An Minh Hối vừa uống hồng trà vừa ăn bánh ngọt, mặt thì mỉm cười nghe Nider và Effit câu được câu không nói chuyện với nhau, nhưng thực ra trong lòng anh cũng đang suy nghĩ vẩn vơ.
Năm giác quan của ma cà rồng mạnh hơn của loài người rất nhiều. Thực ra, vừa rồi ở trong phòng bếp, anh cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở bàn ăn, anh nghe thấy Effit nói hắn chỉ mến mộ mình chứ không phải tình yêu hay gì khác bằng giọng điệu hết sức thản nhiên.
Anh cũng không biết bản thân mình lúc này nuối tiếc nhiều hơn hay nhẹ nhõm nhiều hơn.
Trước đây, lần nào anh cũng được nhân vật chính yêu thích, thậm chí yêu thích tới mức làm ra những việc khiến người khác không thể tưởng tượng được, anh cứ nghĩ là tần suất này thì không thể giải thích bằng sự trùng hợp được, trong đó nhất định phải có nguyên nhân, biết đâu không phải chỉ có một mình anh lần lượt xuyên qua những thế giới muôn màu muôn vẻ này cũng nên.
Căn cứ dùng để đưa ra giả thuyết này vốn dĩ đã hơi vô lý rồi, thế giới này lại trở thành một ngoại lệ. Xem ra quá trình tìm hiểu về nhân vật chính của anh lại trở về điểm bắt đầu rồi.
Đương nhiên, dù mỗi nhân vật chính đều có linh hồn giống nhau thật đi nữa thì cũng không thể đảm bảo rằng nhân vật chính với tiểu sử khác nhau chắc chắn sẽ yêu anh. Bởi vậy, trước khi có bằng chứng chính xác, mọi phỏng đoán cũng chỉ là phỏng đoán đơn thuần.
Ngoại trừ nuối tiếc ra, An Minh Hối thực sự cũng có chút nhẹ nhõm, bởi nếu không dính dáng đến chuyện tình cảm thì nhân vật chính cũng sẽ không phải trải qua nỗi đau giằng xé vì người mình yêu nhất chết đi nữa.
“An, An.”
Tiếng gọi của Nider khiến An Minh Hối hoàn hồn. Anh quay đầu, nhìn về phía hai người đang có vẻ nghi hoặc, tỏ ý áy náy nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi đang mải nghĩ một vài chuyện, sao vậy?”
“À, cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi xem sau này cậu có dự định gì thôi.” Nider xua tay, giải thích: “Dù sao thì cậu cũng muốn ở lì trong nhà Effit đâu nhỉ.”
Effit có vẻ không hài lòng với cách nói đó cho lắm, hắn hơi nhíu mày lại, chiếc dĩa trên tay vẫn đang xiên một miếng bánh ngọt nhỏ, miệng lầm bầm oán trách: “Nói thế thì bất lịch sự quá, ở nhà của tôi sao lại khiến An buồn chán được cơ chứ.”
Nói rồi, hắn há miệng ăn miếng bánh trên dĩa, vẻ mặt trông vẫn hơi hậm hực.
Effit hầu như luôn cho thấy sự trưởng thành, ưu nhã của mình, hiếm thấy lúc nào hắn nói ra những lời oán trách trẻ con như vậy. An Minh Hối không nhịn được bật cười: “Ngài Effit, phiền ngài quay đầu qua đây.”
Sau khi đối phương quay đầu sang với ánh mắt dò hỏi, An Minh Hối vươn tay, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau vết kem bơ còn dính lại trên miệng Effit, sau đó vừa vứt khăn tay vào hộp đựng rác trên bàn vừa cười trêu chọc: “Nếu ngài muốn dùng cách này để khiến tôi không nhàm chán, vậy thì tôi không còn gì để bắt bẻ nữa.”
Với anh đây là một chuyện rất bình thường, chỉ là có ý trêu đùa một chút mà thôi. Nhưng còn Effit, hắn chỉ chú ý tới ánh mắt ấm áp và chuyên tâm của An Minh Hối, cùng với những ngón tay dịu dàng dùng khăn lau miệng của anh khiến vùng da chỗ đó của hắn ngứa râm ran.
Ngài thợ săn nhất thời thất thần, ngơ ngác nhìn nụ cười trên môi An Minh Hối, da mặt trắng nõn không biết đã đỏ lên từ bao giờ.
Tâm trạng Nider phức tạp nhìn tai bạn mình đỏ ửng: “…”
Còn nói cái gì mà không liên quan tới tình yêu chứ, đúng là coi hắn như tên ngốc để lừa gạt mà, trước đây hoàn toàn không nhìn ra Effit là người như vậy đấy.
