Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi - Chương 146: Đêm của Phù Thủy (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi


Chương 146: Đêm của Phù Thủy (4)


Dịch: Kogi

Vị hôm qua An Minh Hối gặp là số 04, vậy thì bắt đầu từ con số này lần lượt thăm từng người đi. Hôm nay có khá nhiều thời gian, chắc là sẽ ghé thăm được hai ba người nhỉ?

Nhớ đến chuyện ngày hôm qua thăm hỏi hơi vội vàng, hôm nay anh nghĩ mình có thể xuống tầng năm mang chút quà cáp đi tặng.

Mặc dù kể từ khi đến đây An Minh Hối không có cảm giác đói, nhưng theo thói quen anh vẫn ăn một bữa đơn giản ở tầng năm, sau đó đi dạo xung quanh, phát hiện đồ có thể mua làm quà thực sự không nhiều lắm.

Nếu những người khác cũng bị xích như số 04 thì có rất nhiều thứ họ không dùng được, hơn nữa đây là trò chơi, hình như người trong này cũng không cần ăn gì cả. Vì vậy cuối cùng anh quyết định cầm hai chiếc đệm và hai chậu hoa cảnh – ôm cùng lúc tất cả phải nói là cũng khá cồng kềnh – cố gắng leo lên tầng bốn.

Lên đến nơi, anh thấy số 11 đã yên lặng đứng đó từ bao giờ.

“Là cậu à, chào buổi sáng.” An Minh Hối cười chào hỏi, “Hôm qua làm phiền hai cậu dẫn đường rồi, hôm nay số 10 không đi cùng cậu sao?”

“Chết rồi.” Số 11 dùng giọng điệu bình thản đưa ra một câu trả lời khiến An Minh Hối vô thức dừng bước, sau đó cậu ta tự nhiên đi tới ôm hai chậu hoa trong lòng anh, chỉ để lại chiếc đệm nhẹ tênh, “Chắc là bị ai đó gi3t ch3t hoặc là tự tử, không có gì kỳ lạ.”

“…Vì sao?” Sau vài giây sững lại, An Minh Hối lại cất bước, nhưng lần này bước chân nặng hơn rất nhiều.

“Nơi này vốn dĩ thường xuyên có người chết mà, nhưng đại nhân không cần lo lắng, chắc chắn sẽ có người mới bổ sung vào.” Số 11 lãnh đạm trả lời, dường như đã sớm quen với chuyện kiểu này, “NPC chưa bao giờ là tài nguyên hiếm.”

“Vì là NPC nên giá rất rẻ, thế nên chết bao nhiêu cũng được ư?”

“…Đại nhân giận à?” Số 11 quay lại tựa như đang nhìn anh qua tấm mặt nạ, giọng điệu vẫn lạnh tanh như vậy nhưng có thêm sự bất đắc dĩ và nghi hoặc, “Cuộc sống ở đây rất đơn điệu, đôi khi giết hại lẫn nhau cũng là một cách giết thời gian.”

“Nếu vậy thì từ hôm nay trở đi, nếu thấy chán thì phải đến tìm tôi nói chuyện, hoặc tôi có thể giúp các cậu tìm cách giải sầu, chỉ cần dừng hoạt động từng “thịnh hành” này lại.” An Minh Hối khẽ nói, “Chức trách của NPC chẳng phải nên xoay quanh người chơi sao?”

Số 11 nói trúng trọng tâm: “Muốn thay đổi truyền thống cố định nhiều năm rất khó.”

“Vì khó nên thôi bỏ luôn không làm à?” An Minh Hối cũng biết giọng điệu của mình nghe hơi khó chịu, nhưng anh thực sự không thích như vậy và cũng không thể làm lơ được, “Nếu mỗi lần gặp phải chuyện không thể hoàn thành là bỏ cuộc luôn thì tôi làm gì có cơ hội đến đây, không khéo chết từ lâu rồi cũng nên.”

