Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi


Chương 5


Tính của Nguyên soái chẳng bao giờ là dễ đoán nhưng đó là lúc làm việc. Trên phương diện sinh hoạt thì Nguyên soái rất dễ hầu hạ, vì hắn luôn có thói quen nhất định đối với cuộc sống của mình.

Ăn gì mặc gì tắm bao lâu, nhiều năm trôi qua vẫn không thay đổi, nên rất ít lúc nhìn thấy Nguyên soái vì mấy chuyện này mà tức giận. Nhưng sở thích của Yến Tử Hàn gần đây hình như thay đổi rồi.

Rõ ràng là đồ trước đây từng ăn mà giờ lại đập hết. Lúc trước Nguyên soái không hề quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt như việc mùi của máy lọc không khí, giờ bắt phải đổi hết. Thậm chí đôi khi chỉ là mở cánh cửa nào đó ra thôi cũng khiến mặt Nguyên soái tối sầm.

Không khí trong tinh hạm được tinh lọc bởi vòng tuần hoàn lọc, Yến Tử Hàn không thích ở mãi trên một hành tinh, hắn thường xuyên ở trên tinh hạm mấy năm liền, mà hệ thống tuần hoàn này chưa xảy ra hỏng hóc bao giờ. Nhưng không hiểu tại sao Nguyên soái lại đột nhiên khó chịu với nó.

Quan chỉ huy để ý rằng hôm nay Nguyên soái còn kêu cả kỹ sư của tinh hạm đến. Người nọ vừa vào văn phòng thì nơm nớp lo sợ không thôi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ướt cả cổ áo.

Quan chỉ huy ngăn kỹ sư lại hỏi chuyện thì người nọ trông khó xử mà nói rằng: “Nguyên soái cảm thấy hệ thống tinh lọc không khí của chúng ta không tốt, có mùi lạ, nhưng hệ thống đó là loại tân tiến nhất trên thị trường rồi … Tôi chẳng biết làm sao để cải tiến nó nữa.”

Không khí trên tinh hạm có mùi lạ?

Quan chỉ huy cảm thấy hơi kỳ lạ, sao mình chưa bao giờ ngửi thấy nhỉ.

Y an ủi kỹ sư một chút rồi đi gõ cửa phòng Nguyên soái, hỏi cẩn thận:

“Nguyên soái, không khí trên tinh hạm … có vấn đề gì sao?”

Yến Tử Hàn ngẩng đầu nhìn y một cái rồi hồi lâu sau mới nhíu mày, nói: “Ta có thể ngửi được mùi của nó.”

Quan chỉ huy bất ngờ, sau đó mới biết Nguyên soái đang nói ai.

“Là Hùng tử Trùng tộc kia sao?” Nếu Nguyên soái không nói thì y cũng quên mất sự tồn tại của cậu ta luôn rồi.

“Ừ.” Yến Tử Hàn nhíu chặt mày, “Thường ngửi được mùi của sâu đó trong không khí. Mùi đó luôn khiến ta đau đầu.”

Quan chỉ huy nghe vậy thì càng giật mình. Nguyên soái dù có bị thương trên chiến trường nhiều cỡ nào cũng chưa bao giờ ảnh hưởng đến cơ thể mình, “Có cần gọi bác sĩ đến không?”

Yến Tử Hàn không kiên nhẫn phất tay, “Không cần.”

Bởi vì Yến Tử Hàn đang nói dối. Thật ra đau đầu cũng không phải mô tả chính xác.

Đó là cảm giác một người luôn ăn uống điều độ nhưng khi ngửi mùi đồ ăn thì lại cảm thấy bực bội, cảm giác đó rất mãnh liệt, nhưng không giống ốm đau.

Quan chỉ huy nhìn vẻ mặt Nguyên soái thì muốn nói lại thôi. Y không hiểu, nếu con sâu đó làm Nguyên soái bối rối như vậy thì tại sao không trực tiếp gϊếŧ luôn … Hoặc là ném đại ở hành tinh cấp thấp nào đó.

Tính cách Nguyên soái không phải kiểu kiên nhẫn thế này. Quá lạ.

Y nhìn Nguyên soái, lại nhịn không được nghĩ tối hôm đó … chắc là đã xảy ra cái gì rồi.

Nguyên soái bị ảnh hưởng sao?

Các chủng loài mang những dòng máu khác nhau khi theo đuổi bạn đời thì sẽ chịu sự chi phối của hai bên gen.

