Anh mải suy nghĩ miên man những chuyện nhỏ nhặt từng xảy ra trước đây, bất tri bất giác đã lên tới đỉnh núi từ khi nào, đứng ở vách núi phóng tầm mắt ra xa, tuy chỉ là tuyết trắng mênh mông trải dài nhưng khung cảnh cũng rất tráng lệ.
Đây đã là lần thứ mấy lên đỉnh núi này? Có lẽ là sáu hay bảy lần gì đó.
“Ước chừng thời gian, cũng sắp đến lúc về rừng xem tình hình thế nào rồi.” Cách lần cuối cùng trở về đã được khoảng nửa năm, nếu không về sợ là sẽ lại bị Bạch Mặc chặn ngoài núi mất.
Xích Nha đứng bên cạnh anh, nắm tay anh nhìn xuống chân núi, bỗng nảy ra một ý tưởng: “Hồ ly bự, đằng nào chúng ta cũng phải đi xuống, hay là lần này nhảy từ đây xuống luôn được không?”
“…” An Minh Hối vừa nghe liền liếc mắt nhìn xuống, tuy độ cao không nguy hiểm đối với bọn họ nhưng cũng tương đối đáng sợ, nếu là người phàm thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt: “Sao bỗng nhiên lại nghĩ ra trò này?”
“Vì ta nghĩ sẽ rất vui, trước đây ta rơi từ trên trời xuống mới gặp được hồ ly bự, lần này ta muốn cùng hồ ly bự rơi xuống.” Vừa nói, Xích Nha vừa giơ tay bày phép thuật xung quanh hai người để bảo đảm lúc rơi xuống không bị thương: “Đi nào đi nào, chẳng phải hồ ly bự muốn về thăm khu rừng sao? Chúng ta có thể về luôn bây giờ.”
Ý tưởng này tuy có hơi kì quặc nhưng cũng không phải chuyện gì ghê gớm, anh không chút do dự đồng ý ngay.
Mặc dù trước đây đã từng chết vì ngã từ trên cao xuống một lần, nhưng điều đáng mừng là lúc đó anh không cảm nhận được một chút đau đớn nào cả, mà nếu chỉ là cảm giác mất trọng lực thì anh không sợ.
“Ta đếm đến ba nhé.” Kéo tay Xích Nha đứng bên vách núi, An Minh Hối nhìn vẻ mặt háo hức của Xích Nha, bất lực thở dài một hơi.
“Một, hai, ba.”
Số cuối cùng vừa vang lên, anh và Xích Nha đồng thời bước lên trước một bước, chờ đợi cảm giác mất trọng lượng ập đến ngay sau đó.
“Xin hãy dừng bước.”
“!”
Một giọng nói xa lạ bất ngờ vang lên, đồng thời cánh tay An Minh Hối cũng bị giữ chặt, đồng tử của anh co lại, trước khi quay đầu không chút do dự đánh một chiêu ra đằng sau, nhưng lại bị một người xuất hiện bất thình lình dễ dàng cản lại.
Không chỉ anh có phản ứng mà Xích Nha thậm chí còn nhanh hơn anh, cậu dùng tốc độ nhanh nhất tấn công về phía người nọ, nhưng thế công mạnh mẽ lại bị một người khác xuất hiện ngăn lại, đồng thời người giữ An Minh Hối cũng kéo anh lùi về mấy bước, vì một loạt những động tác này mà bọn họ cũng buộc phải buông tay nhau ra.
Một thanh kiếm tản ra hào quang xanh lục kề trên cổ An Minh Hối, người đứng sau anh cười nói: “Các hạ phải cẩn thận đấy, nếu bị thanh Toái Hồn Kiếm này đâm rách họng thì Chu Tước có sống lại cũng không cứu được ngươi đâu.”
An Minh Hối không đáp lại, chỉ ngước mắt nhìn người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đứng chắn giữa anh và Xích Nha, anh đã từng thấy người này, chính là Huyền Vũ từng tới tìm Xích Nha.
Chu Tước đã chết, vậy thì người đứng đằng sau anh chắc hẳn là nhân vật cuối cùng trong tứ linh – Thanh Long.
Ngay sau đó câu nói của Xích Nha cũng chứng thực phỏng đoán của anh: “Huyền Vũ, Thanh Long, hai người các ngươi…hai người các ngươi cũng dám giúp tiên giới đối phó với ta ư?!”
Huyền Vũ mạnh về phòng thủ, còn Thanh Long sở trường là ẩn nấp, tiên giới rộng lớn, cũng chỉ có hai người này liên thủ mới có thể áp chế cậu chỉ trong chốc lát.
An Minh Hối chưa bao giờ nhìn thấy hổ con tức giận đến vậy, đôi mắt xanh xám dường như còn tản ra tia sáng lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cũng trầm hẳn xuống, dáng vẻ cậu nhìn chằm chằm Thanh Long và Huyền Vũ giống như con mãnh thú bị chọc giận chuẩn bị nhào lên cắn người.
“Bạch Hổ, bọn ta vốn cũng không muốn làm thế này, nhưng hành động của ngươi đã vượt quá giới hạn, Tiên đế vô cùng tức giận, ra lệnh cho bọn ta lần này buộc phải bắt được ngươi về quy án, nếu không sẽ phải lấy cái chết để tạ tội.” Thanh Long nhìn Bạch Hổ với vẻ mặt phức tạp, nhưng tay cầm kiếm tuyệt nhiên không nhúc nhích, hắn không kìm được tiếng thở dài, “Đừng hòng giãy dụa nữa, lần này không phải chỉ có hai bọn ta đến đây đâu.”
Dứt lời, vô số thiên binh thiên tướng từ trên trời giáng xuống, ai ai cũng lăm lăm vũ khí trong tay, thân mặc áo giáp, thế trận sẵn sàng nghênh địch, tất cả xếp thành vòng trong vòng ngoài bao vây bọn họ ở giữa, hoàn toàn không có khe hở trốn thoát.
“Nhìn thấy chưa, đây đều là quân tinh nhuệ dưới trướng Tiên đế đấy.” Thanh Long dùng mắt ra hiệu cho Xích Nha nhìn những thiên binh vây quanh để chứng minh lời mình nói không phải vô căn cứ: “Kể cả ta và Huyền Vũ không ra tay, các ngươi cũng không thể chạy trốn được đâu.”
“Bạch Hổ.” Thanh Long nói xong, Huyền Vũ đứng đằng trước chịu trách nhiệm cảnh giới cũng lên tiếng: “Khoanh tay chịu trói, ta và Thanh Long sẽ cầu xin cho các ngươi, xin Tiên đế giơ cao đánh khẽ.”
Vừa nói xong, ai nấy đều cảm thấy đây là chuyện bất khả thi. Khoan nói đến tội trạng có dính dáng với Yêu vương, chỉ riêng việc giết Chu Tước thôi cũng đủ để bị giáng xuống tội nặng rồi, huống hồ những năm nay Xích Nha còn liên tục giết chết rất nhiều người của tiên giới đến truy bắt mình.
Trước khi Xích Nha có phản ứng, An Minh Hối đã cất giọng nói: “Khi Xích Nha trọng thương chưa lành có thể đánh chết Chu Tước, hôm nay cậu ấy hoàn toàn hồi phục, vậy mà hai vị lại có thể khống chế ta ngay trước mặt cậu ấy dễ dàng thế này, quả thực là thân thủ bất phàm.”
Trước khi mọi người hiểu ra ẩn ý trong câu nói của An Minh Hối thì đã thấy anh nhìn xa xăm về phía chân trời, rồi mỉm cười dịu dàng với Xích Nha: “Trước đây ta cũng từng nói, dù sau này ta không còn nữa, ngươi cũng phải sống tốt mới được.”
Ẩn ý bất thường trong từng lời nói của anh không chỉ khiến Xích Nha lộ vẻ mặt hoang mang lo sợ, mà ngay cả Thanh Long cũng hơi xê dịch đường kiếm sắc bén bên cổ anh: “Ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, ngoan ngoãn theo bọn ta về tiên giới, chuyện này vẫn còn đường lui.”
Xích Nha thì không còn bận tâm đến Huyền Vũ đang đứng trước mặt mình nữa, cậu chỉ nhìn An Minh Hối chăm chú, giọng nói tràn đầy ý khẩn cầu: “Hồ ly bự, ngươi đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi mà, ta sẽ giết hết bọn họ, ngươi đừng nói vậy ta sợ lắm, sao ngươi có thể không còn nữa chứ…”
Không thể nào, chừng nào Thanh Long còn nắm giữ tính mạng của anh trong tay thì Xích Nha không thể rảnh tay đối phó với đám người này được, thậm chí sẽ giống như con rắn bị bóp đúng chỗ hiểm, ngay cả khoảng không để giãy dụa cũng không có, chỉ có thể phó mặc cho chúng xử lý.
“Đừng trưng ra vẻ mặt như vậy, sống trên đời luôn có những việc không được như ý, có những chuyện chúng ta buộc phải đối diện.” Nụ cười của anh càng rõ nét hơn, tuy ánh mắt có chút buồn rầu nhưng không hề sợ hãi: “Nếu kiếp sau vẫn là hai chúng ta… thì sao?”
Vừa dứt lời, Thanh Long đang bắt giữ anh phát hiện ra điểm bất thường liền lập tức thả tay ra bay ngược về sau, trái ngược lại với hắn, Xích Nha liều lĩnh vòng qua Huyền Vũ đứng chắn trước mặt lao về phía An Minh Hối.
Một giây sau, tiếng nổ rung trời vang lên, nơi An Minh Hối từng đứng nổ tung một màn sương máu, sau khi màn sương máu tan đi thì nơi đó đã không còn một bóng người.
Xích Nha đến chậm một bước chỉ kịp ôm lấy một đám sương đỏ, mà một chút sương ấy cũng sớm tan đi trong lòng cậu, không còn lại mảy may.
Xích Nha ngơ ngác cúi nhìn vết máu vương trên hai tay mình, cậu vốn định ôm hồ ly bự, nhưng hồ ly bự không còn nữa, cậu cũng không tìm được nữa rồi, lần này hồ ly bự không cần cậu thật rồi, cũng không để lại gì cho cậu hết.
Yêu quái tự phát nổ nội đan của chính mình, khoảnh khắc nội đan vỡ vụn cũng là lúc hồn phi phách tán, không vào luân hồi, không còn cách gì cứu vãn được nữa.
Hồ ly bự là yêu quái dịu dàng nhất mà cậu từng gặp, rõ ràng thế giới này tàn khốc vô vị đến thế, nhưng hồ ly bự vẫn có thể lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy, rõ ràng anh là sự tồn tại xứng đáng có được sự che chở của thế giới này nhất.
Nhưng bây giờ, bây giờ…
Thanh Long nhanh chóng ý thức được tình hình đang dần tồi tệ, hắn bay đến định nhân lúc Xích Nha chưa hoàn hồn chế ngự cậu, nhưng chỉ vừa lại gần, chưa kịp tung ra pháp quyết đã bị Bạch Hổ đứng nguyên tại chỗ giữ chặt cổ tay kéo giật xuống đất, bẻ gãy luôn cánh tay của hắn.
Thiếu niên tóc bạc áo đỏ chậm rãi xoay người, trên khuôn mặt là nụ cười tươi tắn mà vô hồn, một tay cầm cánh tay đã gãy rời của Thanh Long, tay kia thì vươn ra trước mặt hắn khoe vết máu dính trên đó như thể cậu không nhìn thấy vẻ mặt đau đớn đến vặn vẹo của hắn: “Ngươi nhìn xem, đây là màu của hồ ly bự, là màu mà ta thích nhất.”
“Hôm đó, lần đầu tiên ta gặp hồ ly bự, cả thế giời đều là một màu đỏ lửa, có phải rất đẹp không hả? Ta muốn nhìn lại màu đó một lần nữa quá, nhưng ta không tìm được hồ ly bự nữa rồi.”
Thuận tay đỡ phép thuật Thanh Long tung ra trong lúc giãy dụa, nụ cười của Xích Nha càng thêm ngọt ngào, đồng thời cũng càng đáng sợ, hoàn toàn không thèm để ý Thanh Long đang nói gì: “Vì vậy, các ngươi hãy giúp ta được không? Chắc chắn các ngươi sẽ giúp được ta mà.”
Nói xong, cậu dùng tay kia tóm lấy cổ Thanh Long, chỉ hơi phát lực đã dễ dàng kéo đầu hắn lìa khỏi cơ thể.
Nhìn thân thể mất đầu ngã xuống đất, máu tươi ào ạt phun ra từ miệng vết thương, Xích Nha cười như phát điên, tiếng cười vừa sung sướng lại vừa điên dại.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha… Chính là màu này, chính là màu này đây, màu của hồ ly bự!!”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ban đầu Huyền Vũ lo sẽ kích động Bạch Hổ nên không liều lĩnh đến gần, nhưng khi hắn nhận ra tinh thần Xích Nha đã hoàn toàn sụp đổ thì đã quá muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng liêu chết thảm trước mặt mình.
Giết một người vẫn chưa đủ, Xích Nha xoay người nhìn về phía Huyền Vũ, nhìn những thiên binh thiên tướng bao vây nơi này, khuôn mặt dính máu lại lộ ra nụ cười vặn vẹo: “Còn có các ngươi nữa mà, nhanh lại đây chơi với ta đi chứ, các ngươi nhìn xem, tuyết ở khắp nơi đều trắng xóa, chẳng đẹp gì cả, chúng ta bắt chúng biến thành màu đỏ hết có được không?!”
“Ta muốn cả thế giới này đều là màu của hồ ly bự!!!”
***
Một tin tức chấn động truyền đi khắp thế gian chỉ trong vòng một đêm.
Bạch Hổ tiên quân phản bội tiên giới, Tiên đế phái người đi bắt về quy án, hàng nghìn hàng vạn thiên binh đều bị một mình Bạch Hổ giết chết gần hết, máu tươi nhuộm đỏ cả núi tuyết, không tìm được nơi nào chưa từng vương vết máu.
Sau đó một mình Bạch Hổ trở về tiên giới, ngắt đầu Tiên đế, tàn sát gần hết sinh linh trên tiên giới.
Sau đó nữa, Bạch Hổ tiên quân phạm phải tội ác tày trời lại trở về ngọn núi tuyết đỏ rực, đứng trên đỉnh núi tự bạo nội đan mà chết.
Sói yêu vẫn một mực bảo vệ khu rừng nào đó chẳng ai để ý bỗng một ngày tình cờ nghe được tin đồn này trong trấn, từ đó về sau liền bày kết giới nghiêm ngặt xuống khu rừng, không bao giờ ra ngoài nửa bước.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí công tác của Xích Nha
Hồ ly bự, ngươi có nhìn thấy không?
Ngươi xem kìa, ta đã biến cả ngọn núi tuyết thành màu của ngươi rồi.
Có phải ngươi rất vui không? Có phải ngươi cũng giống ta, cảm thấy cảnh tượng này rất đẹp không?
Ta muốn ngươi ôm ta, hồ ly bự.
Người chết rồi nói chuyện gì vui vui đi.
Weibo và nhóm độc giả có hàng 19+ không show ra!