[ Hệ thống số 0111 đang tái nhập vào thế giới…!đăng nhập hoàn thành, hạ cánh thành công.
]
[Đang tải thông tin nhận dạng cơ bản…]
[Tên: Thẩm Dịch.
Giới tính: Nam
Thông tin cơ bản: Cha mẹ đã ly hôn, sống một mình, học sinh mới chuyển vào lớp ba của một trường trung học phổ thông ở một thành phố nào đó…]
Những người ở hành lang của tòa nhà giảng dạy đều là các học sinh đang túm năm tụm ba kết bạn đùa giỡn, tràn ngập cảm xúc trẻ trung.
Không khí trong khuôn viên trường tràn đầy sức sống.
Tòa nhà dạy học lầu ba đều là học sinh lớp ba chiếm giữ, trong giờ nghỉ giải lao, học sinh trong lớp nói chuyện nhỏ giọng, còn có người đang xoát lại bài kiểm tra, không khí học tập rất sôi nổi.
Ở hàng cuối cùng gần cửa sổ, một nam sinh mặc đồng phục học sinh đang nằm trên bàn, góc này thường ít người qua lại nên yên tĩnh hơn những chỗ khác.
Khi hệ thống 0111 mở mắt ra, nó đã trở thành Thẩm Dịch.
Mái tóc đen nhánh của hắn có chút lộn xộn vì giấc ngủ, đôi mắt sâu thẳm quét qua mọi ngóc ngách trong lớp, hắn nhìn xuống tay mình, di chuyển đầu ngón tay, trong đầu tràn ngập thông tin cụ thể về thân thể này.
Hắn tên Thẩm Dịch, năm nay 18 tuổi, mới chuyển đến trường học này không lâu, tính cách không tốt, chuyển trường nguyên nhân là vì đánh nhau — đây là hệ thống tổng bộ tạo ra thân thể cho hắn.
Trước kia trải qua tựa hồ không được tốt cho lắm, hắn có lý do hoài nghi hệ thống tổng bộ đang giở trò đồi bại với mình.
Một giọng nam lãnh đạm đột nhiên vang lên trong đầu Thẩm Dịch, đây là hệ thống 067 đến giám sát Thẩm Dịch, [Danh tính sau khi vào thế giới được tạo ra một cách ngẫu nhiên.
】
Thẩm Dịch để khuỷu tay lên bàn, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, 【 Tôi chỉ nói đùa một chút thôi, đừng nghiêm túc như vậy.
】
Hệ thống: 【Thông tin của đối tượng đã được gửi đi.
】
Thật là một chút đáng yêu cũng không có.
Một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm lay động những sợi tóc trên trán của Thẩm Dịch, hắn nheo mi dường như là đang híp mắt lại.
Đây là một thế giới bắt nguồn từ một cuốn tiểu thuyết, và nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết là Phó Dư Hạc.
Phó Dư Hạc ban đầu sống trong một gia đình giàu có, nhưng lại là nhân vật chính của tiểu thuyết nam chủ nên cuộc sống của Phó Dư Hạc được định sẵn là không ổn định, khi anh còn nhỏ, cha mẹ anh qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, chỉ còn lại anh cùng với một người em trai và một khối tài sản thừa kế lớn.
Sau khi cha mẹ qua đời, nhiều người xung quanh anh đã thay đổi, dì cả và dì hai thèm muốn tài sản của gia đình anh, dùng mọi thủ đoạn với Phó Dư Hạc lúc đó còn chưa thành niên, cố gắng dụ dỗ anh giao ra một phần tài sản thừa kế của anh.
Nhưng Phó Dư Hạc có chủ kiến của riêng mình, anh ấy thông minh từ nhỏ và tính cách cũng bướng bỉnh, anh nhìn thấu người thân của mình bày mưu tính kế, mặc dù lúc đó tuổi còn nhỏ, nhưng anh không để người thân của mình nhận được bất kỳ lợi ích nào, chẳng qua mối quan hệ với họ rất căng thẳng.
Kể từ khi cha mẹ qua đời, mọi người xung quanh anh dường như đều biến thành lang sói, hổ báo, bày ra bộ mặt xấu xa tham lam với anh, anh giống như một chiếc thuyền lênh đênh trên mặt hồ, luôn cô độc không người chống lưng.
Lòng tốt tự nhiên của anh ấy đã biến mất từng chút một trong một môi trường như vậy.
Vào thời điểm đó, tác phong không lưu tình của anh cuối cùng trở thành một từ lạnh lùng và tàn nhẫn trong miệng người khác.
Trong kinh doanh, anh ấy là một người có tài nhưng cũng phải chịu nhiều thua lỗ thầm kín, khi còn học đại học, anh cùng bạn làm một dự án, nhưng thua lỗ, bạn bè liền đùn đẩy trách nhiệm cho anh.
Cùng loại sự tình tương tự chỉ nhiều lên chứ không ít đi, trái tim anh cũng dần trở nên lạnh lùng và cứng rắn.
Phó Trừng, người em trai sống sót sau tai nạn xe hơi của cha mẹ mình, là hơi ấm duy nhất của Phó Dư Hạc.
Nhưng hơi ấm duy nhất ấy cũng không được lâu dài.
Không lâu sau khi Phó Trừng học xong năm thứ ba trung học, cậu bị người bắt cóc dùng để đe dọa anh trai mình.
Cậu ta là điểm yếu duy nhất của Phó Dư Hạc.
Phó Trừng vô tình chết trong vụ bắt cóc này.
Kể từ đó, Phó Dư Hạc đã hoàn toàn mất đi người thân của mình, sự mềm yếu duy nhất trong trái tim anh đã không còn, anh đã hoàn toàn trở nên đen tối, anh sẽ báo thù những người đó, và anh sẽ không dễ dàng để những người đó ra đi.
Cuối cùng, Phó Dư Hạc dường như đã đạt được thành công lớn, nhưng không có ai xung quanh anh ta.
–
Nhân vật chính Phó Dư Hạc là nhân vật mục tiêu của Thẩm Dịch– thay đổi kết cục hắc hóa của nhân vật chính, đây là nhiệm vụ cuối cùng của Thẩm Dịch với tư cách là một “hệ thống”, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn có thể hoàn toàn thoát khỏi thân phận “hệ thống”.
Nguyên tắc đầu tiên của hệ thống là làm theo hướng dẫn, nhưng kể từ thời điểm hệ thống có nhận thức về bản thân, nguyên tắc này đang dần sụp đổ, hắn sẽ có được cuộc sống của riêng mình.
Thẩm Dịch là một thành viên của hệ thống tự nhận thức đã thức tỉnh, đây là sự chuyển đổi từ hệ thống sang con người.
Nhân vật Thẩm Dịch không xuất hiện trong cốt truyện ban đầu, nhưng bây giờ Thẩm Dịch đã tiến vào thế giới, vai trò của hắn đã được thêm vào cốt truyện.
Trong cốt truyện, hắn là bạn học cấp ba của em trai nhân vật chính Phó Trừng, vì bắt nạt Phó Trừng, hắn đã bị anh trai của cậu là Phó Dư Hạc trừng phạt thảm hại.
Nhưng bây giờ hắn mới chuyển đến một ngôi trường này, và mọi thứ vẫn còn ở thời điểm ban đầu.
Điện thoại trong ngăn bàn rung lên vài cái, Thẩm Dịch đưa tay chạm vào điện thoại trong ngăn bàn.
Thẩm Dịch tùy ý vuốt mái tóc bị gió thổi bay, khớp ngón tay của hắn thon dài mảnh khảnh, động tác luồn mái tóc đen rất tùy ý lười biếng, tay còn lại lấy điện thoại ra mở khóa, trên đó có hai tin nhắn.
[ Từ Phàm Siêu: Người anh em, tôi dẫn tên nhóc kia lớp cậu đến nhà vệ sinh rồi, đợi lát nữa cậu hãy cho cậu ta một bài học.
】
[ Từ Phàm Siêu: Chậc chậc, tiểu tử này ngay cả hút thuốc cũng không biết, thật lãng phí.
】
Thẩm Dịch chuyển đến trường không lâu mới lẫn vào “Bất lương hội” này, cũng đã ở trong đó như vịt gặp nước, bởi vì hắn hào phóng, giàu có và thích đãi khách.
Hình như ở rất nhiều trường học đều có một đám người nhàm chán như vậy, mặt mũi lại thích làm sếp, lãnh đạo một đám đàn em xem ra là một việc rất danh giá và viên mãn.
Nhưng thực tế, chúng chỉ là một lũ cặn bã.
Tên nhóc kia…!nó là ai?
Thẩm Dịch nhìn tin nhắn trên điện thoại nghĩ nghĩ.
Hệ thống: [Em trai của Phó Dư Hạc cùng lớp với cậu.
]
“Rầm” -cánh cửa nhà vệ sinh nam bị đá tung, vang lên một tiếng động lớn, người bên trong trầm mặc chốc lát, cửa mở ra, một bóng người cao lớn đứng ở cửa.
Bình thường đồng phục học sinh mặc lên rất đẹp, vai rộng chân dài, trời vẫn còn nóng, người trong trường đều mặc đồng phục mùa hè, người ở cửa cũng không ngoại lệ, tay áo ngắn trên người nhìn rất ngầu.
Ánh mắt của Thẩm Dịch rơi vào đám người trong nhà vệ sinh, nhìn thoáng qua, tổng cộng có năm người, trong đó có một người tóc húi cua, vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng lại nói với Thẩm Dịch bằng giọng điệu quen thuộc: “Chết tiệt, cậu muốn chết à, động tĩnh lớn như vậy.”
Đây là Từ Phàm Siêu, người vừa gửi tin nhắn cho Thẩm Dịch.
Ánh mắt Thẩm Dịch dừng ở trên người thiếu niên đang cúi đầu ở giữa, nhìn không rõ vẻ mặt, nhưng phong thái của cậu ta cùng người bên cạnh khác hẳn, Thẩm Dịch liếc mắt một cái có thể khẳng định người đó chính là Phó Trừng.
Một cậu bé trăng trắng đáng yêu và đáng thương.
“Xin lỗi đã làm phiền.”khóe môi Thẩm Dịch hơi nhếch, khuôn mặt thanh tuấn thu hồi vẻ lãnh khốc, lộ ra vẻ vô hại, “Bất quá…!”
Hắn tiến lên mấy bước, đi tới bên cạnh Phó Trừng, tùy ý giơ tay đặt ở trên vai Phó Trừng.
Hết sức trìu mến ngăn cậu lại, cười rạng rỡ: “Cậu ấy còn phải làm bài tập của tôi, các cậu đang làm gì vậy?”
Phó Trừng biết Thẩm Dịch, cậu học cùng lớp với hắn, và cậu cũng đã nhìn thấy thẩm Dịch và những người này đi lại cùng nhau, vì vậy sau khi Thẩm Dịch đến gần cậu, lông mày của cậu nhăn lại, và đôi môi mím chặt của cậu trở nên trắng bệch.
Nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Phó Trừng, Từ Phàm Siêu đột nhiên nhận ra cái nhíu mày không vui, gã nhìn Thẩm Dịch một cách đầy ẩn ý, ”Được rồi, vì lợi ích của cậu, tôi sẽ không tranh cãi với tên nhóc này.”
Thẩm Dịch vẫn mỉm cười.
Những người đó sau khi ở lại không lâu liền rời đi, chỉ còn lại Thẩm Dịch và Phó Trừng trong nhà vệ sinh nam, Thẩm Dịch rút tay khỏi vai Phó Trừng.
Phó Trừng là một chàng trai có thân hình mảnh khảnh, nhưng cậu cũng cao 1,78 mét, không thấp, nhưng đứng bên cạnh Thẩm Dịch, cậu trông rất gầy và đáng thương.
Bóng của Thẩm Dịch bao trùm lấy cậu, cậu cảm thấy áp lực rất lớn, ngay lúc tinh thần căng thẳng, Thẩm Dịch xoay người đi vào buồng vệ sinh.
Sau một lúc nước chảy, có tiếng xả nước, sau đó, Thẩm Dịch bước đến bồn rửa và vặn vòi.
“Vừa rồi bọn họ làm cái gì?”Phó Trừng ý thức được hắn đang hỏi cậu, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì.”
Những người kia hỏi cậu có muốn hút thuốc không, cậu nói không, bọn họ cười nhạo cậu không có tính đàn ông, thậm chí còn tốt bụng đưa cho cậu một điếu thuốc, nói rằng sẽ dạy cậu hút thuốc, sau đó Thẩm Dịch đá cửa xông vào.
Thẩm Dịch vẫy vẫy nước trên tay, quay người lại gần, Phó Trừng so với hắn thấp hơn nửa cái đầu, hắn hơi khom người, tiến lại gần Phó Trừng, “Cậu có mùi thuốc lá, trong trường cấm hút thuốc…”.
“Tớ không…!không hút.” Phó Trừng không có nhiều niềm tin vào hai từ cuối cùng.
Thẩm Dịch dùng ngón tay ướt sũng véo cổ áo đồng phục của Phó Trừng, Phó Trừng theo bản năng lùi về phía sau, nhưng không né, ngón tay mát lạnh của hắn chạm vào làn da nơi xương quai xanh của cậu, động chạm rất rõ ràng.
Phó Trừng nuốt nước bọt.
Nó giống như một con dao mềm, treo trên đỉnh đầu cậu mà không rơi xuống, may mắn thay, Thẩm Dịch nhanh chóng rút tay lại, bàn tay đẹp như một tác phẩm nghệ thuật của chàng trai trẻ đưa ra trước mặt cậu, “Khói bụi, quần áo của cậu bị cháy rồi.”
Phó Trừng vội vàng cúi đầu, nhìn vết đen khó thấy trên cổ áo, hẳn là do tàn thuốc vừa rồi, cậu mím môi.
Chuông vào học vang lên, thanh âm trong trẻo vang vọng trong khuôn viên trường, nam sinh trước mặt đứng thẳng người, “Đi thôi.”
Phó Trừng sửng sốt.
Thế thôi…!bỏ đi?
Thẩm Dịch cảm thấy rằng nhiệm vụ cuối cùng này rất đơn giản, và nó có lẽ sẽ được hoàn thành sau khi tốt nghiệp trung học…!nhiều nhất là một năm.
Vì nguồn gốc của sự hắc hóa của Phó Dư Hạc nằm ở em trai anh ấy, nên bây giờ, hãy để hắn chăm sóc em trai thật tốt.
Lớp học rất yên tĩnh, lớp học này là lớp toán, giáo viên trên bục giảng đang giảng bài, bên dưới có học sinh đang viết một cách điên cuồng, còn có học sinh thì đang ngẩn ngơ, Thẩm Dịch vừa nghe vừa thưởng thức, xoay cây bút trong tay.
Sau khi tất cả các bạn học trở về chỗ ngồi trong lớp, hắn nhận ra rằng hắn và Phó Trừng đang ở bàn trước và bàn sau, và Phó Trừng đang ngồi ở phía trước hắn, thẳng lưng, rất nghiêm túc lắng nghe lớp học.
Thật là một học sinh giỏi.
Phó Trừng không biết mình đã làm gì, dường như cậu đang bị Thẩm Dịch theo dõi.
Cả buổi học buổi sáng, cậu như đứng trên đống lửa ngồi trên đống đinh, cảm giác như Thẩm Dịch đang nhìn mình như có như không, thỉnh thoảng cậu giả vờ tùy ý quay đầu lại, và điều cậu nhìn thấy là Thẩm Dịch lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảm giác trước đây của cậu đều giống như ảo giác.
Trong giờ ăn trưa, hầu hết học sinh trong lớp đã rời đi, chỉ còn lại một số ít ngồi ở chỗ của mình, Phó Trừng lấy thẻ ăn, đang chuẩn bị đi đến nhà ăn, cậu đứng dậy, phía sau cũng có âm thanh của chiếc ghế cọ sát mặt đất phát ra.
Thẩm Dịch cũng đứng dậy: “Ăn? Cùng nhau đi.”
“Ồ” Phó Trừng mím môi.
Cậu quả nhiên đã bị theo dõi.
“Đợi lát nữa ăn xong cậu có thời gian không?” Thẩm Dịch hỏi.
Phó Trừng siết chặt thẻ ăn trong tay, “Cậu có việc gì phải làm sao?”
Bình thường, những người như bọn họ sẽ lấy lý do “mời cậu ra ngoài nói chuyện” dẫn cậu đi, sau đó làm đủ mọi cách ép cậu làm những điều cậu không muốn làm.
“Ừm.” Thẩm Dịch gật đầu, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười ấm áp vô hại, “Lớp học buổi sáng tôi có một số câu hỏi không hiểu, cậu có thể giúp tôi không? Bạn học Phó.” “Tôi…!hả?”
Phó Trừng sửng sốt.
“Được không?” Nụ cười của Thẩm Dịch cực kỳ giả dối, ánh mắt trong veo, trong đó không có một tia trêu chọc ác ý, “Tôi trông cậy vào cậu.”.