Quy Luật sẽ tước đi những thứ quan trọng nhất của những người bước vào trong này. Đây được xem như là một quy tắc ngầm, tuy không được nêu ra nhưng những người trong Không Gian đều biết rất rõ.
Cũng giống như bọn trộm cướp mất đi đôi chân, hay là ca sĩ mất đi giọng hát, An Minh Hối thì mất đi sự tự do nói dối.
Cái gọi là “thứ quan trọng” không hẳn phải là một vật cụ thể, mà cũng có thể là một tinh thần nào đó, một ý chí nào đó, một tâm nguyện nào đó.
Vậy Noah đã mất đi cái gì? Ban đầu, An Minh Hối nghĩ y chỉ mất đi sức mạnh tối thượng của thần linh, mãi đến khi chứng kiến vẻ mặt của Noah khi thấy máu của mình như đông đặc lại, không chảy ra được một giọt nào nữa, anh mới biết cái giá mà Noah phải trả rốt cuộc là gì.
Đó là niềm kiêu ngạo ăn sâu vào tận xương tuỷ.
“Tôi đã đặc cách cho anh quyền lựa chọn rồi. Nếu anh không muốn quay về thế giới ban đầu thì hãy tiếp tục chuyến du lịch kì diệu này đi.” Nhà phát triển không thèm liếc nhìn Noah lấy một lần, hắn cười rộ lên rồi cúi người chào, “Tôi cực kì mong chờ sự thể hiện của anh đấy.”
Nếu nói về mức độ xấu xa thì có lẽ trong Không Gian Gương Mẫu, chẳng có gã tù nào có thể sánh bằng nhà phát triển này.
Khi bóng dáng của nhà phát triển biến mất, An Minh Hối cũng lập tức cảm thấy mình không bị trói buộc nữa. Anh giang đôi cánh bị gập lại khi nãy rồi đáp xuống mặt đất, giúp Noah đang đứng ngây như phỗng ngăn máu bắt đầu rỉ ra từ cổ tay y.
Anh biết những gì vừa xảy ra có lẽ lại là một cú sốc nặng nề đối với Noah, vậy nên anh không hé miệng nhắc lại một câu nào, chỉ tinh ý chọn một chủ đề không quá gay gắt để nói: “Ngài cắt sâu thế này mà không thấy đau à?”
“…Ngươi đã từ chối cái gì?” Noah không trả lời câu hỏi của anh, sau vài giây im lặng y mới khẽ hỏi.
An Minh Hối biết vừa rồi Noah cũng nghe thấy những gì anh nói nên không hề cảm thấy ngạc nhiên trước câu hỏi này, anh vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm dịu dàng, trấn tĩnh đáp: “Là một cơ hội được rời khỏi đây. Phải thừa nhận rằng có lẽ đó là một mức thù lao rất tốt, nhưng tôi nghĩ có những thứ không thể đem ra để đổi chác được. Dù sao đi nữa, kể cả là một kẻ lừa đảo thích nói dối thì cũng có giới hạn của mình mà.”
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, đây chỉ là một đoạn nhạc đệm bất ngờ thôi.” An Minh Hối nhẹ nhàng bôi một lớp thuốc lên vết thương của y rồi lau sạch chỗ thuốc còn dính trên đầu ngón tay mình, vươn vai cười nói: “Làm ơn đừng trưng vẻ mặt rầu rĩ đó ra nữa, ngài luôn là vị thần mà tôi kính trọng mà, đừng để ý tới sự sỉ nhục nhất thời nữa được không? Nhìn kìa, đằng kia có hai tên nhóc đang bay tới.”
An Minh Hối cố tình đánh lạc hướng để Noah nhìn lên hai con chim sẻ đuôi dài bay ngang qua.
Anh đã dùng một mẹo nhỏ để thu hút hai con chim sẻ lần lượt có bộ lông màu đen và màu trắng đó sà xuống.
Đó là hai con chim giống nhau như một cặp sinh đôi, chỉ là một con có bộ lông đen hoàn toàn, còn một con lại có bộ lông trắng hoàn toàn, chúng bay lượn nhảy nhót linh hoạt xung quanh anh.
Noah giơ tay lên nhìn vết thương đã được xử lý ổn thỏa của mình, sau đó lại nhìn thiên sứ đang được hai chú chim vây quanh nô đùa, đôi cánh ấy giang rộng dưới ánh mặt trời dường như tỏa ra ánh hào quang ấm áp mỹ lệ.
An Minh Hối mỉm cười, miệng ngân nga những bài đồng dao có giai điệu nhẹ nhàng hòa cùng tiếng hót líu lo của hai chú chim sẻ.
Dù xét về ngoại hình hay khí chất, thiên sứ này đều đạt đến vẻ đẹp tuyệt vời, thậm chí đẹp đến mức độ khiến người ta không thể không hoài nghi vẻ đẹp mê hoặc linh hồn ấy liệu có thực sự tồn tại hay không.
Dù tất cả đều là một trò bịp bợm đi nữa, ít nhất thì bây giờ Noah cũng không muốn An Minh Hối chết. Nhưng vừa rồi, khi đối diện với vị khách thần bí đó, y lại không thể làm gì được, ngoại trừ thị giác, thính giác và xúc giác, y gần như mất quyền kiểm soát cơ thể mình.
Đối với An Minh Hối, có phải giờ đây y đã không còn bất cứ giá trị nào nữa hay không? Cũng có nghĩa là anh không cần bố thí cho y những lời khen và sự công nhận đầy giả tạo nữa chăng?
Đối mặt với câu hỏi bất ngờ xuất hiện này, trong tiềm thức Noah lựa chọn cách bác bỏ.
– Không, không thể nào, tuyệt đối không thể như thế…
An Minh Hối đang chơi đùa với hai chú chim sẻ thì bất thình lình cảm thấy một luồng chất dẫn dụ nồng nặc dội về phía mình. Anh thảng thốt ngoảnh lại, vô thức gọi: “Noah?”
Vừa mới trải qua chuyện như vậy mà đã phát tình được, nội tâm có vẻ vô tư thái quá thì phải?
An Minh Hối không kìm được oán thầm, nhưng anh cũng biết rõ Noah thường phát tình không có lý do và dấu hiệu báo trước nên không lấy làm lạ.
Điều khiến anh thực sự kinh ngạc là lần này nồng độ chất dẫn dụ cao đến mức đáng sợ.
Anh bước đến đỡ lấy Noah suýt nữa thì ngã xuống đất, không thèm để ý tới hai chú chim hoảng sợ mà bay đi mất, bây giờ hai chân anh cũng đã mềm nhũn khuỵu dưới đất vì ảnh hưởng của chất dẫn dụ rồi.
Chất dẫn dụ của Omega quá mạnh, An Minh Hối cảm thấy ý thức của mình đang bắt đầu trở nên mơ hồ, thậm chí còn không kịp quay về ngôi nhà cây dựng tạm, chỉ có thể kéo Noah nhanh chóng tìm một hang động gần đó rồi đưa y vào tít bên trong bằng động tác hiếm khi thô lỗ đến thế. Sau đó anh lập tức lui về phía cửa hang, dùng ma pháp ngăn cách mình và Noah.
Noah chưa từng có cơn phát tình nào mãnh liệt như vậy, An Minh Hối bây giờ cũng chật vật vô cùng, trong lúc vội vàng anh chỉ kịp dùng ma pháp ngăn chất dẫn dụ của hai người không lan ra xa, còn anh thì đã mụ mị vì thứ hương hoa mãnh liệt kia rồi.
Thời điểm như thế này lý trí của Alpha rất không đáng tin cậy, anh có thể cảm nhận được rõ ràng ý chí của mình đang nhanh chóng tan rã dưới tiếng gọi của bản năng. Để bản thân không làm ra những việc không thể cứu vãn, anh dứt khoát nghiến răng nốc hết một lọ độc dược ma pháp.
Đó không phải chất kịch độc gì mà chỉ khiến người ta mất đi sức lực trong một thời gian nhất định, hy vọng rằng sẽ không có ai phát hiện ra bọn họ trong khoảng thời gian này.
Dù An Minh Hối đã cố gắng nép sát vào vách tường lạnh lẽo vẫn không thể làm dịu bớt sức nóng như thiêu đốt trong cơ thể anh, thậm chí mùi chất dẫn dụ cứ không ngừng sộc vào mũi cũng khiến nhiệt độ ngày càng cao hơn, ham muốn ngày càng mãnh liệt hơn. Trí não của anh không thể kiểm soát được những suy nghĩ nguyên thủy và bạo lực dâng lên, anh chỉ muốn đâm sâu vào cơ thể Omega ở cuối hang động kia, hoàn toàn chiếm hữu y.
Hang động này không sâu lắm, Noah dựa người vào tường đá ở cuối hang, y vẫn có thể nhìn thấy An Minh Hối đang co quắp thành một đống ở cửa hang, đôi cánh sau lưng cũng khum lại. Mặt anh túa đầy mồ hôi, biểu cảm thể hiện rõ sự nhẫn nhịn và đau khổ cùng cực, không biết đã cắn rách môi mình từ khi nào. Nhưng dù vậy, anh vẫn không đứng dậy vượt qua lớp rào cản mỏng manh này, rõ ràng chỉ cần làm như vậy là anh có thể thoải mái trút hết sự khó chịu mà cơn hứng tình gây ra.
Tại sao anh ta có thể làm được như vậy? Alpha vốn đã có một niềm khao khát bẩm sinh đối với Omega, giống như Omega cũng khao khát Alpha vậy. Tại sao lúc này rồi mà anh ta vẫn có thể kìm chế được?
Không cam lòng.
Noah chống một tay lên tường đá cố gắng đứng dậy, y loạng choạng bước ra ngoài, xuyên qua tấm chắn mà An Minh Hối dựng lên. Y vịn tường đá lặng lẽ nhìn bóng người đang cuộn tròn dưới đất, hít thở gấp gáp kia.
Có lẽ chất dẫn dụ ấm áp như ánh mặt trời kia thực sự quá quyến rũ, hoặc có lẽ dáng vẻ nhẫn nhịn đau khổ của thiên sứ khiến người ta phải xót xa, ma xui quỷ khiến thế nào, Noah lại quỳ xuống, chăm chú ngắm nhìn những giọt mồ hôi nóng hổi lăn trên mặt An Minh Hối, tay y đã chạm lên cúc cổ áo của anh.
Thiên sứ trông vừa tội nghiệp vừa ngon miệng này đang chịu giày vò tột cùng, mà y thì có thể giải thoát cho đối phương, đồng thời giải thoát cho chính mình.
Ý nghĩ này tựa như lời thì thầm của ác quỷ, chứa đựng ma lực mê hoặc tâm trí.
– Nhìn xem, chẳng phải mi vẫn còn một món quà có thể tặng cho tạo vật hay sao?
Mảng nào đó của chiếc quần gần như đã ướt đẫm, Noah ngồi lên người An Minh Hối cởi từng chiếc cúc áo của anh, nhưng mới cởi tới nút thứ ba y đã gấp gáp giật tung hết đoạn còn lại, để lộ ra lồng ngực trắng trẻo nhưng không hề gầy yếu.
Mùi chất dẫn dụ trong không khí ngày càng nồng nặc hơn, nồng đến mức đủ để khiến người ta phát điên.
“Ngài Noah…?”
Bởi thứ thuốc vừa uống nên cơ thể An Minh Hối không còn chút sức lực nào cả, anh miễn cưỡng ngước mắt lên, hết sức kinh hãi vì hành động của Noah.
Anh không hề biết rằng mình bị đã ảnh hưởng bởi bản năng của Alpha, trong tình huống gần như sắp mất hết lý trí như thế này, dù là một ánh mắt thể hiện vẻ khó hiểu hay kinh ngạc đơn thuần trông cũng cực kì có tính xâm lược.
– Chính là ánh mắt này, anh ta đang khao khát mi, anh ta đang cần mi, còn có gì hấp dẫn hơn thế ư?
“…Ồn ào quá.” Noah nhíu mày lẩm bẩm, y không muốn nghe thấy giọng nói ồn ào của dục vọng trong tâm trí nữa, nhưng cũng không sao gạt bỏ chúng được. Y nắm cổ áo đã bị cởi ra của An Minh Hối, cúi xuống cắn lên đôi môi đang hơi hé mở kia một cách vừa thô lỗ vừa có phần vụng về.
Dường như An Minh Hối không biết ánh mắt của mình lúc này nóng bỏng đến mức nào, Noah cũng không biết vẻ mặt của mình bây giờ trong mắt An Minh Hối trông ra làm sao.
Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng đột nhiên hơi hé ra nụ cười hưng phấn gần như không thật, đôi mắt màu vàng của y hơi nheo lại, ở trong tình huống như thế này, An Minh Hối nhìn mà da đầu tê dại.
Đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười chân thành có thể nói là hơi si dại này, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, anh cũng đều bất giác cảm thấy bản thân mình giống như bị một chú cừu non sắp ăn tươi nuốt sống vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuộc họp của nhân viên đoàn làm phim:
An Bảo: Khối lượng công việc của kịch bản này nhiều quá, thực sự là quá nhiều ấy, ngày nào eo tôi cũng đau nhức…
Noah: (Đeo khăn ăn yên lặng chờ ăn thịt)
Ngài thợ săn: (Thở dài) Tôi hơi ghen tỵ đấy, đáng lẽ hồi xưa phải đòi nhiều hơn một chút mới phải.
Hổ con: Hi hi hi, ** của hồ ly bự là thoải mái nhất á, ngày nào cũng muốn rất nhiều rất nhiều lần luôn.
Sư huynh: Sư đệ có bệnh, không tiện lao lực….
(Một người đàn ông họ Chu không tiết lộ danh tính đã báo cáo vi phạm)