“Khụ khụ”, Nider lúng túng húng hắng vài tiếng rồi đá nhẹ bắp chân Effit dưới gầm bàn, nhắc hắn đừng có dại mặt ra nhìn chằm chằm người ta như một gã trai tân nửa đời người chưa từng thấy đàn ông nữa.
Lúc này, An Minh Hối mới chú ý đến sự khác thường của Effit, nghi hoặc hỏi: “Ngài Effit?”
Cuối cùng Effit cũng sực tỉnh, nhận ra vừa rồi mình vậy mà lại nhìn chằm chằm An Minh Hối tới ngơ ngẩn, vì vậy không khỏi cảm thấy ngại ngùng và bối rồi, đã thế còn bị đá vào bắp chân, hắn theo bản năng co chân lại, kết quả không cẩn thận nên đá gãy luôn chân ghế của mình, mất cân bằng nghiêng ngả lảo đảo.
An Minh Hối vươn cánh tay, vững vàng đỡ lấy người suýt ngã xuống đất theo chiếc ghế gãy, lo lắng hỏi: “Ngài ổn chứ?”
Lúc này Nider không chịu nổi phải quay mặt đi, không muốn tiếp tục nhìn bạn mình nửa đứng nửa ngồi trong lòng người khác nữa.
“Thất lễ rồi”, Effit đứng bật dậy như phải bỏng, không dám nhìn vẻ mặt hoài nghi của An Minh Hối, hắn sải bước đi về phía phòng vệ sinh: “Tôi ra ngoài một lát.”
“Ờ, hình như bụng cậu ta đang khó chịu”, Nider chỉ có thể bất chấp giải thích một cách nhạt nhẽo như vậy trước ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của An Minh Hối: “Sẽ nhanh ổn thôi.”
Quen biết bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy biểu cảm của Effit sụp đổ đến thế, mặt đỏ rực như thiếu nữ hoài xuân. Nếu không nhìn nhầm thì vừa rồi khi Effit đứng lên, chân hắn run đến mức suýt nữa lại ngã.
Người từng tự tay giết chết trăm ngàn con ma cà rồng, vậy mà nay lại ngã vào tay một ma cà rồng. Lẽ nào đây là sự trừng phạt mà thượng đế giáng xuống ư? Hay là ma cà rồng kia rắp tâm báo thù?
Không lâu sau, Effit đã điều chỉnh xong tâm trạng bước ra từ phòng vệ sinh, trên mặt lại là nụ cười thong dong, ưu nhã. So với người mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống ban nãy tưởng chừng như hai người khác nhau. Hắn vừa ngồi xuống chiếc ghế mới vừa nói: “Xin lỗi, vừa rồi đột nhiên tôi hơi đau đầu, chắc là tại vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.”
An Minh Hối gật đầu như đã hiểu rõ: “Bây giờ không sao là tốt rồi.”
Nider: Cho phép tôi nói thẳng, cậu rất biết bịa chuyện đấy.
Dường như cảm nhận được sự oán thán trong lòng Nider, Effit không thương tiếc đá mạnh vào bắp chân Nider, sau đó mượn động tác quay sang nói chuyện với An Minh Hối để che chắn khuôn mặt đau đớn đến méo mó của Nider.
“Quay lại chủ đề lúc nãy đi, cá nhân tôi không có quá nhiều yêu cầu, tất cả đều lấy sự tiện lợi của các anh làm đầu.” An Minh Hối không chú ý tới “vụ án bạo lực” dưới gầm bàn, rất tế nhị không nhắc lại sự cố nhỏ đáng xấu hổ ban nãy, “Nếu hiệp hội thợ săn không muốn chấp nhận sự tồn tại của tôi, vậy thì tôi có thể đóng cửa không ra ngoài. Còn nếu dàn xếp được thì tôi cũng có thể giúp các anh trong nhiệm vụ săn giết ma cà rồng.”
“Bọn họ đương nhiên sẽ chấp nhận, ngay cả khi không có nhiệm vụ, anh cũng có thể ra ngoài đi dạo bất cứ lúc nào”, Effit cầm tách trà lên nhấp một ngụm, đôi mắt xanh thẳm của hắn tràn đầy thành ý, sau đó lại nói với giọng vui vẻ: “Tất nhiên, phải ngoan ngoãn về nhà trước giờ gác cổng mới được.”
“Nói thì nói vậy nhưng không dễ đâu.” Nider thẳng thắn nói ra những khó khăn, “Hiệp hội có những nguyên lão rất bảo thủ, cho dù An thực sự gia nhập phe chúng ta với thiện ý, nhưng bọn họ vẫn sẽ cho rằng ma cà rồng sống trong thế giới loài người sẽ gây nguy hiểm cho cư dân bình thường.”
“An có lý do gì để tấn công dân thường chứ? Huyết tộc và ma cà rồng cấp thấp không giống nhau, huyết tộc rất kén chọn con mồi, hơn nữa tôi cũng sẽ đáp ứng đủ máu cho An.”
Hễ nhắc tới máu là An Minh Hối lại cảm thấy mất tự nhiên, anh đành ho nhẹ một tiếng để che giấu rồi khẽ nói: “Tôi có thể hiểu những suy nghĩ của các anh, nên dù kết quả như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.”
Quen biết Effit đã lâu, sau khi có sự so sánh, Nider không thể không cảm thán An Minh Hối quả là một huyết tộc rất giỏi đoán ý người khác.
Hơn nữa An lại rất phong độ, hắn luôn cảm thấy con người anh chín chắn bao dung hơn vẻ bề ngoài và tuổi tác rất nhiều, ngoại hình của anh cũng không tệ. Nếu là con người, anh nhất định sẽ rất được các cô gái yêu thích, thậm chí dù là huyết tộc cũng vẫn thu hút một lượng người ái mộ nhất định.
Hoặc phải nói là huyết tộc trong mắt một số người người có lẽ còn là điểm cộng cho khí chất thần bí của mình nữa.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng không ngờ Nider lại bất giác nói ra miệng, đến khi phản ứng lại thì đã quá muộn, chỉ có thể trơ mặt đối diện với ánh mắt kinh ngạc của An Minh Hối và khuôn mặt ngoài cười nhưng trong không cười của Effit.
“Ngài khen lầm rồi, xin ngài đừng nghĩ như vậy. Phần lớn huyết tộc đều không thân thiện với loài người lắm đâu, nếu vô tình gặp phải thì nhất định phải cảnh giác.” Ở thế giới trước, An Minh Hối cũng không ít lần được khen ngợi trực tiếp như vậy nên lần này cũng coi như ứng phó êm xuôi, chứ không còn lúng túng như những lần trước nữa, anh còn có thể nói đùa phụ họa với đối phương: “Mà thực ra kể từ sau khi tôi trở thành huyết tộc cũng chưa được ai tỏ tình cả, không có ghê gớm như ngài nói đâu.”
Nói xong, anh hơi do dự một chút rồi cuối cùng cũng quyết định thẳng thắn bày tỏ như đối với bạn bè thực sự: “Thực ra, thính giác của huyết tộc rất nhạy bén, nếu như không muốn bị tôi nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện thì nên tới nơi nào xa một chút sẽ tốt hơn.”
Hàm ý ám chỉ trong câu nói này rất rõ ràng, sau khi hiểu được hàm ý trong đó, Effit và Nider lập tức xin lỗi, dù sao thì bàn tán sau lưng người khác cũng là một chuyện rất bất lịch sự.
“Tôi không để bụng đâu, chỉ là cảm thấy các anh nên biết một chuyện này, dù sao thì tôi không muốn vô tình nghe thấy bí mật riêng tư của người khác.” An Minh Hối cười đầy thiện ý, rồi nâng ấm hồng trà lên rót cho mình và Effit ngồi bên cạnh để xua tan bầu không khí ngại ngùng giữa bọn họ, đồng thời thoải mái kể ra vụ hiểu nhầm hài hước của mình: “Chẳng giấu gì các anh, lúc đầu đúng là tôi từng nghi ngờ anh Effit đây liệu có phải vì tình cảm đặc biệt nào đó nên mới đồng ý thu nhận tôi hay không, nhưng may quá, bây giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ rồi. Hai bên đều từng có những hiểu lầm đáng xấu hổ như nhau, vì vậy các anh cũng không cần để bụng.”
Effit chớp chớp mắt rồi mỉm cười gật đầu đồng tình với những gì anh vừa nói: “Đúng vậy, đã có hiểu nhầm thì nên giải quyết rõ ràng, tôi thực sự càng ngày càng thích phẩm chất thẳng thắn vô tư của An rồi đấy.”
Nider giơ tay lên lau lớp mồ hôi lạnh rịn ra sau gáy, lắp ba lắp bắp phụ họa: “Ờ, đúng vậy, đúng vậy.”
Trời ơi, thật đáng sợ, có phải hắn ta đã chứng kiến toàn bộ quá trình Effit tự đào hố chôn mình rồi không, sau này liệu có bị giết người diệt khẩu không?
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký công tác của ma cà rồng:
Lần này không được Effit thích rồi.
Nhưng cũng không đến nỗi thất vọng, đằng nào dù linh hồn có giống nhau hay không, chúng tôi bây giờ cũng chỉ là người lạ vừa quen biết không lâu.
Thực ra là hơi bất ngờ, nhưng may mà hiểu lầm đã được gỡ bỏ sớm.
Quan niệm ấn tượng đầu tiên rất quan trọng của tôi trước đây đúng là không phải chút nào.