Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi - Chương 17: Sắp bị tóm rồi (17)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi


Chương 17: Sắp bị tóm rồi (17)



ắp bị tóm rồi (17)

Edit: Kogi

Anh không có thói quen ăn bữa khuya, nhưng có lẽ vì dạo này khối lượng công việc hơi lớn, giờ mới chín rưỡi mà đã thấy đói, thế là liền mở app ship đồ ăn đặt hàng, ngồi trên ghế sofa vừa đợi giao hàng đến vừa nhắn tin với Chu Liễm Dung.

An Minh Hối: Chào buổi tối, vừa mới biết chuyện trên Weibo, xét thấy tiền án của anh, tôi nghĩ cần phải trấn an anh mấy câu.

Chu Liễm Dung: Tôi rất xin lỗi. Vụ lùm xùm này tôi sẽ xử lý.

An Minh Hối: Tôi đã bảo là mình không để ý những chuyện này, huống hồ kể ra thì bên tổn thất hơn cũng là anh.

An Minh Hối: Anh không cần xin lỗi, từ góc độ cá nhân tôi, tôi còn phải khen anh ấy chứ. Anh thực sự tiếp thu lời khuyên của tôi, không đi nhìn lén rồi còn gì.

Chu Liễm Dung: Cho dù phải rút khỏi showbiz tôi vẫn nuôi được anh.

An Minh Hối: Trước khi già đến mức không đi được tôi không cần người khác nuôi mình, hơn nữa anh rất hợp với nghề diễn, tôi thực sự mong anh sẽ phát triển hơn nữa.

Chu Liễm Dung: Có thể ra nước ngoài tiếp tục đóng phim cho anh xem.

Nói đi nói lại vẫn vòng về chủ đề rút khỏi giới giải trí, An Minh Hối dở khóc dở cười, kiên nhẫn tiếp tục công cuộc thay đổi tư tưởng ngoan cố của đồng chí này.

An Minh Hối: Thôi, đừng tính toán chuyện rút lui nữa ảnh đế tiên sinh của tôi ạ. Coi như là tôi vẫn muốn làm ngôi sao được không, nên anh hãy làm cùng tôi, được chứ?

Chu Liễm Dung:.

Một dấu chấm khiến người ta khó hiểu. Trong đầu anh bất giác hiện lên hình ảnh một người cầm điện thoại ngồi bực bội một mình, đúng là ảnh đế có khác, chỉ một dấu chấm câu cũng đầy hình tượng.

Bị trí tưởng tượng của mình chọc cười, An Minh Hối tiện tay mở một quyển sách, vừa đọc vừa tán gẫu với Chu Liễm Dung, cảm thấy đã lâu không được hưởng thụ nhịp sống nhàn nhã này.

Đồ ăn được giao đến rất nhanh, lúc shipper gọi điện bảo anh ra mở cửa, không ngờ còn hạ tông giọng xuống bảo anh rằng: “An tiên sinh phải không ạ? Tôi đến giao đồ ăn thì thấy có người đứng ngoài cửa nhà anh, nam giới, đeo khẩu trang đội mũ, ngoại hình không giống người tử tế, anh đừng đi ra vội, để tôi gọi công an đã.”

An Minh Hối: “…”

Nghe miêu tả thấy quen quen: “Không sao không sao, cậu đừng lo, chắc đó là bạn tôi, phiền cậu ở dưới lầu chờ một chút, tôi đi xem xem.”

Sau khi cúp máy, anh rón rén đi ra cửa thay giày, nhìn xuyên qua lỗ mắt mèo thì chỉ thấy một khoảng tối mịt, không biết là đối phương bịt lỗ mắt mèo lại hay là do ánh sáng hành lang quá kém.

Ngẫm nghĩ một chút, anh cúi đầu gửi một tin nhắn.

An Minh Hối: Anh đang ở đâu? Nếu không ngủ được thì qua chỗ tôi ăn khuya không? Tôi đang định ra quán nướng ở gần tiểu khu đây.

Chu Liễm Dung: Giờ tôi qua luôn.

Gần như ngay khi nhận được tin nhắn này, anh thấy đèn cảm ứng ở hành lang sáng lên, anh liền vội vàng mửa cửa gọi cái người đang định xuống lầu kia: “Không đợi tôi đi cùng sao, Chu tiên sinh?”

Chu tiên sinh đang vui vẻ chuẩn bị đi ăn khuya với người mình thích: “!!!”

Chu Liễm Dung, chết ngất.

Ồ không hề, dòng trên chỉ là đùa chút thôi.

Nhanh tay kéo Chu Liễm Dung đang định chạy trốn lại, một tay An Minh Hối cầm chìa khóa khóa cửa, sau đó dắt Chu Liễm Dung xuống lầu nhận hàng: “Đừng chạy xuống thang gác, có một tầng hỏng đèn cảm ứng, nếu ngã hậu quả nghiêm trọng lắm.”

Chu tiên sinh bị bắt ngay tại trận không dám nhúc nhích, một tay cố gắng ấn chặt khẩu trang, dường như chỉ cần không bị nhìn thấy mắt, không bị nghe thấy tiếng thì có thể vượt qua cửa ải này.

“Tôi không có nhìn anh…” Có vẻ Chu Liễm Dung muốn nói không phải mình thất hứa, nhưng nói ra rồi nghe như đang ngụy biện, thế là liền ngậm miệng không nói nữa.

“Cảm ơn, để cậu đợi lâu quá.” Nhận đồ ăn từ tay anh chàng shipper vẫn tràn ngập cảnh giác, An Minh Hối mỉm cười nói cảm ơn, sau đó lại kéo Chu Liễm Dung im như thóc lên lầu.

Đến tận lúc vào nhà, Chu Liễm Dung vẫn giữ nguyên động tác ấn khẩu trang, An Minh Hối nhìn mà buồn cười: “Thôi đừng bưng kín mít thế nữa, bị tôi nhận ra rồi còn gì, tháo khẩu trang ra ăn khuya cùng tôi đi.”

Lúc nói chuyện, anh tiện tay cởi mũ lưỡi trai của Chu Liễm Dung xuống để sang một bên, nhưng hai tay đối phương vẫn giữ chặt quai khẩu trang, vì vậy muốn tháo nó ra thì hơi khó.

Nhưng thầy An của ngày hôm nay đã không còn là thầy An không hiểu tí gì về nam chính nữa rồi, giờ đây anh quá rõ nhược điểm của Chu Liễm Dung, mặc dù đó là nhược điểm kiểu địch chết mười thì ta cũng chết tám.

Anh nghiêng đầu, thả nhẹ một nụ hôn lên vị trí môi của hắn cách lớp khẩu trang, lập tức làm tan rã phòng tuyến cuối cùng của ảnh đế tiên sinh.

Đôi khi có những chuyện kì lạ như vậy đấy, rõ ràng trong lòng hai người đều e ngại như nhau, nhưng chỉ cần một trong hai thể hiện rõ một chút, người còn lại tự nhiên sẽ cảm thấy mình bình tĩnh hơn nhiều.

An Minh Hối lúc này cũng vậy, ít nhất thì so với Chu Liễm Dung cứng đơ không nhúc nhích, anh còn có thể vươn tay tháo khẩu trang của đối phương xuống.

“Tầm này không còn nhiều quán mở cửa, nên tôi mua đồ nướng đấy.” Anh để khẩu trang sang bên cạnh, hướng mắt về phía túi đồ ăn để mình không bị đỏ mặt theo: “Tôi mua nhiều lắm, anh xem xem có gì thích ăn không?”

Chu tiên sinh sống 29 năm theo con đường dưỡng sinh cũng chưa bao giờ ăn khuya, lại càng không ăn đồ nướng, lúc này ngồi cùng An Minh Hối lại cảm thấy món gì trên bàn cũng ngon lành, nhưng mà hắn nói không nên lời.

Chu tiên sinh vịn ghế đứng dậy, quay người vào phòng vệ sinh, khóa cửa.

Còn lại một mình, An Minh Hối nhân cơ hội này rót cho mình cốc nước uống hết sạch, sau khi làm giảm nhiệt độ trên mặt thành công thì cố gắng khống chế sự tò mò của mình, không ra xem Chu Liễm Dung vào phòng vệ sinh làm gì.

Anh ũ rũ che mặt, xấu hổ thừa nhận đây chính là dáng vẻ của hai người đàn ông sắp đầu ba khi nếm mùi tình yêu.

Mười phút sau, Chu Liễm Dung vẫn chưa ra.

An Minh Hối đi đến cửa phòng vệ sinh, gõ cửa: “Chu tiên sinh? Không ra nhanh nguội hết bây giờ.”

Anh cảm thấy Chu Liễm Dung đúng là một người kì lạ, lúc trước nào là theo dõi nào là cưỡng hôn, lúc nào trông cũng điềm tĩnh như vậy, đến khi mình chủ động thì ngay cả tiếp xúc ở mức hôn má thôi cũng khiến hắn không chống đỡ được.

Chậm rãi mở cửa, lúc đi ra màu đỏ trên khuôn mặt Chu Liễm Dung vẫn chưa tan hết, nhưng ánh mắt lại hướng về phía An Minh Hối: “Tôi muốn –.”

Mấy chữ sau còn chưa nói hết, nhưng An Minh Hối đã ngắt lời ngay: “Không được.”

“…” Chu Liễm Dung lập tức nhíu mày, đôi mắt có thể diễn được vô số nhân vật nhìn chằm chằm vào An Minh Hối đang ngồi trên ghế sofa: “Anh bảo yêu nhau mới được hôn môi.”

Ngụ ý là nếu An Minh Hối đã chủ động hôn hắn, vậy chẳng phải hai người coi như một đôi rồi ư?

“Vừa rồi anh đeo khẩu trang cơ mà.” An Minh Hối cầm một xiên mực nướng đưa cho hắn: “Thế nên không tính là tiếp xúc thật.”

