Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp
Chương 20
Khi xe chạy vào khu nhà, từ tầng trệt đến tầng hai tầng 3 đã sáng đèn, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, tiếng ti vi khá lớn của căn hộ nào đó. Những thứ này khiến cho khu nhà thường ngày tịch mịch như khoác một vỏ bọc khác.
Bách Vũ đậu xe dưới nhà tôi, sau khi mở dây an toàn, anh quay đầu lại nhìn tôi, giọng nói trầm thấp nghe không ra cảm xúc nào: “Ngày mai em có làm gì không?”
Ngày mai? Không có gì khác biệt cả, chỉ là ở nhà dọn dẹp, làm một số món ăn ngon, sau đó nằm trên ghế sô pha xem phim. Mở dây an toàn, tôi suy nghĩ một lúc mới nói: “Cũng không có gì đặc biệt.”
Bách Vũ nghe vậy khẽ cười, nụ cười rất nhẹ nhưng trong khoang kín lại nghe rất rõ ràng, tôi cảm thấy không khí trong xe trở nên mập mờ hư ảo.
Tôi có chút không thoải mái, chỉ muốn xuống xe càng sớm càng tốt, vì vậy tôi nói: “Sếp Bách, vậy em xuống xe trước.”
Nói xong, tôi vươn tay định mở cửa xe, nhưng cửa xe không có phản ứng, tôi cầm nắm cửa, vẻ mặt khó hiểu nhìn Bách Vũ: “Sếp Bách, anh khóa cửa xe sao?”
Tôi thấy vẻ mặt anh kiểu “đương nhiên rồi”, anh gật đầu khẽ “ừm”, nhắc nhở tôi: “Anh còn chưa nói xong”
Dứt lời, anh duỗi tay bật đèn nóc xe, sau đó chống tay lên ghế của tôi, càng lúc càng nhích gần tôi, chẳng mấy chốc tôi bị ép dựa vào lưng ghế, không dám di chuyển.
Đôi mắt anh trầm tĩnh và dịu dàng dưới ánh đèn của mui xe, một lúc sau, anh bình thản nói: “Ngày mai em có muốn đi họp lớp với anh không?”
Ở cự ly gần ánh mắt tôi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, nhìn sống mũi cao và đôi môi khẽ nhếch lên, trong phút chốc, tim tôi liên tục đập nhanh.
Tôi trợn mắt không dám nhìn thẳng vào anh, một lúc sau tôi mới bình tĩnh lại nhẹ giọng nói: “Lớp anh họp lớp, em… em đến đó làm gì?”
Nói xong, tôi duỗi một tay ra, dùng ngón tay chọc vào ngực anh, ngẩng khuôn mặt đang nóng rực lên nhìn anh, cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu cho anh kiểu “anh lùi lại một chút được không…”
Bách Vũ cúi đầu liếc nhìn ngón tay của tôi, lặng lẽ đưa tay lên nắm chặt, khẽ cười, nói tiếp: “Có thể đưa người nhà đi cùng.”
Ngụ ý rất rõ ràng…
Tôi ngơ ngác nhìn anh và cố rút ngón tay ra, nhưng bị giữ lại chặt hơn. Lòng bàn tay của anh thật ấm, tôi cảm thấy ngón tay mình bắt đầu đổ mồ hôi, sự nóng bỏng nhanh chóng lan rộng ra khắp cơ thể.
Tôi xoa xoa má bằng bàn tay còn lại của mình, hơi nóng. Đột nhiên tôi thấy rất may vì Bách Vũ đã chặn ánh đèn trên đầu tôi.
Dưới tầm nhìn lờ mờ này, anh sẽ không thấy được tôi đang sắp bùng cháy…
Nhìn thấy ánh mắt tập trung của Bách Vũ, tôi không dám phân tâm, cố gắng bình ổn lại nhịp tim, trả lời trôi chảy nhất có thể: “Nhưng chúng ta vẫn chưa ở bên nhau, em không phải là bạn trai của anh… ờ…. không phải người nhà. “
Nghe vậy, khóe miệng Bách Vũ khẽ giật giật, cười tủm tỉm: “Hiện tại vẫn chưa…” Anh dừng lại một tí, giọng nói trầm xuống, nói: “Nhưng tương lai sẽ là người nhà mà, đúng không?”
Tôi ngây người “A” một tiếng, lo lắng nuốt nước bọt, vô thức liếm môi, cố gắng cứng rắn nói: “Sếp Bách, anh lại trêu chọc em, em không nói gì hết, em muốn xuống xe.”
Nghe vậy, Bách Vũ cũng không buồn bực, nhíu mày nhìn tôi không chớp mắt, đáy mắt anh đen như mực, càng lúc càng nhuốm màu đen. Một lúc sau, anh chậm rãi cười cười, tiếng cười phát ra dường như có thể nghe thấy âm rung của dây thanh quản.
Tôi sững sờ nhìn anh, không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy Bách Vũ từng li từng tí nhích lại gần, tôi theo phản xạ nhanh chóng dùng tay che miệng lại, miệng tôi bị tôi dùng tay đè chặt, âm thanh đứt quãng đè nén phát ra: “Anh đang làm gì…”
Nhìn thấy động tác của tôi, Bách Vũ sửng sốt một chút, sau đó chuyển vị trí, hôn nhẹ lên trán tôi, vừa chạm liền lưu luyến tách ra.
Sau khi lùi về phía sau một chút, Bách Vũ hơi cong lên khóe môi, ánh mắt mang theo ý cười.
Bởi vì đôi môi ấm áp và mềm mại của Bách Vũ, trán tôi càng nóng hơn, máu trong não dường như bắt đầu đông lại, cơ thể tôi đột nhiên trở nên căng cứng, tôi đờ đẫn đưa tay lên trán với vẻ mặt vô hồn.
Bách Vũ lặng lẽ quan sát phản ứng của tôi, sau khi nhướng mày, lại nghiêng đầu một lần nữa áp xuống, nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi và má tôi khiến cho chỗ đó có chút ngứa, lướt đến khóe môi anh dừng lại một chút sau đó hôn mạnh hơn.
Tôi nín thở một lúc, đầu óc trống rỗng và cảm giác ngứa ran vì nụ cứ không ngừng quấn lấy tôi, tim tôi bắt đầu tê dại, lồng ngực đang không ngừng nóng lên.
Bách Vũ dường như không có ý định hôn sâu hơn mà chỉ là một cái chạm nhẹ để thưởng thức, anh lùi lại, cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt thoải mái hiện ý cười, đôi mắt anh còn tỏa ra tia sáng.
Tôi nhìn thẳng vào anh, trong nháy mắt lộ ra vẻ bối rối, vô thức liếm liếm môi, nhỏ giọng nói mang theo âm mũi: “Anh, anh… Anh không thể ỷ vào sức lực mình lớn hơn em rồi muốn… Anh mà cứ như vậy… là em giận luôn đó… “
Nói xong, tôi lập tức quay mặt sang chỗ khác, bởi vì sức lực không đủ nên giọng nói có hơi yếu ớt.
Bách Vũ hai mắt chậm rãi nheo lại, đáy mắt dường như có một ngọn lửa lớn đang bị che đi, giọng nói anh trầm thấp hơi khàn khàn: “Hề Dương, lúc này rồi còn muốn làm nũng sao.”
Tôi sửng sốt trước lời nói mơ hồ của Bách Vũ, tôi khóc không ra nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em không phải làm nũng, là anh tự suy diễn.” Ngừng một lát, tôi lén liếc nhìn anh, thanh âm ngày càng to hơn, nói: “Anh nên nhìn nhận một cách khách quan”.
Tôi cảm thấy bàn tay đang nắm tay tôi khẽ chuyển động, tôi nhìn xuống thấy Bách Vũ từ từ mở tay ra, sau đó thở dài một tiếng, ngón tay anh lại gãi chóp mũi tôi, sau đó ngồi thẳng dậy, nhấn khóa mở cửa bên cạnh ghế lái, thản nhiên chống tay lên khung xe, tựa lưng vào thành ghế, cúi đầu nhìn tôi, khẽ thở dài nói: “Không có cách nào khách quan.”
Giọng gần như thấp giọng nỉ non, trong không gian kín này đây là lần đầu tiên tôi muốn sát lại gần đối phương, ý muốn này càng lúc càng rõ ràng.
Không đợi tôi nói, Bách Vũ đột nhiên giơ tay tắt đèn nóc xe, tầm nhìn trong xe lập tức trở nên mờ mịt, tôi chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt từ đèn đường ngoài cửa sổ để nhìn anh, nhưng tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ có đôi mắt Bách Vũ vẫn đang rực cháy..
Ánh mắt thiêu đốt khiến tôi có chút chột dạ, suy nghĩ xong, tôi run run hỏi: “Anh bây giờ còn có thể lái xe sao?”
Bách Vũ nghe xong liền sửng sốt, sau đó thấp giọng cười một tiếng, trong giọng nói có chút vui mừng: “Vậy em muốn giữ anh lại sao?”
Tiếng cười trầm thấp và đầy thu hút khiến khuôn mặt vất vả lắm mới hạ nhiệt của tôi lại tiếp tục nóng lên, tôi há miệng rồi ngậm lại, tôi không cố ý đâu, có gì đáng cười đâu! Đừng cười!
Thấy tôi không nói chuyện, Bách Vũ duỗi tay xoa xoa tóc tôi, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ véo má tôi, nhẹ nhàng xoay đầu tôi về phía anh, sau đó buông tay ra nói: “Được rồi, không chọc ghẹo em nữa, nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai anh đến đón em “
Bách Vũ vừa dứt lời, phía xa có đèn xe ô tô đột ngột chiếu tới, ánh sáng quét qua khuôn mặt anh, một lớp ánh sáng trắng xuất hiện ở khóe mắt và lông mày của anh khiến cho đôi mắt anh trở nên thâm thúy và tĩnh lặng hơn khiến người khác giật mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!