Làm sao một thanh kiếm lại có dương khí của người sống cơ chứ?
Hạ Dữ cảm thấy vấn đề này không thể nào rõ ràng hơn được nữa, chỉ là người cậu đang nuôi hơi ngốc, chẳng hề nghĩ đến chuyện hỏi cậu.
Cậu thực sự rất ghét bị làm bẩn, có lẽ đây là cái tật mà ngay từ ngày được rèn ra đã có rồi. Dù sao cách cậu ra đời cũng chẳng vẻ vang gì cho cam.
Sau khi tỉnh lại một lần nữa, Hạ Dữ cũng từng tìm đọc một vài ghi chép lịch sử thời hiện đại. Cậu phát hiện ra phần lớn số sách vở này đều không rõ ràng, chỉ nói cậu là một thanh bảo kiếm được xưng tụng là kỳ tích, thế nhưng tuyệt nhiên không đả động gì đến quá trình tạo ra thanh bảo kiểm này.
Lấy sinh hồn của nghìn vạn người làm nhiên liệu đốt, lấy máu tươi đủ để lấp đầy Trường Giang và Hoàng Hà tôi luyện, chính thanh kiếm dùng mạng người tạo nên này về sau lại trở thành danh khí người đời ca tụng, thậm chí còn sinh ra linh trí, bẩm sinh có thể hút dương khí của người sống.
Thực ra Hạ Dữ không quá bận tâm đến những chuyện này, cậu chỉ nhớ mỗi cảm giác khó chịu, dính nhớp, tanh hôi, bẩn thỉu khi toàn thân bị ngâm trong máu tươi, đó là hồi ức cậu không bao giờ muốn nhớ lại.
Đáng tiếc là sau đó, cậu từng vào tay vô số người, nhưng điều duy nhất không thay đổi ấy là vẫn thường xuyên bị làm cho toàn thân đẫm máu.
Thực ra ngủ trong viện bảo tàng cũng không tệ, năm thì mười thoảng Hạ Dữ mới hứng lên trốn ra ngoài dạo chơi. Hồi mới bước vào xã hội hiện đại cậu gây ra rất nhiều phiền phức, may mà người bình thường cũng dễ giải quyết. Điều khiến cậu cảm thấy bực bội là xã hội hiện đại không cho phép tùy tiện giết người, không giống như hồi trước, ngứa mắt ai thì có thể thoải mái giết chết người đó mà không cần lo chuyện phi tang xác.
Sau khi rời khỏi viện bảo tàng, Hạ Dữ từng quay lại thăm mấy “người bạn” cũ, cậu phát hiện ra những binh khí từng có linh thức này giờ đây đã biến thành một món vũ khí bình thường, có lẽ linh khí đã bị mài mòn bởi năm tháng dài đằng đẵng.
Cậu không quan tâm, cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả. Nhưng hiện tại, cuối cùng cậu cũng biết muốn nuôi một cương thi là chuyện phiền phức đến mức nào, thế mới biết các thiên sư nuôi quỷ ngày xưa tâm huyết ra sao.
Được cái số cậu cũng may, ở trong hoàn cảnh này, chỉ cần ra ngoài đi một vòng là sẽ gặp được một tên tự đến nộp mạng, hoặc cũng có thể tiện tay nhặt mấy kẻ vừa bị tiểu quỷ ở đây giết chết để bổ sung một chút dương khí.
Tại sao lại muốn nuôi một cương thi ư? Hạ Dữ không nghĩ ra lý do, thế là cậu tạm thời cho rằng vì mình chưa trả lại ô.
Kết quả là hôm nay An Minh Hối vẫn chưa lấy lại được ô, bởi vì Hạ Dữ quên mang chìa khóa.
“Không mang chìa khóa thật à?” Lúc đó An Minh Hối cười hỏi vậy, nhưng Hạ Dữ không trả lời, anh cũng không gặng hỏi nữa.
Buổi tối, hai người ngồi trên bằng ghế dài trong sân ký túc xá mấy tiếng, mãi đến khi gần đóng cổng An Minh Hối mới chủ động chào Hạ Dữ, quay về nhà trọ đã một tuần chưa bước chân vào mà mình thuê bên ngoài.
Sau khi về anh cũng không đi ngủ mà mở máy tính lên mạng giết thời gian. Bởi vì anh biết khi trời sáng mình sẽ phải trở về, thay vì mơ mơ màng màng trở về vẫn nên giữ trạng thái tỉnh táo thì hơn.
Khoảng chín giờ sáng An Minh Hối phát hiện ra đột nhiên mình lại quay về ký túc xá của Hạ Dữ. Lý Trình Nhạc ngồi bên cạnh vẫn đang ngủ gà ngủ gật, thoạt nhìn trông hơi buồn cười.
Khoảng thời gian tưởng như bình yên này cũng không còn nhiều lắm.