Long tộc có sự chiếm hữu rất mạnh với bạn đời, là kiểu muốn nhốt người đó vào hang của mình không muốn cho ai thấy, nhưng đó chỉ trong kỳ động dục thôi.

Lý do là bởi cuộc đời của Long tộc rất dài, cách 7 năm mới động dục một lần. Sau khi kết thúc động dục rồi thì quan hệ với bạn đời cũng chẳng có ràng buộc đặc biệt gì. Nhưng y nghe nói Trùng tộc không giống vậy, mà cụ thể thế nào y cũng không rõ.

Nguyên soái chẳng bao giờ hứng thú với mấy chuyện này, trước đến nay không thấy đi tìm bạn đời. Nhưng lúc này y lại nghĩ đến những Trùng tộc lai khi ngửi pheromone rồi sẽ nghiện.
Y nghĩ Nguyên soái nên mua chút pheromone về hít thử xem. Còn không thì xem sâu kia như đồ chơi cũng được, chẳng sao cả. Nhưng y không dám nói.

Bởi Nguyên soái luôn căm thù Trùng tộc tận xương tuỷ.

Y thử nói: “Nguyên soái, vừa hay chúng ta sắp đi qua một trạm không gian tư nhân, không bằng dừng lại nghỉ một chút. Ngài cũng có thể xuống nghỉ ngơi.”

Yến Tử Hàn thất thần gật đầu rồi nói y ra ngoài. Sau đó Yến Tử Hàn theo bản năng nhìn thiết bị trên tay mình một cái, click mở tin mới phòng trị liệu gửi đến.

Mỗi ngày phòng trị liệu sẽ gửi tin về con sâu kia cho hắn xem vào giữa trưa, tuy Yến Tử Hàn cảm thấy phiền, nhưng ngày nào cũng mở ra xem.

Mỗi lần đều xem rất kỹ.

Sâu kia đúng là quá yếu, điều dưỡng lâu vậy mà sức khỏe không tiến triển là bao, có thể ăn cơm thì là thành quả gì chứ? Buồn cười.
Chỉ đơn giản là sống được thôi.

Sống thì sống đi.

Yến Tử Hàn nhấn vào icon theo dõi, rất  nhanh sau xuất hiện hình ảnh sâu đang ngồi ăn ngoan ngoãn trên giường bệnh. Không biết tay đang cầm đồ ăn gì mà khuôn miệng nhỏ cứ mấp máy.

Yếu muốn chết, một tí đồ ăn vậy mà nhai nửa ngày.

Yến Tử Hàn nhìn thoáng qua, rất nhanh sau đã đóng giao diện lại.

Không thể hiểu nỗi, tại sao hắn lại nuôi thành thói mỗi ngày đều phải mở ra xem chứ.

Ngày hôm sau tinh hạm thành công dừng ở trạm không gian.

Phương tiện giải trí giả lập trên tinh hạm có rất nhiều, bởi vậy trên trạm không gian thường là các quán bar, sòng bạc, vũ trường thoát y, hoặc những nơi gặp mặt linh tinh gì đó.

Người ta xuống đây vì rất nhiều lý do, rất nhiều người vì muốn gặp mặt trò chuyện hoặc tìm kiếm một cuộc gặp gỡ nào đó.
Bởi vì Quan chỉ huy cứ lôi kéo mãi nên Yến Tử Hàn mới xuống dạo một vòng.

Không khí ở trạm không gian tràn ngập mùi của các loại chủng tộc khác nhau, nhưng đúng là không ngửi thấy mùi của con sâu đó. Nhưng điều này cũng không giúp tâm trạng Yến Tử Hàn tốt hơn, không chỉ vậy còn thấy bực bội.

Hắn luôn không tự chủ được chú ý xem xung quanh có người mang dòng máu Trùng tộc hay không. Bình thường hắn sẽ không chú ý cái này, nhưng giờ lại thấy thêm mấy người.

Từng đôi mắt màu vàng đó làm hắn khó chịu. Đó là một cảm giác lo âu mơ hồ, nó vẫn luôn đè trong tâm trí hắn.

Hắn như thể một người cầm theo báu vật của mình mà đi giữa phố xá sầm uất, mọi thứ quanh mình đều khiến hắn cảnh giác.

