Số 08 vẫn là người khá nóng tính – An Minh Hối thầm nghĩ.
“Anh mau ra ngoài đi!”
An Minh Hối đứng tựa cửa, bất đắc dĩ nhìn người đang ngồi dưới đất khóc nức nở mà vẫn không quên đuổi mình ra ngoài.
“Hình như tôi không đâu có làm gì khiến anh tức giận, nếu anh cảm thấy mất mặt vì bị tôi nhìn thấy anh khóc thì thực ra cũng không cần thiết đâu nhỉ?” Một là vì hắn đang đeo mặt nạ nên anh chẳng nhìn thấy gì, hai là bao nhiêu mặt mũi đều bị những người trước làm mất hết rồi, đến đây cũng chẳng còn là bao.
“Không phải tôi đang khóc!” Số 08 gào lên phản bác, nhưng từ ngữ khí không mạnh mẽ cho lắm cũng có thể đoán ra nước mắt nước mũi đầm đìa rồi.
“Tôi cũng không định làm rõ chuyện này.” An Minh Hối không cảm thấy khóc là chuyện gì đáng xấu hổ, nhất là trong tình huống này, “Chỉ là anh thực sự không muốn nhìn tôi sao? Nếu tôi làm gì khiến anh giận thì anh cứ nói thẳng cho tôi biết.”
Số 08 không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình có suy nghĩ như thế này: Rõ ràng người này không nói nhiều, nhưng vì sao anh cứ hễ mở miệng là có thể làm mình bó tay hết cách vậy?
“Rốt cuộc anh có hiểu tôi nói gì không thế?” Một đằng thì tức xì khói, một đằng lại không cầm được nước mắt rơi xuống, hắn ước gì có thể biến mất ngay lập tức, nhưng vẫn phải nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu anh không đi tôi sẽ nhốt anh ở đây, anh đừng hòng sang phòng tiếp theo nữa, chỉ có thể vĩnh viễn ở lại đây với tôi thôi!”
“À… Được rồi, vậy tôi đi trước.”
Sau năm giây suy nghĩ, An Minh Hối dứt khoát quay người mở cửa đi ra ngoài, động tác nhanh nhẹn đến nỗi khiến số 08 muốn bắt lại, đồng thời trong lòng không khỏi cũng hơi chua xót: Tên khốn này, gặp lại mình mà không có cảm giác đặc biệt gì à?
“Phải rồi.” An Minh Hối thò nửa đầu vào qua cánh cửa chưa đóng hắn, cười híp mắt nhìn phạm nhân đang tỏa ra luồng khí cáu bẳn, “Tôi thực sự phải đi thăm người tiếp theo để nói một số chuyện, với cả thấy anh khóc buồn quá nên tôi không kiểm tra xem trên người anh có vết thương không nữa, tôi sẽ coi như không biết gì hết, sau này cũng không phạt. Đây coi như là bồi thường vì không ở với anh lâu hơn, có được không?”
“Thôi được rồi, lần này tôi đi thật đây, nhân lúc tôi không có đây khóc đã đành, lần sau gặp lại mà còn khóc là tôi giận thật đấy.”
Nói xong, số 08 chưa kịp phản ứng lại thì An Minh Hối đã đóng cửa, đi thẳng về phía đích đến cuối cùng – Giờ anh phải đi nghe thử “lời khai chính thức” của đầu sỏ rồi. Lần này ngay cả bước gõ cửa anh cũng lược bỏ mà trực tiếp mở cửa vào luôn, sau đó nhìn thấy một người đang bị trói chặt chẽ ở trong phòng.
“Chắc không phải ảo giác của anh đâu nhỉ, anh cứ có cảm giác em bị trói chặt hơn những người khác.” An Minh Hối bước vào phòng, đầu tiên là đánh giá chiếc còng đang còng cổ chân mảnh khảnh của số 09, sau đó đặt ra nghi vấn.
“…Anh đoán xem là vì sao?” Số 09 trầm giọng hỏi ngược lại.
“Để anh đoán à?” An Minh Hối nghiêng đầu, tiến lên phía trước nhẹ nhàng tháo mặt nạ của số 09 xuống, sau đó ngồi xuống mỉm cười nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc kia, có điều lúc này trông không được vui lắm, “Anh đoán là vì em toàn làm trò xấu, có phải không? Mới có mấy ngày, giờ mà nói đã lâu không gặp thì có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?”