Chu Liễm Dung không đổi sắc mặt cầm xiên mực thơm nức mũi, sau khi cắn một miếng liền cảm thấy món cá mực trước đây ăn vào không mấy hợp khẩu vị bây giờ bỗng ngon lành đến lạ, cứ cắn một miếng lại nhìn An Minh Hối cũng đang cầm xiên ăn giống mình một cái.

Trước giờ chưa từng thấy ai ăn mực với vẻ mặt đi tham dự hội nghị thế này, An Minh Hối vừa cười vừa lấy điện thoại ra chụp lại, cuối cùng cũng hiểu cảm giác của những người thích chơi Weibo thường chia sẻ những câu chuyện thú vị của mình, biết rõ làm vậy có thể sẽ bị đàm tiếu nhưng vẫn không kìm được hỏi ý kiến Chu Liễm Dung: “Tôi đăng một bài lên Weibo được không?”

Chu tiên sinh sớm đã gạch từ “nguyên tắc” ra khỏi từ điển của mình tất nhiên không có ý kiến gì.

An Vu Minh Hối V: Ăn bữa khuya với Chu tiên sinh nè! Ha ha ha ha ha tôi thực sự chưa thấy ai ăn đồ nướng mà nghiêm túc như thế này luôn đó [Hình ảnh]

Comment đầu khu bình luận: Lão Chu ơi là anh đó sao hả lão Chu, là cái người không ăn khuya không ăn đồ nướng bắt buộc phải ngủ trong khoảng từ mười đến mười một giờ đó sao??

“Được rồi, vậy vì sao đêm hôm khuya khoắt anh lại đứng ở cửa nhà tôi?”

Bất ngờ bị chỉ điểm, Chu Liễm Dung im lặng chốc lát, cuối cùng chỉ đáp lại một câu không biết đã nói bao nhiêu lần: “Xin lỗi.”

“Không phải tôi trách anh đâu, chỉ là tôi muốn biết nguyên nhân.” Anh giải thích: “Giờ trời bắt đầu chuyển lạnh rồi, nếu tôi không phát hiện ra thì anh định đứng đến lúc nào? Vì sao lại đứng ở đó?”

“Thuốc ngủ dùng hết rồi, chưa kịp mua mới, không ngủ được.” Chu Liễm Dung khẽ nói, trông có vẻ cũng không muốn để An Minh Hối biết những chuyện này: “Muốn đến tìm anh, nhưng anh bảo là không được tiếp tục…”

“Thuốc ngủ? Anh đang uống thuốc ngủ á?” Bắt được từ này, An Minh Hối lập tức hỏi dồn: “Tại sao lại dùng thuốc, lúc ghi hình cho show giải trí tôi không nhớ là anh có mang theo thuốc ngủ.”

Nuốt xong miếng mực cuối cùng, Chu Liễm Dung mới trả lời: “Không nhìn thấy anh sẽ bực tức, thế nên không ngủ được.” Nhưng mà đã hứa là không được tiếp tục làm như vậy nữa, nên chỉ có thể uống thuốc ngủ để thay thế.

Không có tác dụng của thuốc, lại không được đi nhìn An Minh Hối, hắn bức bối đến mức đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn không khống chế được bản thân lái xe đến đây, dù chỉ đứng một mình ở ngoài cửa, nhưng chỉ cần biết rằng An Minh Hối chỉ cách mình một bức tường, hắn cũng cảm thấy yên tâm.

“Sau này không được uống thuốc ngủ nữa, nếu mất ngủ thì trước khi ngủ có thể gọi video call trò chuyện với tôi, nếu thực sự không ngủ được thì đến tận nhà tìm tôi cũng không sao, nói chung là không được uống thuốc nữa.”

Tất nhiên Chu Liễm Dung vô cùng muốn có loại đãi ngộ này, nhưng dường như hắn vẫn hơi lo lắng, nghĩ một lúc rồi nói thẳng: “Nhậm Tỉnh nói nếu cứ gây phiền phức cho anh thì anh sẽ giận.”

“Nếu anh tiếp tục uống thuốc ngủ thì tôi sẽ giận thật đấy.” An Minh Hối gật đầu, nghiêm túc đe dọa: “Nếu tôi tức giận thì sẽ không muốn gặp anh nữa, nên là sau này muốn gặp tôi thì cứ nói thẳng. Tôi cũng không phải phụ nữ, cho dù ban đêm đến nhà tôi cũng không sợ bị dị nghị.”

“Được anh thích vốn là một chuyện rất vinh dự, tôi sẽ không tức giận vì những thứ nhỏ nhặt đâu, nhưng sức khỏe của anh thì đâu phải chuyện nhỏ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật kí công tác của lão Chu:

May quá, anh ấy không giận.

Rất là hối hận, khi đó đáng lẽ nên tháo khẩu trang ra.

Anh ấy gọi tôi là: Ảnh đế tiên sinh của tôi.

Của tôi, của tôi, của tôi, của tôi…

Dạo này đang viết bản thảo cho một bộ,

Đề tài thanh mai trúc mã đúng là sảng khoái thật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN