Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp
Chương 18
Trằn trọc?!
Không ngủ được vào ban đêm?!
Giọng nói của anh hiển nhiên rất nhẹ nhàng, nhưng lại truyền đến tai tôi từng chữ có chút nặng nề, đè lên trái tim tôi, để lại trong lòng tôi một thứ ánh sáng óng ánh khác thường, giống như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, âm vang không ngừng gợn sóng trong trái tim tôi.
Tôi nhích đầu tránh bàn tay đang không ngừng vân vê lỗ tai tôi, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoa nắn, dường như mang theo một luồng điện khiến toàn thân tôi tê dại.
Bách Vũ không vui nhìn hành động lảng tránh của tôi, chậm rãi bỏ tay xuống, hơi lùi về phía sau, vẫn cúi đầu nhìn tôi, hỏi: “Em có muốn ra ngoài không?”
Nói đến đây, tôi lập tức tỉnh táo lại, nhớ ra mẹ của Bách Vũ vẫn đang ở bên ngoài, tôi gật đầu, sau đó nhìn lướt qua bộ quần áo đang mặc trên người, sau khi suy nghĩ kĩ mới hỏi: “Sếp Bách, quần áo của em đâu?”
Bách Vũ búng trán tôi một cái: “Vừa rồi còn gọi anh ơi, bây giờ sao lại gọi Sếp Bách?”
Tôi đưa tay sờ sờ chỗ trán bị anh búng lên, không đau nhưng hơi tê, tôi lựa chọn bỏ qua vấn đề này, sau đó từ từ ngẩng đầu nhìn trần nhà với vẻ mặt khó hiểu, nói: “Em muốn thay quần áo.”
Bách Vũ có vẻ không quá vướng bận vấn đề xưng hô này nọ, nói: “Chờ một chút.” Nói xong bước thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Khi tiếng bước chân của Bách Vũ không còn nữa, tôi cử động cái cổ cứng ngắc của mình, đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt nóng bừng. Lúc nào cũng thế, chỉ cần tôi đối mặt với Bách Vũ, tôi dường như không giống tôi nữa. Sự đụng chạm của anh không làm tôi cảm thấy chán ghét mà còn không nhịn được đỏ mặt tim rung.
Tôi xoay người, dụi trán nóng bỏng vào bức tường lạnh lẽo, không nhịn được lấy tay đập nhẹ vào bức tường, thầm nghĩ bản thân thật sự không phải thích đàn ông….
Không mất nhiều thời gian, Bách Vũ cầm quần áo và chiếc điện thoại di động đã biến mất của tôi đưa cho tôi: “Quần áo đã giặt sạch rồi đó, anh cũng đã sạc điện thoại giúp em.”
Tôi cầm lấy quần áo và điện thoại trên tay anh, tâm trạng rối bời nghĩ, hôm qua anh thay quần áo cho tôi, vậy có làm gì với tôi không?
Tôi lén liếc nhìn một cái, Bách Vũ nhìn lại khẽ nhướng mày, hiển nhiên không có ý định giải thích cái gì.
Tôi cắn môi, ôm quần áo đi vào phòng tắm, sau khi thay quần áo, tôi ngửi được mùi thơm thoang thoảng, còn có mùi hương nước hoa mà tôi thường ngửi thấy trên cơ thể Bách Vũ, khiến bản thân nhất thời ngơ ngác….
||||| Truyện đề cử: |||||
Tôi lắc đầu mở điện thoại lên, mỗi lúc đều có tin nhắn hiện lên, sau khi đọc một vài tin nhắn, tôi cất điện thoại vào túi quần rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc tôi bước ra, Bách Vũ đang dựa vào tường xem điện thoại, thấy tôi đã thay quần áo, anh đứng thẳng dậy, điện thoại trong tay được anh cất vào túi quần. Anh đưa tay ra nắm lấy tay tôi, đặt bộ quần áo ở nhà trên đầu giường.
Tôi thở hắt một hơi nhìn anh, nói: “Tốt hơn là em nên quay về.”
Bách Vũ nhếch miệng, khẽ cười một tiếng, cúi người tới gần tôi, đùa bỡn: “Muốn chạy sao? Đã muộn rồi.”
Dứt lời, anh duỗi tay ra nắm chặt cổ tay tôi, sau đó di chuyển xuống nắm chặt lòng bàn tay, tôi nhìn xuống bàn tay đang bị nắm của chính mình, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh, anh….làm gì vậy!”
Thấy tôi lắp bắp liên tục nói từ “anh”, Bách Vũ cười cười, sau khi đưa tôi ra khỏi phòng ngủ, anh thản nhiên an ủi: “Đừng lo lắng, anh sẽ không làm gì em.”
Vừa bước tới phòng khách, mẹ của Bách Vũ cũng từ trong bếp bước ra, tôi giật mình, vội vàng tách khỏi tay Bách Vũ, đứng ngồi không yên.
Bách Vũ còn chưa kịp nói gì, tôi đã bị mẹ anh nhiệt tình kéo đến sô pha, vừa ngồi xuống, mẹ anh nắm lấy tay tôi, cười nói: “Hề Dương, con có nhớ dì không? Lần trước dì có nói chuyện với con qua điện thoại đó. Cuối cùng thì gia đình dì cũng có thêm người sống ngoài dì và bố nó! Ôi, trông con thật tuyệt… “
Mẹ Bách Vũ quá nhiệt tình, nhiệt tình đến mức làm tôi hết hồn. Mặt tôi hết sức tội nghiệp đưa mắt cầu cứu Bách Vũ đang đứng bên cạnh.
Có thể là biểu hiện của tôi quá mức đặc sắc, Bách Vũ cúi đầu sờ sờ mũi, tôi nhìn khóe môi của anh, tôi thề là anh ấy nhất định kìm nén hết sức để không bật cười! Nhưng vẫn không thể kìm được!!!
Bách Vũ hắng giọng ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa tay sờ đầu tôi, nói: “Mẹ, khó khăn lắm con mới mang được người về. Mẹ đừng làm em ấy sợ mà chạy mất.”
Tôi nở nụ cười, cười tươi nhất có thể, liên tục xua tay nói với mẹ Bách Vũ: “Dì ơi, không có, không phải như vậy đâu ạ.”
Mẹ Bách Vũ không để ý đến lời giải thích của tôi, còn cho rằng hành động của tôi là vì đang ngượng ngùng nên dì càng vui vẻ hơn nói: “Con đợi một lát đồ ăn sẽ xong ngay thôi.” Nói xong dì đứng dậy quay lại bếp, tiếp tục công việc.
Khi mẹ Bách Vũ bước vào phòng bếp, tôi quay đầu lại nhìn anh, trầm giọng nói: “Có phải dì hiểu lầm gì đó không?”
Bách Vũ dựa lưng vào sô pha, hai chân duỗi thẳng một cách thoải mái, một tay buông thõng bên hông, cả người lộ vẻ lười biếng, sau khi nghe câu hỏi của tôi, anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc của tôi, thản nhiên thay đổi chủ đề: “Em có đói không? Có muốn ăn bánh gato không?”
Tôi bị anh làm cho phân tán chủ đề, nghĩ bây giờ ăn bánh gato thì lát nữa sẽ không ăn nổi nên lắc đầu: “Không muốn ăn.”
Bách Vũ xoa nhẹ đầu tôi, nhìn đĩa hoa quả trên bàn trà nói: “Có muốn ăn trái cây không?”
Ánh mắt tôi nhìn trái táo trong đĩa hoa quả một lúc, nhưng tôi không muốn gọt vỏ, vì vậy vẫn tiếp tục lắc đầu nhìn anh, nói: “Không muốn.”
Nghe vậy, Bách Vũ hơi nhướng mày, thu tay lại ngồi thẳng lưng, từ trong đĩa hoa quả lấy ra một quả táo to màu đỏ, tìm bên cạnh đĩa có một con dao gọt.
Anh ấy cụp mắt xuống, khéo léo dùng dao cắt vỏ táo. Tôi nhìn anh thành thạo ném vỏ vào thùng rác, nhất thời kinh ngạc không nói nên lời….
Có lẽ là bởi vì vẻ mặt của tôi quá kinh ngạc, Bách Vũ cười nhẹ nói: “Chờ một chút.” Nói xong lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lúc Bách Vũ quay lại, trên tay anh ấy đang cầm một chiếc đĩa đựng quả táo đã được cắt nhỏ ra và một chiếc nĩa nhỏ, anh ấy đưa đĩa cho tôi: “Cầm cẩn thận.”
Tôi nhìn chăm chú vào cái đĩa nhỏ nói “cảm ơn”, làm sao anh ấy biết tôi muốn ăn táo nhỉ?
Sau khi Bách Vũ ngồi lại bên cạnh tôi, anh ấy lại xoa đầu tôi, dùng ngón tay nghịch tóc tôi.
Một lúc sau tôi tự hỏi có phải Bách Vũ nghiện sờ đầu tôi hay không?
Ăn một miếng táo trong miệng, tôi đặt cái đĩa đang cầm trên tay xuống bàn, lấy tay gỡ bàn tay Bách Vũ đang nghịch tóc tôi, còn chưa kịp rút tay về đã bị anh nắm chặt lấy.
Lòng bàn tay của anh khô ráp và ấm áp, những ngón tay mảnh khảnh thật nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay tôi, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp những nơi mà anh sờ qua, kích thích dây thần kinh khiến cho tôi không có cách nào rút tay ra được.
Bách Vũ không những không cho tôi rút tay mà còn từ từ đưa tay tôi đặt lên môi anh với tốc độ có thể nhìn thấy rõ ràng nhất, sau đó để lại nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên mu bàn tay, sau đó ngước lên nhìn tôi với đôi mắt ngập tràn ý cười, đôi mắt ấy lúc này trong veo và tỏa sáng.
Tôi sững sờ nhìn anh, nhịp tim của tôi như lỡ mất một nhịp, anh đang phạm quy đúng không! Đúng như vậy không!
Tôi kích động, nhanh chóng rút tay về, bởi vì trong miệng còn đang ăn táo nên hai má phồng lên, tôi mơ hồ nói: “Không phải anh nói sẽ không làm gì em sao? Sao anh lại làm thế này, sao anh lại….! Tôi cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, rặn ra một câu: ” Anh làm như vậy là sai rồi đó… “
Bách Vũ hơi nheo mắt khi nghe tôi nói, giọng nói mang theo ý cười, trầm giọng nói: “Nói đàng hoàng, đừng làm nũng.”
TÔI: “!!!???”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!