Yến Tử Hàn và Quan chỉ huy đi vào một quán bar cao cấp dưới sự cúi người khom lưng của người phục vụ, trông thì người ở đây ít, cũng tốt. Nhưng lúc Yến Tử Hàn đi trên hành lang ngang qua một căn phòng thì lại ngửi được một mùi khiến hắn mắc ói.
Cửa phòng đó còn vừa hay mở ra. Bên trong là mấy người quần áo không chỉnh tề, một nửa trong đó là thiếu niên với khuôn mặt thanh tú. Mà chuyện bọn họ đang làm còn khó coi hơn nhiều.

Cửa vừa mở ra, thứ mùi ghê tởm lẫn với hương rượu khiến hắn gay mũi, nó tràn lan khắp khuôn mặt của Yến Tử Hàn. Dạ dày hắn đều lộn xạo trong bụng, sắc mặt kém vô cùng.

Một người cao lớn với tóc đỏ mắt vàng đi ra khỏi phòng, đây rõ ràng là một Trùng tộc lai.

Người đó lảo đảo đỡ tường, cả thân mình toàn mùi của thứ kia. Tóc đỏ ngẩng khuôn mặt say khướt nhìn Yến Tử Hàn một cái, nhưng cũng không nhận ra hắn là ai.

Tóc đỏ thấy Yến Tử Hàn che mũi, bèn cố ý móc từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, cười hì hì: “Muốn một chút không?”

Bình nhỏ màu nâu đó vừa mở nắp ra là Yến Tử Hàn liền nôn khan.
Tóc đỏ rất kinh ngạc. “Anh không thích?”

Sắc mặt Quan chỉ huy thay đổi, trở tay nắm người nọ ép xuống đất rồi hỏi: “Thứ trong tay mi là gì?”

Người nọ hoảng sợ, lúc này mới biết mình đụng trúng ông lớn nào đó, “Đây là pheromone Trùng tộc!”

Ôi oan chết mất. Tóc đỏ còn nghĩ người trước mặt mình cũng là lai. Làm gì có Trùng tộc lai nào lại không thích pheromone cơ chứ, một cái bình nhỏ thế này phải vất vả lắm Tóc đỏ mới lấy được. Lần đầu tiên Tóc đỏ ngửi được thì lập tức mê muội.

Tế bào toàn thân Yến Tử Hàn gần như là gào thét chói tai bài xích cái mùi này.

Đây là loại pheromone gì. Không phải, không giống mùi con sâu đó.

Quan chỉ huy càng giật mình tợn, ngày hôm qua y còn hy vọng Nguyên soái có thể ngửi thử pheromone. Loại pheromone trước mặt này được tạo ra đều cùng một mùi hương, dù Nguyên soái ghét sâu kia thì cũng có thể tự dùng pheromone này.
Kết quả là Nguyên soái ói luôn … còn may mình không nói!

Quan chỉ huy nghĩ mà sợ nên lập tức lấy chân đá văng Tóc đỏ ra, sau đó liền quỳ xuống, “Nguyên soái, thuộc hạ vô dụng làm ngài thấy không khỏe, nhất định sẽ rửa sạch sẽ nơi này.”

Tại khu vực ngoài này có rất nhiều ngoại lai, tất nhiên nghe hiểu tiếng lóng. Tóc đỏ nọ biến sắc, vội vàng xin tha, “Không không, tha mạng, tha mạng!”

Yến Tử Hàn rất ghét không khí nơi này, gần như muốn cho bay màu hết một lượt luôn, nên một giây cũng không muốn ở liền xoay người về tinh hạm.

Từ khi đi vào Yến Tử Hàn không kìm được mà tìm kiếm mùi ngọt quen thuộc kia. Nhưng mùi đó quá nhạt gần như không ở đây. Khiến hắn rất phiền lòng.

Yến Tử Hàn rất bất đắc dĩ biết được hắn đau đầu không phải vì có mùi của con sâu đó, mà là vì mùi quá nhạt.
Giây này có giây tiếp theo lại không có.

Sắc mặt Yến Tử Hàn trầm xuống. Hắn trở về khoang của mình, rồi mở quang não ra click mở theo dõi phòng y tế. Trên đó xuất hiện một căn phòng y tế bình thường nhưng trên giường trống không.

Sâu không ở đây.

Vậy thì ở đâu? Ở với ai? Đang làm gì?

Sự lo âu của Yến Tử Hàn càng thêm bức thiết, gen gì đó của hắn nhảy dựng lên hòng muốn biết đáp án ngay lập tức.

Hùng tử của hắn ở đâu!

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Tử Hàn: Ta không ghét con sâu đó.

Yến Tử Hàn: Nhưng phải ở cạnh ta, người khác đừng mơ mà chạm vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN