Triệu tập nhanh hai chiến hạm từ chủ tinh, kêu bọn họ chờ ở ngoài lãnh thổ Liên Bang.”

Khi nói xong Yến Tử Hàn đóng cửa lại quay đầu nhìn về phía Lâm Ngọc, toan hỏi: “Tại sao cậu thích thứ giới tính nữ kia?”
Vậy mà Yến Tử Hàn cảm thấy cậu thích nữ chính?

“Không mà. Sao tôi lại thích cô ấy được chứ?” Lâm Ngọc bất đắc dĩ, coi như cậu rõ rồi, Yến Tử Hàn chính là một bình dấm.

Yến Tử Hàn cũng cảm thấy không phải, nhưng hắn vẫn có lòng phòng bị, “Vậy tại sao phải một hai đến tinh cầu của thứ giới tính nữ đó?”

Lâm Ngọc duỗi tay kéo Yến Tử Hàn lại trấn an hắn, “Không phải, tinh cầu của cô ấy chỉ vừa hay là cái tôi muốn tìm thôi.”

Yến Tử Hàn không từ chối Lâm Ngọc đụng chạm mình, nhưng vẫn nghi ngờ cậu.

Lâm Ngọc biết Yến Tử Hàn muốn hỏi mình tại sao muốn tìm Trái Đất, nhưng chuyện này cậu không tài nào giải thích nổi. Lâm Ngọc khẩn trương, dứt khoát lại gần hôn Yến Tử Hàn một cái, “Tôi thật sự không thích cổ mà.”

Hiện giờ thì cậu biết làm sao để dỗ Yến Tử Hàn rồi.
Quả nhiên sự chú ý của Yến Tử Hàn lập tức đã bị cái hôn vừa rồi của Lâm Ngọc câu đi mất, nhìn chằm chằm môi cậu.

Lâm Ngọc đến gần một lần nữa, Yến Tử Hàn giống như một con mèo bự, mắt hắn hơi nheo lại, chủ động lần theo mùi Lâm Ngọc mà lại gần.

Lâm Ngọc cong khóe miệng. Cậu cảm thấy gần đây Yến Tử Hàn càng ngày càng dính mình. Không chỉ muốn một tấc không rời, còn thường xuyên muốn hôn cậu.

Lâm Ngọc chỉ muốn lướt qua một chút rồi thôi, hôn một cái xong liền mở miệng hỏi: “Anh đi Liên Bang thật sự không nguy hiểm sao?”

Yến Tử Hàn thấy Lâm Ngọc muốn lui lại, hắn còn chưa thỏa mãn, tiếp tục lại gần Lâm Ngọc, “Không sao, cậu đừng nghĩ đến chuyện bỏ ta.”

Yến Tử Hàn nói xong liền hôn tiếp, giờ đây hắn không còn dùng răng cắn nữa, hắn đưa đầu lưỡi vào khoang miệng Lâm Ngọc, cướp lấy vị ngọt trong miệng cậu, sau đó ngậm trong miệng một chút rồi nuốt vào.
Có đôi khi Lâm Ngọc cảm thấy Yến Tử Hàn như đang ăn cái gì ấy.

Nhìn hắn như vậy, Lâm Ngọc bèn đưa tay ra sờ đầu hắn, rồi đẩy Yến Tử Hàn ngã lên giường nắm lấy quyền chủ động, chuyên chú hôn hắn. Yến Tử Hàn theo bản năng phát ra âm thanh thoải mái, vòng tay ra ôm lấy cậu.

Nụ hôn của Lâm Ngọc vừa dịu dàng lại vừa lâu, chờ khi Yến Tử Hàn không đuổi theo ăn đầu lưỡi mình nữa thì cậu mới ngừng lại.

Một Yến Tử Hàn sau khi hôn có vẻ đặc biệt dịu ngoan, như là dã thú sau ăn no lộ bụng mình, im lặng ôm Lâm Ngọc, cọ mặt mình vào cậu.

“Tại sao lại nhất định muốn đi với tôi?”

Lâm Ngọc xoa đầu hắn, cười cười, “Anh  không phải có máy định vị tốt nhất trên đời sao? Bằng không anh mang cho tôi là được.”

Con ngươi Yến Tử Hàn còn hơi loan ra, như là uống say vậy, ôm Lâm Ngọc nghiêm trang trả lời: “Ta không yên tâm, ta muốn đích thân nhìn cậu.”
Hắn im lặng một hồi rồi nói thêm: “Hơn nữa ta không muốn tách khỏi cậu.”

Lòng Lâm Ngọc mềm nhũn. “Sao vậy?”

“… Khó chịu.”

“Khó chịu? Khó chịu ở đâu?” Lâm Ngọc lo lắng nhìn hắn.

Yến Tử Hàn nhíu mày suy nghĩ, đại khái nói không rõ, cuối cùng cũng chỉ sờ bụng mình.

Lâm Ngọc nghi hoặc, vươn tay xoa giúp hắn, “Sao lại đau bụng?”

Yến Tử Hàn không nói nữa, thoải mái nheo mắt dựa vào lòng Lâm Ngọc, ngửi mùi của cậu.

Một suy nghĩ kỳ quái xuất hiện trong đầu Lâm Ngọc lần nữa, vai ác thoạt nhìn … ngoan quá.

Lâm Ngọc xoa cơ bụng Yến Tử Hàn từng chút một, do xúc cảm tốt nên cậu còn tiếp tục xoa lên trên.

Yến Tử Hàn phát ra giọng mũi với vẻ hưởng thụ, sau đó đột nhiên hơi rụt lại, nắm tay cậu.

Lâm Ngọc cười, vừa rồi cậu đụng trúng ngực Yến Tử Hàn, “Ngứa à?”
Yến Tử Hàn không nói gì, lỗ tai lại nóng lên.

Ngứa.

Kỳ lạ, sao chỗ đó lại nhạy cảm như vậy.

___

Tác giả có lời muốn nói: Thời gian mang thai sắp đến rồi, phản ứng rất thú vị, he he.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN