Trong lúc cắt tóc, An Minh Hối thuận miệng hỏi: “Sức mạnh của ngài vẫn đang chịu ảnh hưởng à?” Nếu không vừa rồi sao có thể ngã thảm như vậy được.
“Bị Quy Luật khóa rồi.” Noah bình thản đáp, cùng lúc đó đầu ngón trỏ của y bùng lên một ngọn lửa nhỏ, “Hiện tại chỉ có thể sử dụng loại ma pháp này thôi.”
Thế này chẳng phải đồng nghĩa với việc không thể sử dụng ma pháp hay sao?
An Minh Hối không nỡ nhìn thẳng vào ngọn lửa nhỏ xíu đáng thương kia, anh giơ kéo cắt một lọn tóc, cảm thấy hết sức tò mò về thái độ thản nhiên như thường của đối phương – Từ chỗ có thể tuỳ ý sử dụng ma pháp không gian xé đôi một con rồng khổng lồ rơi xuống bước đường chỉ có thể làm một trò vặt vãnh như châm lửa, vậy mà y thực sự không có một chút cảm giác hụt hẫng nào sao?
Tất nhiên anh không ngốc đến mức đi hỏi thẳng Noah về vấn đề này, thế là bèn đổi sang một chủ đề khác: “Là do… ảnh hưởng của kỳ phát tình à?”
Phải thừa nhận rằng, thực ra anh còn cảm thấy nhẹ nhõm sau khi biết Noah không thể sử dụng được sức mạnh của y nữa.
Ít nhất thì tạm thời anh cũng không lo bị tính sổ, mặc dù đánh dấu tạm thời là lựa chọn tốt nhất ở thời điểm đó, nhưng anh không nghĩ rằng Noah là một người biết nghiêm túc phân tích phải trái đúng sai.
“Là không thể chống lại được.” Ban đầu, y định tiêu diệt tất cả các vật thể sống khác trong Không Gian Gương Mẫu ngay trong kỳ phát tình đầu tiên, trước khi xiềng xích trói buộc có hiệu lực, thế nhưng vừa mới ra tay y đã bị chất dẫn dụ của An Minh Hối khơi lên cơn hứng tình, phá hỏng kế hoạch.
Cách nhanh nhất và đơn giản nhất đã bị chặn đứng, Noah đành phải chọn một cách phiền phức và tốn nhiều công sức hơn để hoàn thành việc cần làm.
“Nếu vậy thì… hãy để tôi giúp ngài rời khỏi đây.” An Minh Hối cắt lọn tóc cuối cùng rồi phất tay biến ra một tấm gương hiện lên trước mặt Noah. Trong gương phản chiếu hình ảnh thần tối cao tiền nhiệm anh tuấn hẳn ra sau khi cắt tóc và thiên sứ cánh xám đang mỉm cười đứng phía sau. “Tôi biết, đối với ngài thì thần uy là thứ bất khả xâm phạm, kể cả là các vị thần có địa vị chỉ xếp sau ngài đi nữa.”
Bắt đầu từ đoạn này, anh buộc phải nói rất nhiều lời nói dối, việc này làm anh xót đứt ruột, nhưng anh chỉ có thể ép mình không đi xác nhận số lần nói dối còn lại với Quy Luật thế giới trước khi nói hết.
Thiên sứ cẩn thận chỉnh sửa lại mái tóc của phụ thần nhà mình để trông gọn gàng và ưa nhìn hơn, dáng vẻ ngước mắt lên rồi lại cụp mắt xuống của anh dịu dàng đến mức khiến người ta dễ dàng bị hút hồn, giọng nói êm ái dễ nghe dường như cũng tràn đầy mê hoặc đi vào lòng người: “Ngài là người tạo ra tôi, tôi đã từng làm ngài thất vọng, đã từng ảo tưởng lừa gạt cả thế giới này bằng chất giọng tuyệt vời mà ngài ban cho. Nhưng cho dù tôi là một sản phẩm thất bại thậm tệ đến thế, tôi vẫn sẵn sàng hiến dâng tất cả vì tâm nguyện của ngài. Đây là một vinh dự lớn lao đối với tôi.”
“Sống ẩn dật hơn 200 năm là quá đủ rồi. Tôi hiểu rất rõ tình hình trong lồng giam này, tôi sẽ đưa ngài đi tới điểm cuối của cuộc chiến.” Vừa nói, An Minh Hối vừa cắt đứt một lọn tóc bên thái dương của Noah, những sợi tóc màu vàng quệt qua má y tựa như phiến lông vũ ngày hôm đó khiến y hơi nhột. “Sau đó, tôi tình nguyện dùng tính mạng của mình để tạo thành bậc thang cuối cùng đưa ngài rời khỏi chiến trường chật hẹp này. Ngài có thể trừng phạt những vị thần đã thiếu tôn trọng ngài và trở về vị trí thần tối cao vốn thuộc về mình.”
“Ngài đã chấp nhận cái tên mà tạo vật nhỏ bé tầm thường là tôi đây đặt cho ngài, với tôi đây đã là vinh quang không gì sánh được trong cuộc đời này rồi, tôi nguyện vì nó mà trả bất cứ giá nào.”
Lời ngon tiếng ngọt.
Noah biết rõ tạo vật này của mình giỏi nói dối thế nào, y cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả, và điều này cũng chẳng quan trọng với y.
Y chỉ cần biết tạm thời giữ thiên sứ này bên cạnh vẫn còn tác dụng, có thể tiết kiệm được chút thời gian và công sức cho mình là đủ rồi.
Đã rất nhiều năm tháng trôi qua kể từ ngày y tạo ra mười vị thiên sứ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Noah cảm nhận được cảm giác bị tạo vật của mình lừa gạt, y chỉ cảm thấy giọng nói của đối phương rất dễ nghe, thậm chí còn không thèm quan tâm nội dung của nó cho lắm, chủ yếu là yên lặng lắng nghe âm thanh dịu dàng êm ái không ngừng vang lên bên tai mà thôi.
An Minh Hối tuôn ra một tràng, nghĩ tới số lần nói dối ít ỏi còn lại của nguyên chủ, anh cảm thấy tim mình như đang rỉ máu. Anh thực sự không kìm được phải ngước lên nhìn Noah từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ hờ hững, do dự không biết có nên đánh bạo hỏi xem đối phương nghĩ gì hay không.
Thế nhưng trước khi anh hỏi thì Noah đã cất giọng lạnh lùng ra lệnh: “Nói tiếp đi.”
An Minh Hối: “…”
Nhân vật chính coi mình như diễn viên hát tuồng để sai khiến sao? Nhưng ban nãy lỡ miệng nói sẵn sàng làm tất cả rồi, bây giờ không thể từ chối được.
Nãy giờ vẽ ra viễn cảnh tương lai nhiều quá, hiện tại không bịa thêm được nữa, anh đành phải “tìm về quá khứ”: “Tôi mãi không sao quên được ngày tôi ra đời, ngài đã đích thân vuốt mượt đôi cánh của tôi. Khoảnh khắc ấy, ngài giống như ánh mặt trời chói loà soi sáng cả thế giới của tôi. Ngài cao quý và hoàn mỹ đến thế, lúc đó tôi đã hạ quyết tâm phải bảo vệ vinh quang của ngài bằng cả sinh mạng này.”
“Tôi biết, bị tước đi thân phận thiên sứ, rơi vào Không Gian Gương Mẫu đều do tôi tự gieo gió gặt bão, làm sao tôi lại có thể căm hận ngài được chứ?”
Để những lời mình nói nghe không quá giả tạo, An Minh Hối thậm chí còn cố tình học theo các kỹ xảo của nguyên chủ để điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt mình. Đôi mắt đen nhánh của anh chăm chú nhìn vào Noah trong gương, ánh mắt ấy chan chứa tình cảm sâu đậm và niềm say mê bất tận. Anh mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng gợi lại kỷ niệm xưa: “Ngài đã ban cho tôi chất giọng tuyệt vời, còn tôi thì đứng bên thần tọa của ngài, hát những bài ca ca ngợi ngài hết lần này tới lần khác, hy vọng giọng hát khó nghe ấy có thể đem tới cho ngài niềm vui dù chỉ trong chốc lát.”
“Vậy thì hát đi.” Nhân vật chính bình tĩnh nói.
An Minh Hối: “…”
An Minh Hối không biết có phải tài năng ca hát của mình đã mua vui cho Noah hay không, nhưng tóm lại là cuối cùng đối phương vẫn ngầm cho phép anh ở lại bên cạnh mình.
Từ trước tới nay anh chưa từng mất nhiều sức lực như vậy trong việc làm nhân vật chính hài lòng, các nhân vật chính trước đây đều rất dễ dỗ, còn lần này lại rất khó chiều.
Còn một việc nữa, anh phát hiện ra rằng đánh dấu tạm thời không có hiệu quả với Noah cho lắm, y thường hay bước vào kỳ phát tình mà không hề có dấu hiệu báo trước, thậm chí trong một ngày có thể xảy ra nhiều lần, vì vậy anh cũng phải đánh dấu tạm thời liên tục.
Mỗi ngày ngâm mình trong mùi chất dẫn dụ của Omega là một cực hình đối với anh, đã thế kỳ phát tình của nhân vật chính lại dường như không có điểm dừng. Tình trạng này đã kéo dài hơn 20 ngày và đến nay vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Tình trạng này khiến An Minh Hối không nhịn được phải giở lại kịch bản hoang đường kia trong đầu, cẩn thận đọc đi đọc lại, chắc chắn rằng mỗi lần nhân vật chính bị ép xảy ra chuyện đó…đều là tại ảnh hưởng của chất dẫn dụ Alpha cố tình tỏa ra chứ không phải là tự phát.
Nhưng anh là Alpha duy nhất bên cạnh Noah, bình thường anh đều cố gắng thu lại chất dẫn dụ của mình bởi anh vốn không dám chủ động phóng chất dẫn dụ ra để khiêu khích đối phương.
Thế nhưng nghĩ lại thì cũng không quá ngạc nhiên, đằng nào kịch bản lần này cũng không khớp ngay từ đầu rồi, đoạn sau không khớp cũng chẳng có gì lạ cả.
An Minh Hối đã nghiền ngẫm cốt truyện rất nhiều lần và khẳng định rằng chắc chắn đây không phải là kịch bản nguyên tác, rất có thể nhà phát triển đã cải biên nó thành thế này.
Đi bộ trên sa mạc vào ban đêm, An Minh Hối thuần thục mở rộng vòng tay đỡ lấy Noah đang đi đằng trước đột nhiên khuỵu xuống, thuần thục cúi đầu cắn tuyến thể sau gáy đối phương rồi truyền chất dẫn dụ của mình vào, sau đó lại thuần thục lấy ra chiếc quần dài mới trong không gian đạo cụ.
Một loạt các hành động này đều thuần thục tới mức khiến người ta đau lòng, anh nhìn thấy tuyến thể của Noah vẫn còn lưu lại vết cắn của mình lần trước chưa bị mờ đi.
“…Tôi nghĩ chúng ta nên tìm cách giải quyết vấn đề này của ngài trước, ngài thấy sao?” Anh vừa đưa ra ý kiến, vừa không ngừng vỗ cánh xua bớt mùi hương hoa ngào ngạt đầy quyến rũ. “Băng cướp địa tinh vẫn còn cách xa nơi này, bọn chúng có mấy con rối luyện kim khá mạnh, tốt nhất là chúng ta nên điều chỉnh lại trạng thái rồi đi tiêu diệt chúng sau.”
Thế nhưng thần linh đại nhân lúc này tạm thời không hơi đâu mà để ý anh.
“Được rồi, được rồi, hít thở sâu, đừng lo lắng quá, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Anh đỡ Noah ngồi xuống, khẽ khàng vỗ về thần linh đại nhân có lòng tự trọng rất cao của mình. “Khi nào ngài rời khỏi đây, sẽ không một ai biết những chuyện này nữa, vinh quang của ngài sẽ không phải chịu bất cứ tổn hại gì cả.”
Lần đầu tiên phát tình có thể nói là phản ứng bản năng vốn có của Omega, nhưng sau đó, tần suất phát tình dày đặc sẽ khiến Noah không thể chấp nhận được.
An Minh Hối cảm thấy mình cũng phần nào hiểu được tâm trạng của y, đến người bình thường cũng còn khó mà chấp nhận nổi chuyện này nữa là vị thần một thời đứng trên đỉnh chúng sinh.
“Thư giãn đi, tôi sẽ ở đây bảo vệ ngài, đừng quá lo lắng.” Anh đã quen với việc chăm sóc Noah mỗi khi y bất ngờ phát tình, mất đi khả năng hành động. Anh thuần thục đưa cốc nước lên miệng đối phương, chậm rãi cho y uống.
Trước đây, y còn xé xác một con rồng khổng lồ ngay trước mặt An Minh Hối, vậy mà bây giờ chỉ vì một lý do hoang đường mà toàn thân tê liệt nằm trong lòng anh, nhắm nghiền mắt, thở hổn hển, đây đúng là một kịch bản đậm chất drama mà.
An Minh Hối có thể cảm nhận được, ban đầu Noah hết sức ung dung, rõ ràng việc mất đi năng lực điều khiển các nguyên tố ma pháp đối với y không phải chuyện gì quá ghê gớm. An Minh Hối nghĩ anh có lý do để tin rằng, dù không có ma pháp hỗ trợ, Noah cũng có những thủ đoạn khác để tàn sát hàng loạt.
Nhưng gần đây, Noah ngày càng trở nên bồn chồn, người từng là thần linh không giỏi che đậy cảm xúc, đây là điểm hết sức rõ ràng.
Có lẽ trong trạng thái phát tình, y thực sự sẽ hoàn toàn mất hết tất năng lực, nếu không sẽ không đến nỗi đứng cũng không xong như bây giờ.
Đánh mất thần cách không đủ để đả kích Noah, nhưng hoàn toàn mất đi khả năng hành động, chỉ có thể tuân theo sự sắp xếp của người khác như lúc này lại khiến nội tâm của y xao động.
Đối với y đây là một sự sỉ nhục rất lớn.
Tuy nhiên tình trạng thể chất không liên quan gì tới ý chí của Noah, dù y phẫn nộ như thế nào đi nữa thì y vẫn sẽ đột nhiên ngã xuống, sau đó chỉ có thể trông chờ An Minh Hối chăm sóc mình, thậm chí là an ủi một cách dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký công tác của thần chí cao:
Tạo vật của mình rất thông minh, cũng rất gan dạ.
Có lẽ hắn đang lừa mình, có lẽ hắn căm hận mình lắm.
Nhưng cũng chẳng quan trọng, hắn chỉ là một sản phẩm thất bại sắp chết mà thôi.
Sau cùng, mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo vốn có của nó.