“Nếu chỉ cần thử làm sẽ có cơ hội làm mọi thứ tốt lên, vậy cớ sao không thử?” Nói đến đây, anh cũng cảm thấy có lẽ trong mắt số 11 mình hơi ương bướng, vì vậy đành thở dài một hơi, “Xin lỗi, tôi mới đến đây nên chưa hiểu tất cả về mọi người, có lẽ các cậu thích lối sống như vậy, nhưng tôi nghĩ chết kiểu đó chẳng có ý nghĩa gì cả, rõ ràng có thể tránh được mà.”

“Cái chết là chuyện hết sức bình thường đối với người ở đây.”

“Nhưng tôi hy vọng rằng ngày mai vẫn được nói chuyện với cậu như thế này, ngày kia cũng vậy, cho đến ngày trò chơi kết thúc. Tôi còn rất nhiều người chưa kịp làm quen, sau khi làm quen rồi tôi cũng mong có thể thường xuyên trò chuyện với bọn họ.”

Hai người đồng thời rơi vào im lặng, nhất thời không gian chỉ còn lại tiếng bước chân nhịp nhàng của hai người, mãi đến khi gần đến phòng của số 03, số 11 mới cất tiếng nói: “Tôi sẽ truyền đạt lại nguyện vọng của người cho những người khác.”

Cuối cùng An Minh Hối cũng nở được một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, anh đứng trước cửa, ôm lấy chậu cảnh từ tay số 11: “Vậy thì cảm ơn cậu vì đã bao dung cho sự tùy hứng của tôi nhé, còn giúp tôi bê đồ nữa, cảm…!”

Lúc An Minh Hối đỡ lấy chậu hoa, số 11 nương theo tư thế của hai người đặt một nụ hôn mát lạnh trên má anh qua tấm mặt nạ lạnh băng kia. Anh mở to mắt, nhất thời không biết hành động này là cố tình hay vô ý, nhìn số 11 vẫn trầm mặc cũng không biết nên nói gì.

“Chúc đại nhân chơi game vui vẻ.” Số 11 chỉ bỏ lại đúng một câu này rồi hơi khom lưng xoay người rời đi.

An Minh Hối đứng tại chỗ đơ người chốc lát, vẫn hơi lăn tăn về cái chạm không biết có tính là hôn hay không ban nãy, nhưng giờ người cũng đi rồi, gọi lại thì không hay lắm.

“…Thôi vậy.” Anh bất lực lẩm bẩm, ngoảnh lại nhìn cửa phòng số 03 rồi lại nhìn hai tay đều đang bận rộn của mình, chỉ có thể nâng cao âm lượng nói: “Xin chào! Tôi mới đến đây nên muốn ghé qua chào hỏi một tiếng, có thể vào chứ?”

Trong phòng lập tức vang lên một giọng nói thanh thoát đáp lại: “Tất nhiên ~”

An Minh Hối ôm hai chậu hoa, cố gắng cúi xuống dùng cùi chỏ ấn chốt cửa, dùng dáng vẻ không nhã nhặn cho lắm trong lần đầu tiên gặp mặt bước vào phòng. Quả nhiên, số 03 cũng bị xiềng xích giam cầm, nhưng so với số 04 thì thân hình thoạt hình có vẻ nhỏ gầy hơn. Căn phòng thì hoàn toàn giống như trước đó, sơ sài đến mức chỉ kê đúng một chiếc ghế.

Nhìn người đang nhàn nhã ngồi dựa vào tường, An Minh Hối cười nói: “Chào cậu, tôi tên là An Minh Hối, lần đầu gặp mặt nên không rõ các cậu thích gì, vì vậy tôi mang theo chút đồ theo ý mình để làm quà.”

An Minh Hối đặt một chậu hoa ở chỗ cửa ra vào rồi đưa một chiếc nệm cho số 03, sau đó nâng chậu cảnh còn lại trong tay lên hỏi: “Cậu muốn bày nó ở đâu?”

“Cảm ơn, cứ để cạnh ghế đi.” Số 03 vui vẻ trả lời, tính cách của người này hoạt bát một cách bất ngờ, giọng nói thì cứ ngọt lịm như đang làm nũng vậy, “Mau ngồi xuống đi, tôi biết anh là Phù Thủy đại nhân mới đến, tôi vẫn luôn chờ anh đến tìm tôi chơi đó.”

An Minh Hối khựng lại chốc lát, quyết định ngồi đối diện số 03.

“Cậu biết tôi à?” Anh tò mò hỏi, “Vì sao?”

“Người ở đây ai cũng biết anh hết, dù sao anh cũng là Phù Thủy đại nhân của chúng tôi mà.” Số 03 trả lời như thể lẽ dĩ nhiên, mặc dù vì bị mặt nạ che mất nên không thấy được biểu cảm, nhưng chỉ nghe giọng điệu cũng đoán được lúc này cậu đang cười rất vui, “Nhưng mà hôm qua anh chạy đến chỗ số 04 trước, sao không đến thăm tôi trước vậy? Tôi chờ anh lâu lắm rồi.”

“…Hôm qua tôi mới đến nên không rõ, vì vậy chọn bừa thôi.” Trả lời câu hỏi của số 03 xong, An Minh Hối hơi do dự nhưng rồi vẫn nhìn người đang vui vẻ ngâm nga một bài hát, hỏi: “Nhưng sao cậu biết hôm qua tôi sang bên kia?”

“Hửm? Chẳng mấy khi nói chuyện với tôi một lát, vậy mà anh lại để ý chuyện này à?” Số 03 bực bội hừ một tiếng, “Tôi không nói, trừ phi…”

“Trừ phi sau này anh chỉ nói chuyện với một mình tôi.” Số 03 gian xảo nói bằng giọng làm nũng, cực kì giống dáng dấp của một đứa trẻ, “Được không? Sau này hàng ngày đều chơi với tôi được không, mặc kệ những người khác, bọn họ đều phiền chết đi được.”

“Cá nhân tôi thì không thành vấn đề, nhưng dù sao đây cũng là trò chơi có người làm tặng riêng cho tôi, nếu không nghiêm túc trải nghiệm thì chẳng phải uổng phí lòng tốt của người ta sao?” Anh kiên nhẫn an ủi số 03 đang tha thiết mong chờ lời hứa hẹn từ mình. Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, kết quả lại khuyên bảo dỗ dành như đã quen với việc này từ lâu vậy, “Nhưng tôi sẽ nhớ thường xuyên đến đây, cậu có thích gì không? Lần sau có thể tôi sẽ mang đến cho cậu.”

“Đồ vật tôi thích?” Nghe thấy An Minh Hối từ chối số 03 vốn dĩ định giận rồi, nhưng nghe câu tiếp theo cái cậu lại phấn chấn hẳn, “Tôi thích búp bê hồ ly lông mềm, phải là màu đỏ!”

“Búp bê hồ ly à… Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống tầng dưới tìm thử xem có không.” Tiếp đó, An Minh Hối không truy hỏi số 03 xem rốt cuộc cậu biết tin bằng cách nào nữa mà chỉ tán gẫu về những chủ đề bình thường, “Tôi thực sự bất ngờ đấy, ban đầu người ta nói với tôi là mức độ nguy hiểm cao, tôi tưởng tính cách của mọi người sẽ không mấy thân thiện cơ.”

Số 03 nghiêng đầu, không nhịn được lại hừ một tiếng, vươn vai như một chú mèo lười duỗi eo, “Tôi cảm thấy mấy tên khác quả thực đều rất phiền, anh không thấy vậy sao? Họ có đáng yêu như tôi không?”

An Minh Hối không bỏ lỡ khoảnh khắc số 03 vươn vai, anh thấy phần eo lộ ra của cậu cũng là vết thương trải rộng nhưng khác hẳn với số 04, đó là vết thương do nổ ư?

Nhìn trông có vẻ rất đau.

An Minh Hối dời ánh mắt đi chỗ khác, tiếp tục nói chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra: “Đúng là rất đáng yêu, trước đây tôi quen một người, tính cách hơi giống cậu.”

Động tác duỗi người của số 03 hơi dừng lại, cậu mất tự nhiên hạ tay xuống hỏi nhỏ: “Vậy à? Vậy anh có thích người đó không?”

“Là người mà tôi rất thích.” Anh mỉm cười dịu dàng, “Mặc dù cậu ấy chẳng khiến tôi bớt lo chút nào, nhưng tôi nghĩ khi không có tôi chắc hẳn cậu ấy vẫn có thể chăm sóc tốt cho bản thân thôi, cậu có nghĩ vậy không?”

“…Chắc, chắc thế.”

An Minh Hối không dừng lại ở chủ đề này quá lâu, anh bắt đầu nhắc đến những chuyện khác, số 03 cũng vô cùng phối hợp, bầu không khí giữa hai người tương đối hài hòa, dù chỉ nói những chuyện rất đời thường cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng.

Nói chuyện đến gần trưa thì An Minh Hối chuẩn bị chào tạm biệt để ra về: “Vậy thôi, cũng khá muộn rồi, tôi còn phải đi thăm người tiếp theo nữa, lần sau tôi mang quà đến gặp cậu được không?”

Hiển nhiên số 03 không muốn đồng ý chút nào, nhưng cậu cũng chỉ có thể bất lực nói: “…Tôi biết rồi.”

An Minh Hối mang theo chậu cảnh đặt ở cửa và một chiếc nệm đi ra khỏi phòng của số 03, sau khi đóng cửa phòng, anh không đi ngay về phía phòng của số 2 mà đứng ở cửa trầm mặc vài giây.

“…Búp bê hồ ly màu đỏ à…” Khẽ lẩm bẩm một câu như vậy xong, An Minh Hối liền cất bước đi tới căn phòng của người tiếp theo mình ghé thăm.

Lời tác giả:

Chúc mừng ngày Thất Tịch muộn nha, tôi đưa An Bảo về rồi.

Hôm nay lên cân mới phát hiện ra, dạo này tức quá sút mất 1, 2 cân rồi, tôi cũng tự thấy sao mà mình kém thế không biết, giận cái đám rác rưởi đó mà cũng sút cân được, phải đi đọc truyện mỹ thực hỗ trợ tăng cân thôi.

Nhắc nhẹ những ai tính lưu truyện tiếp theo tôi viết thì bỏ theo dõi tôi đi nha, tôi không đăng ở đây đâu.

Chính thức chuyển nhà phải chờ sang năm chấm dứt hợp đồng đã, vì tôi phải đưa hết bọn nhỏ ở đây đi, An Bảo của tôi không thể bị ghim ở đây được!!! Trước lúc đó tôi cũng không mất tích hẳn đâu, vẫn sẽ viết rải rác.

Vẫn là câu nói đó, những bạn ở lại đây thì coi như chúng ta có gặp gỡ có chia ly, những bạn đồng ý đi cùng tôi thì hẹn gặp trên Weibo.

Chúc mọi người mạnh khỏe, bình an, vui vẻ!

À hai hôm nay tôi thấy có người thực sự không biết, tôi lảm nhảm thêm vài câu coi như nhắc mấy điểm mấu chốt:

1. Tác giả chưa ký hợp đồng không thể rút tiền, chỉ có thể chuyển thành Tấn Giang tệ, vì vậy mọi người thả bom (*) cho tác giả chưa ký hợp đồng lưu ý, tiền mà bạn tiêu có thể hoàn toàn vô ích, cuối cùng về tay ai chắc không cần tôi nói thẳng ra đâu nhỉ?

(*) “Thả bom” là hình thức độc giả donate cho tác giả trên diễn đàn Tấn Giang, căn cứ vào số “bom” diễn đàn sẽ quy đổi thành tiền rồi chuyển vào tài khoản ngân hàng của tác giả và tác giả có thể rút được, nhưng nếu tác giả chưa ký hợp đồng với Tấn Giang thì “bom” chỉđược đổi thành Tấn Giang tệ (tiền ảo để mở chương trên diễn đàn).

2. Người dùng hệ điều hành iOS đừng nạp tiền bằng APP mà hãy nạp trên web, vì dùng APP nạp sẽ mất rất nhiều tiền oan (ai giàu thì coi như tôi nói thừa nha)

3. Tài khoản VIP không cao cấp đừng dùng web mua truyện VIP, mặc dù như vậy có thể tác giả sẽ được chia nhiều tiền hơn, nhưng bạn cũng sẽ mất nhiều tiền hơn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN