Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi
Chương 15: Sắp bị tóm rồi (15)
ắp bị tóm rồi (15)
Edit: Kogi
Cuối cùng cũng không phải chốn núi sâu rừng thẳm gì, đường mòn ở đây không quá khó đi, nhưng vẫn không tránh được những chỗ dốc đứng, An Minh Hối chỉ lo Chu Liễm Dung cõng theo một người sẽ khó giữ được cân bằng.
Nhất là khi hắn vừa đi còn vừa nói chuyện phiếm: “Anh có kiêng thịt gì không?”
“Không thích ăn gan lắm, còn thịt bình thường tôi đều ăn được.” Anh đáp, mắt vẫn dán xuống đất: “Thực ra tôi tự đi được mà.”
“Buổi trưa thời gian hơi ít, buổi tối tôi sẽ hầm canh gà.” Về phần nửa câu sau của anh, Chu Liễm Dung nghiễm nhiên bỏ qua.
Đã quen với việc Chu Liễm Dung đôi khi cố chấp đến mức khó hiểu, An Minh Hối không nhắc lại chuyện tự đi bộ nữa, liền nói tiếp chủ đề của Chu Liễm Dung: “Không biết mua gà hết bao nhiêu tiền nữa.”
“Chẳng phải có dao là đủ rồi sao.” Suy nghĩ của Chu Liễm Dung hoàn toàn không cùng một tần số với anh, thậm chí nghe có vẻ hơi ác độc: “Nếu ở đây nuôi trâu bò thì cũng có thể làm thịt trâu bò, nhưng mà một con ba ngày ăn không hết.”
“… Anh quả đúng là một chiến binh.” Anh chỉ nói thật lòng, không ngờ đạo diễn cũng thuận miệng nói chêm vào, dù sao đối phương cũng có ý định giết gà rồi: “Cậu còn thích hợp tham gia chương trình sinh tồn nơi hoang dã hơn là mấy chương trình thường nhật kiểu này…” Không biết đây có phải ảnh đế đầu tiên giết gà mổ trâu ngay trên sóng truyền hình hay không nữa.
Là một người lớn lên ở thành phố lớn, An Minh Hối thừa nhận mình không thể động dao động thớt dễ dàng như Chu Liễm Dung.
“Tôi không thích tham gia show giải trí.” Nhất là mấy show hay có trò ghép CP, càng khiến anh cảm thấy không thể hiểu nổi: “Quá nhiều khách mới nữ.”
Không chỉ là yêu cầu của tổ chương trình, những hoạt động tuyên truyền hoặc phỏng vấn trước đây Chu Liễm Dung từng tham dự thỉnh thoảng cũng có ngôi sao nữ chủ động có những cử chỉ thân mật nhằm gợi lên scandal, gặp tình huống như vậy anh thường thẳng thắn yêu cầu đối phương nghiêm túc đứng đắn hơn, thế nên hiện giờ có rất ít người tự đến chuốc xấu mặt.
“Vậy mới nói trong số những người không hiểu phong tình trong giới giải trí, cậu ít nhất phải nằm trong top 3.” Nói kiểu này còn là giữ ý, thực ra tranh top 1 cũng hơi bị đơn giản.
Chu Liễm Dung không phản ứng lại với cách đánh giá này, chỉ tiếp tục cõng An Minh Hối đi xuống núi.
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của ai đó, hôm nay An Minh Hối gần như không làm gì, yên vị trên băng ghế nhỏ câu cá ở bờ ao. Tối hôm đó Chu Liễm Dung mang theo một thân đầy máu về nhà của bọn họ, trong tay còn xách theo con gà đã xử lý sạch sẽ.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người bao gồm cả An Minh Hối đều mắt chữ O miệng chữ A nhìn Chu Liễm Dung mặt thản nhiên như không, lòng thầm nghĩ: Đoạn này chắc chắn sẽ bị cắt không được lên sóng rồi.
Còn nữa, tập trước anh trách lầm Chu Liễm Dung rồi, ăn đồ ăn hắn nấu xong mới biết thì ra tài nấu nướng của đối phương cũng rất khá.
***
Tập thứ hai ghi hình rất thuận lợi, nếu không phải lúc ghi hình xong tâm trạng Chu Liễm Dung trở nên ủ dột rõ ràng, An Minh Hối gần như quên mất hai người còn có vụ tỏ tình và theo dõi.
Nói thật lòng, từ lúc bị Chu Liễm Dung cưỡng hôn đến giờ, anh có một cảm giác rất là kì lạ. Lúc biết rằng Chu Liễm Dung theo dõi mình, thậm chí còn vui mừng khi bị bôi đen, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Anh cảm thấy chuyện này thật kì quặc.
Bản thân mình là một nhân vật phản diện đê tiện, vậy mà lại tận tình khuyên bảo nhân vật chính tích cực lạc quan sống, bỏ thói quen theo dõi người khác, dùng cách thức đúng đắn để yêu.
Tâm trạng này dùng một câu để khái quát thì chính là: Rốt cuộc thì tôi là phản diện hay anh là phản diện???
Điều duy nhất đáng để ăn mừng đó là Chu Liễm Dung rất tuân thủ lời hứa, mấy hôm nay đều quay phim tử tế ở phim trường, cùng lắm là thỉnh thoảng đến chỗ An Minh Hối chụp ảnh đại diện xem xét hoặc mời anh cùng ra ngoài ăn.
So với việc ở nhà một mình, có người giết thời gian cũng thú vị hơn nhiều, mặc dù anh và Chu Liễm Dung đều không phải người hay nói, nhưng bầu không khí cũng không xấu hổ, thỉnh thoảng nói vài ba câu, đủ yên tĩnh.
Đôi khi An Minh Hối thậm chí còn cảm thấy: Chu tiên sinh chắc hẳn là một người bạn đời rất tuyệt.
Cảm giác trái ngược hoàn toàn với anh là Nhậm Tỉnh, dạo gần đây người đại diện đáng thương bị hành đến mức tinh thần lẫn thân thể đều mệt mỏi, mà sự hành hạ này đến từ nghệ sĩ và cấp trên của anh ta. Đầu tiên là bộ phim đề tài cảnh sát tội phạm của Chu Liễm Dung sắp đến hồi kết thúc, thượng tầng công ty bắt đầu giục anh ta sớm lựa chọn cho hắn công việc hoặc thương hiệu đại diện mới, bản thân Nhậm Tỉnh cũng rất muốn như vậy, nhưng vấn đề là Chu Liễm Dung không phối hợp – Người này bây giờ đầu óc chỉ có theo đuổi đàn ông.
Không chỉ vậy, mấy hôm nay anh ta còn phát hiện Chu Liễm Dung ngày càng nóng nảy, giống như ăn phải thuốc kích thích vậy, liên tục khó chịu với nhân viên đoàn làm phim, đến cả đạo diễn cũng cáu được.
Nhưng mấu chốt không phải là tính tình nóng nảy, mà là càng ngày càng nóng nảy. Chỉ khi nào có An Minh Hối ở đó, hắn mới khôi phục trạng thái bình thường, hơn nữa hoàn toàn không để lộ sơ hở. Đã thế ngày nào cũng ngắm ảnh An Minh Hối hoặc lướt Weibo, tranh thủ từng phút nghỉ ngơi lúc quay phim, thỉnh thoảng An Minh Hối đăng trạng thái mới thì tâm trạng của Chu Liễm Dung tốt hơn một chút, nhưng thường là cả ngày chẳng đăng bài nào, vậy là tâm trạng Chu Liễm Dung liền sa sút.
Nhậm Tỉnh dù ngốc đến mấy cũng đoán ra tình trạng này có liên quan trực tiếp đến An Minh Hối, rất có khả năng đối phương sau khi biết tâm tư của Chu Liễm Dung đã dùng cách gì đó. Hiện giờ có nằm mơ anh ta cũng hy vọng An Minh Hối có thể thành đôi với Chu Liễm Dung, may ra trước khi Chu Liễm Dung hoàn toàn biến thành tên thần kinh sẽ ngăn chặn được xu hướng đáng sợ này.
Mỗi ngày bận rộn che đậy chuyện yêu đương của nghệ sĩ dù sao cũng đỡ hơn là mỗi ngày phải lo lắng nghệ sĩ phát điên.
Khốn khổ nhất là, công việc đã nặng nề như vậy rồi, Sở tổng còn thường xuyên đổ dầu vào lửa, gửi tin nhắn hoặc gọi điện chế giễu Chu Liễm Dung.
Chu Liễm Dung vô cùng bực bội, sự bực bội này nhiều gấp mấy lần so với những gì hắn thể hiện ra ngoài, cố gắng duy trì công việc bình thường đã tiêu hao hết sự nhẫn nại của hắn.
Hắn muốn nhìn An Minh Hối, muốn biết An Minh Hối đang làm gì, muốn nghe xem An Minh Hối đang nói gì nói như thế nào với ai, muốn biết tất cả những gì liên quan đến An Minh Hối.
Nhậm Tỉnh và Sở Khuê đều nói rằng việc mình làm một khi bị phát hiện sẽ bị sợ hãi và ghét bỏ, nhưng thực tế An Minh Hối chẳng những không nói lời ác độc, ngược lại còn bình tĩnh kiên nhẫn trò chuyện với hắn, dùng cách thực ôn hòa hết sức khuyên hắn thay đổi.
Lời nói cử chỉ của đối phương tràn đầy dịu dàng và khoan dung chân thành, khiến hắn không muốn lừa dối An Minh Hối nữa, cũng không nỡ khiến An Minh Hối thất vọng, nên chỉ có thể ép mình đồng ý đề nghị này.
Chu Liễm Dung vẫn luôn thích những người hoặc vật đơn thuần và sạch sẽ. An Minh Hối khiến hắn có cảm giác như gặp được một báu vật vô giá mà mình vô cùng yêu thích, quen biết báu vật này là một bất ngờ tuyệt vời, cũng chính vì là tình cờ gặp gỡ nên hắn càng muốn cột chặt nó bên cạnh – Không thể hy vọng sự tình cờ may mắn này sẽ xảy ra lần thứ hai.
Nếu trên đời thực sự có khái niệm tình yêu sét đánh, vậy thì hắn nghĩ nhất định đó là cảm giác lúc hắn mở mắt ra sau khi rơi xuống nước ngoài ý muốn.
Hơn nữa không chỉ có thiện ý, hắn còn có ác ý muốn chiếm hữu An Minh Hối, thử trải nghiệm cảm giác cưỡng ép người khác, hắn muốn nhìn thấy tất cả các mặt của người này, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến hắn hưng phấn chờ mong cực kì.
Nhưng thứ khiến người ta càng yêu thích thì càng dễ khiến mình lo âu, sau khi quen với việc lặng lẽ dõi theo, mỗi phút mỗi giây không nhìn thấy An Minh Hối đều trở nên khó chịu, điều này luôn khiến hắn băn khoăn trăn trở: Không được tận mắt nhìn, báu vật của mình bị người khác trộm mất thì sao giờ? Nếu không cẩn thận bị vỡ bị thương thì sao? Nhỡ biến mất không thấy nữa phải làm thế nào?
Dù là giả thiết nào Chu Liễm Dung cũng không thể chấp nhận được.
***
Từ đầu đến cuối, Chu Liễm Dung chưa từng giấu giếm tâm tư của mình dành cho An Minh Hối, dù là trong công việc hay trên Weibo.
Cho nên dù bản thân An Minh Hối không cố tình dựa hơi hắn, anh vẫn nhanh chóng nổi tiếng trên mạng, điều này chứng minh ôm được đùi to có sức mạnh khủng khiếp cỡ nào.
Nghiêm khắc mà nói, anh không tính là ôm đùi, mà giống như bị Chu Liễm Dung treo trên đai quần hơn, tránh cũng không tránh được.
Mà trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc ghi hình show như bình thường, rõ ràng lượng công việc của An Minh Hối nhiều hơn, nguyên nhân là bởi ở cùng với Chu Liễm Dung. Hiện giờ mỗi lần Nhậm Tỉnh bàn công việc với Chu Liễm Dung, câu đầu tiên đối phương hỏi luôn luôn là: “Có An Minh Hối tham gia không?”
Nhậm Tỉnh chỉ muốn chửi um lên: “Anh tỉnh táo lại đi được không, cậu ta là người mẫu, còn đây là kịch bản phim.”
Chu Liễm Dung: “Bỏ đi, không có thời gian.”
Nhậm Tỉnh: “Thế còn hoạt động tuyên truyền cuối tuần…”
Chu Liễm Dung: “Anh ấy tham dự không?”
Nhậm Tỉnh đau đầu: “Anh đừng có mà trả treo với tôi, cậu ta đâu có đi quay phim.”
Chu Liễm Dung: “Thế bỏ đi, không có thời gian.”
Vô vàn những ví dụ như vậy khiến người ta cực kì giận dữ, Nhậm Tỉnh đã bắt đầu suy tính mua thêm cho mình mấy khoản bảo hiểm, phòng khi ngày nào đó tức đến mức sinh bệnh.
Chu Liễm Dung nghiêm túc yêu nghề chưa từng cẩu thả của ngày hôm qua dường như chỉ còn tồn tại trong mơ, Chu Liễm Dung bây giờ chỉ là một tên thần kinh trong đầu chứa đầy đàn ông.
Nhưng danh tiếng và thực lực vẫn còn đó, dù như vậy cũng có vô số người tranh nhau muốn hợp tác với Chu Liễm Dung, về sau Nhậm Tỉnh chỉ có thể cố gắng thương lượng với thương hiệu hoặc đạo diễn, xem xem có thể cho An Minh Hối một chân nhỏ vô thưởng vô phạt được hay không, nếu không thì tiếc quá, công việc này Chu ảnh đế đành phải từ chối rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Về cuộc đời nhà giáo của thầy An:
Sau khi hóa thân thành nhân vật phản diện, thầy An đã trở thành nhân viên gỡ mìn.
Phó bản là một bãi mìn, nhân vật chính là một quả mìn bộc phá.
Đặc điểm của loại mìn này là: Sau khi đạp phải thì vẫn yên ổn, nhưng đạp xong bỏ đi thì nổ banh xác.
Thế nên đặc điểm nghề nghiệp của thầy An là: Gỡ đến đâu nổ đến đó.
Chương tiếp theo sẽ bắt đầu phát đường nha.
Dăm ba tí ngọt mấy thím nói lúc trước không được coi là đường thật kẹo thật đâu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!