Đường Hoan một đường tìm chết thả bay chính mình.
Khiến Tiêu Liệt tức giận đến cơ hồ không còn thời gian tự đi sa ngã. Ý nghĩ duy nhất trong hiện tại của hắn chính là nhanh chóng vực dậy, sau đó bóp chết cái nữ nhân này!
“Thiếu phu nhân, thiếu gia từ sau khi ngài đi ra ngoài vẫn luôn ở trong phòng tắm không ra, ngài có muốn hay không…..” Người hầu cũng sợ hãi tính cách quỷ súc của Tiêu Liệt, cho nên phàm là gặp chút chuyện gì, phản ứng đầu tiên chính là tìm Đường Hoan giải quyết.
Rốt cuộc Thiếu phu nhân là dám ở trước mặt thiếu gia rít gào, lại mặt không đổi sắc mà vẫn tồn tại a!
Từ sau khi nàng ra ngoài, liền vẫn ở trong phòng tắm không ra?
Đường Hoan tức khắc cả kinh.
Trong đầu đã hiện ra một ít trường hợp thảm thiết.
Vì thế ba bước thành hai bước, vội vàng hướng phòng Tiêu Liệt chạy qua.
Nàng tuy rằng ghi hận Tiêu Liệt đánh nàng một roi, nhưng cũng còn không tàn nhẫn đến nỗi ngóng trông hắn chết.
Mở cửa phòng, chạy đến trước phòng tắm.
Cửa khóa.
Đường Hoan tính tình cũng rất hổ báo, hoặc là không làm, hoặc đã làm phải làm đến cùng, liền trực tiếp hướng cửa tông vào. Cửa phòng tắm bị nàng tông cho loảng xoảng, bởi vì quá mức sốt ruột nên tiếng khàn khàn gầm nhẹ bên trong cánh cửa nàng cũng không có nghe được.
“Phanh……” Một thanh âm vang lên.
Cửa phòng tắm ngạnh sinh sinh bị Đường Hoan tông hỏng.
Không có bồn tắm đầy máu loãng như trong tưởng tượng, cũng không có cánh tay với vết cắt sâu tới xương vô lực rũ bên bồn!
Đường Hoan chớp chớp mắt.
Sau đó lại chớp chớp mắt.
Hảo mẹ nó xấu hổ a!
Nàng nguyên bản cho rằng, nguyên bản cho rằng……..
“Lâm Dĩ Hoan!” Tiêu Liệt đã nhớ không rõ đây là lần thứ bao nhiêu mình bạo nộ mà rống tên nữ nhân này. Nếu không phải hắn hiện tại đi đứng không tiện, hắn hận không thể lập tức cùng nàng đồng quy vu tận!
Hắn chưa bao giờ chật vật bất kham thế này!
Phòng tắm Tiêu Liệt là phòng tắm thượng hạng, mặt gỗ trên sàn mài đến bóng lưỡng, cách bồn tắm xa xa còn trải một thảm nhung thập phần phô trương. Một gian phòng tắm thế nhưng đủ cho gia đình nhà nghèo ở! Chính là hiện tại trong phòng tắm chỉ có hai người, không khí thập phần xấu hổ, một cái bạo nộ như sấm, một cái mặt đầy mộng bức còn mang theo điểm lấy lòng.
Đường Hoan nhìn thoáng qua người ngồi dưới đất đang hoảng loạn muốn đem quần kéo lên, nhưng là vì chân không có lực mà căn bản không thể mặc quần áo như người bình thường. Hắn tay chân luống cuống, lại bởi vì tức mà sắc mặt vốn đen như đáy nồi còn mang theo chút đỏ lên.
“Ngươi còn xem?! Còn không nhanh cút đi!” Tiêu Liệt rống giận.
Đường Hoan nhìn thoáng qua da đùi màu đồng cổ kia, tấm tắc, thật là cơ bắp hữu lực nga!
Sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài mà đi qua.
“Ngươi lại đây làm gì? Ta bảo ngươi cút đi a! Ngươi điếc sao!”
Đường Hoan cũng không nói gì, chỉ là đi qua đem Tiêu Liệt từ mặt đất nâng lên. Nam nhân thật nặng, Đường Hoan thở hồng hộc, chỉ cảm thấy chính mình sắp té theo hắn!
“Ngươi hôm nay ở trong phòng tắm ngốc lâu như vậy chính là vì tự mình mặc quần áo?” Đem người vừa đỡ vừa ôm đặt lên xe lắn, Đường Hoan cảm thấy được áo sơ mi Tiêu Liệt toàn bộ đều đã ướt, vì thế duỗi tay cởi nút áo của hắn.
Đường Hoan nhìn lướt qua khăn lông đặt trên giá, người nam nhân này cũng thật là đủ quật cường, hắn với không tới khăn lông liền tình nguyện một thân mặc quần áo ướt cũng không kêu người hầu tiến vào hỗ trợ.
Tiêu Liệt căm giận bắt lấy tay nàng “Ngươi làm gì!”
“Ngươi mặc một thân quần áo ướt, hiện tại thời tiết lại tương đối lạnh, rất dễ cảm mạo.” Đường Hoan nhẫn nại mà giải thích.
Tiêu Liệt sở dĩ có thể làm vai ác Boss cũng xác thực có chỗ hơn người. Người bình thường sau khi hai chân bị tàn phế đại đa số đều sẽ áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, nhưng hắn sẽ không tồn tại giống một phế nhân như vậy. Hắn sở dĩ nỗ lực muốn tự mặc quần áo có lẽ cũng là hy vọng mình có thể sống như một cái người bình thường đi.
s
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!