Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương - Chương 11: 11: Người Thân Bình Thường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương


Chương 11: 11: Người Thân Bình Thường


Sáng hôm sau, ngoài cửa sổ bốc lên một tầng sương trắng dày đặc, các ô cửa kính đều bị sương mù bao phủ, tiết trời se lạnh, từng cơn gió lạnh thổi qua.
Ở tầng một của biệt thự, bóng dáng Phó Trừng đi đi lại lại, một lúc sau có tiếng bước xuống từ trên cầu thang, Thẩm Dịch là người cuối cùng ra khỏi phòng.
Hắn mặc một chiếc áo phông đen trên tay cầm chiếc áo khoác đồng phục học sinh, cách rửa mặt thô bạo làm tóc của hắn cũng bị ướt đẩy sang một bên, hắn đi xuống lầu ngồi vào bàn ăn nhận lấy đồ ăn từ tay Phó Trừng, là một bát cháo nóng.
“Sao giờ cậu mới tỉnh? Tối hôm qua uống nhiều lắm sao?” Phó Trừng nói.
Trước đây cậu đã từng ở nhà Thẩm Dịch vài lần, mỗi lần Thẩm Dịch sáng sớm sẽ xuống lầu chạy bộ, lúc hắn chạy bộ buổi sáng về thì Phó Trừng mới dậy.
“Giường của nhà cậu thật thoải mái.” Thẩm Dịch nói.
Phó Trừng cười: “Cậu thích thì có thể đến đây thường xuyên.”
“Cậu đang câu khách à.” Thẩm Dịch nói đùa, hắn nhìn Phó Trừng cười tủm tỉm, “Tôi có nên trả cho cậu ít tiền phòng không?”
Phó Trừng đưa tay ra: “Tôi giảm giá cho cậu, 800.”
Thẩm Dịch dùng ngón tay búng vào lòng bàn tay cậu: “Là ăn cướp.”
Phó Trừng cười, đôi mắt cậu cong lên.
Thẩm Dịch cúi đầu cầm thìa múc cháo ăn, “Anh cậu đi rồi à?”
“Đi rồi, khoảng sáu giờ liền ra ngoài.” Phó Trừng nói xong, dừng hai giây lại lẩm bẩm nói: ” Còn chưa ăn sáng.”
Thẩm Dịch cúi đầu khuấy cháo tôm nhạt trong bát, nói: “Có việc phải làm sao?”
Trốn tránh hắn sao?
Sau khi ăn sáng xong, hai người mặc đồng phục cùng nhau đến trường, nhà Phó Trừng có tài xế đưa đón thuận tiện hơn rất nhiều, hai người đến trường vừa lúc đúng giờ đọc sách buổi sáng.

Thẩm Dịch ngồi vào chỗ của mình, đi một đường từ cổng trường nửa đường chạy bộ vài bước, người có chút nóng kéo khóa đồng phục học sinh xuống.
Các học sinh trong lớp đều bận rộn với công việc của mình, có người đang viết bài kiểm tra đọc sách và học tiếng Anh, có người đang nằm trên bàn chợp mắt ngủ.

Trước mặt Thẩm Dịch đổi chỗ, trở thành hai nữ sinh đang ngồi, họ đang cầm sách nói chuyện ” Bài kiểm tra tiếng Anh lần trước của cậu được bao nhiêu?”
“106, bài kiểm tra tiếng Anh lần trước rất khó.”   
“Tớ nghĩ môn toán khó hơn một chút, tại sao cậu không hỏi tớ môn toán, tớ có thể giúp cậu môn tiếng Anh.”

” Được đấy, sau giờ học cậu đến nhà tớ nhá?”   
“Được – à, giờ tớ quyết định sẽ buông bỏ việc đu thần tượng để tập trung vào học tập thật chăm chỉ.”   
Cô gái nói một cách nhẹ nhàng, Thẩm Dịch ngồi ở phía sau ít nhiều có thể nghe thấy một vài câu, hắn lấy bút chì vẽ vẽ trên giấy nháp, vẽ sai một chỗ muốn lấy cục tẩy nhưng tìm không thấy, hắn hỏi Phó Trừng cho mượn.
“Thẩm Dịch” Một nữ sinh ngồi trước đột nhiên quay đầu lại.
“Hả?” Thẩm Dịch ngẩng đầu
Con mắt tròn xoe của cô gái nhìn vào mắt hắn, lời nói bên miệng suýt chút nữa thì quên, cô có hơi thẹn thùng hỏi: “Cậu có thời gian không?”
“Tôi có” Trong mắt người khác, Thẩm Dịch cũng là một chàng trai dẽ nói chuyện và ấm áp, ấn tượng không dễ chọc của hắn lúc ban đầu mới chuyển đến đây đã đi vào quên lãng.
Nữ sinh lấy ra một bài kiểm tra: ” Tôi với Tiểu Mộng vẫn chưa làm được câu hỏi khó cuối cùng, cậu có làm được chưa?”
Thẩm Dịch liếc nhìn qua:” Tôi làm được rồi, muốn xem không?”
Hắn tìm bài kiểm tra của mình kẹp trong sách ra đưa cho nữ sinh, cô nói cảm ơn rồi cầm bài kiểm tra cùng bạn cùng bàn nghiên cứu.
“Mượn được rồi, mượn được rồi” Nữ sinh nhỏ giọng nói “Cùng nhau xem đi”
“Tớ còn tưởng cậu ấy sẽ không cho chúng ta mượn chứ” một nữ sinh khác nói.
“Tớ đã nói cậu ấy rốt tốt mà”.
Phó Trừng là người Thẩm Dịch thân nhất trong lớp, còn hầu hết thời gian hắn chỉ thân với một số nam sinh trong lớp.

Hắn lớn lên đẹp trai, học giỏi, một nam sinh cao soái sẽ luôn có cảm giác giác xa cách trong mắt các cô gái tuổi này.
Thẩm Dịch đem bài kiểm tra cho mượn xong cũng không học nữa, hắn cúi đầu lấy điện thoại di động từ trong túi ra xem nhưng không có tin tức gì mới.
Hắn bấm vào số cá nhân của Phó Dư Hạc được lưu lần trước, gõ vài từ, còn chưa gửi đi Phó Trừng đã đi tới lấy khuỷu tay chọc vào khuỷu tay hắn, hắn nghiêng đầu liếc qua Phó Trừng ở bên cạnh nói nhỏ gì đó không rõ.
Hắn cúi đầu tiếp tục đánh chữ.
[Anh Phó, sáng nay em còn chưa cùng anh nói tạm biệt, tối hôm qua ngủ ở nhà anh làm phiền anh rồi.

]
Khách khí lại lễ phép.
Tin nhắn gửi đi lòng vòng, Thẩm Dịch hài lòng tắt điện thoại, lại bị chọc vào khuỷu tay.

“Làm sao…” Thẩm Dịch ngẩng đầu lên hỏi, nhưng chưa nói xong đã dừng lại.
Chỉ thấy một bóng người đứng cách Phó Trừng bên trái không xa, giáo viên chủ nhiệm bưng chén trà không biết đã bao lâu, cúi đầu nhấp một ngụm trà bốc khói nhìn thẳng vào hắn.
Thẩm Dịch: “…”
Điện thoại của Thẩm Dịch đã bị tịch thu vì hắn nghịch nó vào buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm đã yêu cầu hắn lên lấy nó sau giờ học.
Sương mù buổi sáng mãi đến chín giờ mới tan, vào buổi trưa khi Thẩm Dịch và Phó Trừng đang trên đường đến nhà ăn, Phó Trừng nhìn thấy Thẩm Dịch theo thói quen sờ soạng tìm điện thoại trong túi, thuận miệng nói chuyện sang nay.
“Tôi đã nhắc cậu mà cậu không nghe.” Phó Trừng nói.
Thẩm Dịch: “Không sao.”
Hắn nắm tay cầm thẻ ăn trong túi, ấn dấu đỏ ở khóe lòng bàn tay.
Phó Trừng: “Tan học tôi sẽ cùng cậu đi lấy.”
“Đừng làm vẻ mặt như vậy.” Thẩm Dịch cười trêu chọc: “Người không biết còn cho rằng tôi bắt nạt cậu.”
Họ sánh vai nhau đi về phía trước không để ý đến phía sau có những người đang uy hiếp, khi họ nhận ra điều đó, Thẩm Dịch nghiêng người nhìn lại, bả vai bị đụng phải một chút, một bóng người cao lớn lướt qua hắn mang theo một cơn gió.
Đối phương đầu cạo trọc lóc, bóng lưng như tù nhân mới ra tù, quay đầu đầy tức giận định làm ra vẻ trịch thượng nhìn hai người đối diện, nhưng bởi vì bọn họ chiều cao không sai biệt lắm nên thành mặt đối mặt nhìn nhau.
Từ Phàm Siêu đã đến trường, sắc mặt không cần nhìn kỹ đều có thể nhìn ra là không được tốt, có vẻ như gã không được nghỉ ngơi tốt, ba đứa đàn em vẫn đi theo gã, cùng một khí chất “Đừng có chọc vào tao”.
Thẩm Dịch dừng bước.
Hai bên đứng ở lối đi giằng co vài giây, bọn họ ra khỏi phòng học vào giờ cao điểm ăn cơm trong căng tin, xung quanh chỉ có rất nhiều bạn học đi lại.
“Không ngờ lại gặp lại cậu.” Từ Phàm Siêu cười lạnh.
Thẩm Dịch nghiêng đầu hỏi Phó Trừng: “Hắn đang nói cái gì?”
Phó Trừng lắc đầu tỏ ý không biết.
Những lời cay nghiệt của Từ Phàm Siêu bị phớt lờ, khuôn mặt gã tái nhợt chửi rủa “Mẹ kiếp”, “Cậu rất có năng lực đấy, Thẩm Dịch.”
“Tôi thì làm sao?” Thẩm Dịch sốt ruột rủ mi mắt xuống, “Đừng làm như tôi cũng là kẻ thích bắt nạt giống cậu”
Những lời này cùng câu chế nhạo lúc trước không sai biệt lắm, nhưng ngữ khí nói ra lại khác nhau có mười phần trào phúng.
Từ Phàm Siêu nhìn hắn nửa ngày mới nói: “Được rồi, cậu quyết tâm muốn đường ai nấy đi với tôi để bám vào anh trai của tên tiểu bạch kiểm này đúng không?

Gã nói như vậy cũng đúng.
Thẩm Dịch không có phản bác mà là nhàn nhạt nhìn gã, Từ Phàm Siêu nói vài câu cay nghiệt mà lại cho gã một cái nhìn ảm đạm, đã là đem “Giải quyết Thẩm Dịch” lên trên “Giải quyết Phó Trừng”.
“Nghỉ chơi cũng được, hôm nay chúng ta ở chỗ cũ chờ cậu, cậu đến chỗ này, chúng ta từ từ giải quyết đi.” Từ Phàm Siêu không cho Thẩm Dịch có cơ hội cự tuyệt, xoay người rời đi.
Khi họ rời đi, Phó Trừng lo lắng hỏi: “Tôi nên làm gì đây?”
Thẩm Dịch nói một cách thờ ơ: “Cứ như vậy đi.”
Phó Trừng: “Cậu thực sự đi sao?”
“Tôi không phải kẻ ngốc—” Thẩm Dịch dừng hai giây, sau đó thay đổi giọng điệu sự kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất, “Tôi đã gây rắc rối cho cậu rồi.”
Phó Trừng nghe thấy giọng điệu của hắn thì hoảng sợ, “Đừng sợ, tôi…!Tôi sẽ nghĩ cách cho cậu.”
Thẩm Dịch: “Đánh chết bọn nó?”
Phó Trừng: “…”
“Tốt hơn là đừng làm điều này.” Giọng nói của Phó Trừng cuối cùng run rẩy, “Đó là phạm pháp.”
Thẩm Dịch thở dài, “Tôi có chút sợ hãi, nếu như tôi một mình bị hắn chặn lại…”
Phó Trừng: “Đi theo tôi, tôi bảo tài xế đưa cậu trở về…!Không được, cậu ở một mình không an toàn, không bằng ở nhà tôi một lát đi!”
Ánh mắt cậu dần dần trở nên kiên định.
Thần Dịch nhìn cậu đầy yêu thương.
Anh em tốt.
Hắn cười: “Không sao, không cần nghiêm túc như vậy, bọn họ chặn không được tôi đâu.”
Không thể lợi dụng em trai ngây thơ a…!Hắn cảm thấy rất có lỗi.
Khi tan học vào buổi chiều, Thẩm Dịch lấy lại điện thoại di động của mình, Phó Dư Hạc đã trả lời tin nhắn mà hắn gửi cho anh vào buổi sáng, chỉ có ba từ — 【Không có gì.


So với hắn xa lạ cùng lễ độ, giống như một tên lưu manh mặc quần vào, không nhận ra bất luận kẻ nào.
Hắn không đến “chỗ cũ” mà Từ Phàm Siêu nhắc đến mà đi thẳng về nhà.

Ngày hôm sau, trong giờ ra chơi hắn gặp Từ Phàm Siêu trong hành lang của tòa nhà dạy học, đối phương lạnh lùng nhìn nhưng không nói gì.
Gã muốn gây phiền phức nhưng không được.

Con đường hành động của Thẩm Dịch rất đơn điệu, hắn đi xe buýt về mỗi ngày, họ không thể chen lấn xe buýt hoặc họ không thể tìm thấy Thẩm Dịch sau khi xuống xe buýt rẽ vài vòng rẽ liền biến mất.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, gần đến cuối tháng Thẩm Dịch muốn chuyển nhà, liền hỏi Phó Trừng xung quanh có chỗ nào thích hợp không nói giúp hắn chú ý một chút.
Biệt thự của nhà họ Phó ở khu giàu có, ở đó có chung cư giá cả cũng không rẻ, vào tối thứ sáu Thẩm Dịch và Phó Trừng đến nhà cậu để giúp cậu học những chỗ còn yếu.
Điểm số của Phó Trừng là kết quả của sự chăm chỉ, cậu không giải được một bài toán nào liền đến cả bữa ăn cũng học.
Sau khi Thẩm Dịch viết xong các câu hỏi, hắn đang giúp Phó Trừng sắp xếp một số tài liệu, cổ bị đau do cúi xuống trong một thời gian dài, hắn dựa lưng vào ghế một chân gác trên mặt đất lắc qua lắc lại, trần nhà trong tầm nhìn của hắn cũng đang rung chuyển.
Cửa phòng vang lên tiếng “Cốc, cốc, cốc”, Phó Trừng ngẩng đầu lên.
“Để tôi ra mở.”Thẩm Dịch nói.
“Được.” Phó Trừng cúiđầu tiếp tục viết câu hỏi.
Thẩm Dịch đi vài bước đến cửa phòng mở cửa.
“Phó Trừng, đừng lo lắng về những điều…” Phó Dư Hạc ở ngoài cửa thấy mộtngười không ngờ tới xuất hiện trước mặt,anh bị kẹt ở giữa câu.
“Chào buổi tối, anh Phó.” Thẩm Dịch dựa vai vàokhung cửa, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng và vô hại.
Phó Dư Hạc vừa mới từ bên ngoài trở về, vẻ mặt lạnh lùng, trên người mặc một bộâu phục tỉ mỉ, nhưng có vài sợi tóc lòa xòa trên trán càng khiến cho bầu khôngkhí càng thêm tùy ý, anh đang cầm áo khoác đồng phục của Phó Trừng trong tay.
“Sao cậu lại ở đây?” anh hỏi.
Thẩm Dịch chớp chớp mắt: “Anh không biết à?”
Những lời này giữa hai người rất mập mờ.
Phó Dư Hạc liếc nhìn vào khoảng trống bên cạnh.
Thẩm Dịch nói: “Phó Trừng đang làm bài tập.”
Phó Dư Hạc đưa tay kéo Thẩm Dịch ra ngoài,nhẹ nhàng đóng cửa lại, “Cậu muốn làm gì?”
Thẩm Dịch: “Anh à, anh thật tàn nhẫn.


Phó Dư Hạc: “Lần trước tôi uống say.”
“Uống say liền có thể tùy tiện với người thân sao?” Thẩm Dịch nói với giọng điệu như đang buộctội, có chút ủy khuất.
Phó Dư Hạc đột nhiên cảm thấy có lỗi.
Thẩm Dịch không vui nhắc lại, “Anh bảo đáp ứng em một điều kiện.”
Phó Dư Hạc: “…”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN