Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp
Chương 13
Giờ nghỉ trưa, tôi buồn ngủ nằm nhoài trên bàn nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, mưa mấy ngày liền khiến tâm trạng của tôi có chút cáu kỉnh vô cớ.
Tôi đứng dậy đi đến phòng ăn để rót cốc nước ấm, sau khi quay về chỗ ngồi được một lúc thì Tôn Dĩnh trượt ghế đến cạnh tôi, nhìn tôi đầy phấn khích.
Tôi nhận thức sâu sắc về mức độ khoa trương của câu chuyện phiếm.
Đúng như dự đoán, Tôn Dĩnh ném cho tôi một gói kẹo mềm sau đó bí ẩn nói: “Chuyện phiếm mới nhất, không dối trên lừa dưới.”
Tôi cầm gói kẹo mềm bỏ lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô, lắc đầu: “Không muốn nghe, tôi không có hứng thú với chuyện phiếm của con gái các cô.”
Nghe xong, Tôn Dĩnh không có ý định từ bỏ chủ đề này, tiếp tục nói: “Không phải, là của Sếp Bách.”
“Sếp Bách?” Tôi tò mò hỏi.
“Ừ.” Tôn Dĩnh gật đầu, tâm hồn thích chém gió của cô ấy lại trỗi dậy: “Trong cuộc họp buổi sáng, cậu không phát hiện Sếp Bách vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua sao?”
Tôi thực sự không nên hy vọng vào lời bàn tán trong miệng của Tôn Dĩnh, hôm qua Bách Vũ đã ở nhà tôi, đương nhiên buổi sáng trực tiếp đến công ty nên anh ấy vẫn chưa đổi quần áo là chuyện rất bình thường. Tôi không hiểu chuyện này có gì đáng phải làm ầm lên, hỏi: “Thì sao chứ?”
Tôn Dĩnh lắc đầu lia lịa khi nghe tôi hỏi, cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt “Không thể khiến cậu nghĩ mau lẹ lên được”, nói: “Điều này cho thấy Sếp Bách đã hẹn hò vào tối qua. Mọi người trong công ty chúng ta đều nghĩ sếp Bách là người lạnh lùng cơ! “Nói xong lập tức thở dài, giọng điệu có phần ghen tị: ” Không biết cô gái nào may mắn như vậy.”
Để cho cô phải thất vọng rồi, người sếp Bách đêm qua “hẹn hò” không phải là cô gái nào cả mà là chàng trai đang ngồi cạnh cô đây này, tôi thầm oán thán trong lòng.
Thấy tôi vẫn không hứng thú lắm, Tôn Dĩnh chép miệng, bỏ lại một câu: “Cậu nghỉ ngơi đi.” Sau đó cô ấy biến mất tăm.
Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, những cành cây bên đường bị gió lay nhẹ, tôi quay lại dựa lưng vào bàn.
Buổi chiều, chỉ có một số dữ liệu đơn giản và thông tin khách hàng cần được sắp xếp. Sau khi hoàn thành, tôi nhìn đồng hổ hiển thị 16:49. Tôi duỗi người vươn vai, chờ đến 5h để tan làm.
Thời tiết như hôm nay khiến tôi thật sự không muốn ra ngoài một tí nào, chỉ muốn về nhà yên tĩnh thôi.
Năm giờ tan sở, mọi người trong tổ công tác đều tới nhà hàng đã đặt chỗ trước. Tôi và Tôn Dĩnh không có xe riêng nên cả hai đi bằng tàu điện ngầm đến.
Khi tôi và Tôn Dĩnh đến nhà hàng thì mọi người cũng đã đến, bàn ăn được thiết kế kiểu bàn tròn rất lớn, có hai chiếc ghế dài dựa vào tường, tôi ngẫu nhiên chọn một ghế trống để ngồi, Tôn Dĩnh thì ngồi bên cạnh tôi. Một lát sau mọi người cũng bắt đầu gọi món.
Gọi đồ ăn xong, Lý Tường đột nhiên nhận điện thoại, sau khi cúp máy, anh ta cười nói: “Sếp Bách đến rồi, tôi đi đón sếp đây.” Sau đó anh ta chạy ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Tôi vẫn chưa hiểu tại sao đột nhiên Bách Vũ lại đến tham dự buổi tụ tập của nhân viên bộ phận. Nghe đồng nghiệp nói anh ấy chưa bao giờ tham dự bữa tiệc như thế này. Tôn Dĩnh ở bên cạnh phấn khích, buôn dưa cùng các đồng nghiệp khác rất nhiệt tình, sau đó tiến lại gần tôi, nói nhỏ: “Tôi muốn đi vào nhà vệ sinh trang điểm một chút.” Nói xong, cô ấy nhanh chóng chạy ra khỏi bàn ăn.
Tôi không thể nào hiểu nổi tại sao phải trang điểm khi đang ăn? Tôi thậm chí còn không thèm nghĩ đến chuyện đó. Tôi lấy điện thoại định lướt một lát. Nhưng điện thoại đã hết pin sập nguồn! Còn không biết nó sập nguồn từ lúc nào!
Tôi chán nản đặt điện thoại xuống, nhàm chán vò chiếc khăn trải bàn được thêu tinh xảo trước mặt.
Từ vị trí ngồi tôi có thể nhìn thấy cửa phòng ăn được đẩy ra, tôi ngước đầu lên nhìn, thấy Lý Tường bước vào trước với nụ cười nịnh nọt, Bách Vũ cũng đi theo sau.
Bách Vũ sau khi bước vào phòng ăn, hơi cúi đầu cởi bỏ chiếc áo bành tô màu đen, lộ ra chiếc áo sơ mi màu xám nhạt bên trong, tôi nghe những người khác nói: “Hoan nghênh Sếp Bách.”
Bách Vũ tùy tiện để áo bành tô trên cánh tay, khẽ gật đầu, Lý Tường cười đưa tay ra: “Sếp Bách, để em cầm áo giúp anh nhé?”.
Bách Vũ liếc Lý Tường một cái, mặt không chút cảm xúc, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Lý Tường có vẻ hơi xấu hổ, nói “Được”, lập tức xoay người đi về chỗ ngồi, kéo ghế bên cạnh, nói với Bách Vũ: “Sếp Bách, ngồi ở đây.”
Bách Vũ không thèm đếm xỉa tới, nhìn xung quanh một chút, anh nhìn tôi sau đó nhướng mày, đi về phía tôi, kéo chiếc ghế bên cạnh tôi, khoác áo trên lưng ghế rồi ngồi xuống.
Mọi người trong phòng ăn đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi, tôi sờ mũi, vuốt mặt, có cảm giác khá bồn chồn.
Lúc này, người phục vụ đi vào trở thành vị cứu tinh giải vây giúp tôi, ánh mắt mọi người đều chú ý vào món ăn khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Tôn Dĩnh quay lại, cô ấy biết mình đã bị mất chỗ ngồi, cô đến ngồi bên cạnh Lý Tường với vẻ mặt buồn bã.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!