Nhìn những “vật sưu tầm” đáng sợ được trưng bày khắp phòng, An Minh Hối nhắm mắt lại, sau khi lấy lại bình tĩnh mới chậm rãi mở miệng nói: “Ma cà rồng chết rồi sẽ không để lại thi thể.”
Dù là huyết tộc hay ma cà rồng, sau khi chết đều sẽ hóa thành tro bụi, chẳng qua là khác nhau về thời gian nhanh hay chậm mà thôi.
“Đúng vậy, nhưng nhờ Charlie tôi đã tìm được cách đặc biệt để xử lý, vì vậy cậu ta mới biết sở thích nhỏ này của tôi.” Effit mỉm cười đáp, “Còn Nider là cộng sự tiền nhiệm của tôi, vậy nên anh ta cũng biết. Giờ thì trừ tôi ra anh là người thứ ba biết chuyện này.”
Lẽ nào anh nên cảm thấy vinh dự sao?
“Vậy anh định xử lý tôi như thế nào đây?” An Minh Hối ngoảnh lại nhìn cảnh cửa đóng chặt đằng sau, khẽ thở dài một hơi, “Cầm tù tôi ư?”
Tuy miệng nói như vậy, nhưng thực ra trong lòng anh đã có sẵn một đáp án.
“Không!”
Đúng là đáp án phủ định như anh nghĩ.
An Minh Hối nóng lòng muốn chứng thực suy đoán của mình, cưỡng ép bước lại gần Effit, đồng thời giơ tay nâng cằm đối phương khiến hắn buộc phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Tôi nhớ anh là người trong ngoài bất nhất, vậy có thể nói cho tôi biết rốt cuộc tình cảm anh dành cho tôi là gì được không?”
“Anh thích tôi à?”
Chỉ nhìn vào đôi mắt đen láy ánh sắc đỏ kia thôi cũng đủ khiến Effit cảm thấy miệng mình khô khốc rồi. Bàn tay đang nắm cằm hắn không mạnh cũng không nhẹ, thậm chí còn làm hắn thấy hơi nhột, trong lòng không kìm được muốn bị đối xử thô bạo hơn nữa.
Bởi vì An như thế này thực sự quá sức mê người, ma cà rồng lúc nào cũng giữ thần thái cử chỉ ôn hòa ưu nhã nay lại lạnh lùng thô bạo với mình, cặp nanh nhọn sẽ cắm thật sâu vào cổ mình, mang lại cho mình cảm giác sung sướng và đau đớn đan xen như muốn phát điên.
“Tôi không biết, An, tôi không biết nữa.” Effit bắt đầu thở gấp, đôi mắt xanh trong như ngọc bích lúc này mê man nhìn huyết tộc trước mặt, ánh mắt chứa đầy khát khao và say mê cực độ, “Tôi không biết tình yêu là gì nên có lẽ không thể trả lời được câu hỏi của anh. Tôi thấy hổ thẹn vì sự vô tri của mình, xin hãy trừng phạt tôi đi.”
Hắn không ngờ một huyết tộc lại có thể khiến hắn mê đắm đến thế, dù là dịu dàng hay là ngạo mạn, tất cả đều khiến một người kén chọn như hắn không tìm được bất cứ tì vết nào. Là thợ săn cao cấp đánh bạn với ma cà rồng bao năm nay, hắn đã nhìn thấy đủ mọi loại người, đủ mọi loại huyết tộc, bọn họ có kẻ vô cùng ích kỳ tàn ác, có người thì vô cùng lương thiện yếu đuối, kiểu trước làm hắn thấy vô vị, kiểu sau làm hắn thấy nực cười.
À… Chỉ có An của hắn, chỉ có An của hắn kết hợp mọi thứ hoàn mỹ nhất lại với nhau, đó quả là một kỳ tích.
Effit nghĩ, có lẽ mãi mãi An cũng không biết, đêm hôm ấy hắn lặng lẽ đi theo sau anh, khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy cảnh anh quả quyết nổ súng bắn chết gã đàn ông kia đã hưng phấn đến mức bộ phận giữa hai chân nhô hẳn lên từ đũng quần, thậm chí hai chân không ngừng run rẩy, nếu không bám vào thân cây bên cạnh thì không thể nào đứng vững được.
“Anh là người thông minh, lúc trước chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng tôi mới đúng, dù là hiện tại cũng phải giữ thái độ hoài nghi với mục đích tôi đến đây chứ.” An Minh Hối thấp giọng nói, bàn tay đang nắm cằm Effit chậm rãi dịch xuống phía dưới, chậm rãi bóp yết hầu yếu ớt, anh không dùng sức, nhưng chỉ riêng động tác này đã đủ gây ra nỗi hoảng sợ và bài xích theo bản năng của loài người rồi, “Anh thực sự không sợ bị tôi giết chết ư?”
Anh cố tình nói vậy chỉ vì muốn dụ Effit nói cho mình biết thông tin gì đó hữu ích, nhưng lại thấy Effit mở to mắt, giơ hai tay lên giữ bàn tay đang bóp cổ mình của anh.
An Minh Hối tưởng là hắn định giãy dụa, đang tính buông tay ra thì đột nhiên cảm thấy lực tay ép lên mu bàn tay anh tăng mạnh, nhất thời anh không sao rút ra được.
Anh nhìn Effit đầy khó hiểu, ánh mắt đối phương tràn ngập sương mù như bị một màn hơi nước che phủ, làn da trắng muốt đặc trưng của người da trắng bị sắc hồng chiếm cứ, cả giọng nói lẫn bàn tay đang ấn tay anh đều đang run rẩy, không phải vì sợ hãi mà là vì quá hưng phấn.
“Tôi biết, là Norman sai anh đến đúng không? Nếu không anh không thể dễ dàng bỏ trốn trong tầm mắt của hắn được, đúng vậy, tôi biết hết, anh đến đây để hành hạ rồi giết chết tôi… Nhưng không sao, An, xin anh hãy giết tôi đi, bóp mạnh nữa lên, cầu xin anh…”
An Minh Hối: “…” Đã là nhiệm vụ thứ tư rồi, nhưng mà đây là lần đầu tiên anh gặp một nhân vật chính… khác biệt thế này.
An Minh Hối rút mạnh tay về, đối diện với ánh mắt thất vọng và khó tin của Effit anh còn tưởng mình vừa gây ra tội ác tày đình gì, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể giải thích một câu nhạt nhẽo: “Tôi không định giết anh.”
“Ồ… Khiêu khích người khác đến mức này xong lại thu tay cũng không phải chuyện một quý ông nên làm đâu.” Effit không cam lòng nói, sau đó giơ tay ấn đầu An Minh Hối vào cổ mình, rên rỉ cầu xin: “Cắn tôi đi, xin anh đấy, An à, hút máu tôi đi…”
Lại một lần nữa bị ấn đầu vào cổ người khác, vì khoảng cách giữa hai cơ thể quá gần nhau nên An Minh Hối cảm nhận rất rõ ràng có thử gì đó cứng rắn nóng bỏng đang kề sát vào bụng mình.
Anh cảm thấy tình huống này quả thực quá bất ngờ, đang lúng túng muốn đẩy ra thì phát hiện lực tay đang ấn gáy mình lại mạnh hơn như đã phát hiện ra ý đồ của anh, thậm chí có xu thế tự tay cạy miệng anh tìm hai cái răng nanh kia, làm anh sợ đến mức chỉ có thể chủ động há miệng ra cắn.
An Minh Hối không thể làm gì khác ngoài việc vừa hút từng dòng máu ngọt ngào, vừa nghe tiếng rên thỏa mãn ngày càng vút lên vang bên tai, đó là âm thanh khiến người ta phải mặt đỏ tim đập mà nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ, mà lúc âm thanh đó lên cao nhất, vật kề sát bụng anh cũng theo đó run rẩy mấy cái, rất giống như là…
Sau một hồi thì anh nhả ra liếm miệng vết thương, vừa đỡ vừa ôm người đang nhũn chân thất thần vì hưởng thụ, nặng nề lên án: “Anh thực sự rất biết cách hạ thấp lòng tự trọng của huyết tộc đấy.”
Đường đường là một huyết tộc mà lại bị con mồi ép phải hút máu, chuyện này mà truyền đi thì không biết sẽ khiến bao người sợ hãi, bao huyết tộc phá ra cười.
Không hề nói quá chút nào, kể từ khi dọn vào ở trong biệt thự của Effit, anh chưa từng có cơ hội nếm mùi bụng rỗng một lần nào.
***
Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, vì vậy khi Effit lấy lại lý trí, thay quần áo xong xuôi bước ra từ phòng tắm thì bọn họ phải lập tức xuất phát đến ga tàu để bắt chuyến tàu sắp đến.
Họ vừa bước chân ra khỏi cửa thì có một con chim ưng màu nâu xám từ xa bay tới, nó vỗ cánh đậu xuống vai Effit, đôi mắt đen nhanh lanh lợi vừa tò mò vừa cảnh giác nhìn chằm chằm An Minh Hối.
An Minh Hối nhớ con chim ưng này tên là Angela, lần trước chính nó đã phối hợp với Effit trộm mất Huyết Châu của Norman, bình thường Angela đều tự ra ngoài kiếm ăn, vì vậy khoảng thời gian này anh không hay nhìn thấy nó.
Effit tiện tay sờ lông trên lưng Angela, một tay hắn xách vali hành lý, người khoác áo gió dài chỉnh tề, trên khuôn mặt tái nhợt vì thiếu máu là nụ cười khổ não, trông không khác gì một công tử quý tộc có giáo dưỡng, hoàn toàn không nhìn ra hắn là kẻ có sở thích thầm kín biến thái đến mức nào.
Effit trông có vẻ rất rối bời, hắn than thở lẩm bẩm một mình: “Đúng là quá sai lầm, không ngờ lại bị An nhìn thấy bộ dạng tồi tệ đó, mình cứ tưởng là sẽ có thể giữ chừng mực cơ đấy.”
“…” Anh ngẫm nghĩ một lát rồi dè dặt nói: “Không sao, có điều anh nên quan tâm đến tính mạng của mình hơn.”
“Tất nhiên rồi, ban nãy chỉ tại tôi kích động quá thôi, tôi không coi thường mạng sống đến vậy đâu.” Effit lại mỉm cười, nói ra những lời khiến người ta hết sức ngoài nghi tính chân thực của nó, “Tôi không muốn chết chút nào.”
“Mất máu nhiều quá cũng tổn hại đến sức khỏe đấy.” Anh nhắc nhở.
Effit chớp chớp mắt, lại lộ ra nụ cười khổ não than thở: “Vậy thì tệ quá, xem ra sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc tôi phải đi tìm Charlie nhờ cậu ta tìm cách nâng cao hàm lượng máu trong cơ thể rồi, nếu để An đói bụng thì đến thượng đế cũng không tha cho tôi mất.”
“…” Những điểm lệch lạc trong câu trả này nhiều đến mức An Minh Hối không biết nên bắt đầu chỉnh lại từ đâu nữa, cuối cùng chỉ nặn ra được một câu: “Huyết tộc không cần ăn liên tục.”
Effit luôn kiên trì với nguyên tắc mỗi ngày ăn ít nhất một nữa, nếu không phải anh kiên quyết khống chế lượng máu mỗi lần hút đều cực ít thì người này sớm đã bị hút thành thây khô rồi.
Giống như ban nãy, nếu cứ chiều theo ý Effit thì chắc giờ bọn họ đang ở trong bệnh viện rồi. Rõ ràng đang nói chuyện rất nghiêm túc, vậy mà không hiểu sao lại phát triển thành tình huống khó xử như vậy.
Đi qua đi lại một lúc, Effit bỗng sáp lại gần An Minh Hối, hạ thấp giọng đầy mê hoặc: “Nhưng mà An này, anh thực sự không muốn hoàn thành nhiệm vụ Norman giao phó sao? Tuy không thể để anh giết chết, nhưng nếu chỉ hành hạ thôi thì tôi không thành vấn đề đâu.”
“…Cho phép tôi được từ chối.” Khoan hãy nói anh có ý đồ đó không, chỉ riêng câu nói này thôi cũng quá khó tin rồi, nếu làm thật thì kiểu gì đối phương cũng lại kích động ấn đầu mình vào cổ hắn như lúc nãy cho xem, “Chính vì căm ghét những chuyện tàn khốc máu me như vậy nên tôi mới mượn cơ hội thân vương điện hạ ban cho để trốn thoát khỏi huyết tộc.”
Angela bám theo bọn họ đến ga tàu thì chủ động bay đi, còn Effit thì hiển nhiên là khá thất vọng sau khi bị anh từ chối, mãi đến lúc về khoang của mình trên tàu vẫn dùng ánh mắt u oán theo dõi anh, thỉnh thoảng còn thở dài não nề.
Quý ngài ma cà rồng có thể nói là dày dạn kinh nghiệm về mọi mặt vờ như không cảm giác được gì, khép chặt vạt áo nằm trên giường của mình chợp mắt.
Thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ đến thị trấn mà mình sắp đến, thỉnh thoảng lại nghĩ đến nhiệm vụ kỳ lạ của mình, nhưng nhiều nhất vẫn là nghĩ về những điểm chung giữa các nhân vật chính mình từng gặp.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký công tác của ma cà rồng.
Hôm nay tôi đã chứng thực được suy đoán lúc trước rồi, nhưng cũng bị nghiệp quật hơi đau.
Một số sở thích của ngài Effit khiến tôi khó hiểu thực sự.
Thỉnh thoảng tôi không rõ rốt cuộc là anh ấy là một con người quá dũng cảm, hay tôi là ma cà rồng quá thất bại nữa.