Sau khi mặt nạ rơi xuống thì toàn bộ ngụy trang cũng biến mất, quần áo trên người số 09 không phải là đồng phục màu xám thống nhất ở nơi này nữa mà là bộ đồ ở nhà cách đây không lâu An Minh Hối thường xuyên nhìn thấy, tóc cũng từ mái tóc đen ngắn không có gì đặc biệt chuyển về màu vàng nhạt vốn có, khuôn mặt đẹp trai đầy tính xâm lược kia cũng không thể nào quen thuộc hơn.
“Vậy anh nên gọi em là gì đây, quý ngài số 09? Lair? Hay nên gọi em là nhà phát triển?”
“Đừng có láo nháo với em.” Lair lạnh mặt hừ một tiếng, “Anh làm gì ở thế giới của hoàng đế kia em còn chưa tính sổ với anh đâu.”
Đột nhiên nhắc đến chuyện này, An Minh Hối ngây người một lát mới nhớ ra Lair đang ám chỉ chuyện gì – Chắc là vụ anh khui ra hoàng đế bệ hạ đúng là nhân vật chính của thế giới đó từ miệng nhà phát triển.
“Đây là anh chủ động khiêu khích em, hơn nữa giận mười năm vẫn chưa đủ sao?” Ác nhân la làng trước chắc cũng chỉ đến thế này.
“Khoan hãy nói chuyện này.” An Minh Hối ngồi xuống, nghiêm túc nói, “Hiện tại có thể nói rõ tất cả mọi chuyện cho anh được chưa?”
Một người lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng đột nhiên đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, điều này khiến Lair không quen, đồng thời cũng bất giác dựng tóc gáy – Giống như trẻ con mắc lỗi bị người lớn tóm được vậy. Thế là trước khi cậu nhận ra, ngay cả giọng nói cũng yếu đi vài phần: “Vậy anh hỏi đi, em sẽ nói cho anh mà. Nhưng em nói trước, mấy lần đầu anh chết đúng là chủ ý của em, nhưng những lần sau em không liên quan…”
Ban đầu chẳng qua chỉ coi như trò chơi thôi, ai biết đâu mình lại thích người như vậy, thậm chí còn chết mê chết mệt nữa.
“Không liên quan đến em à?”
Chỉ một câu hỏi nhẹ bẫng cũng đủ khiến Lair giật thót, khí thế vốn dĩ không còn bao nhiêu nay càng xẹp hơn, cậu lí nhí đáp: “Cũng không phải hoàn toàn không liên quan…”
Nếu phải nói hết tất cả thì không ai có thể giũ bỏ sạch sẽ liên quan, bởi vì nói cho cùng từ đầu đến cuối đều chỉ là một sự tồn tại – Cho dù cá nhân bọn họ không muốn thừa nhận điểm này cho lắm.
“Em…không phải con người.” Cậu bắt đầu bằng một câu không nằm ngoài dự đoán của An Minh Hối, thông qua hình thức trần thuật kết hợp với hỏi đáp, toàn bộ sự việc hoang đường này cuối cùng cũng mở ra từng chút một tặt anh.
Giống như Lair nói, cậu, hoặc là họ, đều không phải con người, thế nhưng chính cậu cũng không thể nói rõ rốt cuộc mình là gì.
Con người hay yêu quái thần tiên gì cũng được, dù mạnh hay yếu, thực ra Lair cảm thấy bọn họ sống rất đơn giản, dù có nhiều việc muốn làm hơn nữa, nhiều nguyện vọng chưa hoàn thành hơn nữa, chung quy cũng chỉ là quan sát thế giới của chính mình mà thôi.
Kể cả tâm nguyện của ai đó là hủy diệt cả thế giới thì cũng chỉ đến thế là hết.
Nhưng sự tồn tại của bọn họ bị thế giới bài trừ, bọn họ giống như người quản lý, có những thuộc hạ dưới quyền kiểm soát vô số thế giới, những thế giới đó hoặc là độc lập với nhau, hoặc là có điểm giao nhau, nhưng dù phức tạp đến mấy thì trong mắt họ cũng chỉ giống như một cuộn len mà thôi, không có gì hiếm lạ.
Mỗi giây đều có vô số thế giới mới sinh ra, cũng có vô số thế giới bị hủy diệt rồi biến mất, đây là chuyện quá đỗi bình thường.
Mỗi thế giới hình như cũng có những màn kịch đặc sắc, mỗi cá nhân tồn tại trong đó đều bận rộn, nhưng là người quản lý, bọn họ đều trải qua cuộc sống vô vị – Số lượng cuộn len có nhiều đến mấy, sắc màu có biến hóa đến mấy, kiểu dáng có đa dạng đến mấy, sau tất cả vẫn chỉ là một cuộn len mà thôi.
Hơn nữa không chỉ như vậy, mỗi ngày cậu còn hấp thu rất nhiều cảm xúc tràn ra từ cuộn len, trong đó chủ yếu là cảm xúc tiêu cực, ví dụ như tham lam, thô bạo, sắc dục… Vô vàn cảm xúc bị hấp thu, nhưng cậu không chăm chỉ như đồng sự của mình, không muốn và cũng cảm thấy không cần thiết phải đi sắp xếp những thứ đó, thế là cứ để chúng tự hình thành nên những mảnh vỡ.
Những mảnh vỡ này không thực sự là cậu, nhưng mỗi mảnh vỡ đều chính là cậu. Nói trắng ra là sự tồn tại không tìm được nguồn gốc mà thôi, những mảnh vỡ từ cuộn len nhiều lên tự nhiên cũng biến thành người quản lý hoàn chỉnh như cậu, một thứ không thể lý giải như thế này hình như không xứng sở hữu “nhân cách thực sự”, “nhân cách” nghe kiểu gì cũng rất xa xỉ.
Sau này cuối cùng cậu cũng tìm được cách giết thời gian, đó chính là tách những mảnh vỡ hợp lại thành “mình” ra ném vào những thế giới nhỏ độc lập để chúng tự tàn sát lẫn nhau. Thực ra tự mình đánh nhau với mình chẳng có gì thú vị, nhưng ít nhất cũng đỡ hơn không làm gì, mà đằng nào cũng sẽ có những mảnh vỡ mới liên tục bổ sung vào, tiêu hao kiểu gì cũng không sao.
Thế giới nhỏ kia cũng chính là nơi được làm thành địa điểm trò chơi tặng cho An Minh Hối này đây.
Sau đó có một ngày, một đồng sự xưa nay luôn cẩn thận cần cù trái ngược hẳn với cậu tự ném mình vào một thế giới của thuộc hạ. Vì tên đó thích những cảm xúc tích cực hơn, nhưng trong quá trình hấp thu cảm xúc không thể tránh khỏi cảm xúc tiêu cực lẫn vào, vì vậy đồng sự định dùng hình thức này để cắt bỏ phần không tốt đó – Có lẽ còn vì muốn nhân tiện đi chơi nữa.
Ban đầu Lair cũng không để ý lắm, ai ngờ sau khi trở về tên kia thay đổi hẳn. Trước đây còn thường xuyên quan sát những chuyện xảy ra trong các thế giới, nghiêm túc nói mình thích mấy anh hùng lương thiện kia như một tên ngốc, kết quả là sau khi thoát khỏi thế giới thì suốt ngày mặt mũi sầm sì, phần không tốt vốn dĩ muốn cắt đi chẳng những không cắt được mà còn lớn hơn. Thỉnh thoảng tên kia lại lẩm bẩm “Người tốt nên chết”, thế nhưng lại nâng niu một linh hồn yếu đến nỗi gần như không thể phát giác trong lòng bàn tay coi như bảo vật, trong lúc chờ thế giới mới đủ lớn để đưa linh hồn vào, thỉnh thoảng còn nhìn sợi hồn đó cười một cách quái gở.
Tóm lại là rất đáng sợ, cứ như là phát điên vậy.
Đang lúc Lair cảm thấy nhàm chán, cậu nghĩ biểu hiện của đồng sự khá thú vị, thế là không đưa mảnh vỡ của mình vào thế giới nhỏ cũ đánh giết lẫn nhau nữa mà phân ra đưa vào những thế giới hoàn chỉnh khác nhau. Trong quá trình này, cậu xóa sạch toàn bộ ý thức nguyên bản của mình, tính chờ mảnh vỡ của mình tự “tỉnh” lại trong cuộn len, hoặc là chết luôn trong đó để thoát khỏi trò chơi.
Lair cũng thẳng thắn thừa nhận, cho dù trông cậu giống như một cá thể hoàn chỉnh nhưng thực chất chỉ là một mảnh vỡ mà thôi, cùng lắm chỉ có thể gọi là một mảnh tương đối xui xẻo, bởi vì khi cậu đang hồi phục ý thức nguyên bản trong “cuộn len” chuẩn bị thoát ra thì phát hiện những mảnh khác đang chơi vui quên lối về, không hề có ý định thoát ra.
Nhìn mà tức.