Anh ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một hồn ma khuyết nửa đầu bám vào cửa sổ, con ngươi duy nhất treo lủng lẳng ngoài hốc mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm như nhìn một món ngon tuyệt hảo.
Ngay sau đó, một thanh trường kiếm lóe ánh sáng âm u lặng lẽ bay đến trước cửa sổ, sát khí nồng nặc tỏa ra từ thân kiếm dễ dàng dọa con ma kia lủi đi mất.
An Minh Hối ngoảnh lại, quả nhiên nhìn thấy Hạ Dữ đang nhíu mày nhìn về phía cửa sổ một cách mất kiên nhẫn.
Cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng kêu thảm thiết đánh thức Lý Trình Nhạc đang mơ ngủ. Âm thanh kia có vẻ cách chỗ họ rất gần, hình như truyền ra từ phòng ký túc gần đây. Cũng phải thôi, dù sao ngoài họ ra còn có rất nhiều người lựa chọn ký túc xá làm nơi ẩn náu, nhưng không phải phòng nào cũng có sát khí nhân gian như Hạ Dữ trấn thủ.
“Thức ăn của chúng ta sắp hết rồi.” An Minh Hối chống cằm nói, “Cũng không thể trốn trong ký túc xá mãi được. Hôm qua… Hôm nay đã bị gõ cửa ba lần rồi.”
“Hơn nữa chắc chắn chúng ta cũng không thể đứng ngoài cuộc chơi mãi được.” Vừa nói anh vừa giơ tay lên chạm vào lưỡi kiếm sắc lạnh, sau đó liếc mắt nhìn vẻ buồn bực khó nén toát lên từ khuôn mặt Hạ Dữ và Lý Trình Nhạc, “Mặc dù các cậu đều cố tình che giấu nhưng chắc cũng chịu ảnh hưởng rồi đúng không? Tuy tôi là một kẻ nửa sống nửa chết nhưng chút chuyện nhỏ này vẫn nhìn ra được.”
Trước đó anh đã nói cho Lý Trình Nhạc biết chuyện cơ thể anh đã chết về mặt sinh học rồi, dù sao người bình thường không thể nào nhịn ăn trong thời gian dài được. Hạ Dữ còn có thể giải thích là truyền nhân dòng dõi thiên sư để lấp li3m cho qua, còn anh thì không tiện lấy cái cớ này. Anh không nói rõ lý do, nhưng ngoài kinh sợ ra thì cậu em khóa dưới không hề tỏ ra ác cảm, chẳng những thế thỉnh thoảng còn lộ ra ánh mắt thương cảm, có lẽ cậu ta đã tự bổ sung lý do hợp lý gì đó trong đầu rồi…
Mặc dù nói ra không hay lắm nhưng đôi khi giết chóc cũng là một cách giải tỏa, nhất là ở nơi vốn dĩ đã chịu ảnh hưởng về mặt tinh thần này, nếu cứ cố kìm nén rất có thể sẽ xảy ra vấn đề.
“Ơ? Nhưng mà anh…” Lý Trình Nhạc lắp bắp không biết nên nói thế nào, chỉ là cậu ta cảm thấy… những chuyện như giết chóc kia không nên diễn ra trước mặt anh trai khóa trên tốt bụng lại dịu dàng như thần tiên này, cho dù không bị ai chỉ trích cậu ta vẫn có mặc cảm tội lỗi.
“Không sao, nếu tôi không có khả năng kết thúc tất cả, vậy thì cũng chẳng có lý gì mà ngăn cản bất cứ ai làm bất cứ việc gì ở nơi như thế này.” An Minh Hối mỉm cười an ủi Lý Trình Nhạc trông có vẻ khá là hổ thẹn, “Có lẽ nhìn thì không giống nhưng tôi không yếu ớt đến vậy đâu. Đến nước này rồi, nếu chỉ có giết chóc mới có thể rời khỏi đây, vậy thì không ai có tư cách trách cứ ai hết.”
Hạ Dữ lạnh nhạt nói: “Nói thì hay lắm, anh trông mong cậu ta giết được ai?” Cuối cùng chẳng phải vẫn phải dựa vào tôi sao?
Lý Trình Nhạc: “…”
An Minh Hối bật cười cứu vãn tự tôn của đàn em suốt ngày bị bắt nạt: “Thôi mà, giữ thể diện cho đàn em của tôi đi, đừng nói vậy chứ.”
Hạ Dữ: “Anh chỉ có mỗi cậu ta là đàn em à?” Tôi không phải đàn em của anh sao?
Đàn anh An: “…Vâng vâng vâng, cậu cũng là đàn em, đừng giận nữa, chúng tôi còn phải nhờ cậu bảo vệ mà.”
Không chỉ con người mà ngay cả một thanh kiếm cũng dễ buột miệng nói không suy nghĩ trong lúc cáu giận, để rồi sau khi tất cả qua đi mới ý thức được mình vừa nói linh tinh cái gì.
Nếu là đàn em thật thì đã đành, đằng này tuổi thật của cậu không biết bằng tổng của bao nhiêu An Minh Hối cộng lại.
An Minh Hối cũng nhận ra sự ảo não của Hạ Dữ nhưng anh cảm thấy rất bình thường, điềm nhiên đứng dậy cầm thanh trường kiếm kia lên nói: “Không sao, tuy xác suất có thể không cao, nhưng đến lúc đó hoàn toàn có thể dựa vào người anh này, cả hai cậu.”
“Dù sao thì…” Nụ cười của anh man mác buồn xen lẫn một chút bất đắc dĩ, “Tôi cũng là người chết, có thể giúp hai cậu sống sót là cũng rất ý nghĩa rồi.”
“Anh đã thấy người chết nào biết đi biết chạy biết nói chuyện chưa?” Hạ Dữ nhướng mày, lại không nhịn được mà hừ lạnh, cậu ta bực bội đẩy cửa ra một cách thô lỗ, “Không biết thì đừng nói linh tinh, đi theo tôi.”
Lý Trình Nhạc thầm nghĩ: Đúng là một tên FA bằng thực lực mà.
An Minh Hối thì khác, anh không chỉ dám nghĩ mà còn dám nói: “Hạ Dữ, cậu nóng tính thật đấy.”
Xưa giờ Hạ Dữ đã nóng tính sẵn, nhưng động đến mấy chuyện liên quan đến người này thì càng dễ cáu gắt hơn. Giờ An Minh Hối nói thẳng ra như vậy làm bước chân cậu bỗng chậm lại.
“Nếu không nói rõ ràng, người khác sẽ không biết rốt cuộc cậu nghĩ gì.” An Minh Hối thở dài tiến lên mấy bước đi theo Hạ Dữ ra ngoài, “Như vậy rất khó để giữ gìn mối quan hệ, người yêu của tôi trước đây không như thế này đâu.”
Lý Trình Nhạc cảm thấy trên đầu Hạ Dữ phụt lên một ngọn núi lửa, cậu ta sợ đến nỗi không dám ho he gì, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống bằng không, thế nhưng vẫn vô duyên vô cớ bị đạp cho một phát.
Hạ Dữ dừng bước, xoay người lại, mặt sa sầm, nói bằng giọng vô cùng nguy hiểm: “Tôi không thích nghe anh nói thay người này, vật tư ở đây sẽ không tái sinh, lần sau tôi không ngại xẻo thịt cậu ta cho lũ bạn cùng trường khác ăn đâu.”
Nghe cậu nói vậy mà An Minh Hối vẫn mỉm cười, thậm chí còn rảnh tay xoa xoa đầu kiếm linh, ôn hòa nói: “Nói rõ ra chẳng phải tốt sao? Kể cả có ghen đi nữa, cậu không nói ra chưa chắc tôi đã biết.”
Quả là hiện trường huấn luyện thú quy mô lớn.
– Ghen? Đó là cái gì?
Hạ Dữ không phải con người, cậu cũng chưa từng quan tâm đến phương diện này nên hoàn toàn không hiểu ý nghĩa cụ thể của từ vựng này. Cậu chỉ cảm thấy thái độ của An Minh Hối khiến cậu thoải mái, vì vậy không nói gì nữa, xoay người tiếp tục bước đi.
Nhưng Hạ Dữ chỉ giữ được sắc mặt tốt đến khi đi đến cổng ký túc xá, khoảnh khắc nhìn thấy khoảng mười người tiến lại gần mà thôi. Bởi vì khi nhìn thấy một nữ sinh trong nhóm người đó, An Minh Hối kinh ngạc gọi: “Tống Hàm?”
Hạ Dữ có ấn tượng với cái tên này. Cậu quét mắt nhìn một lượt đám người đối diện, ai nấy cũng bị thương, không ít thì nhiều, nhìn trông khá chật vật, hình như vừa chạy thoát khỏi một cuộc chiến khốc liệt.
Vừa bẩn, vừa ghê tởm, vừa phiền phức.
Nhưng mà có dương khí, có thể miễn cưỡng làm thức ăn cho người cậu nuôi.
Hạ Dữ không nhận ra rằng khuôn mặt mình lộ ra nụ cười âm u đến đáng sợ, cậu vừa giơ tay, thanh kiếm An Minh Hối đang ôm đã bay vụt vào tay cậu. Theo ánh mắt An Minh Hối, cậu khóa chặt mục tiêu là một cô gái xinh đẹp nhưng nét mặt tràn đầy hoảng sợ, nụ cười vốn đã khiến người ta lạnh thấu tim gan càng hiện rõ hơn.
– Nếu là người quen thì phải chẳng mùi vị khi ăn sẽ ngon hơn sao? Đằng nào cũng chết, hôm nay chết trong tay cậu cũng chẳng có gì không tốt.
– Buồn nôn thật, những kẻ từng chạm vào người cậu nuôi chết hết đi là tốt nhất.